Mèo Nhỏ

Chương 20: Tuyệt vọng



Cũng đã sắp đến ngày sinh nhật của Trạch Lan rồi, Tiêu An ở nhà suy nghĩ mấy hôm nay, nhưng vẫn không biết là tặng quà gì cho Trạch Lan bây giờ. Nhà Trạch Lan rất giàu, nên cậu không biết tặng quà gì để cho phù hợp nữa, nếu mà lỡ đâu Trạch Lan thích mấy thứ xa xỉ, thì cậu thật sự không có tiền mua nổi quà.

Tiêu An liệt kê trong đầu những món đồ chơi, nhưng mà theo cậu biết thì Trạch Lan không thích đồ chơi. Ngồi nghĩ đủ thứ mà vẫn không nghĩ ra được món quà gì tặng được cho Trạch Lan.

Bỗng Tiêu An nhớ đến Trạch Lan cực kì thích ăn đồ ngọt, hay là làm bánh ngọt tặng Trạch Lan đi?

Nghĩ bao nhiêu cái thì cái này là được nhất luôn. Tiêu An bật máy tính lên tìm xem cách làm bánh sinh nhật, bản thân thì thấy dễ, nhưng không biết làm thì có ra không nữa. Có một số cái nhìn vậy nhưng không phải vậy, dễ dàng là thế, nhưng phải tự tay làm rồi mới biết.

Tiêu An mở hộc bàn ra xem số tiền của mình bao lâu nay để dành, thật là không nhiều, phải nói là ít ỏi. Nhưng mà bằng này, thì chắc cũng làm được một cái bánh sinh nhật vừa rồi.

Cách đây mấy ngày, Tiêu An cũng đã nói với mẹ về chuyện đi sinh nhật của Trạch Lan, mẹ nghe thế thì liền muốn cho tiền cậu mua quà. Nhưng cậu đã từ chối nói mình còn tiền tiết kiệm nhiều lắm, nên không cần cho thêm.

Mẹ đã phải vất vả đi làm để kiếm tiền nuôi cậu rồi, lương một tháng cũng chỉ đủ để hai mẹ con sống qua ngày, nên Tiêu An càng không muốn xin tiền mẹ.

Đang suy tư thì mẹ gọi Tiêu An ra ăn cơm.

Hôm nay Lâm Mặc nấu những món ăn mà Tiêu An thích ăn, bà gắp thức ăn đầy ắp vào chén, rồi bắt con phải ăn hết cho bằng được.

Lâm Mặc nói: “À phải rồi, con nói là sắp đến sinh nhật của Trạch Lan, vậy con có biết nên mua quà gì để tặng cho Trạch Lan chưa?”

Tiêu An: “Cậu ấy nói rất thích đồ ngọt, nên con quyết định sẽ làm một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ để tặng cậu ấy.”

Lâm Mặc nghe vậy thì bất ngờ, bà nghĩ Tiêu An sẽ mua quà để tặng cho Trạch Lan thôi, không ngờ con lại tận tâm đến như vậy, “Vậy sao, Trạch Lan mà biết con tự làm bánh sinh nhật tặng như vậy, chắc chắn sẽ rất vui đây. Mà, con có biết làm bánh sinh nhật không?”

Tiêu An cũng có chút không tự tin, “Con xem hướng dẫn trên mạng nhiều lắm rồi, con nghĩ mình sẽ làm được.”

Lâm Mặc chan canh vào chén nhưng chưa ăn, “Mẹ sẽ đưa tiền cho con, để con mua nguyên liệu làm bánh nha.”

Tiêu An biết tính của mẹ sẽ như vậy mà, tuy cậu đã nói trước với mẹ rồi, “Con có tiền tiết kiệm của mình rồi, còn nhiều lắm, mẹ không cần cho con nữa đâu.”

Lâm Mặc hơi buồn, bà thừa biết trong lòng là Tiêu An không muốn xin tiền của bà. Tiền tiết kiệm gì chứ? Bà cũng có cho con gì nhiều đâu.

Tiêu An biết mẹ đang buồn nên lảng qua chuyện khác, “Mẹ ơi, con muốn ăn canh, mẹ chan cho con đi.”

Lâm Mặc biết Tiêu An đang muốn lảng qua chuyện khác, còn nhỏ mà đã hiểu chuyện đến như vậy rồi. Quả thật, hai bố con không khác nhau một chút nào.

“Được rồi, còn nóng đấy, con từ từ hãng ăn.” Lâm Mặc lấy muôi chan canh vào chén cho Tiêu An.

Ăn xong Lâm Mặc dọn dẹp, đang cầm chén úp lên kệ thì bà đột nhiên cảm thấy mệt và choáng váng đầu, tay bà đang cầm chén úp lên kệ thì úp hụt rơi xuống. Lâm Mặc đứng không vững mà xém té xuống nhà.

Tiêu An xem ti vi nghe tiếng đồ vỡ vội xuống bếp xem chuyện gì. Cậu thấy mẹ đang ngồi nhặt từng mảnh vỡ dưới nền nhà, gương mặt của mẹ không được tốt cho lắm.

Tiêu An vội lại chỗ của mẹ, nói: “Con nghe có tiếng đồ vỡ, mẹ có bị làm sao không?”

Lâm Mặc cảm thấy tức ngực cùng khó chịu: “Không sao, mẹ chỉ thấy hơi choáng đầu, và khó chịu một chút thôi.”

Tiêu An dìu mẹ đứng dậy: “Mẹ đi nghỉ đi, để con làm cho. Con thấy mẹ đang mệt lắm.”

Lâm Mặc giao lại cho Tiêu An, còn bà thì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, “Mẹ không sao đâu, mấy hôm nay mẹ cũng hay bị như vậy vài lần rồi. Chắc là do dạo này làm việc hơi quá sức, nên mới bị như vậy thôi.”

Tiêu An nghe mẹ nói như vậy chợt lo lắng, “Sao mẹ không nói cho con biết, mẹ đã bị như vậy trước rồi?”

Lâm Mặc cười, “Mẹ sợ con lo cho mẹ thôi, ngồi nghỉ ngơi một tí là sẽ không sao nữa. Con yên tâm đi nha.”

“Mẹ đi bệnh viện để khám đi, con lo cho sức khỏe của mẹ lắm.” Tiêu An bỏ những mảnh vỡ vào sọt rác.

Lâm Mặc thấy chỉ bị nhẹ, bà thấy không có gì đáng để lo, “Không cần phải đi bệnh viện đâu, ngồi một tí là mẹ hết rồi này. Mấy hôm sau sẽ không bị như vậy nữa đâu, con yên tâm đi nha.”

“Nhưng nếu như mà còn bị như vậy nữa, mẹ phải đi bệnh viện khám đó.” Tiêu An nghe vậy cũng chỉ nghĩ rằng mẹ vì làm việc quá sức thôi, cậu cũng không nghĩ nhiều.

“Được rồi, nếu còn bị nữa thì mẹ đi.”

Cũng may là Lâm Mặc không nói với Tiêu An là bà đã thường xuyên bị như vậy cũng được một khoảng thời gian rồi, nếu không với tính tình của Tiêu An, chắc chắn một mực sẽ bắt bà đi bệnh viện cho bằng được mới thôi. Nếu bà còn bị tình hình như vậy mãi mà vẫn không có dấu hiệu hết, lúc đó đi khám bệnh viện cũng không muộn. Có điều, lúc trước chỉ bị nhẹ, sao dạo này lại có vẻ nặng hơn rồi.

***

Hôm nay là sinh nhật của Trạch Lan, khi về học, Tiêu An ghé qua siêu thị để mua nguyên liệu làm bánh sinh nhật. Cậu cầm số tiền của mình đứng trước những hộp cherry đỏ mọng. Nếu trang trí bằng mấy quả cherry này, thì bánh sẽ đẹp lắm. Cầm hộp cherry lên, Tiêu An ưng ý đến cực kì, nhưng mà nhìn qua giá của nó thì cậu lại phải buồn bã bỏ xuống. Quá mắc, cơn đây tiền, nếu mà cậu mua nó thì chắc chắn sẽ không đủ tiền mua mấy nguyên liệu khác mất.

Tiêu An tiếc nuối mà nhìn hộp cherry đã để xuống, cậu đành đi tìm chỗ trái cây khác giá rẻ hơn để mua.

Đi qua hàng bán cherry chính là hàng bán dâu tây, Tiêu An cầm hộp dâu tây lên nhìn, cậu thấy dâu tây thì đủ tiền, tuy nhìn nó không thích như mấy quả cherry kia, nhưng màu của dâu tây vẫn rất đẹp.

Sau khi mua nguyên liệu cần xong, số tiền mà Tiêu An kiệm cũng đã hết sạch không còn. Đúng là may mắn cậu không có sài gì, không thôi chắc đến nay sẽ không đủ tiền rồi.

Tiêu An đã coi hướng dẫn cách làm rất nhiều lần rồi, cộng thêm mẹ trước đó cũng tận tình chỉ bảo cho cậu một vài mẹo nhỏ, nên cậu cứ như những gì hướng dẫn mà làm.

Đầu tiên chính đập trứng rồi tách lòng ra, sau đó, cho một chút đường và đánh bông lòng trắng trứng lên. Nhà không có máy đánh trứng, nên Tiêu An phải đánh bằng tay.

Tiêu An miệt mài làm cũng đến hơn ba giờ chiều mới xong một chiếc bánh sinh nhật nhỏ. Vì là lần đầu làm, nên cậu loay hoay đủ thứ, rồi làm cũng rất chậm vì sẽ sợ làm hỏng bánh thì chẳng còn nguyên liệu đâu mà làm. Nhìn cái bánh cũng đơn giản, không có gì cầu kì, thế mà cậu làm mọi thứ cũng lâu ấy chứ.

Nhìn chiếc bánh được xếp dâu tây cũng không quá đến nỗi tệ, nhìn cũng không quá đẹp, nhưng cũng không xấu. Tiêu An biết Trạch Lan thích vị matcha, nên phần kem cậu làm chính là kem matcha.

Tiêu An nhanh chóng cất bánh sinh nhật vào tủ lạnh. Lẫy giờ cậu hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn vào cái bánh thành quả mình đã làm, giờ nhìn lại xung quanh thì ôi thôi rồi, cậu cũng bày ra cả đống đồ.

Dọn dẹp hết đống đồ mà mình đã bày ra xong, sau đó Tiêu An đi tắm.

Sinh nhật là sáu giờ, vẫn còn nhiều thời gian nữa mới đến. Sao mà trong lòng cậu lại rất hồi hộp khi Trạch Lan nhận món quà này quá.

Không biết Trạch Lan có thích nó không nữa?

Lâm Mặc trên đường về nhà thấy rất mệt, mấy hôm nay bà rất hay bị như vậy, thậm chí không cảm thấy hết mà còn bị thường xuyên hơn nữa. Cứ đà này, chắc chắn bà phải đi bệnh viện khám rồi.

Lúc xuống xe đi bộ về nhà, Lâm Mặc đã cố gắng hết sức mới về đến nhà được.

Nói là làm việc quá sức, nhưng mà Lâm Mặc thấy làm ở quán cơm như vậy cũng rất là bình thường thôi, tuy bưng bê liên tục, nhưng mà bà chịu được với tần suất như vậy, đâu có gì mà quá sức đâu chứ. Dạo này bà cảm thấy rất hay mệt, hay tức ngực khó chịu, tối đến đi ngủ thì lại cảm thấy hơi khó thở nữa.

Không biết rốt cuộc là đã bị gì nữa?

Lâm Mặc về đến nhà liền ngồi xuống sofa nghỉ một lúc cho đỡ. Lúc Tiêu An đi ra ngoài thì bà cũng đã đỡ hơn rồi.

“Mẹ về rồi sao?”

“Ừ, mẹ mới về.”

Đã bình thường trở lại, nên Lâm Mặc định sẽ đi nấu cơm. Bà mở tủ lạnh ra lấy đồ, thì thấy một cái bánh sinh nhật nho nhỏ ở trong đó, sau đó bà mới nhớ đến, hôm nay chính là sinh nhật của Trạch Lan.

Sao lại đãng trí xém nữa thì quên mất luôn rồi.

Lâm Mặc nói: “Con của mẹ giỏi lắm, mẹ tin Trạch Lan sẽ rất thích món quà này. Lát nữa con nhớ gửi lời chúc mừng sinh nhật của mẹ tới Trạch Lan nhé.”

Được mẹ khen, Tiêu An cũng có chút tự tin, “Con sẽ chuyển lời. Chỉ là làm theo hướng dẫn hết thôi, con cũng không giỏi như vậy đâu.”

Lâm Mặc đổ thức ăn ra nồi hâm lại, “Như vậy là giỏi rồi mà, con còn không chịu nhận nữa.”

Tiêu An phụ mẹ dọn chén đĩa, cũng chỉ hâm lại đồ ăn nên cũng mau thôi, còn cơm thì hồi trưa đi học về Tiêu An cũng đã gim nồi rồi.

Đang để thức ăn lên bàn thì Tiêu An bị tiếng xoảng làm cho giật mình. Cậu quay lại thấy mẹ đang nằm dưới đất ngất xỉu liền vội vàng chạy lại chỗ của mẹ.

“Mẹ... mẹ sao vậy hả? Mẹ ơi!” Tiêu An rất lo, cậu nhanh chóng gọi điện cho xe cấp cứu. Cùng mẹ lên xe và nhìn mẹ như vậy, Tiêu An rất lo, cậu mong cho mẹ sẽ không có chuyện gì hết.

Mẹ sẽ bình an thôi.

Cậu rất sợ hãi, cậu rất sợ mẹ sẽ xảy ra chuyện gì, cậu nắm tay của mẹ, cầu mong mẹ được bằng an.

Đến lúc đến bệnh viện, Tiêu An dường như cũng chẳng cảm nhận được gì, chỉ cho đến khi mẹ được đẩy vào trong phòng, và cánh cửa kia đóng lại mới khiến cho cậu giật mình.

Tiêu An ngồi trên ghế thẫn thờ, cho đến khi có tiếng mở cửa, cậu mới vội lại chỗ bác sĩ.

Nhưng không cần cậu nói, thì bác sĩ đã mở lời nói trước: “Cháu là con của bệnh nhân sao? Người nhà của cháu đâu rồi?”

Tiêu An: “Cháu không có người thân, chỉ có cháu và mẹ thôi. Mẹ của cháu... mẹ của cháu sao rồi ạ?”

Nữ bác sĩ đã có tuổi, sau khi nghe Tiêu An nói như vậy, bà không biết nên mở lời nói làm sao. Bà chỉ thấy đứa nhỏ này thật tội nghiệp. Chỉ có hai mẹ con sống nương tựa nhau sao? Đứa trẻ nhỏ như vậy, sẽ làm sao khi nghe những điều mà bà chuẩn bị nói ra đây?

Bà cố gắng dùng một giọng điệu trấn an để nói: “Mẹ của cháu theo những gì cho thấy, thì hiện tại, đã mắc chứng hở van tim... theo như chụp X quang cho thấy, mới chỉ bị 3/4. Với tình hình này, thì nên làm phẫu thuật càng sớm thì sẽ càng tốt. Nếu để bước vào giai đoạn sau nữa, thì sẽ rất là nguy hiểm. Phẫu thuật càng sớm thì sẽ càng tốt cho mẹ của cháu. Còn nếu để càng lâu... thì sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng. Cháu cứ an tâm đi nha, bây giờ công nghệ phát triển rồi, sau khi phẫu thuật, di chứng để lại sẽ rất là thấp. Nên đừng lo lắng quá nha.”

Tiêu An vừa nghe được điều gì thế này?

Từ trước đến bây giờ, chưa bao giờ mà cậu sốc đến như vậy.

Cậu không ngờ đến mẹ sẽ lại mắc một căn bệnh như vậy. Cậu đã nghĩ là mẹ rồi cũng sẽ ổn thôi sau khi đến bệnh viện, nhưng cậu thật không ngờ, mọi chuyện lại cực kì, cực kì tồi tệ như vậy!

Tại sao chứ? Sao lại thế? Phải làm sao?

Phẫu thuật sẽ cần rất nhiều tiền, mà tiền thì do mẹ đi làm kiếm, số tiền đó, chỉ đủ để cho hai mẹ con sống qua ngày thôi.

Phẫu thuật sao? Sao mà có đủ tiền được?

Tiêu An không biết mình nên làm gì trong hoàn cảnh này bây giờ, cậu chỉ cảm thấy lúc này đây, trong người cậu chỉ còn lại là sự tuyệt vọng không thốt lên được.

Cậu không muốn mất mẹ.

Tiêu An đứng bất động tại chỗ một hồi mới cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng tốt nhất có thể, rồi mở cửa bước vào.

Mẹ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, cậu tìm ghế ngồi xuống bên cạnh giường mà nắm tay của mẹ.

Lúc này thì y tá mở cửa thông báo: “Em mau nói với người nhà thanh toán tiền viện phí trước đi nhé.”

“Chị đợi mẹ của em tỉnh lại rồi, em sẽ về nhà lấy tiền thanh toán được không?” Tiêu An không có tinh thần mà nói.

Y tá nhìn Tiêu An mà thấy thương quá, thấy đứa nhỏ lo cho mẹ của của mình như vậy thì cũng mềm lòng hẳn ra, “Được rồi, không sao hết nha.”

Lâm Mặc ngủ hơn một tiếng mới tỉnh dậy, bà nhìn mọi thứ xung quanh thật là lạ lẫm.

Đây không phải là ở nhà.

Bà đang cố gắng nhớ lại điều gì đang xảy ra thì nghe tiếng của Tiêu An.

“...Mẹ ơi.” Tiêu An nắm lấy tay của mẹ, giọng nói có phần yếu ớt, kèm theo trong đó chính là sự tuyệt vọng.