Mèo Con Nối Duyên

Chương 18: Giấc mộng thành sự thật



Sau khi nhà Ngưu Y Y sửa xong, cô ta gọi điện cho Tiêu Dư Thiên, muốn hẹn anh và Tiểu Thuần ra ăn bữa cơm cảm ơn, Tiêu Dư Thiên từ chối.

“Lão Tiêu, lần trước ít nhiều gì cũng có anh và chị Thuần, bằng không em thật hết cách. Hai người không phải chẳng cho em chút thể diện nào chứ.” Nửa đêm làm phiền Tiêu Dư Thiên đi một chuyến, Ngưu Y Y vẫn cảm thấy băn khoăn.

Tiêu Dư Thiên từ chối trong điện thoại: “Đừng khách sáo, căn nhà sửa xong là tốt rồi. Cô đã mời chúng tôi một lần, để cô tốn kém nữa không tốt đâu.”

Ngưu Y Y đảo mắt, chợt hiểu ra băn khoăn của anh, cô ta cười nói: “Anh sợ chị Thuần không vui phải không.”

“Cũng không phải. Tôi chỉ cảm thấy ra ngoài ăn cơm rất tốt kém, bây giờ cô còn đang thử việc, thu nhập cũng không cao, còn phải đóng tiền thuê nhà, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi.” Tiêu Dư Thiên rất biết suy nghĩ cho người khác. Ngưu Y Y nghe nói anh vậy cũng không kiên trì nữa.

Lúc Tiêu Dư Thiên nói chuyện này với Tiểu Thuần, cô đang ngồi bên bàn ở trong phòng ngủ tính toán chi tiêu trang hoàng, lời nói của anh không khiến cô hứng thú lắm, Ngưu Y Y chẳng qua là một khúc nhạc đệm trong cuộc sống của bọn họ, nếu đã dọn đi rồi, cô cũng lười suy nghĩ nhiều.

Tiêu Dư Thiên thấy Tiểu Thuần liệt kê chi tiêu của từng hạng mục, anh khuyên nhủ: “Em đừng quên, tính tới tính lui rồi tốn nhiều tiến đấy.”

Tiểu Thuần quay đầu lại: “Ai nói, chỉ cần tìm được vật liệu thay thế, chỗ có thể tiết kiệm thì sẽ giảm bớt, em muốn dùng tiền tiết kiệm mua một cái đèn chùm. Em thích ánh đèn lấp lánh.”

“Tuỳ em thôi.” Tiêu Dư Thiên đến phòng bếp lấy đồ ăn cho bọn mèo. Tiểu Bảo và hai mèo con nhìn đăm đăm vào anh đang đổ thức ăn vào trong chén nhỏ, chờ anh đặt xuống rồi đi lên ăn ngay.

Tiêu Dư Thiên thấy chúng nó như là đói bụng rất lâu, ăn xong đồ ăn một cách mau chóng, anh lại đổ thêm nửa chén, ngạc nhiên nói: “Thuần Nhi, sáng nay có phải em quên cho bọn mèo ăn không, sao chúng nó lại đói thành thế này?”

Lúc này Tiểu Thuần mới ồ một tiếng, có chút áy náy xoay người nhìn bọn mèo: “Có lẽ em quên rồi, mấy hôm nay nhiều việc quá, đầu óc không theo kịp. Xin lỗi nhé, Tiểu Bảo.”

Tiêu Dư Thiên thở dài, đi giặt quần áo. Chờ Tiểu Thuần tính toán sổ sách xong từ phòng đi ra thì trông thấy Tiêu Dư Thiên đang ở ban công phơi quần áo. Cô đi qua, rất thân thiết ôm thắt lưng anh từ phía sau, ngáp một cái: “Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lúc. Chồng à…nhà chúng mình khi nào mới trang hoàng xong đây?”

Tiêu Dư Thiên treo quần áo xong, xoay người ôm lại Tiểu Thuần: “Nhanh thôi, thợ trang hoàng nói hơn nửa tháng nữa là hoàn công, đến lúc đó tụi mình mua đồ dùng trong nhà là được.”

Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi lừ đừ: “Bây giờ em mới biết, trang hoàng mệt mỏi chừng nào. Thợ trang hoàng nói một câu, em phải đi khắp nơi mua vật liệu, sớm biết vậy đã bảo bọn họ thầu luôn rồi.”

“Em vất vả rồi, nếu không phải gần đây anh nhận một vụ kiện, cứ phải chạy đến Tô Châu, cũng sẽ không để em mệt nhọc như vậy.” Tiêu Dư Thiên đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt của Tiểu Thuần, rồi cúi đầu hôn cô.

Tiểu Thuần mỉm cười, chỉ vào phòng khách: “Vất vả một chút cũng đáng, anh xem nhà chúng mình trang hoàng xinh đẹp như vậy, hoàn toàn giống như đúc ngôi nhà lý tưởng của em, thiết kế sư của công ty Trần Kim Phát quả nhiên là hạng nhất.”

Tiêu Dư Thiên ôm Tiểu Thuần rời khỏi ban công, đánh giá phòng khách mới, trong lòng anh cũng rất vui mừng, nói bên tai Tiểu Thuần: “Đến lúc đó chúng mình có thể ở nhà tổ chức một tiệc rượu, mời các bạn bè tới tham dự, hôn lễ của chúng mình không cần quá long trọng, bản thân vui vẻ là được rồi.”

Tiểu Thuần chỉ vào trần nhà chính giữa phòng khách, cô ao ước: “Em muốn treo đèn chùm ở đây, sofa phải là màu trắng gạo, giống bột bánh mì ấy, chúng mình có thể nằm trên sofa thoải mái xem TV, dưới bàn trà phải lót thảm Ba Tư tốt nhất, hoa trắng nền xanh. Trên vách tường sau sofa em muốn treo một loạt tranh do em vẽ, còn có tường TV, em cũng muốn có tranh của mình, đến lúc đó anh phải giúp em.”

“Ừm, đến lúc đó anh giúp em, anh đóng đinh, em treo tranh, lúc em vẽ trên tường, anh giúp em lấy hộp màu. Trong nhà chúng mình chỗ nào cũng vẽ tranh, làm cho khắp nơi sinh động lên.”

Tiêu Dư Thiên nuông chiều nâng Tiểu Thuần lên cao, để cô nhìn anh từ trên cao xuống. Tiểu Thuần hiểu ý cười cười, ôm cổ anh, hai người rong chơi trong ảo tưởng tốt đẹp của tương lai.

Sau khi trang hoàng xong, vì bày tỏ lòng biết ơn đối với Trần Kim Phát, Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên thương lượng, tìm cơ hội mời ông ta ăn bữa cơm. Một mặt thay Ngưu Y Y cảm ơn ông ta, mặt khác cũng là vì chính họ. Nếu không có Trần Kim Phát, công việc trang hoàng của bọn họ sẽ không thuận lợi như vậy. Chưa nói đến tiết kiệm không ít tiền, còn an bài những người thợ giỏi nhất.

Ba người ở một nhà hàng Nhật tại quảng trường Mai Long Trấn dùng cơm, Tiểu Thuần rót rượu trắng cho Trần Kim Phát, sau khi đưa cho ông ta, cô lại rót một ly cho mình rồi nâng ly: “Ông chủ Trần, tôi kính ông một ly trước, nếu không có sự hỗ trợ nhiệt tình của ông, căn nhà của chúng ta sẽ không trang hoàng nhanh như vậy.”

Trần Kim Phát vui cười: “Em gái, tôi nói với em, đừng gọi tôi là ông chủ, gọi tôi A Phát là được rồi, con người tôi tuỳ ý nhất, chưa bao giờ thích người khác gọi tôi là ông chủ. Ông chủ ông chủ, lúc nào cũng xụ mặt, làm việc buôn bán và kiếm lợi, ông chủ nghiêm mặt sẽ kiếm không được tiền.”

Tiểu Thuần cười to: “Đúng vậy đúng vậy, ông chủ nghiêm mặt không kiếm được tiền, vậy được rồi, anh lớn tuổi hơn em, theo lý em nên gọi anh một tiếng anh, vậy gọi là anh Phát, có nhiều uy thế lại rất thể diện.”

Một tiếng gọi anh Phát này của cô khiến cả người Trần Kim Phát sảng khoái, mắt ông ta vốn không lớn, khi cười thì híp lại thành một đường, cười nói: “Anh Phát không dám nhận, người ta là ngôi sao quốc tế, anh chỉ là dân chúng thường.”

“Sao không dám nhận chứ, em cảm thấy anh mạnh hơn anh ta nhiều. Nhà tụi em trang hoàng xinh đẹp như vậy, anh bảo Châu Nhuận Phát đến làm, anh ta có thể làm ra mới là lạ. Anh Phát, em không phải nói xuôi tai để lừa anh, em và Tiêu công tử rất hài lòng với thiết kế của công ty anh, ngay cả hàng xóm nhìn nhà của tụi em cũng khen không ngớt.” Tiểu Thuần khen tặng Trần Kim Phát.

Tiêu Dư Thiên uống một ngụm rượu trắng, nghe được lời nói của cô anh nhịn không được mà bật cười, cô là con gái phía Bắc, ngày càng học theo phụ nữ bản địa Thượng Hải nũng nịu như vậy, hơn nữa lại buồn cười. Tiểu Thuần lén véo cánh tay anh, không cho anh cười trộm.

Trần Kim Phát được Tiểu Thuần lấy lòng một hồi, ông ta mặt mày hớn hở: “Cái khác anh không dám nói, thiết kế sư ở công ty anh từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế, anh tuyển dụng anh ta từ Hồng Kông, trả lương rất cao, người tìm anh ta thiết kế nhiều lắm, lịch trình sắp xếp đến năm sau, nhưng em gái đây đã gọi anh một tiếng anh, luật sư Tiêu lại từng giúp anh, Trần Kim Phát anh nói nghĩa khí, anh ta có bận đến đâu cũng phải giúp hai người thiết kế xong xuôi, hai em sắp kết hôn, đây là chuyện lớn.”

“Phải đó, đến lúc tụi em kết hôn, nhất định sẽ mời anh. Tiêu công tử, anh nói một câu đi.” Tiểu Thuần véo lưng Tiêu Dư Thiên một cái, anh giật mình, cười theo: “Tiểu Thuần nói rất đúng, ít nhiều có anh Phát giúp đỡ, trang hoàng căn nhà của chúng tôi đẹp như vậy.”

“Tiêu công tử, em gọi cậu ấy là Tiêu công tử?” Trần Kim Phát như là phát hiện chuyện lạ, con mắt sáng lên, cười ha hả nói: “Xưng hô này rất thích hợp, ở quê nhà anh, phong tục tập quán giản dị, luôn rất tôn trọng người có học thức. Thế hệ ông cố của anh, tu sửa từ đường ở trong thôn, trước hết phải mời tất cả người họ Trần thuộc dòng dõi Nho học của nhiều thế hệ đến đốt hương. Tuy rằng anh ăn học không nhiều lắm, hơn mười tuổi đã bỏ học chạy đến Thượng Hải kiếm sống, nhưng anh cũng rất tôn trọng người có học thức. Hiện giờ là thời đại gì, tri thức kinh tế, Cát Ưu không phải nói, cái gì quý nhất ở thế kỷ 21, nhân tài! Em gái, anh nói với em, con người luật sư Tiêu tốt lắm, anh có mắt nhìn người rất chuẩn, người loại nào anh chỉ nhìn vài lần là biết ngay, em đi theo cậu ấy, sẽ không chịu thiệt đâu.”

Tiểu Thuần nghe ông ta khen ngợi chồng mình, cô đương nhiên rất vui, nói tiếp lời ông ta: “Phải đó, Tiêu công tử nhà em là đàn ông tốt, quan tâm người khác, lòng dạ rất tốt, cho dù là bạn bè bình thường, anh ấy cũng nhiệt tình chu đáo. Giống như người bạn lần trước bị dột mưa, anh ấy nửa đêm chạy tới giúp người ta dời giường.”

Tiêu Dư Thiên nghe cô nói, câu trước còn như là khen ngợi, câu sau lại chính là nói móc, anh có chút dở khóc dở cười.

Trần Kim Phát còn tinh khôn hơi loài khỉ, ông ta vừa nghe lời của Tiểu Thuần, chợt hiểu liền cười nói: “Là thế này, ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè. Bạn bè gặp nạn phải giúp một tay, nhiều bạn bè thì có nhiều con đường. Cô gái lần trước tính cách rất tốt, anh tìm người giúp cô ta sửa nóc nhà, cô ta giúp anh viết một chuyên mục trên báo, quảng cáo miễn phí cho công ty tụi anh. Hai người xem, đây là hai bên cùng thắng lợi.”

Ha, người này rất tinh khôn trong việc làm ăn, cơ hội như vậy ông ta đều có thể nắm bắt. Trong lòng Tiểu Thuần thầm nghĩ, theo bản năng liếc nhìn Tiêu Dư Thiên một cái. Tầm mắt anh dừng ở nơi khác, nhưng cô thấy trên mặt anh mang theo một ý cười khó hiểu.

Trên đường về nhà, hai người không ngồi xe ngay lập tức, mà nắm tay nhau tản bộ. Tiểu Thuần hỏi Tiêu Dư Thiên: “Anh yêu, bảo anh cùng em đi ăn cơm với đồng chí Kim Phát, anh khó chịu không?”

“Không có. Hiện tại ấn tượng của anh về ông ta đã tốt hơn nhiều.” Tiêu Dư Thiên phủ nhận.

Tiểu Thuần liếc xéo anh một cái: “Lúc em nói chuyện với ông ta, anh lén cười gì thế?”

“Anh cảm thấy âm thanh nũng nịu của em khi nói chuyện với ông ta rất đáng yêu.” Anh nhớ tới giọng điệu vừa rồi của cô liền nhịn không được muốn cười.

“Anh lại gạt em. Lần trước anh còn nói với em, âm thanh của bác gái bán hàng ở nhà ăn tại văn phòng anh có thể nhỏ ra mật ngọt, làm cho người ta nổi cả da gà. Anh cho em xem, anh có nổi da gà không.” Tiểu Thuần không buông tha mà kéo tay áo của anh.

Tiêu Dư Thiên vội nói: “Anh không thích nghe âm thanh của người khác, anh chỉ thích nghe âm thanh của em.”

Lúc này Tiểu Thuần mới hài lòng cười: “Anh tưởng là em muốn nói những lời bùi tai kia sao, còn không phải vì người ta giúp chúng mình một việc lớn à. Nếu tính bằng giá thị trường, phí thiết kế hơn nữa phí làm công trang hoàng, thêm tiền vật liệu, chúng ta ít nhất tốn hơn năm vạn. Tiết kiệm được khoản tiền này, có thể mua xe cho anh.”

“Anh không sao cả, dù sao ra ngoài có xe buýt. Xe để em chạy, đi làm cũng tiện hơn.” Tiêu Dư Thiên quan tâm nói, anh nắm tay cô rất chặt.

Trong lòng Tiểu Thuần ấm áp, cô mỉm cười: “Em không cần, anh là luật sư, ra ngoài nhiều hơn, em chỉ là tộc đi làm sáng chín giờ chiều năm giờ, không có xe cũng chẳng sao. Huống hồ, thời buổi này đàn ông làm việc vài năm có mấy người không chạy xe, để anh dùng, lúc gặp khách hàng có thể diện một chút.”

“Anh phải lái Mercedes-Benz.” Tiêu Dư Thiên trêu ghẹo.

Tiểu Thuần liếc anh, cố ý nói: “Bán em đổi một chiếc Mercedes-Benz, anh đổi không?”

“Không đổi không đổi, xe có thể kiếm tiền mua, em là độc nhất vô nhị.” Tiêu Dư Thiên cười kề mặt mình sát mặt cô.

Tiểu Thuần cười ngọt ngào: “Em mới phát hiện thì ra anh cũng ngọt như mật ấy.”

Hôm sau là cuối tuần, hai người cùng đi mua màu dùng để vẽ trên tường. Trên tường TV trong phòng khách, Tiểu Thuần đã phác thảo bức tranh trước, tạo hình hoa sen vô cùng đơn giản, lá xanh biếc hoa hồng phấn, chuồn chuồn bay thấp, dùng màu nhạt, hiệu quả của bức tranh càng đẹp hơn.

Tiêu Dư Thiên ngắm kiệt tác của Tiểu Thuần, anh tán thưởng: “Bảo bối, em thật sự là một nhà nghệ thuật, làm trợ lý hành chính thật sự là không thể phát huy tài năng.”

“Ba em là giáo viên mỹ thuật tại trường trung học, lúc ba tuổi em đã bắt đầu học vẽ, nhưng sau đó ba không cho em ghi danh ngành mỹ thuật, vì thế em thi đại học khoa tiếng Trung tổng hợp.” Tiểu Thuần có chút tiếc nuối kể với Tiêu Dư Thiên.

Anh ừ một tiếng: “Nếu em thực sự thích ngành này, có thể từ chức thi nghiên cứu sinh, anh nuôi em.”

“Anh nói thật dễ nghe.” Cô chun mũi.

Anh thấy cô không tin liền nói: “Anh nói thật, nếu em thi nghiên cứu sinh anh sẽ nuôi em.”

“Quên đi, chúng mình còn khoản tiền vay phải trả cho xong, đợi sau khi trải qua vài năm cực khổ, em sẽ dùng nhà của chúng mình luyện tập.” Tiểu Thuần cười ha hả nói.

Trong phòng khách đã vẽ xong, Tiểu Thuần đến thư phòng vẽ tiếp. Trong thư phòng dùng màu xanh biếc, cô đã vẽ trước điểm cơ bản. Phát huy tính sáng tạo, dọc theo tường phía bàn máy tính và trần nhà, cô liền vẽ ra một thân cây, cành cây kéo dài đến phía trước máy tính, trên nhánh cây vẽ thêm lá cây, lúc lên mạng mệt mỏi, vừa ngước mắt có thể trông thấy màu xanh biếc đầy sức sống.

Tiêu Dư Thiên rất hài lòng với hình vẽ trong thư phòng, anh nói với Tiểu Thuần: “Cho anh cây cọ, cái khác anh không biết vẽ, nhưng anh biết vẽ lá cây.”

Tiểu Thuần đưa cọ cho anh, nhìn anh vẽ lá cây, trong đầu cô chợt loé lên ý tưởng, cô cầm một cây cọ khác, chấm màu vàng nhạt, vẽ một con chim hoàng oanh trên nhánh cây, như vậy cái cây này sống động ngay tức khắc, giống như có thể nghe được tiếng hót tuyệt vời của chim hoàng oanh.

Tiểu Thuần đi qua, thừa dịp Tiêu Dư Thiên không để ý, vẽ một nét trên mặt anh: “Đừng nhúc nhích, em vẽ con chuột, để Tiểu Bảo tới bắt.”

Tiêu Dư Thiên không kịp tránh, cô đã vẽ xong, rồi cười hả hê, vì thế anh vẽ trên mặt cô vài nét. Vẽ qua vẽ lại cuối cùng hai người trở thành diễn viên hí khúc.

Hình vẽ trong phòng ngủ nên chọn dạng gì, hai người bàn bạc hồi lâu. Phòng ngủ là chỗ bọn họ nghỉ ngơi, nên dùng màu sắc ấm áp làm cơ bản, Tiểu Thuần vẽ hai sơ đồ phác thảo, Tiêu Dư Thiên không hài lòng cái nào, anh không thích hình vẽ quá phức tạp, anh thích hình vẽ ngắn gọn súc tích. Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, kết hợp màu hồng nhạt của phòng ngủ, vẽ một hình trái tim làm hoa văn chính, phác thảo thêm hoa cỏ và đường kẻ sọc đơn giản, Tiêu Dư Thiên liếc nhìn một cái liền vừa ý.

“Ngoài màu chính ra, phần đường kẻ sọc và nhụy hoa có thể dùng màu hồng và màu vàng.” Tiêu Dư Thiên đề nghị.

Sau khi chấm màu, Tiểu Thuần thử vẽ một góc, hiệu quả rất tốt, thế là cô chiếu theo bản phác thảo mà vẽ trên tường phía sau giường.

“Quá tuyệt vời. Chúng mình không sinh nhiều con thì rất có lỗi với căn phòng ngủ này.” Tiêu Dư Thiên cười ôm Tiểu Thuần.

Tiểu Thuần chỉ cằm anh: “Chúng mình không phải còn một phòng nữa sao, bây giờ là phòng tập thể thao, tương lai cho cục cưng ở. Chỗ ở của cục cưng, em phải vẽ tranh thật đẹp. Đúng rồi đúng rồi, thiếu chút nữa em quên bọn mèo, chỗ ở của tụi nó cũng phải vẽ một cái.”

Thừa dịp trang hoàng, Tiểu Thuần cố ý bảo công nhân dựng một vách ngăn nhỏ hình bầu dục ở góc ban công và phòng khách, để đặt ổ mèo ở đó. Không gian không lớn nhưng cũng đủ một nhà Tiểu Bảo chơi đùa.

Tiêu Dư Thiên vẽ phác thảo, Tiểu Thuần nhìn thấy liền cười: “Đây là gì thế? Mèo ư? Sao anh vẽ giống cún thế?”

Tiêu Dư Thiên cười mỉa: “Anh không vẽ được, em sửa lại đi.”

Tiểu Thuần nhận bàn vẽ, tuỳ ý thêm vài nét bút, anh thấy đó là một đứa bé ôm mèo con ngồi trên đu dây. Không gian sử dụng thích đáng, hình vẽ cũng rất khéo léo, anh gật đầu hài lòng.

Bận bịu suốt một ngày, nhìn thấy ngôi nhà mới xinh đẹp, hai người nằm trên sofa phòng khách nghỉ ngơi.

Tiêu Dư Thiên ôm Tiểu Thuần: “Bảo bối, nhà chúng mình có thể trang trí thành như vậy đều là công lao của em.”

Tiểu Thuần trở mình, nằm sấp trên người anh, trông thấy trên mặt anh đủ loại màu sắc, cô cười nói: “Lấy em anh sẽ không chịu thiệt, em đa tài đa nghệ, văn võ song toàn, chỉ là không biết làm việc nhà, nhưng em nhất định sẽ trở thành người vợ tốt.”

Tiêu Dư Thiên gật đầu: “Anh tin anh tin, anh cũng cố gắng làm người chồng tốt yêu thương vợ, cả đời chăm sóc em che chở cho em, coi em là báu vật nâng niu trong lòng bàn tay.” Tiểu Thuần rất vui vẻ, hôn lên môi anh một cái, hạnh phúc ôm cổ anh.

“Tối nay chúng mình ngủ sớm một chút đi, đã lâu em không chơi với anh.” Tiêu Dư Thiên thì thầm bên tai Tiểu Thuần.

“Phải không, bao lâu rồi?” Tiểu Thuần nháy mắt khẽ cười.

“Một tháng.” Tiêu Dư Thiên trề môi như con nít. Tiểu Thuần thích nhất hành động mờ ám đáng yêu này của anh.

“Có một tháng? Không đâu, nhiều nhất là 20 ngày. Tối hôm đó anh trở về từ Tô Châu, anh quên rồi ư, anh không cẩn thận từ trên giường lăn xuống, thiếu chút nữa đè lên Song Song, sắp hù chết em.” Tiểu Thuần khẽ đấm anh một quyền.

“Vậy em đau lòng cho anh hay là lo lắng cho Song Song hả?” Tiêu Dư Thiên cười xảo trá.

“Đương nhiên là Song Song, da anh dày, ngã vài cái chẳng sao, nhưng Song Song là mỹ nhân mèo nhỏ bé mềm mại đáng yêu.”

“Da anh không dày, không tin em sờ thử xem.”

Hai người cười rộ lên. Mèo con Song Song đang chơi với thỏ bông, nghe tiếng chủ nhân cười, nó ngẩn ngơ nhìn hai người một lúc; Đầu Hổ ngáp một cái, nhích lại gần bên người mẹ Tiểu Bảo, cảm giác mẹ rất ấm áp, vì thế nó nhắm mắt ngủ tiếp.

Một buổi tối yên tĩnh bình thản…

Hết chương 18