Mênh Mông Venezia

Chương 7: Vaga Luna Che Inargenti* (Vầng trăng lãng du)



* Vaga Luna Che Inargenti: Trăng đẹp lấp lánh ánh bạc. Một bản arian do Vincenzo Bellini sáng tác theo một tác phẩm ẩn danh của Ý dành tặng cho Giulietta Pezzi, ra mắt vào năm 1838 bởi Casa Ricorrdi. Bài hát này nằm trong số 15 bài hát của Bellini được Ricordi phát hành vào năm 1935 với tựa đề Composizioni da Camera nhân kỷ niệm 100 năm ngày mất của tác giả.

Ôn Hoài Diễu thở dài, tách ngón tay của anh ra: “Tôi và chồng thoả thuận ly thân, nhưng không ly hôn.”

Cô buông ngón tay anh ra.

Giorgio thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn đứng lên, giữ chặt bờ vai cô ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tại sao không ly hôn?”

Ôn Hoài Diễu biết anh nghĩ sai rồi, đoán chừng cô đã phải chịu ức hiếp gì đó.

Cô vỗ nhẹ bàn tay trên vai mình.

Cô đứng dậy kéo rèm cửa ra khiến ánh trăng tràn nghiêng lọt vào phòng.

Cuối cùng đã sáng hơn nhiều.

Ôn Hoài Diễu không muốn trò chuyện trong hoàn cảnh u ám này.

Trong lòng cô rất khó chịu.

Cô trở lại giường dùng khăn bọc mình lại, ngồi xếp bằng.

Giorgio mím môi đến khẩn trương, anh quay đầu không nhìn cô.

“Em không muốn nói, không cần phải nói.”

Ôn Hoài Diễu lắc đầu: “Tôi muốn nói với anh, anh muốn nghe không?”

Giorgio gật đầu: “Tôi muốn hiểu em.”

Thực ra cuộc sống của Ôn Hoài Diễu rất khô khan, không có chuyện gì kinh tâm động phách.

Trong 30 năm cuộc đời của cô, nói dễ nghe một chút là thuận buồm xuôi gió. Nói khó nghe chính là ngu ngốc, nước chảy bèo trôi.

Tính cách của Ôn Hoài Diễu từ nhỏ đã trầm tĩnh, ai nấy đều khen một tiếng hoà nhã hiểu chuyện, bởi vậy cô luôn học lớp chọn.

Cô chỉ từng cùng Đái Yểu Yểu điên cuồng trước kỳ thi Đại học, sau đó, Đái Yểu Yểu không thi được trường điểm, không thể không xuất ngoại, còn cô thuận lợi vào được một trường trọng điểm trong nước, hơn nữa còn ở tại thành phố C.

Tuy không phải ngôi trường đứng đầu, nhưng đủ tìm một công việc không tệ.

Vận khí của Ôn Hoài Diễu khá tốt, lúc năm ba theo bạn cùng phòng đi nộp CV, tìm được chỗ thực tập ở một công ty nổi tiếng.

Vì con người cô ôn hòa, không nhiều chuyện, vừa lúc ở đó có người từ chức nên kỳ thực tập của cô chưa kết thúc đã ký được đơn tuyển dụng. Tính ra, cô đã thoải mái gấp trăm lần so với chúng bạn năm tư Đại học căng đầu làm luận văn.

Cô thành công được ở lại bên cạnh ba mẹ.

Tới tuổi bàn chuyện cưới xin, cô không có mảnh tình vắt vai nào, cũng không có người phù hợp, đành nghe theo ba mẹ.

Nói tới xem mắt, vận khí của cô vẫn không kém chút nào.

Nếu rất nhiều người đi xem mắt đều gặp phải một câu chuyện khó chịu thì tới cô, Tạ Nghiêm Minh được coi là thanh niên độc thân tiêu chuẩn tốt.

Hơn nữa lần ấy không tính là xem mắt chính thức, anh là con trai thủ trưởng, cấp trên của mẹ cô, trong một lần hoạt động team building có thể mang theo người nhà, vừa hay Ôn Hoài Diễu mới khỏi cảm mạo được mẹ khuyên đi tắm suối nước nóng.

Mà Tạ Nghiêm Minh thì mới chia tay bạn gái cũ ở Mỹ, bị ba kéo tới giải sầu.

Hai người gặp mặt rồi lại phát hiện họ đều lớn lên ở thành phố C, bạn học không cùng lớp ở Cao trung, từng chung ban chọn, tính ra rất có điểm chung.

Cách nói năng của Tạ Nghiêm Minh rất hơn người, gia giáo tốt, diện mạo không tồi, sự nghiệp thành công.

Tính cách Ôn Hoài Diễu dịu dàng, tình sử trong sạch, gia đình là dân bản địa, công tác ổn định, lương thưởng cũng khả quan.

Bị trong nhà thúc giục, hai người bên nhau gần nửa năm, thấy không xuất hiện mâu thuẫn nào liều thuận ý mà đi nhận giấy kết hôn.

Sau khi kết hôn hai người không cố tình nói đến chuyện con cái, lại cứ tự nhiên mà có Quyển Quyển.

Không giống như Đái Yểu Yểu ở nước Mỹ xa xôi, vì sinh con mà hai vợ chồng tới không biết bao nhiêu bệnh viện.

Cha mẹ Tạ Nghiêm Minh đều là người tri thư đạt lễ, Quyển Quyển là con gái, được xem như công chúa mà nuôi nấng, không tạo cho Ôn Hoài Diễu nửa điểm áp lực về việc con nối dõi.

Công việc của họ bận rộn, cha mẹ hai bên thay phiên nhau đưa đón Quyển Quyển đi nhà trẻ.

Mãi đến khi Tạ Nghiêm Minh thăng chức, được điều đến công ty ở thành phố D nhậm chức. Ôn Hoài Diễu không nói gì cả, chủ động xin điều đến vị trí ít việc hơn, để việc chăm sóc Quyển Quyển không bị ảnh hưởng.

Mỗi cuối tuần Tạ Nghiêm Minh phải mất 6 tiếng đồng hồ đi xe lui tới giữa hai thành phố.

Bắt đầu từ nửa năm trước, cuối tuần anh đều bận xã giao, ít về nhà.

Ôn Hoài Diễu biết anh đang làm hạng mục lớn, không thúc giục anh, chẳng qua Quyển Quyển cứ nhớ ba.

Ngày đó Quyển Quyển bị cảm, rất nhớ anh, la khóc muốn tìm ba.

Ôn Hoài Diễu sợ con bé kêu khản cổ lại phát sốt nên quấn chăn cho nó rồi lái xe tới thành phố D.

Trước cửa chung cư, cô liền nghe thấy âm thanh đùa vui ầm ĩ của một đôi nam nữ.

“Anh Minh, anh đừng làm loạn.”

Thanh âm của Tạ Nghiêm Minh không giống thường ngày, mang theo ý cười lẫn trêu đùa.

“Vừa rồi là ai nói, hử?”

Ôn Hoài Diễu ngẩng người, dẫn Quyển Quyển xuống thang máy.

“Quyển Quyển, trong nhà ba có đồng nghiệp, chờ ba làm việc xong, nói ba xuống đón Quyển Quyển được không?”

Quyển Quyển quậy đến mệt mỏi, nghe thấy ba sẽ đến đón, mở to đôi mắt gật đầu.

Ôn Hoài Diễu do dự hồi lâu, nhìn đôi mắt mơ màng sắp ngủ còn kiên cường chống chọi.

Cô ở trong xe gửi cho Tạ Nghiêm Minh một tin nhắn, không để con bé nghe thấy, nói hai người đến dưới lầu chung cư của anh, Quyển Quyển bị bệnh muốn gặp anh.

Rất nhanh Tạ Nghiêm Minh xuống lầu, tránh ánh mắt của cô, chỉ dịu dàng khom lưng ôm Quyển Quyển từ ghế phụ ra, vừa dỗ dành con bé vừa đưa hai người vào chung cư.

Chung cư đã được dọn dẹp qua, dường như vừa rồi là ảo giác của Ôn Hoài Diễu, anh xử lý vô cùng tốt, không để cô và cô gái kia chạm mặt.

Quyển Quyển tựa vào vai anh mơ màng: “Ba ơi, vừa nãy ba còn bận làm việc ạ? Sao ba lại không về thăm con?”

Tạ Nghiêm Minh thoáng liếc nhìn cô một chút, khó phát hiện.

“Ba sai rồi, làm xong đợt này ba dẫn con đi Disneyland được không?”

Hai người chờ Quyển Quyển ngủ mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Ôn Hoài Diễu rũ mắt không nói lời nào.

Tạ Nghiêm Minh không xem cô là kẻ ngốc, không có ý lừa gạt.

“Quyển Quyển còn nhỏ,”, anh ngừng một lát: “Là anh sai, nếu em muốn ly hôn, chờ Quyển Quyển lớn một chút, để con bé lựa chọn.”

Quyển Quyển là do cô nuôi lớn, có thể nói đồng nghĩa với giao Quyển Quyển cho cô.

Chẳng qua cô không ngờ tới, anh lại đề xuất ly hôn trực tiếp tới vậy.

Nửa tháng trước hai người gặp nhau vẫn còn hòa thuận, anh biết cô một mình nuôi nấng Quyển Quyển vất vả, xếp hàng mua đồ điểm tâm sáng, ba người xem TV ăn rất vui vẻ hòa thuận.

Ôn Hoài Diễu nhẹ nhàng thở ra.

Cô càng không muốn đôi co với anh, nếu anh nói tha thứ linh tinh, ngược lại là vũ nhục.

Tạ Nghiêm Minh liếc nhìn cô một cái, nói tiếp: “Quyển Quyển cũng là con gái anh, mỗi tuần anh vẫn sẽ trở về thăm con bé. Nhiệm kỳ ở thành phố D kết thúc, nếu em cảm thấy lúng túng, anh có thể xin tiếp tục ở lại nơi này.”

Ôn Hoài Diễu cúi đầu, ngữ khí bình ổn: “Tùy anh!”

Hai người lâm vào trầm mặc.

Trước kia tuy bọn họ không nói nhiều lắm, lúc ở cùng nhau cũng không phải ai lướt điện thoại người nấy. Nói câu được câu chăng, không khí khá ấm áp. Đam Mỹ Hài

Chẳng qua về chuyện vợ chồng, Ôn Hoài Diễu không còn nhớ rõ lần trước đó là khi nào.

Anh vất vả lái xe trở về, luôn trong trạng thái có chút mệt mỏi, hai người chơi đùa với Quyển Quyển, lại ru con bé ngủ.

Có khi Ôn Hoài Diễu giặt xong quần áo trở lại, anh đã ngủ rồi.

Giờ trầm mặc như vậy, cũng không biết là trúng ý ai.

Hồi lâu, Tạ Nghiêm Minh mới mở miệng trào phúng: “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Ngữ khí của anh chói tai, lại xa lạ, cô chưa bao giờ nghe Tạ Nghiêm Minh dùng giọng này.

Ôn Hoài Diễu lắc đầu.

Đã là sự thật, hà tất phải biết nguyên nhân và quá trình.

Tạ Nghiêm Minh cười nhạo một tiếng.

Có chút muộn phiền mà mở nút áo trên cùng, bên trong có vết tím đỏ mơ hồ.

Giây tiếp theo anh ý thức được không ổn, định cài lại nhưng thấy biểu tình thờ ơ của Ôn Hoài Diễu, tay anh buông thõng xuống.

Trong mắt Tạ Nghiêm Minh lộ ra chút tự giễu: “A Diễu, em từng yêu anh không?”

Ôn Hoài Diễu kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Nghiêm Minh luôn tự tin, ngữ khí chắc chắn, mọi chuyện đều xử lý chu toàn, khó thấy sự thất bại trong mắt anh.

Cô càng kinh ngạc vì sao anh lại hỏi vậy: “Đương nhiên!”

Tạ Nghiêm Minh khôi phục lại ngữ khí bình thường hàng ngày: “A Diễu, em có nhớ rõ lần trước chúng ta cãi nhau là khi nào không?”

Ôn Hoài Diễu không nhớ ra, hai người rất ít khi cãi vả. Bởi tính tình bọn họ đều ôn hòa, trong mắt người khác được xem là vợ chồng kiểu mẫu.

Đầu ngón tay của Tạ Nghiêm Minh bắt chéo.

“Ban đầu anh cũng thích sự dịu dàng của em, chưa bao giờ gây chuyện vô cớ.”

“Giống như dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ, có thể dìm chết anh, làm anh hít thở không thông.”

Ôn Hoài Diễu nghe xong, xem như hiểu rõ ý anh, cô mở miệng: “Cho nên...”

Tạ Nghiêm Minh lắc đầu: “Không có cho nên.”

Tạ Nghiêm Minh trầm mặc trong thoáng chốc.

Nói câu kỳ lạ: “Là bạn gái cũ của anh.”

Không biết vì sao Ôn Hoài Diễu lại nhẹ nhàng thở ra.

Tạ Nghiêm Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Em cảm thấy, em có thể thuyết phục bản thân mình vấn đề không nằm ở hôn nhân của chúng ta, là tình cảm chúng ta không bằng bạn gái cũ của anh.”

Ôn Hoài Diễu không phủ nhận.

Tạ Nghiêm Minh thở dài: “Trước kia anh với bạn gái cũ mỗi lần cãi nhau là phòng trọ như bị lật tung lên. Đã từng tan tan hợp hợp mười mấy lần, sau cùng giày vò đủ rồi, cô ấy giận dỗi ở lại nước ngoài, anh cũng định cả đời không qua lại với nhau.”

Ôn Hoài Diễu không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Cô liền “à” một tiếng.

Bên tai lại vọng lên tiếng vui đùa ầm ĩ bên ngoài.

Vui đùa tức giận, nét vui mừng lộ rõ trên mặt, đây mới là cảm xúc chân thật của Tạ Nghiêm Minh.

Tạ Nghiêm Minh tiếp tục nói: “Cho nên lúc gặp em, anh cảm thấy rất hài lòng, không có khắc khẩu, đều tốt đẹp.”

“Mãi cho đến tháng trước ngẫu nhiên gặp lại cô ấy, anh mới hiểu, thì ra kết hôn không khiến anh trở nên chín chắn ổn trọng, mà giống như một đứa trẻ làm ra những chuyện bồng bột.

Tạ Nghiêm Minh nhìn về phía cô: “ A Diễu, em nhìn anh đi.”

Anh thở dài: “Anh không vì bản thân mình mà tìm cớ, sai rồi chính là sai.”

“Anh chỉ muốn nói với em, có thể chính chúng ta sai rồi, vì để ba mẹ vui lòng, vì gia đình hòa thuận, vì che chở Quyển Quyển. Những lại chưa từng vì chính chúng ta.”

“Em không yêu anh, chúng ta lại lãng phí thời gian của đối phương lâu như vậy.”

Tạ Nghiêm Minh ngừng hồi lâu, chất giọng của anh trở nên tiêu điều: “Chỉ là Quyển Quyển...”

Cả hai đều nghĩ tới Quyển Quyển.

Lúc này Ôn Hoài Diễu mới nhận thức được, không biết bản thân mình từ khi nào lại cay cay đôi mắt.

Hai người chung sống lâu như vậy, dù không yêu nhau thì cũng hiểu rõ nhau.

Cô không che giấu, đưa tay lên lau nước mắt.

“Nếu anh muốn cùng cô ấy bắt đầu lại lần nữa, chúng ta có thể giấu Quyển Quyển và ba mẹ làm thủ tục ly hôn trước.”

Tạ Nghiêm Minh lắc đầu: “anh và cô ấy không hợp, điểm này mấy năm trước bọn anh đã hiểu rõ.”

“Anh chỉ cho rằng, chúng ta nên dừng cuộc hôn nhân không tình yêu lại, và bắt đầu tình cảm mới không liên quan.”

“Đương nhiên, nếu em muốn ly hôn, có thể đề nghị bất kỳ lúc nào.”

Tạ Nghiêm Minh vốn luôn ưu tú, sinh viên đứng đầu hệ chính quy của Đại học danh giá trong nước, nghiên cứu sinh của Ivy League [1].

[1] Ivy League: nguồn gốc của cái tên này đến nay vẫn còn gây tranh cãi. Có ý kiến cho rằng IV tức là 4 trường Đại học đầu tiên của nhóm, số ít cho rằng đây là tên của một giải thể thao mà 8 trường Đại học thuộc bờ Đông của Mỹ từng tham gia. Ngày nay nó dùng để chỉ nhóm 8 trường Đại học, viện Đại học với chất lượng hàng đầu của Mỹ bao gồm: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Dartmouth College, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, Đại học Yale. Cả 8 trường Đại học này đều nằm trong top 15 trường Đại học có xếp hạng cao ở Mỹ.

Vậy nên sự nghiệp của anh liên tục thăng tiến.

Anh còn dạy Quyển Quyển chơi đàn rất nhuần nhuyễn, dạy cô bé thận trọng trong từng bước khi chơi cờ.

Chỉ sợ hôn nhân là khuyết điểm hiếm hoi của anh.

Anh không chấp nhận khuyết điểm.

Ôn Hoài Diễu suy nghĩ rõ ràng, chỉ hỏi anh một câu: “Nếu hôm nay em không tới, anh định khi nào nói với em?”

Ngón tay trên đùi của Tạ Nghiêm Minh gõ nhẹ.

“Anh không muốn nói dối, cho em một khoảng thời gian.”, anh dừng một lát: “Sẽ không quá lâu, em tin anh chứ?”

Ôn Hoài Diễu nhẹ cong môi lộ ra một nụ cười không tính là tươi sáng: “Em tin!”

Có lẽ Tạ Nghiêm Minh nói đúng, giữa bọn họ vốn không có tình yêu.

Cho nên trước mặt Quyển Quyển cũng diễn thuận buồm xuôi gió.

Khi hai người ở cùng với nhau, không trải qua những cảm giác tê tâm liệt phế hay khắc khẩu, cũng không có xấu hổ gì nhiều, bầu không khí không tệ mấy so với khi chuyện này xảy ra.

Sau khi Ôn Hoài Diễu quay trở lại thành phố C liền bắt đầu thẫn thờ.

Lúc làm việc thẫn thờ, đón Quyển Quyển thẫn thờ.

Cô không phải là người dễ bị cảm xúc ảnh hưởng nhưng luôn nhớ tới câu nói của Tạ Nghiêm Minh: “Không yêu nhau lại lãng phí thời gian của đối phương.”

Buổi tối, trong mơ đều là Tạ Nghiêm Minh đang nói: “Em giống như nước, làm anh hít thở không thông.”

Cô trầm mình trong biển nước vô tận.

Cô muốn hét, hét rằng người hít thở không thông là tôi.

Cuối cùng bị Quyển Quyển sợ hãi đánh thức, thanh âm nhẹ nhàng: Mẹ ơi!?”

Cấp trên cũng nhìn ra cô không ổn, nói đùa có phải lâu rồi cô không nghỉ đông không.

Ôn Hoài Diễu thuận nước đẩy thuyền, xin nghỉ đông, đặt vé máy bay.

Nói chuyện với Tạ Nghiêm Minh, nhờ anh chăm sóc Quyển Quyển mấy ngày.

Trước lúc cất cánh, nhận được tin nhắn của Tạ Nghiêm Minh.

“A Diễu, thoải mái yêu đương đi.”

Ôn Hoài Diễu không hồi phục, chỉ cảm thấy cuộc đời mình giống như vở kịch, tràn đầy sự hoang đường không thể nói.

Chỉ qua hai ba tuần, hai người từ vợ chồng ân ái trở thành người qua đường chúc nhau tiền đồ rộng mở.

Hôn nhân vốn không phải là tình yêu thành tình thân, mãnh liệt thành dịu dàng, hữu tình thành vô tình.

Tại sao đến cô, cuộc hôn nhân bình lặng 6 năm bỗng nhiên biến thành sai lầm bởi không có tình cảm.

Cô khăng khăng không nảy sinh một tý tâm tư vãn hồi.

Mà Quyển Quyển, đứa trẻ từng cho rằng sẽ được bọn họ che chở lớn lên, qua mấy năm nữa sẽ phải đối mặt với cảnh gia đình tan vỡ.

Ôn Hoài Diễu bắt đầu hồi tưởng lại từng chút ba mươi năm cuộc đời mình, đến tột cùng là con đường gì.

Cô thậm chí từng nghĩ, nếu lúc trước không gặp Tạ Nghiêm Minh, phải chăng sẽ không hoang đường như vậy.

Cô càng nghĩ càng trống rỗng, chỉ cảm thấy linh hồn của mình đều bị rút ra, thậm chí sinh ra ảo giác, thấy mình chẳng qua chỉ là quần chúng đến xem nhân sinh của người khác.

Lạnh lùng mà nhìn bản thân mất dần những hứng thú, đi theo quỹ đạo nên đi, không hề trật đường chút nào.

“Wen?”

Giorgio thấy cô mãi không nói chuyện, có chút lo lắng mà đưa tay nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ôn Hoài Diễu hoàn hồn.

Cô không nhớ rõ mình đã nói gì.

Đại khái là đã nói xong.

Chỉ là tiếng Anh của cô khiến biểu đạt không ra được cảm xúc phức tạp.

Cô cười cười: “Huai miao.”

Giorgio: “...”

Anh quyết đoán nhấp môi.

Ôn Hoài Diễu kiên nhẫn dạy anh, có lẽ bởi Giorgio học ba loại ngôn ngữ, qua vài lần, về cơ bản phát âm không sai nữa.

Không giống với những người nước ngoài khác, phát âm Hán tự rất có lực.

Anh có chút tò mò nhìn cô: “Trong tiếng Trung, Huai miao có nghĩa là gì?”

Ôn Hoài Diễu suy nghĩ: “Water!”

Cô hỏi lại anh: “Vậy còn anh?”

Giorgio nhún vai: “Mẹ tôi tùy tiện đặt, bà ấy không hiểu tiếng Ý lắm, nhưng có chuẩn bị từ sớm, muốn tôi ở lại. Bởi tôi không phải người Roma thuần chủng, bà ấy mang theo tôi lang bạt sẽ rất vất vả.”

Anh bổ sung một câu: “Đặc biệt đôi mắt sẽ bán đứng tôi.”

Ôn Hoài Diễu duỗi tay xoa xoa mặt anh: “Lại đây.”

Giorgio ghé lại, vẫn giống như trước, cụng trán với cô.

Ôn Hoài Diễu ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt xanh sắc biển của anh.

Anh nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung không thôi.

Cô không nói, cũng không cần nói.

Cô thích nhất ở anh là đôi mắt tựa biển rộng này.

Ôn Hoài Diễu nói với anh: “Tên của anh trong tiếng Trung còn có ý nghĩa khác.”

Đôi mắt Giorgio tỏa sáng, không chớp mắt nhìn cô.

Ôn Hoài Diễu xoa xoa lọn tóc xoăn của anh: “Bridge!”

Cô lại dùng tiếng Trung nói một lần: “Cầu!”

Cô nói từng chữ rất chậm, phát âm rõ ràng, lại nói qua vài lần.

“Giorgio, cầu.”

“Cầu, Giorgio.”

Cũng không biết rốt cuộc anh có nghe ra hai âm có chút tương tự hay không.

Đôi mắt của Giorgio càng sáng: “You are water, and I am a bridge.” (Em là dòng nước, và tôi là cây cầu.)

Ôn Hoài Diễu mặc anh lẩm bẩm hai lần, có loại cảm giác kích động khó miêu tả trong lòng.

Nước nước cầu cầu, cầu cầu nước nước, như định sẵn tình cờ gặp gỡ.

Càng khiến cô cảm động chính là, Giorgio vậy mà sẽ vì sự trùng hợp nho nhỏ ấy mà vui mừng tới vậy.

Sống chung với Tạ Nghiêm Minh bao năm qua, cô chưa bao giờ thấy anh lộ rõ nét vui mừng trên mặt.

Mà quen biết với Giorgio mấy ngày, anh nghiêm túc, anh cần mẫn, anh chịu khó, anh vui mừng là cuộn tranh chân thực nhất hiện ra trước mặt cô.

Trong đôi mắt anh lóe lên tia sáng nhảy múa, như những gợn sóng thanh triệt sóng sánh.

Tình và dục gắn liền nhau, không rõ nơi bắt đầu lại khó mà che giấu.

Vừa qua một lần, anh có vẻ ngượng ngùng: “Em có thể...”

Ngữ khí hơi do dự.

Ôn Hoài Diễu biết anh muốn nói gì: “Tôi có thể.”

Giorgio được cho phép, đứng dậy kéo tấm rèm, kéo một nửa lại quay trở về giường.

Ôn Hoài Diễu nghi hoặc nghiêng đầu anh.

Giorgio hướng bên ngoài cửa sổ, mím môi ra hiệu.

Ôn Hoài Diễu nhìn theo hướng anh.

Vẫn là đêm.

Bầu trời không có khinh vân tế nguyệt [2], mảnh trăng cong treo thấp rất gần.

[2] Khinh vân tế nguyệt: câu đầy đủ là “Khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết” trích từ bài Lạc thần phú của Tào Thực:

“Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.”

Dịch:

“Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.”

Giorgio mở miệng: “Tôi muốn dẫn em ra ban công ngắm trăng.”

Ôn Hoài Diễu ngừng một chút, cô không cự tuyệt lời đề nghị bất ngờ của anh.

Có lẽ đối với anh, đó hẳn là tín ngưỡng thành kính gì đó.

Váy ngủ đã ướt lúc này không thể mặc lại được, cô lấy quần áo sạch sẽ từ vali, thấy Giorgio chỉ có thể nhặt lại bộ quần áo ướt, cau mày mặc vào.

Nước dính vào người anh, phác họa đùi anh giống như ngày đầu gặp, tràn đầy năng lượng.

Ôn Hoài Diễu tới đây mấy ngày, trừ buổi chiều đem ghế mây ra ban công nghỉ ngơi chốc lát ra thì chưa từng ngắm ban công sau chạng vạng.

Đêm ở Venezia yên tĩnh không náo nhiệt như thành phố nước.

Ngọn đèn đã tắt, chỉ còn mảnh trăng cong treo lơ lửng chiếu vào nơi mặt biển xa xa.

Biển sâu như trầm mặc lại yên tĩnh, nhưng tinh tế nghe kỹ, lại có thể nghe thấy tiếng nước.

Hai người đứng phía trước lan can gỉ sét bị gió biển ăn mòn.

Ôn Hoài Diễu được anh ôm lấy, tà váy của cô phiêu nhẹ trong gió.

Giorgio nhấp môi, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Hồi lâu anh hỏi cô: “Em có nguyện vọng nào muốn thực hiện không?”

Ôn Hoài Diễu lắc đầu: “Tôi chỉ cần Quyển Quyển vui vẻ.”

“Còn anh?”

Lọn tóc xoăn của Giorgio bị gió thổi cơ hồ che mất đôi mắt anh.

Cũng không ngăn được ánh sáng trong mắt anh: “Tôi muốn có một con thuyền của chính mình.”

“Ba tôi trước kia là người chèo thuyền, nhưng thuyền của ông là thuyền thuê.”

“Tôi có thể đón gió ra biển, có thể chở du khách. Ngày thường thì ở trên thuyền, nhìn thủy triều lên xuống, ngắm mặt trời mọc, ngắm đàn hải âu.”

Giorgio chỉ cho cô xem: “Em xem, nếu tôi có thuyền, chúng ta có thể từ hướng gác chuông kia đi. Dưới ánh trăng bạc hôn nhau trên thuyền.”

Ôn Hoài Diễu bị anh chọc cười lại không lộ ra ý trêu chọc.

Cô sớm đã quên thời niên thiếu mơ mộng của mình, những điều đó sớm đã trôi xa, hoặc chưa bao giờ xuất hiện trong mơ.

Ôn Hoài Diễu ôm chặt anh: “Bây giờ chúng ta cũng có thể ở dưới ánh trăng bạc hôn nhau.”

Anh chính là thuyền, là thuyền của cô.

Sau nụ hôn, cô lặng lẽ rơi nước mắt.

Cảm thán bản thân, cảm thán ánh trăng ba mươi năm qua.

Cảm thán không ai nói với cô.

Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối.

Tác giả có lời muốn nói:

Tham khảo: (hơi dài một chút, chỉ để phòng sao chép**)

** Ở đây ý của tác giả chỉ có người nói đạo văn. Trên thực tế đây là việc mượn ý tưởng, câu nói,... của các tác phẩm khác rồi biến tấu, thay đổi, sáng tạo con chữ sao cho phù hợp với ngữ cảnh trong tác phẩm của mình. Đây là hiện tượng rất bình thường và cũng hay gặp trong văn học. Nó rất khác và cũng không phải là đạo văn.

1. “Hai người đứng phía trước lan can gỉ sét bị gió biển ăn mòn.” Phỏng theo bài dân ca Ý- Caruso. “Nơi đại dương lấp lánh, gió thổi ồn ào, nơi ban công cổ xưa tựa vào vịnh Sorrento, một chàng trai ôm một cô gái.”

2. “Cảm thán ánh trăng ba mươi năm qua...” mượn hình ảnh từ Ký chìa khóa vàng của Trương Ái Linh, ý: “Nhìn lại con đường sau ba mươi năm vất vả, ánh trăng dù có đẹp đến đâu cũng sẽ có chút hoang vắng.”

3. “Đừng ra đi lặng lẽ vào đêm tối.” Trích từ bào thơ của Dylan Thomas Do not go gentle into that good night.