Mèo Nhỏ

Chương 22: Món quà muộn



Nỗi nhớ về căn nhà nhỏ, với người vợ mình yêu chờ đợi chồng mình tan làm về nhà. Cả hai cùng nhau ăn một bữa cơm thật ấm cúng, Lâm Mặc liên tục gắp thức ăn rồi hỏi han chồng về công việc của ngày hôm nay.

Niềm vui đó sẽ càng vui hơn, vì đứa con trong bụng của Lâm Mặc, một sự liên kết gia đình hết sức đặc biệt.

Nhưng nó mãi cũng chẳng thể nào xảy ra được, nó đã vĩnh viễn biến mất đi vào mười năm trước rồi. Những điều tốt đẹp cũng chỉ còn lại trong mảnh kí ức không thể nào phai nhạt đi, dù thời gian có dữ dội như thế nào, cũng không thể làm phai mờ nó được.

Những điều hạnh phúc cùng với vợ và con yêu, cũng chỉ là những tưởng tượng đẹp đẽ mà không hề có thật trong đầu của ông.

Trên bàn làm việc, từng chồng tài liệu được xếp gọn gàng, một bức hình được đặt ở trên đó. Nhìn kiểu nào đi nữa, thì đây cũng đã là một bức hình đã cũ rồi.

Vất vả với đống công việc chồng chất của ngày hôm nay, nhưng chỉ cần Tiêu Phong Trác nhìn vào bức hình kia, tất cả những áp lực trong ngày đều được giảm đi rất nhiều.

Tiếng gõ cửa vang lên, “Ông chủ, là tôi.”

Tiêu Phong Trác bỏ tài liệu trên tay xuống, “Vào đi.”

Người trợ lí bước chân khẩn trương đi đến trước bàn làm việc, trên gương mặt hiện lên sự gấp gáp rất rõ, lời nói tiếp theo, đây khẳng định là một điều hết sức quan trọng.

“Ông chủ, đã tìm ra được rồi.”

***

Hôm sau, Tiêu An dậy sớm tự làm đồ ăn sáng, cậu không cho mẹ làm, cũng không có gì khó, chỉ là sandwich thì cậu cũng biết làm. Bữa sáng coi như đơn giản, và cũng không tốn nhiều thời gian làm.

Tiêu An làm ba phần, một phần để mang đi học, còn hai phần còn lại là của cậu và mẹ ăn sáng, “Trưa đi học về, con sẽ mua đồ về để nấu cơm, mẹ nhớ phải chỉ con nấu thật ngon đó nha.”

Lâm Mặc ngồi trên sofa cười, “Ừ, mẹ sẽ chỉ hết cho con.”

Ăn xong, Tiêu An dọn dẹp rồi rửa chén, cậu không ngừng dặn dò đi dặn dò lại mẹ ở nhà không được làm việc gì.

Thấy Tiêu An rửa chén, Lâm Mặc cảm thấy buồn, nếu cứ như vậy và theo cái đà này, thì chẳng phải con sẽ lo cho bà hết sao? Bà cảm thấy lúc này mình thật vô dụng chẳng làm được gì. Căn bệnh này tại sao bà lại mắc phải cơ chứ? Từ hôm nay, bà cảm nhận được mình là một người mẹ thật là vô dụng, không lo được cho con của mình.

Tiêu An mở tủ lạnh lấy cái bánh sinh nhật bỏ vào khung cùng hộp mà hôm đó cậu đã mua.

Tiêu An cầm bánh trên tay rồi đeo cặp chuẩn bị đến trường, trước khi đi, cậu vẫn không quên dặn mẹ lại lần cuối: “Mẹ nhớ lời con đó, không được làm việc gì đấy nha.”

“Rồi, mẹ nhớ.” Lâm Mặc nghe xong cố gắng nở một nụ cười trên mặt, nhưng bà không biết rằng, nụ cười đó có bao nhiêu buồn bã trong đó, Tiêu An đều nhận ra hết.

Đây đã là lần thứ năm trong buổi sáng, con nói với bà lời này rồi.

Hôm nay Tiêu An và Trạch Lan không đi cùng chuyến xe buýt, nên bánh sinh nhật Tiêu An vẫn chưa đưa được cho Trạch Lan ngay, mà phải đợi lên lớp.

Suốt một buổi đi xe, Tiêu An nhìn chằm chằm cái bánh sinh nhật trong tay của mình mãi. Cậu nhớ lại hôm sinh nhật của Trạch Lan, thật sự là cậu rất buồn, rất áy náy. Cậu không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ lại đột ngột xảy ra và tồi tệ đến mức như vậy. Trước giờ cậu hứa với Trạch Lan, nhưng mà vẫn chưa một lần nào mà cậu làm cho được, đã vậy lần này đây, cậu còn thất hứa nữa.

Khi đến lớp, Tiêu An thấy Trạch Lan đã đến trước.

Trạch Lan thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nên không thấy Tiêu An bước vào lớp.

Tiêu An lại chỗ ngồi để bánh xuống hộc bàn, sau đó cởi cặp để xuống ghế.

Nghe tiếng động, Trạch Lan quay đầu sang thì thấy Tiêu An, vội hỏi: “Sao cậu không đến sinh nhật của mình vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trạch Lan hỏi hết sức bình thường, lời nói cũng không nhìn ra được một điểm trách móc nào. Tiêu An bất ngờ, cậu tưởng Trạch Lan sẽ giận cậu thất hứa, nhưng mà lại không có như vậy.

Giọng cậu áy náy vang lên: “Xin lỗi, hôm sinh nhật của cậu, mẹ mình ngất xỉu phải đi bệnh viện, nên mình không đến dự sinh nhật của cậu được. Mình xin lỗi... mình đã thất hứa với cậu.”

Càng về sau thì giọng nói của Tiêu An lại dần nhỏ xuống.

Trạch Lan nghe vậy thì giật mình, cậu biết mà, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra. Tiêu An sẽ không thất hứa với cậu mà.

Trạch Lan hỏi: “Dì đã đơn hơn chưa vậy? Dì bị làm sao vậy á?”

Tiêu An trên mặt tỏ vẻ hơi khó nói, cậu không muốn nói ra điều này, cứ nghĩ đến nó thôi, trong người cậu chỉ đầy rẫy hương vị của sự tuyệt vọng, “Mẹ của mình đã đỡ rồi, và cũng đã xuất viện rồi. Mẹ, mẹ... của mình mắc chứng van tim. Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật gấp, nếu không... nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Tiêu An cũng không biết làm sao, cậu càng nói thì lại càng buồn. Ở nhà Tiêu An luôn cố gắng nhịn, thậm chí nếu mẹ nhìn vào cũng chẳng nhận ra tâm trạng của cậu có gì đó khác biệt. Nhưng cậu vẫn không thể nào giấu được nỗi buồn đó trong lòng. Ngoài mẹ ra thì chỉ có mỗi Trạch Lan mà thôi, mẹ thì cậu tuyệt đối sẽ không bày ra bộ dạng buồn rầu như vậy được. Nhưng còn Trạch Lan, thì cậu không giấu được nữa, cậu muốn lúc này được an ủi để bớt lo lắng, bớt được sự tuyệt vọng đau lòng kia đi.

Trạch Lan nghe giọng của Tiêu An buồn hiu, cậu không ngờ dì lại bị mắc bệnh nghiêm trọng như vậy. Cậu cũng không biết nhiều về bệnh đó, nhưng ‘nguy hiểm đến tính mạng’ thì chắc chắc rất xấu và tồi tệ. Cậu cũng chưa từng thấy Tiêu An buồn như vậy bao giờ hết.

“Cậu đừng có buồn nữa nha, dì sẽ không sao đâu mà.” Trạch Lan làm mặt vui vẻ để an ủi cho Tiêu An vui lên.

Tiêu An nhìn Trạch Lan đang tỏ ra vui vẻ để an ủi mình, nhìn gương mặt tủm tỉm cười này, tâm trạng cậu cũng tốt hơn rồi, “Ừm.”

Trạch Lan: “Vậy khi nào thì dì sẽ phẫu thuật á?”

Tiêu An: “Mẹ và mình đang tính, nhất định sẽ sớm thôi.”

Trạch Lan không biết nhiều gì về mấy căn bệnh này, nhưng mà phẫu thuật thì phải cần tiền. Tuy cậu không rành, nhưng cậu biết sẽ phải cần rất nhiều tiền. Thấy Tiêu An buồn hiu như vậy, cậu nghĩ rằng Tiêu An đang buồn chính là vì chuyện này. Tiêu An chỉ sống với mỗi mình mẹ thôi, không có người quen nào hết, cậu biết nhà của Tiêu An, với hoàn cảnh này thì thật là rất khó khăn. Bảo sao cậu thấy Tiêu An luôn buồn mãi thôi.

Trạch Lan nói: “Nhất định phải làm phẫu thuật sớm cho dì, cậu đừng lo lắng gì hết nha. Nếu không có tiền thì mình sẽ nói với mẹ cho cậu mượn tiền để làm phẫu thuật cho dì. Cậu yên đi tâm nha, không được buồn nữa đâu á.”

Tiêu An hơi cúi đầu xuống, “Cảm ơn cậu.”

Tiêu An cũng biết được Trạch Lan biết nhà cậu không có tiền, cậu biết được ý của Trạch Lan rất tốt, nhưng cậu không muốn nhờ giúp đỡ, nhất định cậu sẽ không nhờ vả Trạch Lan đâu.

Tiêu An cầm bánh sinh nhật từ dưới hộc bàn để lên trên bàn, “Đây là quà sinh nhật mình tự làm tặng cho cậu, hy vọng cậu đừng chê nó. Mình tặng cậu món quà sinh nhật muộn này, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nha.”

Trạch Lan nghe vậy rất vui vẻ cầm hộp bánh của Tiêu An, “Mình mở ra nha.”

Tiêu An: “Của cậu mà, cậu làm gì cũng được.”

Trạch Lan mở hộp ra nhìn thấy cái bánh sinh nhật nho nhỏ được xếp dâu tây nhìn xinh cực kì. Cậu lấy tay quẹt một miếng kem nhỏ bỏ vào miệng, gương mặt rất vui sướng, “Ngon quá đi. Đây là món quà mình thích nhất luôn á. Mình thích cậu quá đi thôi! Thích nhất nhất luôn á nha!”

Tiêu An nghe được lời nói này, trong lòng có không biết bao nhiêu dao động. Cậu thật sự rất vui, vui vì Trạch Lan thích món quà này, vui vì Trạch Lan nói thích cậu. Cái ‘thích’ của Trạch Lan đơn giản lắm, chỉ là được ăn ngon, Tiêu An biết điều đó chứ, nhưng mà cậu rất vui, vì cũng khiến cho Trạch Lan nói ra lời ‘thích’ mình.

“Không ngon đến như vậy đâu, mình làm là lần đầu tiên, nên còn dở lắm.”

Trạch Lan lắc đầu, “Không có nha, ngon lắm đó, mình siêu thích á.”

Được vậy thì Tiêu An rất vui, thái độ này của Trạch Lan hoàn toàn ngoài cả mong đợi của cậu.

Tốt rồi, mẹ nói không sai mà, Trạch Lan sẽ rất thích.

Tiêu An lại mang cái túi mình để ở trong cặp ra đưa cho Trạch Lan.

Trạch Lan tò mò hỏi: “Cái này cũng là cho mình luôn sao?”

“Ừm.”

Trạch Lan coi trong túi có rất nhiều bánh kẹo rất là ngon, hai mắt liền sáng lên ngay.

Nhưng mà Tiêu An mua cho cậu sao? Cậu hay ăn bánh kẹo nhiều, nên nhìn số bánh kẹo này cậu biết không có rẻ chút nào đâu. Trạch Lan biết nhà của Tiêu An điều kiện không được tốt như nhà của mình đâu. Cái này với cậu thì nhỏ nhoi, nhưng với Tiêu An thì không hề đâu.

Cậu đưa lại không nhận, “Mình không lấy đâu.”

“Sao cậu lại không nhận?” Tiêu An thắc mắc, cậu vốn tưởng rằng Trạch Lan sẽ rất thích cơ chứ?

Trạch Lan hỏi: “Là cậu mua cho mình sao?”

Tiêu An hình như cũng hiểu được đại khái ý của Trạch Lan, “Không có đâu, này là mình kèm học được mẹ củ cậu cho đó. Mình không ăn đồ ngọt, nên cho cậu đó, cậu phải nhận đi.”

Trạch Lan nghe vậy hơi cảm thấy ghen tị, “Mẹ mình thương cậu hơn mình luôn, mẹ cho cậu cả đống bánh kẹo ngon luôn. Mẹ còn nói với mình là muốn cậu làm con của mẹ hơn mình đó.”

Tiêu An cười, “Cậu nhận đi, đừng từ chối. Mình không ăn ngọt, nên để cho cậu đó.”

Trạch Lan cười vui vẻ, “Cảm ơn cậu. Cậu là tốt nhất luôn!”

Chữ ‘nhất’ này Trạch Lan kéo thật dài, cậu nói tiếp: “Đúng rồi á, dì bị bệnh mình phải qua thăm dì mới được.”

Tiêu An: “Vậy khi nào thì cậu qua?”

“Sáu giờ hôm nay nha.” Trạch Lan chọn giờ này vì nghĩ đến giờ đó nhà của Tiêu An đã ăn cơm xong rồi.

Tiêu An gật đầu, “Ừm.”

Trạch Lan nói: “Lần này không có được đãi cơm mình nữa, mình ngại lắm đó.”

“Ừm...” Tiêu An biết việc đãi cơm sẽ là không thể nữa rồi, mẹ bị bệnh như vậy sẽ không thể làm việc được. Chỉ có mẹ mới nấu ăn ngon được như vậy thôi, cậu sao mà nấu được chứ. Sau này mẹ khỏi bệnh, cậu nhất định sẽ nhờ mẹ hướng dẫn, nhất định cậu sẽ nấu ăn cho Trạch Lan, cả hai sẽ cùng ăn cơm với nhau thật vui vẻ.

Trạch Lan lục lọi trong cặp ra mấy quyển sách, đưa ra vài quyển thì không đúng nên lại bỏ vào. Mãi sau cậu mới để quyển sách ngữ văn lên bàn, “Là quyển này.”

Tiêu An tò mò không biết Trạch Lan định làm gì.

Trạch Lan mở quyển sách ra, đưa hình ở trong đó cho Tiêu An, “Mình in hình rồi nè, cậu một tấm mình một tấm, chúng ta phải giữ thật kĩ đó nha.”

Tiêu An nhận lấy tấm hình xem, trên mặt liền rất vui vẻ, thì ra là Trạch Lan đã in hình cả hai chụp chung với nhau ra rồi. Cậu kẹp tấm hình vào tập thật đàng hoàng và xem như bảo bối, “Mình sẽ giữ nó thật cẩn thận không làm mất!”