Mênh Mông Venezia

Chương 9: Vĩ thanh: Torna a Surriento* (Trở lại Surriento)



*Torna a Surriento: là bài hát bằng tiếng Napoli có phần nhạc được cho là được sáng tác vào năm 1902 bởi Ernesto De Curtis, phần lời do anh trai ông là Giambattista De Curtis đặt. Một trong số các bản bằng tiếng Anh là do Claude Aveling đặt lời, tựa đề là Come back to Sorrento. Nhạc sĩ Mạnh Phát và Phạm Duy, mỗi người tự đặt lời tiếng Việt cho bài hát nhưng đều lấy tựa đề là Trở về mái nhà xưa. Surriento là tên bằng tiếng Napoli, tên bằng tiếng Ý của thành phố là Sorrento.

Mười ngày sau.

“Mẹ ơi!”

Ôn Hoài Diễu xách cặp giúp cô bé: “Quyển Quyển tan học rồi!”

Quyển Quyển nắm tay cô, đôi mắt trông đợi nhìn cô.

“Mẹ, hôm nay có bánh kem phô mai không ạ?”

Ôn Hoài Diễu ngẩn người: “Xin lỗi, mẹ quên mất!”

Đây là tối qua cô nói sẽ khen thưởng cho con bé.

Từ sau khi trở về, Ôn Hoài Diễu không còn mơ thấy cảnh tượng hít thở không thông như trước nữa.

Cả người tựa như được hồi sinh.

Chẳng qua luôn có một giấc mơ lặp đi lặp lại.

Ở nơi biển rộng mênh mông vô bờ, chỉ có một chiếc gondola lẻ loi.

Đôi mi của Quyển Quyển hấp háy hấp háy.

Cô bé rất muốn mở miệng xin mẹ, bây giờ có thể đi mua không, nhưng lại sợ mẹ không cho cô bé mua là có nguyên nhân khác, ví như không thể ăn nhiều đường.

Ôn Hoài Diễu khom lưng xoa mái tóc Quyển Quyển.

“Lên xe đi, bây giờ mẹ dẫn con đi mua, được không?”

Quyển Quyển nhảy lên hai bước: “Mẹ tốt nhất!”

Ôn Hoài Diễu vừa lái xe, vừa hỏi Quyển Quyển hôm nay học được những gì. ngôn tình hoàn

Thành phố C không phải đô thị loại I, nhưng giờ là giờ tan tầm nên cũng bị kẹt xe.

Dòng xe cộ chậm chạp nhích đi.

Đợi qua hai lượt đèn xanh ở ngã tư mà vẫn chưa đi tới được.

Nhưng thật ra, Ôn Hoài Diễu không để ý chuyện nhanh chậm này lắm.

Cô nhìn Quyển Quyển qua kính chiếu hậu, thấy trong tay cô bé cầm một tấm card xám màu. Ôn Hoài Diễu nhíu mày: “Quyển Quyển.”

Giọng nói của cô cao lên một chút: “Mẹ đã nói rất nhiều lần, không được nhặt đồ vặt bên ngoài về.”

“Không vệ sinh, có rất nhiều vi khuẩn, rất dễ gây bệnh!”

Quyển Quyển theo bản năng liền rụt tay, lại nhỏ giọng giải thích:“Cái này từ trong túi của mẹ rơi ra…”

Ôn Hoài Diễu cảm thấy đau đầu, vừa tự trách bản thân nhiều ngày qua không ở bên cạnh Quyển Quyển.

“Quyển Quyển!”, lần này ngữ khí của cô lại tăng lên: “Con học nói dối từ khi nào vậy?”

“Mẹ đã dạy con thế nào?”

“Phạm lỗi phải tự mình nhận lỗi.”

Giây tiếp theo Quyển Quyển liền bật khóc.

Ôn Hoài Diễu hiếm khi phê bình cô bé như vậy. Huống chi, cô bé cảm thấy cực kỳ oan uổng.

“Mẹ!”, Quyển Quyển khóc đến ủy khuất: “Không phải!”

Ôn Hoài Diễu nhìn số giây của đèn đỏ, cô quay đầu nhìn vào lòng bàn tay đang duỗi của Quyển Quyển, giọng nghiêm khắc: “Lấy ra đây!”

Quyển Quyển khóc nấc từng cơn.

Đem tấm card màu xám để vào tay cô.

Ôn Hoài Diễu nhất thời nghẹn ngào.

Sao cô lại không biết cái này cơ chứ?

Đây là một lá bài Tarot, lá bài Tarot cũ bị cong nếp.

Là món đồ Giorgio xem như bảo bối luôn mang bên người, món đồ duy nhất mẹ của anh để lại.

Cô nhớ khi ấy đáy mắt Giorgio kinh hỉ nói: “Là The Magician.”

Quyển Quyển vẫn còn khóc rất đáng thương., vì bị cô làm lơ mà càng khóc thương tâm hơn.

Phía sau xe vang lên tiếng còi xe inh ỏi.

Ôn Hoài Diễu không rảnh an ủi cô bé, vừa thay đổi hướng đi, vừa dịu dàng mở miệng: “Quyển Quyển, mẹ xin lỗi!”

“Mẹ thật sự xin lỗi con.”

“Là mẹ sai!”

Thanh âm nức nở của Quyển Quyển nhỏ lại. Tới giao lộ tiếp theo, Ôn Hoài Diễu xoay người, kéo bàn tay mũm mĩm của cô bé.

“ Xin lỗi, con tha lỗi cho mẹ được không?”

Quyển Quyển lau nước mắt, ủy khuất gật đầu.

Ôn Hoài Diễu chọc cô bé vui vẻ, tinh thần cũng tốt hơn.

“Quyển Quyển, con tìm thấy ở đâu?”

“Áo lông ạ!”

Ôn Hoài Diễu nhìn thoáng qua phía sau, lúc này mới nhớ ra.

Lúc từ Ý trở về, vì sợ trên máy bay lạnh, cô bèn mang theo một chiếc áo khoác len cashmere dệt kim mỏng hở cổ, có túi.

Sau khi lên máy bay lại thấy không lạnh lắm, cô liền cất đi.

Thời tiết thành phố C ấm áp, gần như không cần mặc đến.

Mãi đến hai ngày trước, lúc muốn đem đi giặt mới để trên xe.

Có lẽ Quyển Quyển thấy một góc bài lộ ra từ trong túi áo lông của cô.

Cho xe dừng lại gần tiệm bánh mỳ, Ôn Hoài Diễu lấy tiền lẻ đưa cho Quyển Quyển.

Trước kia để rèn luyện cô bé, có khi sẽ để cô bé tự mình đi mua.

Quyển Quyển đã quên quấy sự ủy khuất vừa rồi, vui vẻ cầm tiền chạy xuống xe.

Ôn Hoài Diễu mở cửa nhìn cô bé.

Cầm di động ra tra.

Bài Tarot, The Magician.

The Magician là lá bài thứ 22 của bài Tarot, lá bài có pháp lực cao cường nhất, năng lực tốt nhất, có thể nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết sự việc hoàn mỹ nhất.

Ý nghĩa của The Magician trong tình yêu, là mở ra tình yêu mới, cũng là hòa hợp tính cách với đối phương.

Trong đầu cô hiện lên tia vui mừng trong ánh mắt màu xanh nước biển của Giorgio.

Anh nói: You are water, I am a bridge.”

Anh còn dặn kỹ: “Lần sau em lại đến, còn có thể tìm được anh.”

Tầm mắt Ôn Hoài Diễu mơ hồ.

Ánh sáng trước mắt cô trở nên mờ ảo, đan xen.

Màu xanh biển, màu đỏ.

Nước biển và đôi mắt anh, căn nhà gỗ và làn váy đỏ của cô.

“Mẹ!”

Quyển Quyển đã trở lại, thấy trên mắt cô có nước mắt.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

Ôn Hoài Diễu duỗi tay ôm lấy cô bé: “Vì mẹ quên mất một việc!”

Ngữ khí của Quyển Quyển trầm hơn: “Gần đây mẹ hay quên quá!”

Ôn Hoài Diễu khởi động xe, trầm mặc không nói.

Cô suy nghĩ hồi lâu, như đã hạ quyết tâm.

“Quyển Quyển!”

“Mẹ!”

“Mẹ muốn đi một nơi.”

Cô dừng một chút: “Đi làm việc mà mẹ quên.”

“Bây giờ mẹ đưa con đến nhà bà ngoại được không?”

Quyển Quyển dạ một tiếng.

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”

Ôn Hoài Diễu nắm chặt tay lái, thanh âm mờ mịt.

“Surriento!”

“Đi tìm một chiếc thuyền, gondola.”

Trong chất giọng của Quyển Quyển tràn ngập nghi hoặc: “Đó là nơi nào?”

Cô bé nghiêng đầu lẩm bẩm: “Là nơi sau khi con lớn lên mới có thể tới sao?”

“Đúng, cho nên con phải nhanh lớn lên!”

Trong mắt Ôn Hoài Diễu lấp lánh nước mắt.

Cô không dám tưởng tượng Giorgio đã dùng tâm tình như thế nào để lúc ly biệt đem lá bài này bỏ vào túi cô.

Cầu cầu nước nước, làm sao có thể gọi là duyên phận vướng mắc không rõ.

Tựa như cô vốn chỉ là still water, gặp được anh mới trở thành running water.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Still water: nước tĩnh lặng

Running water: dòng nước chảy.

Kèm theo lời bài hát Trở lại Surriento

“Trở lại Surriento, trở lại bên cạnh tôi.”

520 vui vẻ, có chút cảm động.

Năm ngoái 520- 2018, tôi bắt đầu viết văn.

Muốn trở thành người kể chuyện.

Một năm qua rồi, tuy rằng đã đào hố, cũng chưa hoàn thành được mấy cái chính văn.

Nhưng có các bạn làm bạn, tôi vẫn kiên trì.

Tip cuối cùng ngày hôm nay

Mong cuộc sống của các bạn sẽ ngày càng mỹ mãn hơn.

Mỗi 520 hàng năm đều có thể nói một câu yêu với các bạn.

Hoàn toàn văn

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!