Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 12: Cưỡi ngựa



Ngày hôm sau Triệu Y Nguyệt được Tiêu Vũ dẫn tới nbãi cỏ.

Mùa đông sắp qua, đầu xuân chớm đến, tiết trời cũng ấm lên, sau khi băng tuyết tan, vạn vật đâm chồi nảy lộc, tới bãi cỏ vừa nhìn đã thấy một màu xanh biếc. Đồng cỏ mênh mông ở trại ngựa thoạt trông không có điểm cuối. Đây là trại ngựa của hoàng gia, người bình thường không thể ra vào khi chưa được phép.

Triệu Y Nguyệt không mặc kiểu váy tiên nữ như bình thường mà trang phục hôm nay có phần gọn nhẹ hơn, song vì khuôn mặt nàng quá đỗi quyến rũ yêu kiều nên vẫn đẹp nao lòng người.

Dọc đường, Triệu Y Nguyệt cảm giác Tiêu Vũ nhìn trộm nàng mấy lần, âu cũng tại khuôn mặt xinh đẹp quá mức này.

Sau khi đến bãi cỏ, Triệu Y Nguyệt xuống xe ngựa, Tiêu Vũ tự dắt ngựa tới.

- ---  -----

Triệu Y Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ cũng muốn cưỡi ạ? Nhưng ngài vừa khỏi bệnh..”

Cô dạy ngươi” Tiêu Vũ lại  thản nhiên như không mà giới thiệu con ngựa tốt bên cạnh cho nàng hay, “Nó là Gió Đen, thuộc giống Hãn Huyết bảo mã, đồng thời là con ngựa chạy nhanh nhất đương thời.”

Con ngựa này toàn thân đen nhánh, lúc chạy lao nhanh như gió.

Triệu Y Nguyệt nhớ rõ đoạn truyện này, Gió Đen rất hoang đã, không dễ dàng để ai leo lên người nó, ban đầu nó phớt lờ nữ chính, phải có nam chính cưỡi chung mới không hất nữ chính xuống.

Lúc ấy nàng chỉ cảm thán ngay cả một con ngựa cũng có thể hành hạ nữ chính.

Vì chuyện này mà Triệu Y Nguyệt chẳng có mấy hứng thú với ngựa, đang định bảo đổi con khác ngoan hơn, không ngờ chưa kịp mở  miệng thì đã thấy Rồng vàng thấp thoáng trong mây, còn Gió Đen thì bước tới trước mặt nàng, cúi đầu khẽ cọ vào vai nàng bày tỏ sự yêu thích.

Triệu Y Nguyệt: *..”

Tiêu Vũ: *..”

Đây là Gió Đen trừ Thái tử thì không ai chạm vào được đấy ư?

Ánh mắt Tiêu Vũ hiện vẻ phức tạp, thấy Triệu Y Nguyệt hoảng sợ bèn nhìn sang nói: “Đừng sợ, thoạt trông có vẻ Gió Đen rất thích ngươi, đây là lần đầu cô thấy nó chủ động thân thiết với người khác ngoại trừ cô đấy.”

Triệu Y Nguyệt thoáng nhìn Rồng vàng đang lượn trong mây, xem ra là bởi vì nó.

Thấy Gió Đen nghe lời, Triệu Y Nguyệt giơ tay khẽ nựng mặt nó, Tiêu Vũ nói: “Nếu Gió Đen thích ngươi thì ngươi cứ cưỡi nó mà luyện tập”

- ---  -----

Tiêu Vũ nắm dây cương, dạy Triệu Y Nguyệt cưỡi ngựa từ bước cơ bản nhất, đầu tiên phải học cách leo lên ngựa ra sao.

Rồng vàng thoắt ẩn thoắt hiện trong mây, nhìn Tiêu Vũ đỡ Triệu Y Nguyệt lên ngựa mà không kìm được lại bắt đầu mài móng.

Nó dừng trên đồng cỏ, rướn nửa người lên nhìn Triệu Y Nguyệt đang bắt đầu chạy trên đường băng.

Triệu Y Nguyệt lên ngựa thì siết chặt dây cương, học rất nghiêm túc, định chạy về phía Rồng vàng nhưng lại bị Tiêu Vũ kéo ngựa lại nói: “Ngươi vừa mới học cách cưỡi ngựa, không thể phi nước đại được, cứ phi nước kiệu làm quen trước đã.”

Nàng chớp mắt nhìn Rồng vàng nơi xa, đành dằn lòng lại.

Tiêu Vũ chợt phát hiện Gió Đen ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy nó vô cùng kiên nhẫn với Triệu Y Nguyệt. Không ngờ nó vốn chẳng buồn nể mặt quận chúa Triều Dương thế mà lại vâng lời nàng như thể nhận nàng là chủ.

Triệu Y Nguyệt học rấtnhanh, hơn nữa Gió Đen lại nghe lời, cứ thế chở nàng dạo vòng quanh.

Nhưng hướng Tiêu Vũ dắt mỗi lúc một xa Rồng vàng, Triệu Y Nguyệt nhiều lầnmuốn ngoái lại nhìn, rốt cuộc không chịu được nữa mới nói: “Điện hạ, ta đã ngồi vững rồi, Gió Đen ngoan thế này nên ta muốn tự cưỡi xem sao.”

“Không sợ à?” Tiêu Vũ ngẩng lên hỏi.

Triệu Y Nguyệt lắc đầu: “Không ạ."

Bấy giờ Tiêu Vũ mới bỏ tay ra, đứng tại chỗ nhìn Triệu Y Nguyệt và chú ý mọi động tĩnh của Gió Đen, song nó vẫn rất ngoan ngoãn, khi Triệu Y Nguyệt cúi đầu vuốt cổ nó thì nó hơi ngước lên.

Triệu Y Nguyệt cười híp mắt, kéo Gió Đen quay đầu, cầm cương, kẹp bụng ngựa, ý bảo nó chạy về phía Rồng vàng.

Gió Đen tà tà đi tới.

Một đám mây đen che khuất ánh nắng, bãi cỏ chợt nổi gió, Triệu Y Nguyệt đang định đến gần Rồng vàng thì phát hiện khoảng cách giữa họ quá đỗi xa xôi, cứ đi chậm thế này thì e là đến tối mất.

Triệu Y Nguyệt chưa kịp thúc Gió Đen chạy đã thấy Rồng vàng giương đầu bay Vào trong mây.

Đi rồi?

- ---  -----

Triệu Y Nguyệt ngỡ ngàng, nhưng vừa chớp mắt đã thấy Rồng vàng lao khỏi đám mây đen, bay về phía mình.

Gió to nổi lên khiến cành cây quanh đó kêu xào xạc, đám cỏ cũng theo đó mà lay động.

Rồng vàng bay thẳng đến chỗ nàng, vầng sáng lóa mắt khiến nàng phải nghiêng đầu nhắm mắt lại, cơn gió thốc vào mặt khiến tóc nàng tung lên, qua khoé mắt, Triệu Y Nguyệt trông thấy một đôi tay có nước da hơi xanh đen, khớp xương rõ ràng đang phủ lên mu bàn tay nàng mà cầm cương ngựa.

“Chậm quá!” Một giọng trai tráng từ tốn mà vô cùng quen thuộc thì thầm bên tainàng.

Triệu Y Nguyệt muốn quay đầu nhìn nhưng lại bị thânthể đằng sau kìm lại, lưng nàng dựa vào một lồng ngực ấm áp. Rồng vàng không cho nàng cơ hội giảm xóc, vừa nói xong đã thúc Gió Đen phi trong gió, rong ruổi mnhư bay trên thảo nguyên mênh mông vô tận.

Tiêu Vũ đang nhìn Triệu Y Nguyệt chằm chằm bỗng bị bỏ xa, y thấy Gió Đen bỗng dưng tăng tốc thì mặt mày biến sắc, giật lấy dây cương trong tay Vệ Thất, xoay người ngồi lên ngựa đuổi theo.

Vệ Thất muốn cản nhưng không kịp, hắn hơi nghi ngờ đối mắt ra xa, tuy Gió Đen đột nhiên phi nước đại có hơi đáng sợ, nhưng thoạt trông hình như Thái tử phi rất thành thạo thuật cưỡi ngựa thì phải?

Triệu Y Nguyệt chỉ có thể bảo rằng tất cả là ảo giác của Vệ Thất, vì mỗi nàng biết rằng mình đang bị chàng trai sau lưng giam vào lòng, và người cầm cương cũng là chàng. Khi Gió Đen lao nhanh như không thiết sống nữa, Triệu Y Nguyệt cảm thấy như tất thảy cảnh vật đều lùi về sau, khắp thế gian chỉ còn lại ngọn gió chào đón nàng. Cảm giác kích thích và mới lạ khi phi ngựa nước đại khiến nàng dần quên đi nỗi sợ, chỉ còn lại niềm hưởng thụ.

Mà chàng trai ngồi sau lưng nàng lại còn là Rồng vàng nữa chứ.

Hoàn toàn không có gì phải SỢ.

Triệu Y Nguyệt có thể cảm nhận lọn tóc hai người đang quấn vào nhau, bị gió thối vờn bay trên cao, quấn quýt không rõ là của ai.

Nàng bị Rồng vàng kẹp rất chặt, cổ ngẩng lên mà chỉ thấy mỗi cái cằm nhọn của phái nam. Lúc Triệu Y Nguyệt ngẩng lên, Rồng vàng còn cọ cằm vào đầu nàng, ý bảo nàng nhìn về trước.

Triệu Y Nguyệt bị cọ một cái mà nhũn cả chân.

Lúc nó mang hình rồng, nàng đã bị thả thính đến xao xuyến miên man, nay nó hình người, chỉ cần một động tác đơn giản cũng khiến Triệu Y Nguyệt choáng váng đầu óc.

Nàng bất giác nói lắp: “Ngài, ngài chậm lại đi.”

“Hả” Rồng vàng cúi đầu ấn mặt vào nàng, hơi nhoẻn môi hỏi, “Nói gì cơ?”

Triệu Y Nguyệt muốn quay lại nhìn chàng, lại nghe Rồng vàng nói: “Đừng ngoảnh đầu, sẽ bị phát hiện đấy"

Rồng vàng cầm cương rẽ hướng, bấy giờ Tri Nguyệt mới phát hiện Tiêu Vũ đang cưỡi ngựa đuổi theo họ, Gió Đen không hổ là con ngựa chạy nhanh nhất đương thời, Tiêu Vũ không tài nào đuổi kịp.

Lúc đầu Tiêu Vũ lo Triệu Y Nguyệt sẽ gặp chuyện không hay, nhưng đuổi một lát, y

mới phát hiện có vẻ mình đã lo thừa.

Gió Đen chở Triệu Y Nguyệt vững vàng chạy trên đồng cỏ, gió to nổi khắp bốn bể, ánh nắng lộ khỏi mây đen rọi về phía trước. Dọc đườngđuổi theo, Tiêu Vũ bị hình bóng diện đồ đỏ lóa mắt trong nắng, làn tóc bay bay trong gió, và nụ cười khi nàng ngoái lại ngẩng đầu cười hút mất hồn.

Nhưng cả cõi lòng Triệu Y Nguyệt chỉ có mỗi Rồng vàng sau lưng nàng.

Đây là lần Rồng vàng ở gần nàng nhất, tóc tai quấn quýt, da thịt cận kề.

- ---  -----

Rồng vàng chở nàng chạy một vòng quanh sân cỏ rồi quanh lại điểm xuất phát, liếc nhìn bóng Tiêu Vũ đang đuổi theo sau qua khoé mắt với vẻ khinh thường.

Vì chàng không buông tay, Triệu Y Nguyệt chẳng thể xuống ngựa, đành ngước mắt trông mong mà nhìn Tiêu Vũ đuổi theo, gọi một tiếng Thái tử điện hạ.

Tiêu Vũ nhìn nàng với ánh mắt u ám, hỏi: “Có bị thương không?”

Triệu Y Nguyệt lắc đầu, ghìm cương lại, nghiêm túc nói: “Điện hạ, chưa hết một nén nhang mà ta đã biết cưỡi ngựa, chắc ta là thiên tài đấy."

Tiêu Vũ: …

Tiêu Vũ vừa cạn lời lại vừa buồn cười. Nhìn vẻ nghịch ngợm cợt nhả của nàng, y không thể ngăn nổi ý cười tràn ra khóe mắt.

Vệ Thất thấy biểu cảm chủ mình như vậy thì tim khẽ đánh thịch một tiếng, vờ như không thấy gì mà quay mặt đi chỗ khác.

Tiêu Vũ xuống ngựa, vươn tay với Triệu Y Nguyệt: “Xuống đi.”

Triệu Y Nguyệt nói: “Ta muốn luyện thêm một lát.”

Tiêu Vũ nhẫn nại giải thích: “Ngươi mới học cưỡi ngựa ngày đầu tiên, vừa rồi lại chạy nhanh như thế, nếu không nghỉ ngơi thì đến tối tay chân sẽ đau nhức lắm đấy."

Triệu Y Nguyệt ung dung đáp: “Ta không sợ đau.”

Tiêu Vũ tức đến bật cười, hỏi: “Ngươi không sợ?”

Triệu Y Nguyệt kéo cương lui về sau rồi bắt đầu mỉa mai y: “Sợ hay không thì sao. chứ, Điện hạ chỉ quan tâm Quận chúa có đau hay không thôi.”

Tiêu Vũ bỗng sầm mặt ngay: “Triệu Y Nguyệt!”

Triệu Y Nguyệt cứ thế quay đầu ngựa chạy đi, vừa chạyvừa cười, dù sao mi cũng không đuổi kịp.

Rồng vàng hỏi nàng: “Học xong rồi à?”

Triệu Y Nguyệt chẳng buồn nghĩ mà đáp: “Đâu có.”

Thế là Rồng vàng lại tay cầm tay dạy nàng, nhưng cách dạy của Rồng vàng rất trực

tiếp thô bạo.

Bước một đưa tay túm lấy dây cương: “Nó không thể hất ngươi xuống đâu.”

Bước hai để nàng dựa vào người chàng: “Ta cũng không thể để ngươi ngã ”

Triệu Y Nguyệt thầm bảo thế này mà học được mới lạ.

Rồng vàng bảo cưỡi ngựa mà không phi nước đại thì không gọi là cưỡi ngựa, nên cùng Triệu Y Nguyệt phóng ngựa chạy như điên trên đồng cỏ, trong mắt người ngoài lại là Thái tử phi cưỡi ngựa rất siêu đẳng, ngay cả một con ngựa trái tính trái nết như Gió Đen mà cũng bị nàng khống chế dễ dàng.

Phi ngựa nước đại trên đồng cỏ đúng là kích thích thật, nhưng sau khi kích thích,

Triệu Y Nguyệt lại nhận ra Tiêu Vũ nói không sai, với tay mới thì chuyện này hơi kích thích quá đà, vì tay, chân nàng bắt đầu nhức mỏi.

Sau khi xuống ngựa, Triệu Y Nguyệt cảm thấy mình đứng không vững nữa.

Cũng do thân thể này vốn mảnh mai quá.

Đến tận khi xuống ngựa, rốt cuộc nàng mới nhìn thấy toàn thân Rồng vàng.

Đó là một chàng trai đầy nét hoang dại đang ngồi trên lưng ngựa ngược bóng hoàng hôn, mặc trang phục đen, phần da thịt lộ ra đều hơi xanh đen, nhất là đôi tay. Triệu Y Nguyệt vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh nhìn từ đôi mắt màu vàng của chàng.

Triệu Y Nguyệt cảm thấy mình phán không sai.

Thế gian này quả đúng là không có tạo vật nào đẹp đẽ hơn Rồng vàng.

Tiêu Vũ nắm lấy cương Gió Đen, thấy Triệu Y Nguyệt đưa mắt nhìn khoảng không trên lưng Gió Đen thì nhíu mày hỏi: “Nhìn gì thế?”

Triệu Y Nguyệt cong môi cười, mặt đượm vẻ dịu dàng: “Sắc trời đẹp quá!”

Tiêu Vũ bị nụ cười này của nàng cướp hết sự chú ý.

Triệu Y Nguyệt về tới Đông cung mới dần cảm nhận được tác hại của việc cưỡi ngựa, ngay cả sức bước đi nàng cũng chẳng có.

Tiêu Vũ đã sớm biết nàng sẽ như thế, y đứng trước xe ngựa với vẻ mặt nhờ xin ta đi, ta sẽ bế ngươi xuống.

Triệu Y Nguyệt: Nhờ mi chẳng thà tự lực cánh sinh.

Thế là nàng quật cường tự đi từ cổng Đông cung về tới nơi ở của mình.

Tiêu Vũ bị chọc tức bỏ đi, lát sau Thúy Liễu nhận được một lọ thuốc giảm đau do Vệ Thất đưa tới, bảo là Thái tử cho.

Thúy Liễu cầm thuốc vào, hơi hoang mang nói: “Nương nương, đạo này thái độ của Thái tử điện hạ với

nương nương hình như hơi.."

Triệu Y Nguyệt xua tay, ý bảo nàng ta đừng lắm lời, nhận lọ thuốc bôi rồi nói: “Em lui ra đi, để ta tự bôi.”

Dù sao chỗ đó hơi riêng tư, Triệu Y Nguyệt không quen để người khác chạm vào mình.

Thúy Liễu nghe lời lui ra.

Triệu Y Nguyệt ngửi mùi thuốc, không tính là gay mũi, sờ có vẻ lành lạnh, nàng vừa vén váy lên thì

bỗng thấy bên cạnh bàn trong phòng đôi ra một người, bèn hoảng hốt kéo váy xuống ngay.

Rồng vàng: …

Rồng vàng đứng bên bàn thấy nàng hoảng sợ thì hơi khó hiểu chớp mắt.

Bàn tay đang cầm lọ thuốc của Triệu Y Nguyệt run lên, bình thường nó hình rồng không sao, nay đột nhiên biến thành hình người khiến nàng không thể không giữ

kẽ, bèn lấy hết can đảm hỏi: “Ngài có thể quay người đi không?”

- ---  -----

Rồng vàng mất hứng hỏi lại: “Vì sao không thể nhìn ngươi?”

Nó không hỏi vì sao phải quay đi, mà hỏi thẳng ngay trọng điểm vì sao không thể nhìn ngươi khiến Triệu Y Nguyệt nhất thời không biết nên bảo nó thông minh hay ngốc nghếch nữa.

Triệu Y Nguyệt nghe hỏi thì đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Nam nữ khác biệt mà.”

Rồng vàng vừa nghe, đường như ý thức được tầm quan trọng của sự khác biệt giới, bèn biến về hình rồng mà nhìn nàng.

Triệu Y Nguyêt: “…”

Nàng khóc không ra nướcmắt nói: “Dù có biến thành rồng thì bây giờ ngài cũng không nhìn ta được.”

Rồng vàng cúi người lại gần nàng, gần đến độ nàng có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Triệu Y Nguyệt bởi vậy mà run lên, năm ngón tay vịn mép giường hơi quắp lại.

Triệu Y Nguyệt đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Rồng vàng đã sáp lại, áp trán mình lên trán nàng một thoáng rồi lùi về sau, tiếng

nói trầm thấp vang lên: “Tốt rồi.”

Đúng là tốt thật.

Triệu Y Nguyệt cảm thấy mọi đau nhức trong người đều tan biến.

Nhưng nơi sâu thẳm trong tâm hồn lại rung động miên man.

HẾT CHƯƠNG 12