Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 36



Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên

Y-SUI trở thành cửa tiệm làm tóc được yêu thích nhất tại hẻm Hồ Lô, thậm chí là tại cả khu vực này của thành phố.

Những hàng xóm láng giềng xung quanh lúc đầu cũng chỉ cảm thấy để cho những người đẹp như thế phục vụ mình thì rất mất tự nhiên, kỳ cục.

Nhưng sau này thấy được Y-SUI kinh doanh tốt đẹp, khách hàng đông như mây thì bọn họ cũng dần dần cảm thấy hình thức phục vụ như ở Y-SUI là bình thường.

Nhân viên của tiệm Y-SUI đều là những “nhân tài hàng đầu” trong ngành dịch vụ, nói chuyện rất dẻo miệng nên được nhiều khách hàng yêu thích.

Vì vậy có rất nhiều khách hàng đã trở thành khách quen của cửa tiệm.

Việc kinh doanh của Lưu Tuệ Hoa càng ngày càng tốt nhưng cửa tiệm uốn tóc Mỹ Mỹ ở đối diện lại rất thê thảm. Không những khách hàng bị cướp hết mà ngay cả nhân viên cũng thường hay chạy đến Y-SUI xin Lưu Tuệ Hoa cho phép quay lại làm việc.

Những Lưu Tuệ Hoa rất nghe lời Ân Lưu Tô, một người đã có thể phản bội lần đầu tiên thì có thể vì lợi ích mà phản bội lần thứ hai, loại người này không thể tin được.

Cô ấy từ chối thẳng những nhân viên cũ muốn trở về.

Hàn Mỹ Mỹ thì sắp bị chọc cho tức chết, mỗi ngày đứng trước cửa tiệm ngóng nhìn nhưng lại chẳng có chút khí thế nào như trước kia.

...

Việc kinh doanh vào những ngày giáp Tết cực kỳ tốt, khách hàng ra vào liên tục từ sáng sớm đến đêm khuya, Y-SUI cũng bắt đầu có lợi nhuận.

Ân Lưu Tô cũng thuận lợi nhận được ba mươi phần trăm tiền hoa hồng của mình, khoản tiền này có thể thoải mái chi trả cho tiền học phí của Ân Ân tại trường Tiểu học tư thục Gia Văn.

Năm nay cô đã nộp xong học phí, qua đầu xuân năm sau, Ân Ân sẽ có thể vào học trước nửa học kỳ, tới mùa thu sẽ chính thức học lớp một tiểu học. Làm như thế thì mới có thể có được cơ sở kiến thức tốt.

Trước đây Ân Lưu Tô chỉ nghĩ đến chuyện chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều tiền hơn một chút để cho sinh hoạt của mình ngày càng tốt.

Cứ qua được một ngày lại tính một ngày.

Nhưng từ lúc Ân Ân và Tạ Văn Thanh bước vào cuộc đời của cô thì Ân Lưu Tô mới phát hiện thái độ sống của bản thân đã dần thay đổi.

Cô không còn cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đang có nên bắt đầu lên kế hoạch phát triển trong tương lai.

Nhất là sau khi trải qua chuyện ở hộp đêm Kim Sư, cô càng khẳng định mình phải cố gắng hơn nữa để bảo vệ gia đình của mình.

Mà muốn bảo vệ những người thân hiếm hoi này thì cô phải có đủ sức mạnh.

Một lần nữa Ân Lưu Tô lại bốc cháy lên niềm hy vọng với tương lai.

...

Trong thời gian nghỉ Tết, vì việc buôn bán của Y-SUI cực tốt nên tiền lương tăng ca cũng rất cao.

Bọn người Đào Tử làm việc cực kỳ chăm chỉ, thậm chí không muốn về quê ăn tết.

Những người trẻ tuổi này đa số đều là những người từ nông thôn tới thành thị kiếm tiền, còn phải phụng dưỡng ba mẹ già ở quê. Cho nên mọi người đều tự nguyện ở lại làm thêm để kiếm tiền gửi về nhà.

Dù ở Y-SUI không kiếm được nhiều tiền như ở hộp đêm Kim Sư nhưng ở đây không phải nhẫn nhục cũng không cần trả giá tôn nghiêm của bản thân. Mỗi đồng tiền mà bọn họ kiếm được đều dựa vào sức lao động của bản thân, thành thành thật thật chăm chỉ làm việc mới có được.

Buổi tối nằm ngủ cũng cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhàng.

Bọn họ cảm thấy tựa như có một ngôi nhà, xem Y-SUI trở thành cửa tiệm của chính mình chứ không chỉ là một chỗ để làm việc.

...

Chú xăm tay trở thành người bạn tốt nhất của Ân Ân, lại có thêm Lệ Lệ, ba người trở thành “ba kiếm khách” trong hẻm Hồ Lô, lúc nào cũng như hình với bóng. Cả ba thường cùng nhau chơi nhảy dây, xem truyện tranh, chơi trốn tìm...

Tại vì chú xăm tay không có bạn bè nào tại hẻm Hồ Lô cho nên rất thích chơi đùa với Ân Ân.

Tạ Văn Thanh thoát khỏi gánh nặng chăm sóc trẻ con thì cả ngày đi theo Ân Lưu Tô, cứ như là bị kẹo cao su dính lại vậy.

Đi theo cô mua đồ dùng cho Tết, đi siêu thị mua thịt khô, chỉ thiếu mỗi chuyện không cùng nhau đi vệ sinh thôi...

Đêm giao thừa, hai vị chủ tiệm là Ân Lưu Tô và Lưu Tuệ Hoa quyết định nấu một nồi lẩu ở trong tiệm để đãi những nhân viên ở lại làm Tết, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt.

Đến sáng hôm sau, Đào Tử và Tạ Văn Thanh nhận nhiệm vụ dọn dẹp mặt tiền của cửa tiệm làm tóc.

Đào Tử lại gần Tạ Văn Thanh, hỏi cậu với vẻ mặt giống như mấy bà tám: “Cậu cả ngày đi theo bà chủ, dính như keo dính chuột vậy, thích người ta đúng không?”

Tạ Văn Thanh nhìn nhìn xung quanh với vẻ đề phòng rồi mới hỏi ngược lại Đào Tử: “Nhìn rõ lắm à?”

“Không có rõ ràng.”

Cậu vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Đào Tử nói tiếp: “Chỉ thiếu điều viết bốn chữ “tôi yêu chị lắm” lên trên mặt nữa thôi.”

“...”

“Không phải vậy!” “Phải.”

Đào Tử thấy cậu ngại ngùng thì chắc chắn cậu chỉ là một thiếu niên ngây thơ không có kinh nghiệm yêu đương. Vì thế anh ấy nói thẳng vào điểm mấu chốt: “Quan trọng nhất là người ta không thèm để ý đến cậu.”

Tạ Văn Thanh thở dài, nói với một giọng rất bất đắc dĩ: “Cô ấy là chị, đã trải sự đời nên không thèm để mắt tới em cũng là dễ hiểu.”

“Anh cảm thấy gu của cậu rất lạ, có một đống cô gái trẻ trung thì không thích lại đi thích bà chủ lớn tuổi như vậy.” Đào Tử lấy khuỷu tay chọc chọc cậu: “Khai thật đi, cậu lười biếng nên muốn đi đường tắt đúng không?”

Tạ Văn Thanh lười giải thích với anh ấy nên chỉ thuận miệng trả lời lại: “Đúng đó, ông đây không muốn phải cố gắng làm việc.”

“Ai da, nếu cậu thật sự muốn theo đuổi người ta thì để anh chỉ cho cậu vài chiêu.”

Tạ Văn Thanh nhìn anh ấy với ánh mắt nghi ngờ: “Anh có biết không?” “Phụ nữ thì sao mà thoát khỏi ba mươi sáu kế trong tình yêu được.” “Ba mươi sáu kế trong tình yêu là cái gì?”

Đào Tử ngoắc ngón tay gọi Tạ Văn Thanh ghé sát rồi mới thì thầm vào tai cậu: “Chiêu đầu tiên chính là dùng lời nói ngọt ngào để tấn công. Phụ nữ đều thích nghe mấy lời nói ngọt. Cậu đã xem phim Quỳnh Dao chưa, xem rồi học theo nói mấy câu buồn nôn, nói đến mức khiến cho trái tim của người ta mềm nhũn là xem như thành công được một nửa.”

Tạ Văn Thanh nhíu mày: “Được không vậy?”

“Sao lại không? Đợi cậu qua được giai đoạn thứ nhất thì đến tìm anh, anh sẽ chỉ cậu chiêu tiếp theo.” Đào Tử vỗ vỗ vai cậu: “Cố lên!”

Tạ Văn Thanh nửa tin nửa ngờ nhưng bản thân cậu cũng không có cách nào khác.

Cậu nhớ tới Đào Tử vẫn luôn kể với người khác anh ấy là một người lãng mạn như thế nào trong những lúc rảnh rỗi.

Có lẽ... có thể thử xem một lần.

Vào buổi chiều, Ân Lưu Tô đang gội đầu cho Ân Ân trong tiệm.

Mặc dù cô chưa từng học qua kỹ năng gội đầu nhưng cô vẫn đứng xem những lúc Lưu Tuệ Hoa giảng giải cho nhân viên. Cô xem nhiều nên cũng dần dần biết được những động tác massage cơ bản.

Ân Ân giống như là một con mèo, Ân Lưu Tô chỉ gội đầu cho cô bé nhưng càng cào thì bé càng cười to.

“Nhột quá...”

“Nhột quá nhột quá!”

Ân Lưu Tô cố ý chọc cô bé cười, hai người đùa giỡn khiến cho bọt xà phòng văng khắp nơi.

Ánh mặt trời chiếu vào qua cánh cửa sổ trên mái nhà nghiêng nghiêng, những hạt bụi trôi lơ lửng trong không khí, tựa như có một mùi hương mang tên hạnh phúc đang tràn ngập trong căn phòng.

“Mẹ, con mới gội đầu hôm qua, sao hôm nay lại gội tiếp vậy ạ?”

“Ngày mai là tháng giêng, ba ngày đầu tiên của tháng giêng là không được gội đầu.”

“Vì sao thế ạ?”

“Con chưa nghe người ta nói sao?” Ân Lưu Tô bôi bọt xà phòng lên mũi của cô bé: “Gội đầu tháng giêng, cậu sẽ chết.”

Ân Ân bị câu nói này chọc cho cười khanh khách: “Nhưng con có ông cậu nào đâu.”

“Con có.” “Ai vậy mẹ?”

Ân Ân đã quên mất người thiếu niên gặp được ở Quảng Thành nên hỏi một cách tò mò: “Con có cậu thật à, cậu là người như thế nào vậy mẹ?”

“Cậu của con rất đẹp trai, từ nhỏ đã được nhiều cô gái yêu thích, đầu óc cũng rất thông minh, học gì cũng biết. Dù là bạn học hay là giáo viên, ngay cả ba mẹ người thân đều rất thích cậu, còn nói cậu chính là hy vọng duy nhất của gia đình mẹ.”

Ân Ân mở to đôi mắt trong trẻo, tò mò nhìn Ân Lưu Tô. Cô bé dường như có thể cảm nhận được một chút cảm xúc buồn bã qua những câu nói bình tĩnh của cô.

“Mẹ cũng rất tốt.”

“Mẹ kém cậu rất nhiều, trí nhớ của mẹ không tốt nên học được gì cũng nhanh quên. Ngay đến cả học đi cũng không học tốt. Sau này bởi vì mẹ học dốt quá nên không được tới trường đi học.”

“Không đúng! Mẹ là người thông minh nhất trên đời!”

Ân Lưu Tô chỉ cười cười rửa sạch bọt xà phòng trên tóc cô bé: “Dĩ nhiên, mỗi ngày sau khi tan học, cậu của con đều kiên nhẫn dạy mẹ đọc sách viết chữ bằng sách giáo khoa của mình, cậu của con là một người anh trai tốt.”

“Vậy chắc chắn cậu cũng là một người cậu tốt.” Ân Ân lại hỏi tiếp: “Tên của cậu là gì ạ?”

“Cậu của con tên là Ân Cẩn Du, Cẩn Du có nghĩa là một viên ngọc đẹp.” “Cẩn Du là ngọc đẹp còn tên Lưu Tô của mẹ có nghĩa là gì?”

“Lưu Tô... chính là vật trang trí của viên ngọc. Gia đình của mẹ hy vọng mẹ có thể giúp đỡ cậu, đỡ đần cho cậu để cậu có thể trở thành một người xuất sắc.”

Kết quả... cô không làm được.

Sau khi được sinh ra, Ân Lưu Tô vừa gầy yếu lại vừa quái dị, mọi chuyện đều cần đến anh trai giúp đỡ.

Chuyện này ở trong một gia đình vốn trọng nam khinh nữ như gia đình họ Ân là khó có thể chấp nhận được.

Vì thế Ân Lưu Tô thường xuyên bị họ hàng thân thích nói ra nói vào.

“Mẹ không phải là đồ trang trí.” Ân Ân phủ nhận: “Theo ý con thì viên ngọc đẹp mới là vật phẩm trang trí của dây tua!”

Tạ Văn Thanh đang đứng ở cạnh cửa hai tay cắm vào trong túi quần. Cậu cảm thấy thời điểm hiện tại mà đi vào làm phiền hai mẹ con trò chuyện thì không hay lắm. Đang chần chừ thì Ân Lưu Tô đã nhìn thấy cậu: “Có việc gì sao?”

“À, không, không có gì.”

“Có gì thì nói đi.”

“Thật sự không có việc gì.”

Ân Lưu Tô mở ra ví tiền một cách thành thạo, rút ra một tờ năm mươi đồng đưa cho cậu: “Đủ chưa?”

“Tôi không có đòi tiền!” Cảm xúc của Tạ Văn Thanh hơi kích động: “Chị nghĩ tôi là loại người gì thế!”

Ân Lưu Tô cười cười lấy tờ tiền lại: “Rốt cuộc thì cậu có chuyện gì?”

Tạ Văn Thanh gãi mạnh đầu, không thốt ra được lời nào, Ân Ân phản đối với thái độ cực kỳ bất mãn: “Oa Oa đừng gãi đầu nữa, rớt hết gàu lên mặt em rồi!”

Ân Lưu Tô đẩy cậu sang một bên: “Cậu đừng có đứng giữa đường như vậy.”

Tạ Văn Thanh lui ra hai bước rồi đột nhiên vòng lại tựa như đã hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói với Ân Lưu Tô: “Chị có mệt không?”

“Bình thường thôi, sao tự dưng cậu lại nghiêm túc thế.”

“Chị cứ trả lời đi, mệt hay không mệt.”

Ân Lưu Tô không hiểu chuyện gì nhưng vẫn trả lời lại: “Không mệt.”

Tạ Văn Thanh dựa vào câu nói mà Đào Tử đã dạy cậu, hỏi ngược lại: “Sao chị lại không thấy mệt, chị đã chạy ở trong lòng tôi cả một ngày rồi.”

Không khí cứng đờ mất mười mấy giây.

Cả ba người đều cảm thấy choáng váng.

“Ọe ~~”

Không khí xấu hổ bị kết thúc bằng một tiếng nôn khan của Ân Ân.

Ân Lưu Tô nhìn thiếu niên đỏ bừng cả khuôn mặt, cảm thấy da gà đã nổi lên hết rồi. Giọng nói của cô giống như đang đè nén cảm xúc gì đó: “Tạ Văn Thanh, cậu rảnh rỗi quá rồi đúng không, vậy thì xuống bếp phụ chú xăm tay và chị Xuân Hoa nấu cơm tất niên đi.”

Tạ Văn Thanh nhận thấy được câu nói ngọt ngào như phim Quỳnh Dao của mình chẳng đem lại lợi ích gì: “Tôi không có rảnh.”

“Vậy muốn đi đâu thì đi lẹ đi.” “...”

Trưa hôm đó, câu nói “Chị có mệt không” được người nhiều chuyện là Ân Ân lan truyền khắp nơi, nhân viên trong tiệm Y-SUI cũng đùa giỡn đến cực kỳ vui sướng.

Mỗi người nhìn thấy Tạ Văn Thanh đều sẽ hỏi cậu: “Cậu có mệt không?” Sau đó ôm bụng cười ầm ầm ——

“Ha ha ha ha ha.”

“Quê quá quê!”

“Tạ Văn Thanh, cậu hài hước như vậy tại sao không đi biểu diễn chương trình “Đêm hội Mùa Xuân” đi!”

Tạ Văn Thanh trong lòng rất buồn bực, đành phải ngồi xổm bên cạnh cửa tiệm chuẩn bị hút một điếu thuốc nhưng lại nghĩ đến Ân Lưu Tô không cho hút thuốc nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đào Tử đi đến ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai cậu: “Không có việc gì, kết quả không tốt cũng có thể xảy ra.”

Tạ Văn Thanh tỏ vẻ khó chịu đẩy tay của anh ấy ra, trừng mắt một cái, trong miệng còn lải nhải: “Cái chiêu gì tệ hại dữ không biết.”

Đào Tử cố gắng phân tích cho cậu hiểu: “Về chuyện này cũng không thể trách mấy chiến lược tình yêu của anh được, quan trọng là do tình huống của cậu quá đặc biệt.”

“Tình huống của em tại sao lại đặc biệt?”

“Hai người là tình cảm chị em, đã vậy còn không giống những chị em khác. Xin lỗi nhưng tôi nói thật là tuổi của cô ấy đủ để trở thành...”

Đào Tử còn chưa dứt lời đã bị Tạ Văn Thanh dùng một tay ôm qua bả vai rồi dùng lực đè mạnh ép lên cổ anh ta: “Nói đi, cô ấy có thể trở thành cái gì của em?”

“Anh, anh, anh... Ý của anh là bà chủ Lưu Tô xinh đẹp như hoa, vấn đề tuổi tác cũng chẳng có gì!”

Lúc này Tạ Văn Thanh mới buông tha cho anh ấy, còn cảm thấy chưa đủ nên “hừ” thêm một tiếng.

“Tóm lại, đối với một người phụ nữ đã trưởng thành như bà chủ Lưu Tô của chúng ta thì không thể sử dụng lời nói ngọt ngào để tấn công. Chúng ta cần phải trực tiếp bước vào giai đoạn sau.”

“Còn có chiêu gì khác nữa à?”

“Mấy cái câu ngọt ngào, ca ngợi đều chỉ là lời nói gió bay, chỉ có mấy cô nàng trẻ tuổi mới tin. Còn muốn tán tỉnh được một chị gái đã trưởng thành thì cần phải làm gì đó thực tế.” Đào Tử nói cực kỳ tự tin: “Tấn công bằng món quà, chắc chắn chị ấy sẽ không thể từ chối được.”

Tạ Văn Thanh cúi đầu suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy cách này đúng là khá tốt.

Điều phụ nữ thích nhất chính là nhận được quà, mỗi lần Ân Ân nhận được quà của chú xăm tay hay Hứa Xuân Hoa thì sẽ cười rất tươi.

Nhưng Tạ Văn Thanh chưa từng mua quà cho người phụ nữ nào nên hỏi lại: “Vậy em muốn đưa quà gì, đưa hoa hay đồ trang điểm?”

“Không, không, không!” Đào Tử dùng ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt Tạ Văn Thanh: “Phụ nữ lúc nào cũng nói là đưa quà gì họ đều thích quan trọng chính là tấm lòng, nhưng nếu cậu mà tin lời này thì chắc chắn là cậu thua rồi.”

Tạ Văn Thanh lại một lần nữa cảm thấy tin tưởng Đào Tử: “Anh Đào, anh hiểu được à?”

“Chủ yếu là anh của cậu đã trải qua nhiều nên giờ mới có kinh nghiệm, anh đây đã chiến đấu nhiều năm thì có chuyện gì mà không biết chứ.”

“Vậy anh chỉ cho em đi, em tặng cái gì thì chị ấy nhất định sẽ thích?”

“Tặng cậu một câu châm ngôn chỉ có bốn chữ.” Đào Tử vỗ vỗ vai của cậu, gằn giọng nói từng chữ ——

“Gãi đúng chỗ ngứa.”...

Tạ Văn Thanh suy nghĩ câu châm ngôn mà Đào Tử nói cho cậu suốt cả buổi chiều, cuối cùng thì hạ quyết tâm đưa tặng cho Ân Lưu Tô một “món quà” mà cậu cảm thấy Ân Lưu Tô nhất định sẽ thích.

Dĩ nhiên Ân Lưu Tô cực kỳ vui sướng. Cô còn gắp rất nhiều đồ ăn cho Tạ Văn Thanh lúc ăn cơm tất niên, thậm chí còn phát tiền lì xì cho cậu!

Đào Tử nhìn chằm chằm hai người này suốt đêm, quan sát rất cẩn thận.

Anh ấy biết chiêu thứ hai này rất hiệu quả nhưng lại không ngờ hiệu quả kỳ diệu đến thế!

Cái này...

Nhưng mà dáng vẻ của Tạ Văn Thanh hình như không hề vui vẻ, mặt mày ủ rũ suốt cả một đêm.

Đào Tử lập tức cảm thấy rất tò mò nên nhân lúc Tạ Văn Thanh đi vệ sinh thì đuổi theo, ôm lấy vai cậu mà hỏi ——

“Đây đây đến đây, kể cho anh nghe cậu tặng thứ gì vậy? Mới đó mà đã bắt được trái tim của chị gái này, mau truyền thụ ít kinh nghiệm cho anh đi.”

Tạ Văn Thanh chỉ liếc anh ta một cái: “Anh xem thử trên mặt em có viết chữ gì?”

“Hạnh, hạnh phúc?”

“Là mấy chữ: sống không còn gì để luyến tiếc!”

Đào Tử nhíu mày: “Nhưng thái độ của chị Lưu Tô đối với cậu rất tốt mà, gắp đồ ăn lại còn phát lì xì cho cậu.”

“Chị ấy vui vẻ nhưng em không vui.” “Vậy rốt cuộc cậu đã tặng cái gì?”

“Gãi đúng chỗ ngứa, chị ấy có thích gì hơn tiền đâu.” Tạ Văn Thanh tựa lưng vào vách tường, nói một cách bất lực: “Em đưa toàn bộ số thẻ tiết kiệm của em cho chị ấy.”

Dù sao thì Tạ Văn Thanh đã cảm thấy vô cùng hối hận vào thời điểm Ân Lưu Tô cười tủm tỉm mà nhận lấy món quà.