Mênh Mông Venezia

Chương 5: Oh Marie*



* Oh Marie: tiếng Ý là Maria Marì được Eduardo Di Capua và Alfredo Mazzucchi viết nhạc, Vincenzo Russo viết lời. Bài hát được viết tiếng Napoli. Người đầu tiên trình bày bài hát này là Antonio Scotti thu âm lần đầu vào ngày 22/3/1907. Bài hát này sau được chuyển ngữ sang nhiều thứ tiếng như: tiếng Đức (bởi Otto Stransky; 1926), tiếng Bồ Đào Nha (bởi Nazareno de Brito; 1974), tiếng Đan Mạch (bởi Bamse; 1976), tiếng Hungary (bởi Iván Bradányi; 1988). Năm 1944 Louis Prima đã chuyển bài hát này sang tiếng Anh với tựa đề Oh Marie. Cho tới nay có khoảng gần 50 nghệ sĩ đã biểu diễn, trình bày bài hát này.

Đèn chùm mở không quá sáng, tản ánh sáng dìu dịu ra khắp phòng, nhưng để đọc những trang giấy đã ngả vàng, phân biệt từng ký tự đúc bằng chì thì khá tốn công.

Ôn Hoài Diễu co chân dựa vào giường, rồi đem sách đặt trên đùi.

Thực ra lâu rồi cô không đụng tới sách giấy.

Nhớ lại trước kia khi không ngủ được, cô thức đêm đọc xong một quyển sách mới thôi, giờ đọc chữ khắc, hoàn toàn là loại cảm giác khác.

Chỉ cảm thấy cô không biết nó, nó cũng chẳng biết cô.

Cô đọc một lúc lâu, tầm mắt vẫn quẩn quanh chỗ cũ.

“Venezia (Venice) là nơi độc đáo. Ra khỏi ga tàu, bạn ngay lập tức sẽ cảm thấy nơi này không có ô- tô, muốn đi đâu, không đi bằng tàu hơi nước nhỏ thì phải thuê gondola.”

Trước khi khởi hành, cô nhìn qua một giá sách, nhớ mang máng năm đó cô lấy ra để học liền thuận tay nhét vào trong vali, xem như quyển hướng dẫn.

Suốt hành trình chưa từng đụng tới, đêm nay từ trong vali quần áo mới mở ra.

Ôn Hoài Diễu thở dài, thời gian dài không đọc, ánh mắt khó mà tập trung.

Cô vất vả dùng tay chạm vào chữ khắc, đọc từng hàng từng hàng.

Đọc đến: “Venezia không chỉ tươi đẹp đơn thuần, dạo quanh quảng trường San Marco là biết. Phía Nam quảng trường này hướng ra một kênh đào, giữa sân chếch về phía Đông Nam là tháp chuông có thể nhìn ra xa.”

Mơ hồ cảm thấy quen thuộc, cô nghiêng đầu suy nghĩ có phải nó từng xuất hiện qua trong quyển sổ ghi chép dày cộm của cô.

Lại nghiêng đầu qua, chỉ có gối đầu.

Cuối cùng trước khi chui vào ổ chăn mới nhớ ra, thì ra là tháp chuông, hôm nay đi cùng Giorgio trong con đường tắt đông đúc, nghe thấy tiếng chuông xưa cũ kia.

Không biết tại sao, giấc mơ gần đây của cô lại phức tạp hơn những cảnh trong giấc mơ năm trước.

Giấc mơ trong vài năm qua có thể nói là mờ nhạt. Cùng lắm là giấc mơ ám chỉ bản thân đang muốn đi vệ sinh.

Có nhiều lúc một đêm cô ngủ thẳng tới hừng đông không mộng mị, không phải giấc ngủ của cô tốt mà ngược lại không tới 7 giờ đã tỉnh giấc, cuối cùng không ngủ được.

Vì vậy trong mộng cảnh, cô ngồi ở nhà hàng lộ thiên ban nãy, ánh mặt trời chói chang chiếu vào cô khiến cô nheo mắt.

Giorgio ngồi phía đối diện ngược sáng, cả người bao phủ một vầng sáng không chân thật.

Ôn Hoài Diễu không biết từ khi nào đã chọn xong bài Tarot, anh nhìn quân bài tự hỏi.

Thanh âm của anh nhỏ dần: “The Chariot ngược.”

Anh bắt đầu lúng túng: “Điều này ám chỉ, cô mất phương hướng trong tình cảm.”

Cô muốn mở miệng bảo anh không cầu nói tiếp.

Cũng giống như lần trước, cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Rất nhanh sau đó lời của Giorgio nói cô cũng không nghe thấy.

Ôn Hoài Diễu lại một lần nữa trợn mắt, kịch liệt mà thở dốc.

Cô hít sâu hai lần, duỗi tay sờ di động đang vang lên đầu giường, đem cô từ trong dòng sông ý thức thoát ra.

Áp vào tai, cô phát hiện giọng nói của chính mình khô khốc như con đường cát đá hôm qua.

Trong lòng cô vô cùng nghi ngờ, cô nghĩ nếu vẫn không nghe thấy thì sẽ hét lên mất.

Thì ra chỉ là cuộc gọi lạ quấy rầy.

Ôn Hoài Diễu buông di động ngồi dậy, phát hiện ra váy ngủ của mình đã ướt đẫm.

Không biết lúc nằm mơ đã đổ bao nhiêu mồ hôi, giãy giụa thế nào.

Rõ ràng cô đang ở trạng thái ngủ không sâu, rõ ràng là trạng thái không thể cử động cũng không thể nói.

Tầm mắt cô thoáng nhìn qua phòng ở của đôi tình nhân nọ, giống như lúc cô trở về, cửa phòng mở, bên trong là bóng đêm bao trùm một mảnh.

Nhưng giờ đã qua 10 giờ, lúc này cô mới ý thức được, rất có thể họ đã trả phòng rời đi.

Ôn Hoài Diễu có chút thất thần mà bước vào phòng tắm. Nghe được tiếng nước tí tách, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay quang đãng như ban ngày, không có mưa dầm kéo dài như ngày hôm ấy.

Cô bước vào bồn tắm, lấy vòi sen xuống mở nước. Nước nóng cần một lúc mới chảy ra, cô đặt vòi sen vào thành bồn tắm, nửa cúi người nửa giơ vòi.

Một dòng nước lạnh lẽo phun vào mặt cô.

Có dòng nước chảy vào cổ áo của váy ngủ.

Ôn Hoài Diễu bị nước bắn mà sửng sốt.

Trừ việc nhắm mắt theo bản năng cô cũng không biết nên làm thế nào. Cô muốn vặn ngược vòi sen, cánh tay lật qua lật lại vòi sen. Ngờ đâu lúc này nước bắn ra rộng hơn, đầu gối và cẳng chân đều bị nước lạnh xối vào. Cô vừa đem vòi sen vặn trở về vừa đứng thẳng người chịu đựng cái lạnh, dùng tay lau mặt qua quýt.

Sau khi đứng thẳng người, lực phun của dòng nước không giảm đi, chỉ thay đổi hướng nước phun từ cổ cô phun xuống.

Đầu tóc của Ôn Hoài Diễu vẫn đang dính nước, híp mắt duỗi tay khoá chốt vòi sen.

Nước chảy nhỏ giọt dưới chân dừng hẳn, nhưng tia nước phun khắp nơi vẫn không ngừng lại. Thì ra là đường ống nước dưới chốt mở vòi sen đang phun nước ra ngoài. Có vẻ ống dẫn nước bị nứt.

Bởi vì tầng lầu thấp, áp suất nước cao, chỗ bị rò nước mạnh mà phun tung toé.

Cô đặt vòi sen trên mặt đất, ra khỏi bồn tắm, kéo rèm lại, tránh cho nước bắn ra ngoài.

Váy ngủ của Ôn Hoài Diễu vốn mỏng, khi tỉnh ngủ cũng đã ướt đẫm, giờ toàn thân bị xối nước lạnh. Cô không tự chủ mà run cầm cập, lấy khăn tắm quấn lại, rồi lau lau sợi tóc bị nước xối.

Vừa lúc cô đối diện với gương, sững người một lúc, mãi đến khi lau khô mái tóc rối tung cô mới hoàn hồn trở về phòng gọi điện thoại.

Cô vừa rời khỏi nhà hàng chưa lâu nhưng nghe giọng của Giorgio đã cảm thấy có chút xa lạ.

Chất giọng anh an ủi: “Đừng lo, tôi tới ngay.”

Ôn Hoài Diễu nghe thấy anh nói chuyện với người khác.

Anh dùng tiếng Anh vội vàng nói: “Khách bên B & B có chuyện, tôi phải đi trước.”

Anh một lần nữa hỏi cô: “Là chỗ nào rò nước?”

“Đại khái cách chốt mở khoảng mười centimet.”

Ôn Hoài Diễu nói xong mới nhớ ra: “Giờ anh đến, đường đã ngập rồi.”

Lúc nói chuyện, hô hấp của Giorgio trở nên nặng nề hơn: “Không sao!”

Ôn Hoải Diễu biết anh chắc chắn đang chạy đến chỗ cô, loại cảm giác này giống như buổi tối hôm ấy, anh hỏi cô rốt cuộc đang ở chỗ nào, anh đội chạy một mạch từ nhà ga tới tìm cô.

Giorgio vừa hỏi cô chi tiết vụ rò nước vừa thở hổn hển.

Ôn Hoài Diễu có thể tưởng tượng ra được, dang vẻ anh vừa chạy trong ngõ nhỏ vừa nghe điện thoại.

Nhất định là mím môi, mái tóc xoăn trên trán cũng rung theo.

Cô không thổi khô tóc, ngược lại đi tới ban công, đứng cách lan can nhà xuống.

Chỗ bên này ban công nằm xéo với lối vào sân, khoảng sân so với bên ngoài cao không ít, nhìn không thấy con hẻm nhỏ dẫn vào sân, rốt cuộc bị triều cường tràn vào thành hình dạng gì, nước sâu hay không.

Cô vẫn suy nghĩ miên man, bỗng thấy dưới ánh trăng có một bóng người bước vào sân.

Đúng là Giorgio chạy tới, không ngoài suy nghĩ của cô, anh gấp đến nỗi vào sân quên đóng cổng, chạy vào hai bước lại chạy ra đóng cổng.

Trong lòng Ôn Hoài Diễu buồn cười, lúc này cô dường như đã quên bản thân bị xối ướt đẫm, cả người rét run.

Cô mở cửa cho anh, anh đã không còn mặc áo gile của nhân viên phục vụ nữa.

Hiển nhiên lúc anh chạy tới vừa nóng lòng vừa gấp gáp, tay áo sơ- mi bị anh xắn lên cao, trên khuỷ tay nhăn nhúm lung tung.

Trán anh rịn mồ hôi, áo sơ- mi trắng cũng bị mồ hôi của anh làm ướt đẫm, dính chặt trên người anh, nhìn lồng ngực anh phập phồng kịch liệt là biết được khi nãy anh chạy gấp bao nhiêu.

Giorgio vẫn không quên chức trách của nhân viên quản lý B & B, vào cửa vừa thở hổn hển vừa nói xin lỗi với Ôn Hoài Diễu.

“Tôi xin lỗi đã xảy ra chuyện như vậy.”

Ôn Hoài Diễu ôm vai, lắc đầu tỏ vẻ không bận tâm. Cô không quên giữ chặt khăn choàng tắm, váy ngủ của cô vẫn còn nhỏ nước.

Không biết tại sao, lúc bọn họ gặp nhau đều luôn ướt sũng như vậy.

Giorgio nhìn thoáng qua liền nhanh chân đến phòng tắm.

Ôn Hoài Diễu cùng đi vào với anh, tia nước bắn tung toé trên rèm, bởi khoảng cách gần, nghe giống như cơn mưa mùa hạ vừa hay rơi xuống mái lều ruộng dưa hấu.

Giorgio vén rèm lên.

Tiếng nước không gì che chắn trở nên nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng khắp nơi đều là những tia nước so với thời điểm Ôn Hoài Diễu rời đi lại nhiều hơn, dường như cũng mở rộng diện tích hơn.

Giorgio cúi đầu nhìn, lại giơ tay gõ gõ ống nước: “Phải ngày mai mới có thể sửa.”

Anh giải thích với cô: “Phải thay một đoạn ống mới.”

Anh cau mày, một bên giơ tay vuốt mát tóc xoăn bị nước bắn ướt ra sau.

Ôn Hoài Diễu vẫn lạnh, không chịu được mà run cầm cập.

Anh nhìn thoáng qua dáng vẻ khoác khăn choàng tắm của cô, đảm bảo với cô: “Nhưng tối nay vẫn có thể tắm rửa.”

“Nếu quá phiền phức, ngày mai hẵng xử lý.”

Lúc vào cửa, ống quần anh đã ướt sượt, nhỏ nước vào trong này.

Ánh mắt Giorgio kiên định: “Không sao đâu!”

Anh xoay người rời phòng tắm, rất nhanh xách hộp dụng cụ phủ một lớp bụi bước vào.

Bước vào bồn tắm, nửa quỳ gối, nước văng tung toé trên người anh, mái tóc mềm mại ướt nhẹp hai bên.

Giorgio nheo mắt, xé mở băng chống thấm, quấn vòng đầu tiên vào.

Nơi nước rò không chỉ một chỗ, vì không chặn được nước, quấn băng chống thấm rất vất vả.

Hơn nữa mỗi một vòng đều phải vòng qua kẽ hở giữa ống nước và vách tường.

Quấn một vòng, anh mới phát hiện ra đây là công việc gian nan.

Nước tựa như nhằm bắn vào mắt anh, càng ghé sát vào để xem càng không mở mắt ra được.

Năng lực hành động của người nước ngoài mạnh, huống hồ Giorgio là người quản lý B & B, thường ngày ống nước hỏng đều do chính anh sửa.

Chẳng qua hôm nay thời gian đã trễ, không cách nào thông báo từng phòng trên lầu, anh không thể đóng aptomat tổng.

Áo sơmi bị nước làm ướt sũng, Giorgio thả cuộn băng chống thấm xuống ống nước, cởi mở hai ba nút, cũng mặc kệ nước bẩn, quấn qua ống nước rồi buộc nút.

Chỉ chừa lại một vòng băng đang lắc lư.

Dòng nước bị chặn, rất nhanh đã thấm ướt hết áo, nước theo áo sơmi trắng của anh mà chảy xuống.

Ôn Hoài Diễu nghe tiếng nước bắn vào rèm nhỏ dần, cho rằng anh đã xử lý xong.

Đem rèm vén lên cô liền ngây người.

Giorgio vẫn nửa quỳ trong bồn tắm, trong tay cầm băng chống thấm. Nhưng anh đã cởi áo sơmi trên người ra, lộ ra phần thân thể săn chắc nhất của thiếu niên.

Ước chừng trên người anh cũng thấm nước, giọt nước no tròn trên người anh thong thả chảy theo đường cong cơ bắp săn chắc màu lúa mạch của anh, tựa như đang miêu tả tinh tế cơ bắp của anh.

Ở đây mấy ngày, gặp anh vài lần, cô luôn cảm thấy anh là thiếu niên.

Ngoại trừ lần nghiêm túc lúc mới gặp, còn thời điểm khác, bao gồm cả lần cõng cô trong nước lớn đều là thiếu niên thành thục trầm ổn.

Bây giờ cô bỗng cảm thấy không đúng, anh nên được đặt trong phòng mỹ thuật David [1].

[1] Ở đây chỉ Phòng trưng bày Học viện Mỹ thuật Florence (tiếng Ý: Galleria dell'Accademia di Firenze; tiếng Anh: Gallery of the Academy of Florence), nơi trưng bày bức tượng David nổi tiếng của Michelangelo.

Thân hình của anh vạm vỡ lại khoẻ khoắn, phải dùng hình ảnh chàng thiếu niên để hình dung. Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hoài Diễu rũ mắt xuống:

“Cần giúp đỡ không?”

Giorgio gật đầu.

Tóc ướt giữa trán bởi động tác của anh mà rũ xuống, anh lại giơ tay lên lau mặt. Trên lông mi cong vút có vương giọt nước. Anh đã quấn băng được quá nửa, lại lấy áo sơmi ra, chỗ bị rò nước lộ ra, so với trước đã nhỏ đi nhiều.

Anh dùng bàn tay chặn chỗ rò nước lại, dòng nước lại theo kẽ hở của ngón tay anh, không nóng không lạnh ào ạt chảy ra ngoài.

Anh chỉ chỉ: “Giống như vậy, có thể không?”

Ôn Hoài Diễu gật đầu.

Lúc này cô mới thấy áo của anh, thì ra anh dùng để bịt chỗ rò nước.

Mặt đất trơn ướt đều là do nước chảy ra.

Ôn Hoài Diễu cẩn thận giữ thành bồn tắm đi vào, cô cúi người tiến sát vào, duỗi tay giúp anh chặn chỗ nước bị rò chưa được bịt lại. Váy ngủ của cô nhỏ nước tí tách, cô thấy ánh mắt của Giorgio liếc nhẹ cô một cái.

Ôn Hoài Diễu không để ý.

Bồn tắm lớn như vậy lại kéo rèm chống thấm. Không biết có phải nước lạnh đã xả đủ rồi hay không, giờ từ trong ống chảy ra đều là nước ấm. Anh quỳ, cô khom lưng, hai người gần như dựa đầu vào nhau. Gần tới mức có thể nghe thấy mùi mồ hôi thấm cả người anh.

Mùi mồi hôi chỉ thuộc về thiếu niên.

Dòng nước chậm dần theo động tác quấn băng của anh, từ thác nước trở thành dòng nước, dần dần ngừng lại. Rất nhanh, anh ghé sát vào đường ống, nghiêng đầu dùng răng cắn đứt băng dính.

Lại dùng sức siết chặt băng dính chỗ bị rò.

Ôn Hoài Diễu hỏi anh: “Sửa được rồi sao?”

Giorgio quay lại nhìn cô, gật đầu.

Đến khi anh đứng lên, cằm anh cơ hồ chống lên đỉnh đầu của Ôn Hoài Diễu, hô hấp từng chút từng chút phả vào cô.

Hai người lúc này mới cảm nhận được bầu không khí ái muội cùng độ ấm tăng dần.

Ôn Hoài Diễu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Thì ra đôi mắt màu lam kia vẫn luôn nhìn cô.

Bên trong như có lốc xoáy thật sâu hút lấy ánh mắt cô.

Thực ra cô không nhìn mắt anh, tầm mắt không rõ nên đặt ở đâu. Rũ mắt là có thể nhìn thấy thân thể săn chắc của anh, cách nửa người cũng có thể cảm nhận được độ ấm anh toả ra. Cho dù áo sơ mi ướt đẫm của anh đã vứt trên mặt đất cạnh bồn tắm.

Bọn họ cùng đứng trong bồn tắm nhỏ hẹp, bị rèm chống thấm ngăn cách với bên ngoài.

Bên trong cô là lạnh, xunh quanh là nóng.

Đôi mắt Giorgio lạnh lẽo như nước biển lại đốt lên một ngọn lửa.

Ánh mắt Giorgio không giống thiếu niên ngây thơ, nhưng lại có sự thẳng thắn và nồng cháy của riêng thiếu niên, anh không chút che giấu mà nhìn từ đôi mắt đến cằm của cô, từ xương quai xanh đến váy ngủ ướt đẫm của cô, phác hoạ đường cong mềm mại của phụ nữ phương Đông.

Anh mím môi, tựa như dùng sức ẩn nhẫn, dọc rãnh cằm lấm tấm giọt nước.

Cô không nói lời nào, anh cũng không nói.

Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, cho đến khi cô thấy tai anh đỏ lên.

Rốt cuộc anh cúi người, một tay giữ lấy bờ vai cô, quả nhiên bàn tay anh bỏng rẫy. Anh chậm rãi lại gần cô, cuối cùng trán anh cụng vào trán của cô.

Thì ra tóc anh mềm mại như vậy, cọ đến lòng cô thấy ngứa ngáy, mà đôi mắt màu lam kia không chớp mắt nhìn thẳng cô.

Trong thanh âm của anh lộ ra sự khẩn cầu: “Tôi muốn hôn em, có thể không?”

Ôn Hoài Diễu nhìn cặp mắt như nước biển kia, nhắm mắt lại.

Đôi môi anh nóng bỏng kề sát, mang theo sự run rẩy.

Nên hình dung thiếu niên hôn như thế nào nhỉ, dù là hôn bao nhiêu lần, đều có vẻ thành kính và hoang dã.

Anh rất cẩn thận, chỉ môi chạm môi cũng khiến lòng anh như nổi trống.

Nhưng hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên anh ôm hôn.

Ôn Hoài Diễu để anh nắm giữ tiết tấu, trên thực tế cô không còn nhớ rõ lần hôn trước của mình là chuyện mấy năm trước, cô mới lạ mà anh cũng không phải cao thủ.

Hoàn toàn là bản năng.

Cánh môi của Giorgio đầy đặn, Ôn Hoài Diễu nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ, giữa môi anh là một rãnh nhỏ mờ nhạt.

Trong phòng tắm lại ướt át, nụ hôn của họ cũng giống vậy, hơi nước mờ mịt ngăn trở không khí, càng hôn xoang mũi càng đầy hơi nước, hôn đến độ làm người ta hít thở không thông.

Lâu rồi Ôn Hoài Diễu không trải qua nụ hôn triền miên như vậy, cơ hồ rút hết khí lực, khi anh buông ra cô phải dựa vào anh mới đứng vững.

Đôi mắt anh so với trước đó còn sáng hơn, khi không hôn cô, anh lại giở tính trẻ con dùng trán chạm vào trán cô, nhẹ cọ cọ.

Anh bế Ôn Hoài Diễu lên, trên người hai người đều là nước, anh cũng không để ý mà thả cô xuống giường lớn.

Váy ngủ của cô cọ vào tấm drap mà cuốn lên.

Nụ hôn của anh như nghiêng trời lệch đất mà rơi xuống, Ôn Hoài Diễu nhắm mắt lại.

Anh hôn từ đôi mày cho tới chóp mũi, từ cánh môi cho tới cằm của cô.

Mái tóc quăn xù nhẹ cọ vào cô.

Cô như trở lại buổi tối đầu tiên, loại choáng váng do say tàu này vẫn chưa tan biến.

Trong nháy mắt đã trở lại mặt biển, chỉ có thể nắm chặt anh mới có thể tránh được cảm giác chết duối.

Váy ngủ của cô bị cuốn lên lúc nào không hay.

Lộ ra vết sẹo do mang thai, mấy năm trôi qua, vết sẹo hình con rết màu nâu nhạt vẫn lưu lại trên chiếc bụng nhỏ phẳng lì của cô.

Thanh âm của Giorgio lộ ra hoang mang, lại có phần chắc chắn: “Em có baby rồi?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã vì tôi mà gửi phiếu Bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha~

Cảm ơn đã bỏ tiểu thiên sứ [địa lôi]: ludwigwei 1 cái.

Cảm ơn đã tưới tiểu thiên sứ [chất dinh dưỡng]

1 viên hạt dẻ rang đường: 15 bình; tùng uý: 4 bình; muyiyi: 2 bình; Lethe: 1 bình.