Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 20: Cung biến



Trong nguyên tác, chuyện nữ chính gả thay từ đầu chí cuối đều không bị phát hiện song giờ lại bị Tam hoàng tử Tiêu Đình chiêu cáo thiên hạ. Thái tử Tiêu Vũ không cách nào ngăn cản được, chỉ biết trơ mắt nhìn Triệu Y Nguyệt nhận tội, bị giam vào ngục.

Vì Hoàng để vẫn chưa tỉnh nên chuyện này do Thái hậu thẩm tra xử lý, lời tuyên đầu. tiên là giam lại, rồi gọi cha mẹ và chị gái dòng chính của nàng vào gặp.

Tin Thái tử cưới Thái tử phi giả lan khắp Hoàng thành, mà Thái tử lại cãi lại mệnh lệnh Thái hậu, khăng khăng bảo vệ Thái tử phi giả mắc tội khi quân.

Phần lớn mọi người đều mang tâm lý hóng chuyện, cũng có người mượn việc này mà thả tin đồn Thái tử ngông cuồng, thấy Hoàng đế đang bệnh nguy kịch thì không xem Hoàng đế ra gì.

Sau khi Quận trưởng Triệu biết chuyện bại lộ thì mặt xám như tro, giận dữ mắng Lưu thị vì đã nghĩ ra ý tưởng ngu xuẩn này. Bấy giờ Lưu thị mới hoảng sợ, nhìn con gái khóc lóc không muốn chết thì hận Triệu Y Nguyệt thấu xương, cũng mắng: “Quân khốn nạn Đợi gặp Thái hậu chúng ta cứ khăng khăng bảo do Triệu Y Nguyệt mơ ước vị trí Thái tử phi! Vốn do nó tự nguyện!”

Quận trưởng Triệu chỉ biết mắng Lưu thị, Lưu thị nghe mãi cũng nóng máu, vợ. chồng họ cứ thế mắng mỏ lẫn nhau. Đám Ngự lâm quân tới nhà bắt người nghe được đều phải than trời.

Thái tử Tiêu Vũ cài cắm người khắp nơi hòng dìm chuyện này xuống. Khi quận chúa Triều Dương hớn hở tới tìm y mới phát hiện Thái tử đã bỏ biết bao công sức cứu Triệu Y Nguyệt thì quăng vỡ cái ly, nổi bão: “Có phải chàng thích ả ta không?!”

“Nói bậy bạ gì thế?" Tiêu Vũ day mày, tuy chối biến theo bản năng nhưng không nhìn quận chúa Triều Dương mà lại chăm chú xem bản tấu, “Chuyện nàng gả thay nếu vỡ lở với cô mà nói chỉ hại không lợi.”

Quận chúa Triều Dương cả giận hỏi: Gì mà chỉ hại không lợi? Chỉ cần chàng không cầu xin giúp ả ta thì trong mắt Hoàng thượng, chàng chỉ là nạn nhân không hể biết chuyện! Là Hoàng thượng ép cưới nên mới dẫn đến bi kịch này, thậm chí ngài ấy phải thấy thẹn với chàng mới phải!”

“Nhưng giờ chàng đang làm gì thế hả? Thậm chí còn muốn uy hiếp buộc Thái hậu thả ả ra!”

Năm ngón tay của Tiêu Vũ siết thành nắm đấm, y ngẩng đầu nhìn quận chúa Triều Dương, lạnh tanh nói:

“Nếu nàng không kể chuyện này cho Tiêu Đình thì đâu phiền phức như vậy.”

“Chàng dám trách cứ ta?” Quận chúa Triều Dương cảm thấy không thể tin nổi, “Ta đã thuyết phục cha lựa chọn nâng đỡ chàng lên ngôi Hoàng để thay vì Tam hoàng tử! Thế mà chàng lại ở đây trách cứ ta!”

Chuyện này Trấn Quốc tướng quân đã nói cho Tiêu Vũ hay.

Tiêu Vũ đúng là vô cùng cần sự giúp sức của Trấn Quốc tướng quân, ông ta nắm binh quyền trong tay, có ông. ta ủng hộ thì dù phải dẫn binh công thành cũng có thể giành được ngôi vị Hoàng đế. Nhưng Trấn Quốc tướng quân có một điều kiện, nếu y lên ngôi vua thì con gái ông ta là quận chúa Triều Dương phải được làm Hoàng hậu.

Tiêu Vũ đã đồng ý.

Có điều Trấn Quốc tướng quân vì một số tin đồn mà nghỉ ngại Tiêu Vũ. Nếu Tiêu Vũ thật sự mặc kệ Thái tử phi thì làm gì có tin đồn rằng y thích Thái tử phi, thậm chí lúc ở bãi săn Thanh Hòa, Triệu Y Nguyệt tát Tiêu Vũ lệch mặt trước mặt bao người, thế mà Tiêu Vũ còn phải nén giận không dám xử lý nàng. Vì thế Trấn Quốc tướng quân quyết định phải bức chết Thái tử phi.

Quận chúa Triều Dương cố ý báo tin Triệu Y Nguyệt gả thay cho Tiêu Đình hòng mượn tay hắn trừ khử nàng, như thể ả vừa giành lại được vị trí Thái tử phi lại vừa làm Hoàng thượng sinh lòng áy náy với Thái tử, đúng là một công đôi việc.

Ai ngờ biến cố lại phát sinh ở Tiêu Vũ.

Y không những bảo vệ Triệu Y Nguyệt mà còn chỉ trích ả chõ mũi vào chuyện người khác!

Quận chúa Triều Dương tức đến đỏ cả mắt, trừng mắt oán hận Tiêu Vũ: “Chẳng lẽchàng quên đã hứa gì với cha ta ư? Nếu lúc này chàng thay lòng đổi dạ thì cha ta cũng sẽ bội ước, Thái tử điện hạ liệu có chịu được không?”

Tiêu Vũ cảm thấy mình bị uy hiếp thì thầm không vui nhưng phải nén giận, vòng

qua bàn bước tới giữ chặt tay quận chúa Triều Dương, ôm ả vào lòng trấn an.

“Nàng sẽ là Hoàng hậu của cô, mà Hoàng hậu của cô cũng chỉ có thể là nàng, đây là chuyện đã được quyết định từ rất lâu.”

Quận chúa Triều Dương gục đầu vào vai y khế nức nở, nhanh chóng sa vào sự dịu dàng của người yêu.

Lúc ôm quận chúa Triều Dương, Tiêu Vũ lại cứ canh cánh không quên Triệu Y Nguyệt, trong đầu y toàn là hình ảnh nàng ngoảnh đầu mỉm cười trong nắng khi cưỡi Gió Đen ở bãi cỏ.

Y có thể nói với quận chúa Triều Dương rằng Hoàng hậu là ả, nhưng không cách nào nói người y thích chỉ có mình ả được.

Triệu Y Nguyệt bị giam vào ngục, nhìn vách tường và giường nệm sạch sẽ thì gãi đầu ngoảnh lại nói với Rồng vàng: “Hoàn cảnh trong ngục tốt hơn ta tưởng nhiều, không hổ là ngục giam Hoàng thành.”

Rồng vàng cạn lời với nàng, bất mãn mài móng trước cửa. Nó nói muốn đưa Triệu. Y Nguyệt về Long cung, không ngờ Triệu Y Nguyệt lại bảo cả đời mới vào ngục lần đầu, hơi tò mò trong ngục thế nào.

Triệu Y Nguyệt mim cười bước tới võ về nó, giữ móng lại không cho nó mài nữa. Rồng vàng cúi đầu dụi vào. vai nàng, áp mặt vào mặt nàng, “Xem xong thì đi thôi.”

Cổng ngục giam không khóa.

Triệu Y Nguyệt nhìn vị thần này mà dở khóc dở cười, chuyện này quá đỗi trắng trợn, ai không biết chắc nghĩ nàng mới là thế lực hắc ám ở vương triểu Đại Càn mất.

Rồng vàng hỏi nàng: “Cười gì thế?”

Bình thường người ta phải vào ngục có ai cười nổi đâu.

Triệu Y Nguyệt cười cong vành mắt: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cái thân phận Thái tử phi này nên vui vẻ.”

Rồng vàng nghe nàng nói cũng vui lây.

Chuyện này đúng là đáng chúc mừng.

“Bây giờ Hoàng đế đã bệnh nguy kịch, Thái tử và Tam hoàng tử tranh đấu kịch liệt, không biết bao giờ sẽ đánh nhau.” Triệu Y Nguyệt đi ra đi vào chỗ cổng, cả ngục giam chỉ nhốt mỗi mình nàng.

Tình tiết giờ rối tinh rối mù, cốt truyện theo nguyên tác mà nàng biết đã vô ích.

Rồng vàng nói: “Đi mau.”

“Có phải nhà họ Triệu bị bắt rồi? Tiếc là không xem được." Triệu Y Nguyệt cảm thán, “Chắc bọn họ hối hận vì quyết định gả thay lúc trước lắm.”

Nhưng nếu không có chuyện này thì chắc nàng đã không gặp được Rồng vàng. Chỉ biết nói con tạo trêu người.

“Muốn xem à?” Rồng vàng hỏi.

Triệu Ý Nguyệt gật đầu: “Vâng”

“Thế thì đi xem thôi.” Rồng vàng ngậm lấy nàng bay vào cung Cảnh Tường.

Lúc này cung Cảnh Tường đang rất đông đúc, Thái hậu ngồi trên cao nhìn đám người Quận trưởng Triệu với sắc mặt khó coi, đám Thái tử và Tam hoàng tử cũng có mặt. Lưu thị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Triệu Y Nguyệt, nói nàng ao ước vị trí Thái tử phi, chủ động đòi gả thay.

Tiêu Vũ nghe vậy thì sầm mặt, chuyện này vô tình khớp với những lời Triệu Y Nguyệt nói lúc trước. Quả nhiên nàng thích y nên mới không mặc kệ tất cả để lấy y.

Triệu Y Nguyệt vừa chạm đất, nhìn vẻ mặt của Tiêu Vũ là biết ngay y đã hiểu nhầm, không khỏi bịt mắt

nhớ lại trang sử đen trước kia, xấu hổ đến co quắp ngón chân.

Thái hậu nghe xong rất tức giận, hơn nữa bà ta luôn không có ấn tượng tốt về Triệu Y Nguyệt. Bà ta vốn đang buồn bực vì Hoàng đế bệnh nặng, nay nghe cả nhà Quận trưởng Triệu gào khóc lu bù thì càng không kiềm chế nổi, “Triệu Y Nguyệt to gan khi quân, phạt đánh năm mươi gậy trước, đợi Hoàng đế tỉnh lại sẽ xử sau.”

Tiêu Vũ không dằn nổi mà bước tới cản lại. “Triệu Y Nguyệt gả thay là sự thật đã rõ mười mươi, sao Thái tử điện hả còn che chở ả, chẳng lẽ một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa ư? Hay là ngài đã đem lòng yêu Triệu Y Nguyệt”

Tiêu Đình hoàn toàn vứt bỏ vẻ ôn hòa lúc trước, cất tiếng châm chọc Tiêu Vũ đang cầu xin.

Vì cầu xin cho Triệu Y Nguyệt mà Tiêu Vũ quỳ xuống không chịu đứng dậy ở cung Cảnh Tường.

Quận chúa Triều Dương thấy vậy thì căm hận vô cùng. Đúng lúc này trời lại giăng mưa, ả tuy hận nhưng cũng không đành lòng, bèn trở ra sai người hầu mang dù tới, vừa đến cửa đã trông thấy Tiêu Đình cầm dù vào.

“Tiêu Đình ca ca.” Quận chúa Triểu Dương thoáng run rẩy, ánh mắt hơi hốt hoảng.

“Cầm đi.” Tiêu Đình đưa dù cho ả, bắt gặp ánh nhìn gượng gạo của quận chúa Triều Dương thì cười nói, “Đi che dù cho Thái tử đi, huynh ấy quỳ thế chắc nàng đau lòng lắm.”

Bàn tay đón dù của quận chúa Triểu Dương khựng lại, cầm không chắc nên dù rớt xuống đất.

“Ta vì.” Ả toan chối cãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Đình thì khựng lại, những lời ngụy biện nghẹn hết trong cổ, chỉ nói theo bản năng, “Tiêu Đình ca ca.. Huynh đừng giận ta.”

“Triều Dương này, chắc nàng không nhận ra bình thường nàng luôn lạnh nhạt với ta, chỉ khi ta nhắc tới Thái tử thì nàng mới hồi đáp.” Tiêu Đình liếc nhìn cây dù rơi dưới đất, “Cho nên ta muốn để nàng nếm thử cảm giác nhìn người mình thích không buồn ngó ngàng đến mình mà chỉ quan tâm người khác là thế

nào."

Đây mới là mục đích thực sự khi hắn giả vờ bị lợi dụng để vạch trần chuyện Thái tử phi gả thay.

Không chỉ có quận chúa Triểu Dương mà Triệu Y Nguyệt đứng nghe lén cũng sợ ngây người.

Tiêu Đình đón lấy một cây dù khác từ cấp dưới, bung ra, bấy giờ hắn bung dù trong mưa không phải cho quận chúa Triều Dương nữa mà là vì chính mình.

“Trước khi vào cung, ta đã tới phủ Tướng quân từ hôn, trước lúc Phụ hoàng hôn mê cũng biết chuyện này. Nếu nàng muốn làm Thái tử phi thì phải xem nàng có bản lĩnh đó không." Tiêu Đình nói câu cuối cùng với quận chúa Triều Dương bằng giọng châm chọc, “Nhưng đừng chờ tới ngày Thái tử đổi người.”

Quận chúa Triều Dương hoàn toàn không ngờ có một ngày Tiêu Đình lại đối xử với ả như vậy, mặt ả trắng bệch, ngơ ngẩn hồi lâu mới định thần lại, bàn tay vịn khung cửa siết lại, quên bẵng chuyện đưa dù cho Tiêu Vũ đang quỳ trong mưa to mà hối hả về phủ xác nhận xem Tiêu Đình có từ hôn thật không.

Vì sao Tiêu Đình lại đối xử với ả như vậy? Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện gì?

Nhìn một kẻ quỳ trong mưa, còn một kẻ cuống quýt ra cung, Triệu Y Nguyệt tứm lấy râu rồng cảm thán: “Không uổng công tối đó ta như con dở hơi, cuối cùng Tiêu Đình cũng tỉnh ngộ”

Rồng vàng dùng móng chọc chọc vào người nàng, trong mắt đầy vẻ không tán đồng: Không được mắng bản thân.

Đám người tới ngục giam phạt gậy Triệu Y Nguyệt bị Quốc sư cản lại, cuối cùng Triệu Y Nguyệt được Quốc sư sắp xếp đến điện Kim Long với mỹ danh là cầu phúc cho Hoàng để.

Tiêu Vũ hay chuyện bèn đến điện Kim Long, nhưng lại bị chặn ở ngoài không vào được.

Triệu Y Nguyệt ở điện Kim Long đợi Tiêu Vũ tới.

Nàng vẫn thường tự hỏi bao giờ gã này mới giết vào cung cướp ngôi, xóa bỏ khế ước này.

Theo lời Rồng vàng thì rất nhanh thôi.

Ba ngày sau, Hoàng đế hồi quang phản chiếu, chỉ còn chút hơi tàn. Tam hoàng tử Tiêu Đình kịp tới gặp ông ta, vì hắn chủ động từ hôn, không bị quận chúa Triều Dương mê hoặc làm chuyện hoang đường nữa nên Hoàng để rất hài lòng về hắn, để lại di chiếu truyền ngôi cho Tam hoàng tử.

Khi hắn cầm ấn ngọc toan  đóng dấu thì hồn Hoàng đế đã về Tây Thiên, mà Thái tử Tiêu Vũ cũng dẫn binh xông vào hoàng cung.

Ở điện Kim Long cũng có thể nghe tiếng chém giết bên ngoài, tối nay gió lớn, có râu rồng gác lên vai nên dù đứng ngoài trời Triệu Y Nguyệt cũng không thấy lạnh.

Nàng thấy Tiêu Vũ toàn thân máu me đầm đìa, mắt đầy vẻ hung ác. Y đã biết chuyện

Hoàng đế truyền ngôi cho Tam hoàng tử, còn y thì bị Hoàng đế vứt bỏ, lúc vào điện chính giết Quốc sư còn nghe ông ta nói: “Đây là ý của Rồng vàng.”

Lòng căm hận của Tiêu Vũ với Rồng vàng dâng tới đỉnh điểm.

Nhưng y hoàn toàn không hiểu câu nói của Quốc sư.

Triệu Y Nguyệt trơ mắt nhìn Tiêu Vũ đi vào điện chính, lướt qua nàng vung kiếm chém rách bức tranh trên đài cao, rồi xoay người đối điện với nàng thốt ra một câu: “Thần bảo hộ Rồng vàng chẳng qua chỉ là trò cười...”

Nàng nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Vũ dừng lại, không hiểu câu cảm ơn này khiến vẻ dữ tợn và điên cuồng trên mặt y cứng lại nhìn hơi ngốc nghếch.

Triệu Y Nguyệt lại nở nụ cười xán lạn với y. Đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ thấy nàng cười với mình đẹp

đến thế, chân thành đến thế.

“Xem như để cảm ơn, ta muốn nói cho mi biết, những lời ta nói ở thuyền hoa lúc trước đều là giả.” Gió thổi tung bức rèm đỏ nhiễm máu, Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu nhìn y, gằn mạnh từng chữ một: “Sở dĩ ta làm vậy là vì ta đã bảo Tam hoàng tử đứng trong phòng nghe lén, ta muốn để Tam hoàng tử biết quan hệ của mi và Quận chúa nên mới nói mấy chuyện như đã phải lòng mi từ thuở son rỗi, nhưng ta không hề thích mi chút nào, thậm chí còn thấy ghê tởm mi.”

Mặt Tiêu Vũ cứng lại, bước chân đang đi về phía Triệu Y Nguyệt cũng khựng theo, nhất thời không tin vào tai mình: “Ngươi nói gì cơ?”

Triệu Y Nguyệt nhắc lại: “Ta nói ta đã bảo Tiêu Đình đứng trong phòng nghe lén, để hắn biết quan hệ của mi với quận chúa Triều Dương, khiến hắn ngừng yêu quận chúa Triều Dương, nghiêm túc tranh giành ngôi vị Hoàng đế với mi."

Tiêu Vũ tức giận quát: “Đủ rồi! Ngươi câm miệng đi, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy gì.”

Triệu Y Nguyệt nghe vậy thì buồn cười: “Thái tử điện hạ, lần đầu tiên ta gặp một gã khốn nạn thay lòng đổi dạ nhanh như mi đấy. Mấy tháng trước, mi vẫn còn thấy mặt nào ta cũng kém xa quận chúa Triều Dương, thế mà giờ đã vứt quận chúa Triều Dương khỏi đầu, coi như không biết chuyện ta bày mưu tính kế. Loại người như mi mà làm Hoàng để Đại Càn đúng là khiến người ta không yên tâm.”

“Y Nguyệt!” Tiêu Vũ đi tới chỗ nàng, giọng ngày một nghẹn lại, “Ta biết trước kia ta rất quá đáng với ngươi, nhưng bây giờ trên đời không còn gì ngăn cản ta được nữa, ta sẽ cho chúng ta một cơ hội!”

Một trận cuồng phong ập tới thổi bay người hắn, trong lúc quýnh quáng, Tiêu Vũ phải cắm kiếm xuống đất rồi giữ chặt kiếm mới không bị cuốn đi.

Tiêu Vũ khiếp sợ ngẩng đầu, khoảnh khắc đó suốt đời này y cũng không thể quên.

Một con quái vật khổng lồ màu vàng lượn lờ trong mây mù, vung chân rồng to lớn dẫm nát cung điện, biến điện Kim Long tồn tại hơn nghìn năm qua thành mớ hoang tàn.

Trong nháy mắt, cung điện biến thành đống đổ nát, dù đá vụn đều tránh khỏi y nhưng giây phút đó, Tiêu Vũ lại cảm nhận được nỗi kinh hoàng cả đời khó phai.

"Tiêu Vũ trơ mắt nhìn con vật thần thánh mà y không thể so bì ngậm lấy Triệu Y Nguyệt biến mất trong mây, thậm chí từ đầu chí cuối nó còn chẳng buồn liếc nhìn y một cái.

HẾT CHƯƠNG 20