Mê Xuyên Chí

Chương 1: MỸ NHÂN KINH HỒNG (1)



Nữ nhân kia vừa xuất hiện, cơ hồ lập tức liền cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.

Nàng rất xinh đẹp, vóc người thân cao chân dài, gương mặt tuyết trắng như hoa lê, bên môi một vòng đỏ hồng, tất nhiên là đẹp đến kinh tâm động phách. Lại cứ như vậy không đủ, nàng mặc một bộ tố thanh (áo dài trắng thuần) sườn xám thượng hải, đường may tinh xảo ôm lấy eo thon, da thịt trắng nõn dao động dưới làn váy như ẩn như hiện, nói không nên lời biết bao phong tình.

Trần Thanh Lam đã nghe được mấy vị nam sĩ bên cạnh kìm lòng không đậu, hơi thở dồn dập, tràn đầy cảm khái mà tán thưởng nữ nhân kia mỹ mạo.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc nữ nhân kia đi ngang qua, tựa hồ dụng tâm nhìn nàng nhiều một chút. Trần Thanh Lam có chút hoảng hốt, nhưng cảm giác đối phương con mắt nhẹ nghiêng, làn thu thuỷ đong đưa, không nói ra được vũ mị, về sau nàng thầm nghĩ đến một từ để hình dung ánh mắt kia: Trời quang trăng sáng. Ánh mắt thanh lạnh như ánh trăng, lại mang theo rực rỡ khó có thể diễn tả, luôn khiến người ta cảm giác được thần minh chiếu rọi, rồi lại như rơi vào mảnh trăng đáy nước, như chìm vào trong ảo giác.

Bởi vì tình cảnh này vô cùng đặc biệt, thế cho nên về sau nhớ lại, nàng cũng không thể xác định đó là chuyện thực hay vẫn là nàng nhạy cảm.

Mỹ nhân đã đi xa, mấy nam nhân thẫn thờ theo Trần Thanh Lam tiến vào cầu thang ngắm cảnh.

Có lẽ một màn kia đập vào mắt không ngăn được bọn họ hiếu kỳ, cuối cùng nam nhân quản lý tòa nhà nơi đây chịu trách nhiệm tiếp đãi mấy người Trần Thanh Lam, cũng nói ra được mấy lời hữu ích.

Hắn xoa xoa cái đầu hói trắng loáng, cười mở miệng: "Nàng là lão bản của Bích Thảo Đường, mỗi ngày vào giờ này, nàng đều sẽ đến cửa tiệm bánh ngọt ở tầng ba để mua đản cao (bánh trứng). Tuy nàng cực kỳ mỹ mạo, nhưng là có rất nhiều tin đồn về nàng."

"A, Bích Thảo Đường là buôn bán cái gì?" Có người cảm thấy hứng thú hỏi.

"Bán đồ cổ đấy. Bất quá cũng nghe nói cái gì đều bán." Hắn ngữ khí hàm ẩn rồi một loại 'Ngươi hiểu' mập mờ, để Trần Thanh Lam trong lòng khá buồn bực, lạnh mắt liếc nhìn hắn một cái.

"Tin đồn gì?" Lại có người hỏi.

"Nghe nói cửa tiệm đồ cổ của nàng luôn phát sinh chút chuyện kỳ quái, thần thần quỷ quỷ đấy, cũng không biết thiệt giả, dù sao tất cả mọi người đều đồn như vậy. Cái này gọi là 'quả phụ trước cửa nhiều thị phi' a!"

"Nàng đã kết hôn?" Người trước hết mở miệng lại hỏi, ngữ khí nhịn không được kinh ngạc, biểu lộ có chút tiếc hận.

"Chuyện này... Chuyện này tôi cũng không rõ lắm." Nam nhân hói đầu có chút do dự, sau đó khoát tay nhún vai, một bộ người trong nghề ngữ khí: "Bất quá mỹ nữ luôn bán chạy nhất, không phải sao?"

Mấy nam nhân hiểu rõ đều gật đầu, không gật đầu cũng một bộ 'Đúng vậy a' thần sắc phiền muộn.

Trần Thanh Lam nhịn không được cười lạnh, "Các anh tự cho là kiến thức rộng rãi, vừa thấy mỹ nữ liền thất hồn lạc phách, có biết xấu hổ không? Chu Chính, anh đã kết hôn. Còn anh nữa, Trương Tranh, tôi lẽ ra nên chụp lại cái mặt vừa rồi của anh, gửi đến cho bà nội cùng bạn gái anh nhìn."

Chu Chính là hỏi người Bích Thảo Đường đang làm gì, thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc áo vest cách tân, dáng người phong nhã, là trợ lý đặc biệt của Chu lão thái gia. Người bên cạnh là Trương Tranh, tuổi còn khá trẻ, là thư ký của Trần Thanh Lam, vốn đi theo Trần gia từ nhỏ, cho nên rất thân thuộc cùng nàng.

Trần Thanh Lam là Đại tiểu thư của Tập đoàn Trần Thị, nhưng xưa nay tính tình trầm ổn bình tĩnh, cũng không phải người hay bắt bẻ, ngoài việc công, cũng có thể cùng thuộc cấp nói cười, vì vậy hai người kia cũng không sợ nàng.

"Đại tiểu thư, tôi vừa rồi chỉ là nhìn nhiều một chút, cũng không phạm pháp. Liền giống như ngài thấy được này kia xinh đẹp, cũng sẽ nhìn nhiều một chút." Trương Tranh cười lấy lòng. Bọn hắn kỳ thật muốn nói: Chẳng lẽ đại tiểu thư thấy được trai đẹp, cũng không nhìn nhiều hai mắt?