Mê Hồn Luyến

Chương 36: Bắt đầu lại từ đầu..



Chào anh, tôi là Đình Thâm bạn trai của Vi Vi.

Tống Vi hai mắt tròn xoe nhìn Hàn Bách cô nắm chặt nắm đấm,trong lòng chỉ biết thầm cầu khẩn Hàn Bách bình tĩnh mà bắt tay với Lục Đình Thâm nếu không cô sợ mình không biết phải can ngăn họ kiểu gì đây..

Hàn Bách môi mỏng khẽ cong lên, anh đưa tay đến bắt tay Lục Đình Thâm rồi quay qua nhìn Tống Vi khẽ nói..

- Hóa ra bạn trai em lại đẹp trai đến vậy chả trách em lại....

Nhận thấy Hàn Bách không có ý định nói tiếp Lục Đình Thâm không khỏi tò mà cau mày hỏi Hàn Bách..

- Chả trách chuyện gì?

Lúc này trái tim Tống Vi đã treo lơ lửng trên ngọn cây cô nhắm tịt mắt lại mặc kệ chuyện gì đến cứ đến kiểu như bà đây chấp nhận tất cả, hai người cứ chiến đấu đi.

Nhìn điệu bộ của Tống Vi, Hàn Bách chỉ biết cố nhịn cười, anh thong thả trả lời câu hỏi của Lục Đình Thâm

- Chả trách tiểu Vi lại thường xuyên nhắc đến anh..

Câu nói của Hàn Bách cũng giúp trái tim Tống Vi quay trở về lồng ngực, cô thở phào nhẹ nhỏm như người vừa được thoát khỏi cửa địa ngục quay về trần gian..

- À..

Lục Đình Thâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi kéo Tống Vi đứng cạnh mình anh thoải mái choàng tay qua vai cô cười nói tiếp..

- Cảm ơn em đã nhắc đến anh khi gặp bạn bè.. Còn người bạn này của em,.. sao anh chưa từng nghe em nhắc đến vậy.?

Sóng lưng Tống Vi đột nhiên lại căng cứng, tình hình hiện tại là thế nào đây? Chĩa mũi dùi về phía cô sao? Ngay lúc này cô chỉ muốn chạy đi tìm một góc nào đó mà trốn khỏi hai tên ác ma này..

Còn đang dở khóc dở cười không biết trả lời thế nào thì đã nghe Hàn Bách lên tiếng giải vây cho cô.

- Là bạn gái kể về người đàn ông khác trước mặt mình e là không hay. Cô ấy không nói với anh cũng là điều dễ hiểu mà..

- Xem ra anh hiểu Vi Vi nhỉ?

- Đình Thâm..anh đừng hiểu lầm. Em và Hàn Bách chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Tống Vi không nhịn được mà lên tiếng, biết rằng Lục Đình Thâm có quyền ghen tuông nhưng ghen kiểu này có phải là quá vô cớ rồi không? Cô và Hàn Bách còn chưa đứng gần nhau quá một mét mà..

- Anh lỡ lời, xin lỗi cục cưng, em đừng giận mà..

Lục Đình Thâm nhẹ giọng nói rồi cúi xuống hôn lên môi Tống Vi một cái.

Ngay lập tức hành động này của Lục Đình Thâm khiến Hàn Bách tức muốn nổ cả mắt, anh nhìn Lục Đình Thâm như muốn nuốt chửng anh ta vào bụng, mà sắc mặt đầy vạch đen của anh đã nằm gọn trong tầm mắt Tống Vi, cô nhích qua một bên giữ khoảng cách với Lục Đình Thâm rồi nói..

- Hai người không mỏi chân sao? Định đứng nói chuyện mãi luôn à? Em mỏi chân rồi em ngồi đây, hai người cứ tự nhiên đứng đi.

Dõng dạc nói xong Tống Vi ngang nhiên ngồi xuống sô pha ôm chiếc gối vào lòng..

Hàn Bách cũng không khách sáo mà ngồi ngay bên cạnh Tống Vi làm Lục Đình Thâm không khỏi cau mày nhưng để Tống Vi được tự nhiên nên anh diện cớ xuống bếp để hai người họ nói chuyện.

- Anh vào bếp làm nước cam cho em, khi nào xong anh gọi em vào ăn tối.

- Dạ.

Lục Đình Thâm khuất dáng trong phòng bếp Tống Vi mới thấy đôi vai mình nhẹ đi phần nào, nhưng vẫn cảm thấy luồng không khí lạnh bao trùm thân thể, cô có thể cảm nhận được người bên cạnh lúc này đang phát ra hàn khí vô cùng lạnh lẽo..

- Anh ta là lí do khiến em không chịu nhận lại anh?

Tống Vi hít sâu vào rồi thở mạnh ra lấy lại bình tĩnh. Dù thế nào cũng phải đối mặt thà can đảm nói rõ cho xong chứ không thể mập mờ rồi mọi chuyện ngày càng tệ hơn..

- Chuyện đó không liên quan đến anh ấy. Em và Đình Thâm yêu nhau là sau khi em gặp lại anh.

Câu trả lời dứt khoác từ miệng Tống Vi như một nhác dao đâm thẳng vào lồng ngực Hàn Bách.

Tuy anh cảm thấy đau nhưng cách nói chuyện nhẫn tâm này, tính cách này anh có thể khẳng định rằng đây chính là tiểu Vi của anh rồi. Hàn Bách cười nhạt, tiếp tục hỏi..

- Tại sao lại không về tìm anh? Em thật sự rất ghét anh?

- Tìm để làm gì? Anh cũng có vợ rồi, chúng ta không nên tiếp tục day dưa, em không muốn sa vào vũng nước đục đó.

Tống Vi trầm giọng, tuy cố gắng tỏ ra bình thản nhưng cô vẫn không thể đè nén được giọng nói đã nghẹn ngào..

- Đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Anh cũng không trách em nhẫn tâm bỏ mặc anh suốt hai năm trời. Hiện tại anh đến đây là để bắt đầu lại từ đầu với em.

Hàn Bách điềm tĩnh nói rồi anh đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé của Tống Vi sờ sờ chạm chạm nhẹ nhàng như nâng niu những cánh hoa mỏng manh..

Tống Vi thoáng giật mình vội rụt tay lại, cô nhìn về phía phòng bếp..

Hành động sợ sệt này làm Hàn Bách đau nhói tâm can, người con gái anh yêu đang lo sợ người khác sẽ không vui, còn anh thì..

Nụ cười chua xót hiện hữu trên môi, anh thở dài rồi ngã người ra thành ghế..

- Còn phòng nào trống không?

- Để làm gì?

Tống Vi mở to mắt nhìn Hàn Bách cô không dám nghĩ đến ý của anh là muốn ở lại đây nhưng sự thật thì..

- Anh sẽ ở lại đây với em. Em có thể xem như anh thuê nhà của em cũng được. Em biết anh có bệnh trong người mà, ở một mình nhỡ đâu nửa đêm phát bệnh thì biết làm sao..

- Anh ở bên này làm gì ở tập đoàn không có việc cho anh làm hả?

- Anh đang bệnh mà nên cần nghỉ ngơi. Bác sĩ nói chỉ có ở bên cạnh nguồn gốc của căn bệnh thì mới hết được, mà gốc rễ bệnh tình của anh lại bắt nguồn từ em.

- Từ em sao?

- Anh gạt em làm gì. Khi em đi bật vô âm tính anh điên cuồng đi tìm, tìm không gặp anh ngày nhớ đêm mong tinh thần sa sút ăn ngủ không được nên lâm bệnh. Lần trước khi mới nhìn thấy em anh còn tưởng là ảo giác như mọi khi..Nếu em không tin anh có thể đưa hồ sơ bệnh án cho em xem..

Tống Vi nhìn Hàn Bách ánh mắt thoáng hiện lên vài tia đau xót..

- Nhưng mà vợ anh..

- Em nói Giai Tuyết Ny sao? Anh căn bản chưa bao giờ xem cô ta là vợ.

Anh chỉ muốn ở lại đây với em ba tháng, sau ba tháng anh sẽ quay trở về Trung Quốc. Em yên tâm đi anh sẽ không để em phải khó xử đâu.

Bầu không khí thoáng chốc trở lên ảm đạm, lúc này Lục Đình Thâm cũng ra tới anh nhìn Tống Vi dịu dàng nói

- Vi Vi mau vào ăn tối thôi em, thức ăn sắp nguội hết rồi.

- Đình Thâm.. Hàn Bách tạm thời sẽ ở lại đây với chúng ta anh không có ý kiến gì chứ?

- Tùy ý em thôi, em vui là được anh không có ý kiến.

Lục Đình Thâm cười ôn nhu anh nhìn cô ánh mắt nuông chiều vô hạn..

- Dạ. Vậy chúng ta vào ăn tối thôi.. em đói rồi..

Tống Vi đứng dậy mở đường đi vào phòng bếp trước. Giờ đây cô không muốn nghĩ nhiều nữa, chuyện gì đến cứ đến cô chấp nhận đối đầu tất cả.

Hàn Bách cũng đứng dậy đút tay vào túi quần thong thả lướt qua Lục Đình Thâm theo sau Tống Vi vào bếp..

Lục Đình Thâm cho tay vào túi quần thở hắt ra một hơi anh không cho phép bản thân mình mất bình tĩnh. Anh yêu cô anh nên tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho mình.. Mặc dù anh biết chắc chắn cuộc sống sau này của anh và Tống Vi sẽ có nhiều biến đổi nhưng anh không muốn khiến cô phải khó xử..

Yêu một người chính là như vậy.. Chỉ cần thấy người mình yêu vui vẻ hạnh phúc dù bản thân có đau đến tê tâm liệt phế anh vẫn chấp nhận.