Mênh Mông Venezia

Chương 6: Digan*



* Digan: trong bản raw của truyện, chap này trong phần chú thích để từ “Gypsy”. Gypsy (hay Gipsy) bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp Αἰγύπτιοι (Aigyptioi), tiếng Hy Lạp hiện đại là γύφτοι, gyphtoi; tên gọi này không được người Digan sử dụng và được coi là có ý xấu (cũng như "gyp" với nghĩa "lừa đảo" chỉ đến sự nghi ngờ đối với người Digan). Nên tớ không để tên này trong tiêu đề chương, song rải rác trong chương, mọi người sẽ thấy từ này. Thế nhưng tại Bắc Mỹ, từ "Gypsy" thường được dùng để chỉ phong cách sống hay phong cách thời trang chứ không dùng để chỉ người Digan. Người Digan là một dân tộc thuộc nhóm sắc tộc Ấn- Arya (Indo-Aryan). Tên dân tộc này còn gọi là Rrom hay Rroma, và theo tiếng Anh là Romani. Người Digan nói tiếng Digan, còn gọi là tiếng Romani, một ngôn ngữ thuộc ngữ chi Ấn- Arya trong ngữ hệ Ấn- Âu. Mỗi một nơi người ta lại có tên (cách gọi) khác nhau về tộc người này. Trong zh.wikipedia (wikipedia tiếng Trung) tộc người này là được gọi là người La Mã (người Roma; số ít: Rom), song không có mối liên quan nào giữa tên Rom của người Digan với thành phố Roma (La Mã) hay với România, người România và tiếng România.

Thời điểm Ôn Hoài Diễu hạ sinh Quyển Quyển đã là 5 năm trước.

Trước kia thi thoảng vết sẹo hơi ngưa ngứa, thời gian dài sau đó vết sẹo liền khá tốt, cảm giác này rất ít.

Bây giờ cảm giác ấy lại như có như không.

Song vẫn không giống nhau.

“Uhm!”, hô hấp của Ôn Hoài Diễu bình ổn trở lại: “Tôi có một cô con gái.”

Trong lòng cô có một câu không nói, cô còn có một người chồng trên danh nghĩa.

Ôn Hoài Diễu mở trừng mắt nhìn đèn trần, tâm bình khí hoà nằm thẳng.

Chuẩn bị sẵn tinh thần anh cứ vậy đứng lên rời đi.

Ý nghĩ ấy vừa mới hiện lên cô liền cảm thấy lông xù xù.

Là mái tóc xoăn của Giorgio.

Ôn Hoài Diễu duỗi tay sờ mái tóc xoăn màu nâu của anh, mềm mại giống như nội tâm của cô giờ phút này, cô luồn tay vào mái tóc xoăn màu nâu, nhẹ nhàng nắm chân tóc mềm mại của anh, vuốt từng sợi từng sợi.

Anh cũng rất sẵn lòng để cô vuốt ve như vậy.

Chủ động dụi đầu mình vào tay cô.

Đến khi anh ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Ôn Hoài Diễu trong chốc lát nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt nằm im.

Giorgio cọ cọ, áp sát vào cô: “Ôm tôi!”

Quần áo của Ôn Hoài Diễu vốn ướt, giờ lại giống như rơi vào vũng nước, không muốn cử động.

Giorgio thấy cô không muốn nhúc nhích, kiên nhẫn nâng cánh tay của cô lên, đặt trên vai của mình.

Ôn Hoài Diễu lại thuận thế bám vào cổ anh, anh nửa ôm cô nửa dịch lên đầu giường, nâng cao gối lên khiến cô phải nhìn thẳng anh.

Hô hấp của Ôn Hoài Diễu ngưng trệ.

Giờ phút này đôi mắt màu lam của anh sáng rỡ giống như ánh trăng soi chiếu trên mặt biển.

Sáng trong, thuần khiết, không tì vết.

Anh chống tay, mặt đối mặt nhìn cô.

“Giống em không?”

Ánh mắt Ôn Hoài Diễu hoang mang.

Giorgio nhắc cô: “Con gái em.”

Lúc Quyển Quyển mới chào đời, mái tóc vốn dĩ đã xoăn tự nhiên, đến tận bây giờ vẫn vậy.

Màu tóc của cô bé cũng nhạt, trước kia khi đưa cô bé ra ngoài chơi, thi thoảng còn có người hỏi Quyển Quyển có phải là con lai hay không.

Bây giờ lớn hơn, đường nét ngũ quan rõ ràng, không còn ai hỏi nữa.

Mỗi ngày lúc Ôn Hoài Diễu ru cô bé ngủ, vẫn còn thói quen xoa mái tóc xoăn của nó, một bên lại kể chuyện cho nó nghe.

Nhìn mái tóc xoăn màu nâu của anh rũ bên tai, lời cô nói ra lúc ấy ngay bản thân cô cũng sửng sốt.

“Nó rất giống anh.”

Cô bổ sung một câu tựa như giải thích: “Đáng yêu giống nhau!”

Trong ánh mắt của Giorgio lộ ra sự kinh hỉ: “Thật vậy sao?”

Ngay sau đó, cảm xúc của anh trở nên mãnh liệt một cách khó hiểu, anh dùng sức mà hôn môi cô.

Ôn Hoài Diễu đáp lại dịu dàng.

Giorgio thuận theo cô, dịu dàng trở lại, động tác chầm chậm đắm chìm trong đó.

Có lẽ e sợ như vậy không đủ thân mật, sờ soạng bắt được tay cô đặt trên sườn mặt nóng bỏng của anh.

Một tầng râu ria xồm xoàm trên gương mặt anh không giống với mái tóc mềm mại kia, mâu thuẫn giống như chính anh, vừa có sự gợi cảm của người đàn ông trưởng thành, lại có tính trẻ con chưa thoát khỏi của chàng thiếu niên.

Cô nhẹ nhàng vỗ về mặt anh, anh bất mãn, bắt tay cô tiếp tục dời lên, chạm vào mái tóc xoăn bồng bềnh của anh.

Ôn Hoài Diễu hiểu ý, anh thích được cô vuốt ve mái tóc xoăn.

Quả nhiên cô nhẹ nhàng xoa, anh càng chìm đắm vào nụ hôn.

Nụ hôn của Giorgio thuần tuý lại đơn giản.

Tựa như cùng lúc làm hai việc là một loại khinh nhờn.

Tay anh rất quy củ, một tay đặt bên cạnh người cô, tay còn lại vòng qua gối đầu, ôm cả người lẫn gối, ôm đến gắt gao.

Không giống như tay lão luyện già đời, luôn là kỹ xảo tán tỉnh nhiều hơn thành ý.

Nhưng cả người anh ngập tràn năng lực áp bách.

Cô lần nữa cảm nhận được, cơ bắp của người nước ngoài quả thực chiếm lợi thế.

Săn chắc lại cứng cáp, đôi vai rộng lớn che cô không hở chút nào.

Trước kia xem qua một bài nghiên cứu, người da vàng là dạng tiến hoá tốt nhất, những người thuộc nhóm khác trên người vẫn giữ lại bản năng săn bắt và chạy trốn.

Hoài Diễu nhớ lần gặp mặt ngày đó, anh cứng nhắc khiêng cô trên vai trong nháy mắt, chính là có sự bùng nổ của sức lực.

Có hơi thở nguyên thuỷ tồn tại rất lâu.

Ôn Hoài Diễu rất rõ, dù cô “hừ” một tiếng cũng sẽ khiến anh đứt dây đàn đang căng.

Rốt cuộc Giorgio ngừng nụ hôn này lại.

Trong mắt anh từng chút từng chút trở nên nóng rực, mang theo một tia khẩn cầu, đợi cô đồng ý.

Thậm chỉ Giorgio theo bản năng nhìn vào tay cô, nếu cô xoa mái tóc xoăn cổ vũ anh, anh đương nhiên ngầm cho rằng cô đồng ý.

Ôn Hoài Diễu không nhìn anh, ngược lại thoáng nhìn qua công tắc.

Cô thấp giọng hỏi anh: “Tắt đèn, được không?”

Thực ra anh từ chối cũng không sao.

Giorgio cúi đầu hôn cô một cái, không do dự: “Chờ tôi!”

Bóng tối buông xuống xung quanh.

Võng mạc Ôn Hoài Diễu vẫn lưu giữ tàn ảnh của ánh đèn.

Anh từ cuối giường leo lên, trì hoãn không tiến lên, trong bóng đêm chấp nhất tìm kiếm vết sẹo của cô.

Vết sẹo sớm đã như nước chảy đã mòn, bị thời gian mài nhẵn đến trơn bóng.

Dường như đối với vết sẹo của cô có sự mê luyến không thể diễn tả.

Ôn Hoài Diễu nhớ đến một chi tiết, ngày đó trong phòng tối như mực, cô vừa tỉnh liền nhìn thấy một đôi mắt màu xanh biển.

Giờ phút này cũng vậy.

Có lẽ trong đôi mắt màu lam này vốn dĩ có ánh sáng đom đóm.

Hoặc là ánh trăng ngoài cửa sổ quá sáng.

Hốc mắt anh sâu thẳm, sóng mũi thẳng, đôi môi đầy đặn, trên cằm kia là đường rãnh gợi cảm nhất.

Trong tầm mắt của Ôn Hoài Diễu, đường rãnh ấy càng thêm rõ ràng lại càng thêm rung động không thôi.

Mồ hôi lấm tấm kia, mãi không lăn xuống dưới.

Giống như ngôi sao đung đưa, rơi vào mặt nước, lại vớt không được.

Thoáng như diệu cảnh tuyệt đẹp trong mơ.

Trên đầu ngón tay truyền đến cảm xúc chân thật.

Giorgio cúi đầu, động tác chậm rãi, trán anh nhẹ nhàng áp vào cô.

Tuỳ ý cô vuốt ve cằm mình.

Ôn Hoài Diễu chưa bao giờ nghĩ tới, có thể dịu dàng mà rạo rực.

Giống như trong chiếc gondola, nằm ngửa ngắm sao, bềnh bồng giữa đêm khuya.

Khi tỉnh lại sẽ bị hơi nước mờ mịt sương của sáng sớm bao phủ.

Trước kia xem phim điện ảnh từng nghe qua một câu.

Venezia là thánh địa lạc lối bậc nhất thế giới [1].

[1] Il caso dell'infedele Klara: (tiếng Anh: The Case of Unfaithful Klara) là một bộ phim của Ý được sản xuất vào năm 2009. Tớ không rõ câu trên liệu có ở trong phim hay không, nhưng trong phần tóm tắt phim trên trang Baidu có ghi thế này: “Vẻ đẹp của Venice được cả thế giới biết đến, là nơi đáng ngưỡng mộ, cũng là thánh địa lạc lối bậc nhất thế giới.”

Chỉ là cô chưa từng nghĩ qua, sinh thời, điều này sẽ ứng nghiệm lên chính cô.

Cô chọn Venezia, tuyệt không phải vì muốn trả thù cuộc hôn nhân sớm đã đổ vỡ của mình.

Diễm ngộ [2] Venezia tới không kinh tâm động phách, lại triền miên lâm ly.

[2] Diễm ngộ: có thể cắt nghĩa là cuộc gặp gỡ đẹp. Thường dùng để chỉ cuộc gặp gỡ giữa hai người khác giới. Theo Baidu, các cuộc gặp gỡ như vậy được chia làm 5 kiểu: cuộc gặp gỡ thảo mộc (ý chỉ ngoại tình hoặc những cuộc tình 419 chóng vánh); cuộc gặp gỡ lãng hoa (chỉ cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai con người cô đơn, qua một thời gian quen biết tìm hiểu cả hai nảy sinh tình cảm, rơi vào lưới tình, nhưng chỉ là ảo mộng, khi ảo mộng biến mất cả hai lại thành người lạ); cuộc gặp gỡ kim ngọc (xảy ra trong khi đối phương bị thu hút bởi sự xuất chúng và muốn theo đuổi người còn lại. Nếu điều kiện cho phép sẽ tiến triển thành tình yêu; nếu điều kiện không cho phép cả hai sẽ là người bạn tinh thần khác giới của nhau, giữ trong nhau kỷ niệm đẹp); cuộc gặp gỡ trân châu (cả hai gặp nhau ngoài ý muốn và bị thu hút nhau bởi nội tâm hoặc giọng nói, nụ cười của người còn lại, song không ai trong cả hai có ý định thay đổi tình trạng hiện tại, mà chỉ trân trọng cảm xúc đẹp trong tim. Thế nhưng nếu hội tụ được điều kiện cần và đủ vẫn có khả năng tiến triển thành tình yêu); và cuộc gặp gỡ kim cương (gần giống với kiểu “trúng tiếng sét ái tình” nhưng cả hai sẽ cảm ứng, tương thân tương ái, quan tâm, trân trọng lẫn nhau, trở thành định mệnh trong đời nhau. Hai bên không để ý quá nhiều về những phẩm chất bên ngoài mà chú trọng vào tinh thần, tâm hồn của nhau. Dạng tình cảm này có thể nói rất gần với kiểu vừa là tình yêu vừa là tri kỷ).

Ôn Hoài Diễu đưa tay xoa tóc anh, tóc của anh ướt như vớt từ trong nước ra.

Giorgio nằm xuống, nửa nghiêng để cô dùng tay luồn vào mái tóc xoăn mềm mà chậm rãi vuốt ve.

Không cẩn thận chạm vào, nhưng có thể cảm nhận được sự dịu dàng như nước trong tay cô.

Giọng anh nặng nề: “Em biết không?”

Sau cổ Ôn Hoài Diễu đều là mồ hôi, mệt mỏi uhm một tiếng.

Giorgio tiếp tục nói, thanh âm mơ hơ hồ tựa nói mớ: “Em sờ tóc tôi rất giống mẹ tôi trước kia.”

Tuy trong lòng Ôn Hoài Diễu cảm thấy dáng vẻ anh là một đứa trẻ to xác nhưng chuyện vừa rồi, cô xem bọn họ là nam nữ trưởng thành.

Khi mới gặp anh, anh thậm chí là một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Nghe thấy Giorgio nói lời trẻ con như vậy, trong lòng cô có chút xúc động.

Nhớ tới cô cũng từng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Quyển Quyển.

Ôn Hoài Diễu hỏi anh: “Bây giờ thì sao?”

Giorgio trả lời cô: “Năm tôi năm tuổi, bà ấy đã rời đi.”

Ôn Hoài Diễu nghĩ mẹ anh qua đời sớm.

Cô xoa đầu tính an ủi anh: “Xin lỗi!”

Ngược lại Giorgio lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi.”

“Bà ấy là người Roma, trời sinh thích phiêu bạt. Bà ấy đi phiêu bạt rồi, đi nơi xa, đi những nơi tổ tiên chưa từng đặt chân qua.”

“Người Roma?”

Ngữ khí của Giorgio đè thấp: “Nói theo tiếng Anh chính là người Digan (Gypsy).”

“Nhưng tôi không thích danh xưng này.”

Ôn Hoài Diễu có chút kinh sợ.

Cô biết tại sao anh không thích cách gọi này, ấn tượng của mọi người đối với tộc người Gypsy là bần cùng, trộm cắp, phạm tội và dơ bẩn.

Ngày đó cô đi theo đoàn du lịch bị trộm đồ, trong lòng bọn họ có bao nhiêu căm phẫn thì đối với người Digan có bấy nhiêu thù ghét.

Chỉ là Ôn Hoài Diễu bị trộm không nhiều, hơn nữa là do chính mình không tập trung, không phát hiện ra người ăn trộm, nên không có lý do gì để căm ghét.

Giorgio đưa cô gõ cửa ngôi nhà cũ nát bên bờ biển.

Vô thức Ôn Hoài Diễu có chút hoảng hốt, đứa trẻ bước ra từ ngôi nhà hoang vắng lại mục nát ấy chứa đựng sự cảnh giác và thành thục trước tuổi, đều là điều cô chưa từng thấy qua.

Bé gái lem luốc kia cùng lắm chỉ hơn Quyển Quyển 2 tuổi.

Thật ra khi cô bé dùng ngôn ngữ xa lạ nhục mạ Ôn Hoàn Diễu, cột sống của cô đều phát lạnh.

Quyển Quyển chỉ biết nũng nịu ngọt ngào gọi cô là “mẹ”, nói chuyện hơi lớn tiếng một chút, cô vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc véo cái mũi nhỏ của cô bé mà mắng: “Quyển Quyển là thục nữ, thục nữ không thể nói chuyện như vậy.”

Cô kinh sợ thân thế của Giorgio.

Trong đầu cô sáng tỏ hai chuyện, anh nói mẹ là người Roma, vậy cha anh tất nhiên không phải.

Đại khái Giorgio chỉ tính là một nửa người Roma.

Ôn Hoài Diễu sẽ không vì nỗi sợ hãi bình thường đối với người Digan mà sợ hãi Giorgio.

Giorgio không giống vậy, anh cần mẫn, lịch sự, lương thiện lại kiềm chế.

Nếu anh không nói, khi cô mới gặp cho rằng anh là chủ nhà, hoặc là con nhà có bối cảnh phía sau.

Sau đó lại thấy anh kiên trì giúp cô tìm lại số tiền bị mất, cần cù chăm chỉ làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng, còn phải quản lý B & B.

Về phương diện trên giường mà nói, tới cả người chồng Tạ Nghiêm Minh của cô, cảm tình giữa hai người đã nhạt nhẽo đến mức không nhớ được lần trước là khi nào. Anh tuy là quân tử khiêm tốn, đối với vấn đề nam nữ có mấy phần mạnh mẽ.

Cô cảm nhận được, bên trong thân thể của Giorgio chứa đầy dung nham núi lửa, nhưng chỉ lộ cái miệng nhỏ, như suối nước nóng chảy cuồn cuộn.

Anh muốn dịu dàng với cô, anh sợ cô bị thương.

Suy nghĩ của Ôn Hoài Diễu trở về, không đề cập đến mối quan hệ giữa anh và hai cô bé Digan.

Cô hỏi anh: “Vậy mẹ của anh sẽ quay trở lại chứ?”

Giorgio lắc đầu: “Tôi không biết, không có gì có thể trói buộc người Roma. Có thể đời này bà ấy không trở về. Bà đã chờ tôi đến năm tuổi mới rời đi.”

“Vậy còn anh, anh sẽ giống bà ấy chứ?”

Trong thanh âm của Giorgio có chút khao khát: “Ba tôi nói tôi rất giống bà ấy, bà ấy rất gầy, ngũ quan của tôi đều giống bà, làm da và mái tóc cũng giống, ngoại trừ đôi mắt, giống ba tôi.”

Ngữ khí của anh trầm xuống: “Chỉ tiếc ấn tượng của tôi về bà rất mơ hồ, ảnh chụp của bà đều không lưu lại, chỉ cho tôi một bộ bài Tarot.”

“Bụng của bà ấy và của em giống nhau, bà chỉ cho tôi xem, đều nói do ba tôi khiến bà mất đi trong sạch, sinh ra tôi để lại một vết sẹo như vậy.”

Giorgio dùng sức mím môi, ánh trăng chiếu xuống, mồ hôi trên cằm anh phản chiếu một tầng sáng: “Người Roma không thể kết hôn với người ngoại tộc. Bà bị những người Roma khác bài xích, mẳng chửi. Bói bài rất khó kiếm tiền, chúng tôi không cách nào sống được, liền dẫn tôi đi trộm vặt.”

Anh dừng lại một chút: “Lớn lên tôi mới biết như vậy là không đúng. Bà luôn bảo tôi đi tới bắt chuyện, bà sẽ trộm đồ ở phía sau lưng.”

“Giống như ngày đó em bị trộm đồ...”

Thanh âm của anh đè thấp, cô nghe không rõ, đoán chừng là tên người, hẳn là tên của một trong hai bé gái kia.

Ôn Hoài Diễu nghe đến buồn bực, cô khó có thể tưởng tượng được anh từ nhỏ làm sao lớn lên.

Cô đỡ mặt anh, từ từ vuốt ve từ hai bên thái dương xuống, chạm đến yết hầu lên xuống của anh, trên mặt cũng lún phún râu. Ma sát vào lòng bàn tay cô phát ngứa, trái tim nhũn ra.

Cô hỏi: “Vậy còn ba anh?”

Giogio trầm mặc giây lát.

“Ba tôi là người chèo thuyền, nhưng ông ta là ma men. Một lần mẹ tôi đói quá, vào nhà ông trộm đồ, gặp ba tôi uống đến say bí tỉ.”

Thế là có anh.

Giorgio không nói câu sau.

Ôn Hoài Diễu chạm vào cánh tay anh: “Sao đó thì sao?”

“Sau đó mẹ tôi muốn đi lưu lạc, liền đem tôi đưa về chỗ ba. Đáng tiếc có một lần ông ta uống say, có người nói ông trượt chân rơi xuống biển rồi.”

Anh khẽ cười một tiếng: “Ba tôi thích biển, tôi vẫn luôn biết.”

Ôn Hoài Diễu không khỏi đau lòng.

Cô chủ động dựa vào anh, tính dùng tay vỗ vỗ lưng anh an ủi.

Cô nghẹn lời không biết nói gì.

Giorgio trầm mặc không nói gì.

Trong bầu không khí trầm mặc có một loại ôn nhu tuỳ ý chảy xuôi.

Giorgio phá vỡ im lặng: “Tôi có thể hôn em không?”

Ôn Hoài Diễu ở trước mặt anh, đương nhiên mặc anh hôn.

Anh hôn đủ rồi liền lười biếng cuộn mình ở cuối giường, tóc xoăn tựa trên bụng nhỏ của cô, an tâm lại giống như đứa trẻ quyến luyến mẹ.

Giorgio lần nữa dịu dàng nhìn vào vết sẹo của cô.

Cuối cùng khép đôi mắt lại, thanh âm buồn ngủ: “Con gái em tên gì?”

Ôn Hoài Diễu suy nghĩ: “Roll.”

Anh lặp lại: “Roey?”

Ôn Hoài Diễu mỉm cưởi: “Không phải, R- O- L- L. Tóc con bé giống tóc anh, đều là tóc xoăn.”

Giorgio có chút sa vào tiếng cười dịu dàng của cô.

“Cô bé có người mẹ như em chắc chắn rất hạnh phúc.”

Trái tim của Ôn Hoại Diễu lại bị bóp chặt.

Đây là tâm bệnh của cô.

Quyển Quyển từ nhỏ đã được cô nâng niu trong lòng bàn tay, không biết ba mẹ mình bằng mặt không bằng lòng.

Ôn Hoài Diễu nhìn đỉnh đầu anh, rốt cuộc mở miệng nói thật.

“Thực ra...”, đôi môi cô run rẩy: “Tôi có chồng.”

Tay của Giorgio ngừng lại.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, biển rộng trong mắt đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, lộ ra đá ngầm hiểm trở bị từng đợt sóng dữ dội đánh từng đợt trắng xoá, mang theo sự khó tin và nỗi buồn đen tối thăm thẳm.

Ôn Hoài Diễu lại nói: “Chúng ta...”, cô vẫn chưa kịp mở lời.

Giorgio nhích lên, dùng ngón tay chặn môi cô, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: “Please.”

“Đừng nói nữa”

Tác giả có lời muốn nói:

Các bạn thẩm định,

Chạm vào tóc và râu đều có thể, bôi đen là ý gì?

Vết sẹo do sinh nở cũng muốn bôi đen, ngày của mẹ vừa qua, làm người đi.