Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 21: Kết quyển 1



Chương kết: Rồng vàng

Trần thế loạn lạc, Triệu Y Nguyệt được Rồng vàng ngậm lên trời, thấy hoàng

cung bên dưới bị lửa thiêu rụi phần lớn. Nàng ôm râu rồng bù lu bù loa: “Sao lại để y thấy ngài? Ta không muốn để bất cứ ai ngoài ta trông thấy ngài chứ đừng nói là Thái tử, y không xứng!”

Xem ra dục vọng chiếm hữu của cô vợ nhà nó rất cao.

Rồng vàng vui sướng cười ầm lên, bọc Triệu Y Nguyệt trong lòng bàn chân, đáp xuống một mái hiên chốn đèn đuốc phồn hoa.

Nơi này cách hoàng thành rất xa, xa đến độ không biết triều đại đã thay đổi.

Phố xá người đến người đi, hình như đang có lễ hội gì đó, diễn xiếc ảo thuật đi đâu cũng thấy, trong tay ai nấy đều cầm đèn tháp sáng đêm tối.

Kể từ giờ, Rồng vàng không cần chăm chú quan sát tất thảy loài người chốn trần thế nữa, nó chỉ cần ngắm nhìn một người trước mắt mà thôi.

Triệu Y Nguyệt được Rồng vàng mang dạo trọn một đêm khắp vương triểu Đại

Cần, lúc đầu nàng thấy mới lạ kích thích, sau cùng mệt mỏi ngủ trong lòng bàn chân nó, được đưa về Long cung. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Mỗi lần tỉnh dậy trong lòng bàn chân Rồng vàng, Triệu Y Nguyệt đều cảm thấy mình như vật bỏ túi, nhưng may mà theo thời gian nàng đã quen với chuyện này.

Rồng vàng lấy lại tự do cũng không làm gì, đừng nói là xưng bá thiên hạ mà gây chuyện thị phi khắp nơi, đánh nhau với yêu ma quỷ quái cũng không. Nó chỉ đi theo Triệu Y Nguyệt, nàng đi đâu nó theo đó.

Đám thỏ tuyết bên bờ biển ngày một nhiều lên. Khi triều dâng, trước kia nơi này chỉ có tiếng sóng biển, khi số lượng thỏ tuyết gia tăng thì dần dà náo nhiệt hẳn.

Thỉnh thoảng Rồng vàng sẽ lén luyện nặn thỏ tuyết sau lưng Triệu Y Nguyệt. Đám thỏ tuyết giúp nó canh chừng, đồng thời nhìn lén Rồng vàng nặn cái nào là bóp vụn cái nấy, sợ tới mức vẫy tai loạn xạ, thầm lấy làm may mắn vì mình không chào đời từ tay Rồng vàng.

Có một hôm Triệu Y Nguyệt tỉnh dậy sớm, ra bờ biển trông thấy Rồng vàng đang bóp nát một quả cầu tuyết thì dở khóc dở cười.

Rồng vàng vung đuôi che đám tuyết đi, xoay người làm bộ chững chạc bình thản đối mặt với nàng, làm như không có gì xảy ra.

Triệu Y Nguyệt túm lấy râu rồng, khoan thai nói: “Đôi lúc ta không rõ ngài thích ta hơn hay là thích thỏ tuyết hơn nữa.”

“Nói bậy.”” Rồng vàng dùng móng chọc chọc nàng, “Ta thích nàng nhất.”

Nó muốn nặn một con thỏ tuyết thật đẹp để tặng cho người nó thích nhất.

Rồng vàng không bủn xỉn lời âu yếm với Triệu Y Nguyệt, mỗi lần nó thổ lộ đều rẤt nghiêm túc trịnh trọng khiến người nghe nức lòng.

“Đưa tuyết cho ta, để ta nặn cho ngài” Triệu Y Nguyệt mỉm cười nặn vài con thỏ tuyết cho nó, sau khi thả chúng chạy mới xoa xoa tay. Gió biển nổi lớn, nàng thấy hơi lạnh.

Rồng vàng chớp chớp mắt, thò đầu tới, Triệu Y Nguyệt tưởng nó muốn đưa râu sang bèn đưa tay đón, ai ngờ Rồng vàng lại cúi đầu ngậm. tay nàng, đầu răng khẽ cắn bàn tay mềm mại của nàng.

Triệu Y Nguyệt chẳng những hết mà còn hơi nóng.

Nhưng nàng khá buồn rầu, Rồng vàng luôn trêu tới đó là dừng, lần nào cũng vậy, dù bị nàng sờ tới độ lớp vảy lành lạnh thường ngày hơi nóng lên thì Rồng vàng cũng tỏ ra rằng nó thật sự chín chắn chững chạc, kiềm chế bản ngã rời khỏi nàng. Trong Long cung có trữ rất nhiều sách vở, loại sách kỳ quái nào cũng có. Có lần

Triệu Y Nguyệt đọc sách, thấy sách có ghi: Rồng tính dâm.

Chưa kịp xem kỹ đã bị Rồng

vàng đang lim dim mắt nhìn lén dùng chân gạt phăng đi, hùng hồn nói: “Toàn thứ bậy bạ”

Triệu Y Nguyệt tự nhủ ngài đã dùng hành động thực tế chứng minh rằng mấy điều sách viết không đáng tin lắm rồi.

Mãi đến khi nàng tìm thấy một số quyển sách càng kỳ lạ hơn trong Long cung, hơn nữa còn phát hiện chúng từng được người lật xem, hoặc nói đúng hơn là được rồng lật xem, bởi vì trên sách còn in hằn dấu móng rồng.

Triệu Y Nguyệt lạnh mặt cất mấy quyển sách có nội dung không phù hợp với trẻ em đi, nhìn Rồng vàng đứng ở cửa, đưa lưng về phía mình mà thầm gào thết trong lòng: Hóa ra ngài từng đọc! Hóa ra ngài biết tất! Thế sao ngài không làm!

Bây giờ nhìn Rồng vàng cắn xong lại lui, Triệu Y Nguyệt không nhịn nổi nữa bèn vươn tay ôm lấy mặt Rồng vàng hỏi: “Vì sao ngài không làm?

Nhìn đi, vảy nó lại nóng lên rồi.

Rồng vàng nhìn nàng không chớp mắt.

Triệu Y Nguyệt cảm thấy hơi ấm của vảy rồng lây sang người mình, mặt đỏ lên, giọng nói cũng lí nhí dần:

"Ta, ta…”

Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vảy rồng, dè dặt nói: “Ta muốn ngài hôn ta một cái”

Rồng vàng luôn đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của nàng.

Thế là nó chỉ hôn mỗi một cái.

Triệu Y Nguyệt: “…”

Nàng đã phải lấy hết can đảm để yêu cầu đấy!

Triệu Y Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, phùng má xoay người định đi, bị Rồng vàng dùng móng níu váy lại. Nàng giật giật tà váy, không kéo ra được, rồi lại bị Rồng vàng đặt lên lòng bàn chân nó, mắt đối mắt với nó đang cúi xuống.

“Sao lần nào ngài cũng gạ gẫm ta rồi thôi thế!" Triệu Y Nguyệt vài đầu vào cổ nó, cảm nhận được độ ấm của vảy rồng thì than thở: “Ta bị ga cũng khó chịu lắm mà!”

Lần đầu tiên Rồng vàng nghe nàng nói vậy, bấy giờ mới ngộ ra trước kia mình quá đáng cỡ nào. Nó lại cắn ngón tay Triệu Y Nguyệt bảo: “Trước kia nàng từng bảo đó là chuyện bẩn thiu, bảo ta đừng nhìn đừng làm”

Triệu Y Nguyệt: “…”

Rồng vàng thật sự nghĩ rằng Triệu Y Nguyệt không thích chuyện ấy.

Triệu Y Nguyệt không tài nào ngờ được mình tự giăng bẫy hại mình, nhất thời dở khóc đở cười. Rồng vàng muốn thể hiện mình là một kẻ chững chạc trưởng thành trước mặt Triệu Y Nguyệt, để nàng thấy nó là một con rồng đáng tin, sẽ không ép nàng làm chuyện nàng không muốn, nên nó luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, điều này dẫn đến chuyện nó thường xuyên gạ gẫm rồi thôi.

Sau khi cởi bỏ hiểu lầm, Rồng vàng ngậm nàng bay về Long cung.

Suốt một thời gian sau đó, Triệu Y Nguyệt không ra ngoài nổi.

Khi họ quay lại trần thế, đã là một năm sau.

Cõi trần có thêm một nữ họa sĩ trẻ tuổi.

Triệu Y Nguyệt thường đeo giỏ tre, trong giỏ đựng đầy cuộn tranh. Nàng và Rồng

vàng cùng nhau đi đến nơi rừng sâu non thẳm, nàng vẽ lại cảnh đẹp thế gian cho nó, thỉnh thoảng cũng tới thành trấn ồn ã cảm nhận chút không khí rộn ràng của cuộc sống.

Phần lớn thời gian Rồng vàng đều giữ nguyên hình rồng, chỉ có lúc vào thành trấn với Triệu Y Nguyệt, chạm mặt người khác thì mới hóa hình người.

Triệu Y Nguyệt thường  thích ở một chỗ tầm hai ba tháng.



Nàng ở một tòa thành nhỏ phía Bắc dựng một phòng vẽ, dạy đám trẻ con quanh đó học vẽ. Khi ấy là mùa đông, ngày nào tuyết cũng rơi, vì không còn Rồng vàng che chở nên ai cũng bảo mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều.

Hôm nay Triệu Y Nguyệt đang ở ngồi trước căn phòng nhỏ vẽ cảnh tuyết, Rồng vàng lười biếng dựa cửa ngắm tuyết với nàng thì bỗng có một đứa học trò học vẽ của Triệu Y Nguyệt vội vã chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Sư phụ! Sư phụ! Bên kia núi có hai người chết!”

Triệu Y Nguyệt theo đứa học trò sang bên kia núi, thấy hai người ngã hôn mê bất tỉnh trên nền tuyết, không ngờ đó lại là Thúy Liễu và Tam hoàng tử Tiêu Đình. Nàng đuổi học trò đi, rồi đưa hai người chỉ còn chút hơi tàn về phòng vẽ.

Triệu Y Nguyệt phiền muộn nhìn Thúy Liễu đang bất tỉnh: “Chẳng phải lúc trước ta đưa hết bạc cho Thúy Liễu, bảo nàng rời khỏi Hoàng thành tự sinh sống sao? Sao nàng lại ở bên Tiêu Đình?”

Nàng rất ngạc nhiên khi biết Tam hoàng tử không chết trong cung.

Rồng vàng không mấy quan tâm đến hai người này, ở cạnh chăm chú xem tranh Triệu Y Nguyệt vẽ.

Triệu Y Nguyệt thò tay chọc chọc mặt Thúy Liễu: “Đừng nói là Thúy Liễu cứu Tiêu Đình chứ.”

Bây giờ Hoàng đế Đại Càn là Tiêu Vũ, còn Hoàng hậu là quận chúa Triều Dương, nhưng nghe nói quan hệ giữa đế hậu không mấy hòa thuận, đấu đá trong triều cũng gay gắt, thế lực bên nhà Hoàng hậu lại mới bị

chèn ép.

Triệu Y Nguyệt vốn không để tâm chuyện này, chỉ lo sống cùng Rồng vàng, bây giờ thấy Tiêu Đình chưa

chết thì bỗng nảy ra một ý.

Nàng vân vê cằm, ngoảnh lại hỏi Rồng vàng: “Ngài nói xem giữa hai người này thì ai thích hợp làm Hoàng đế Đại Càn hơn?”

Lúc trước Rồng vàng không trả lời, nhưng giờ nó chẳng buồn ngẩng đầu mà đáp luôn: “Chẳng có gì phải so.”

Triệu Y Nguyệt cười một cái, nó nói quả không sai, chẳng có gì phải so, chắc chắn chọn Tiêu Đình.

Thúy Liễu tỉnh lại vào sáng hôm sau, vừa mở mắt trông thấy Triệu Y Nguyệt thì lệ tuôn rơi, bất giác gọi nàng là nương nương. Triệu Y Nguyệt chưa kịp sửa đúng thì Rồng vàng bên cạnh đã bực bội bảo: “Nàng không phải.

“Giờ, giờ em phải gọi ngài thế nào ạ..” Thúy Liễu cũng nhận ra mình lỡ lời tính sửa sai, hoảng đến độ không để ý bên cạnh Triệu Y Nguyệt có thêm một chàng trai tuấn tú từ bao giờ.

Rồng vàng khẽ ngước cằm    nói: “Ngươi có thể gọi nàng là vợ của thần rồng.”

Thúy Liễu: “..”

Triệu Y Nguyệt ôm trán, Rồng vàng cái gì cũng tốt, có điều thỉnh thoảng hơi trẻ trâu tí, mà nó lại chẳng cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì.

“Bây giờ ta đã là họa sĩ có tiếng, cứ gọi tên ta là được.” Triệu Y Nguyệt nhanh chóng quyết định rồi lảng sang chuyện khác, hỏi Thúy Liễu trọng điểm, “Sao em lại ở bên Tiêu Đình?”

Thúy Liễu nhớ tới Tiêu Đình thì mặt lộ vẻ lo lắng, bấy giờ mới hỏi: “Ngài ấy thế nào?”

Triệu Y Nguyệt đáp: “Vẫn còn sống.”

Thúy Liễu khẽ thở hắt ra, thành thật kể nàng hay: “Tam hoàng tử không xấu xa như em tưởng, tuy ngài ấy bóc trần chuyện gả thay nhưng khi Thái hậu muốn phạt gậy tiểu thư, chính Tam hoàng tử đã lén bảo em đi báo tin cho Quốc sư để Quốc sư mang ngài ra khỏi ngục đến điện Kim Long.”

“Nhưng em vừa đến điện Kim Long đã nghe tin Quốc sư tới ngục giam trước rồi.”

Đó là vì Rồng vàng nhanh hơn họ một bước.

“Nên em nghe theo lời dặn của tiểu thư, lúc định mang bạc rời khỏi Hoàng thành thì nhìn thấy Tam hoàng tử bị thương nặng đang hôn mê bên bờ sông. Em vốn định đợi ngài ấy tỉnh lại sẽ đi, không ngờ Tam hoàng tử tỉnh lại thì bị mất trí nhớ.”

Thúy Liễu nói đến đây thì mặt hiện vẻ ảo não.

Triệu Y Nguyệt không khỏi nhìn sang phòng bên, Tiêu Đình chính là người được trời chọn mới đúng! Nhìn kịch bản hắn cầm kìa!

“Cũng không thể vứt Tam hoàng tử chẳng nhớ chuyện gì mà bỏ đi được, ngài ấy ngay cả cơm cũng không biết nấu, cái gì ăn được cái gì không cũng chả Thúy Liễu thở dài nói, “khăn lắm em mới dạy ngài ấy tự lo cho bản thân được thì lại đụng độ thị vệ ngự tiền của Thái tử điện hạ... giờ đã là đương kim hoàng thượng. Hắn nhận ra hoàng tử, lúc bọn em chạy trốn bị rơi xuống vách núi, sau khi tỉnh lại thì gặp tiểu

thư”.

Triệu Y Nguyệt an ủi: "Giờ không sao rồi.”

Thúy Liễu uống hết ly trà nóng hổi, bấy giờ mới để ý tới Rồng vàng đang ngồi xem tranh bên cạnh, khế hỏi Triệu Y Nguyệt: “Tiểu thư, người này là..”

Triệu Y Nguyệt đáp: “Phu quân của ta.”

Rồng vàng tuy đưa lưng về phía hai người nhưng khóe môi hơi cong lên.

Thúy Liễu ngây người, sau đó khẽ thở phào, chân thành bảo: “Thế thì tốt quá, có người chăm sóc tiểu thư em cũng yên lòng ạ.”

Triệu Y Nguyệt giúp đánh lạc hướng đám lính truy đuổi, đợi đến ngày thứ ba thì Tiêu Đình tỉnh.

Hắn không những tỉnh mà còn khôi phục trí nhớ.

Thúy Liễu thấy biểu cảm trên mặt hắn khác hẳn bình thường, đó là nét mặt của

Tiêu Đình từng là Tam hoàng tử chứ không phải là người bị mất trí nhớ sớm chiều ở bên nàng.

Triệu Y Nguyệt kéo Rồng vàng đi, để lại không gian riêng tư cho hai người họ, sau đó được Rồng vàng hóa hình rồng mang lên nóc nhà nghe lén.

Thúy Liễu cụp mắt che giấu sự mất mát, chân thành nói: “Chúc mừng Điện hạ đã khỏi hẳn."

Sau thoáng do dự, nàng vẫn hỏi: “Không biết Điện hạ có nhớ rõ chuyện một năm qua..:

Tiêu Đình nhìn nàng chằm chằm, khẽ đáp: “Nhớ rõ.”

Thúy Liễu thầm an ủi chính mình, người mất trí nhớ hóa ngốc là hắn, người nhớ rõ mấy chuyện xấu hồ đó cũng là hắn, nhưng không hiểu sao vẫn thầm thấy vui vẻ.

Hôm nay hai người chẳng nói gì thêm ngoài vài lời khách sáo, lúc trước thân mật giờ lại ngượng ngập.

Thúy Liễu là một cô gái hiểu chuyện, khoảng thời gian theo hầu Triệu Y Nguyệt đã được nàng chỉ vẽ rất nhiều điều, đặc biệt ở phương diện tình cảm.

Nàng cảm thấy Tiêu Đình là người làm chuyện lớn, mà nàng không có nhiều dã tâm, chỉ thích sống đời bình dị, hai người đã định sẵn không thể chung đường.

Bây giờ Tiêu Đình đã khôi phục trí nhớ, duyên phận của họ cũng đến hồi kết.

Ngày thứ sáu, Triệu Y Nguyệt đưa một đống vàng cho Tiêu Đình, nghiêm túc hỏi: “Ngươi xem ngần này có đủ thuê ngươi giành lại giang sơn Đại Càn chưa?”

Tiêu Đình im lặng, nhất thời không biết nói gì cho phải, ngần này quá đủ rồi.

Triệu Y Nguyệt hào phóng nói: “Cầm cả đi, không đủ lại bảo ta, phải khiến cho cặp nam nữ chó má trong cung trả giá thật đắt.”

Còn nàng? Nàng muốn du sơn ngoạn thủy với Rồng vàng, không rảnh.

Tiêu Đình quỳ xuống cảm ơn, trịnh trọng nói: “Ta không cần thêm tiền tài, nhưng ta muốn xin Triệu tiểu thư một người.”

Triệu Y Nguyệt cười bảo: “Thúy Liễu đã là người tự do, nàng muốn thế nào ta không quyết được.”

Nửa tháng sau, đúng vào rằm tháng Giêng, Tiêu Đình rời khỏi nơi đó, Thúy Liễu nấu một chén chè trôi nước tiễn đưa hắn.

Dưới ánh trăng, Tiêu Đình thề với nàng: “Lần này đi, nếu thành công, ta tất về lấy nàng là Hậu, nếu thất bại..”

Thúy Liễu đợi hồi lâu không nghe vế sau, mà Tiêu Đình cũng không nói thêm mà đi luôn.

Triệu Y Nguyệt vì Thúy Liễu mà ở lại đây lâu hơn một tháng. Thúy Liễu theo nàng học vẽ, học rất nghiêm túc chịu khó, ngày nào cũng luyện tập. Sau khi Triệu Y Nguyệt đi, nàng kế thừa phòng vẽ, làm quen bạn mới trong trấn, cuộc sống cực kì phong phú.

Nơi này cách Hoàng thành quá xa, không biết được rất nhiều tin tức.

Trong lúc Thúy Liễu sống đời bận rộn dần quên Tiêu Đình, vào một đêm mùa thu. phong đỏ khắp nơi, Tân hoàng của Đại Càn mang đội ngũ rước dâu tới cưới Hoàng hậu của hắn.

Chuyện này được cải biên thành đủ loại sách truyện và vở diễn truyền khắp Đại Càn, bất kể Triệu Y Nguyệt đi đâu, chỉ cần tới quán trà nghe khúc xem kịch thì đều có vở này.

Nhưng nàng vẫn xem rất hào hứng, Rồng vàng vừa thấy vở này là nhắm mắt dựa vào vai nàng ngủ luôn.

Cuối năm, khi Rồng vàng đưa nàng về Long cung một chuyến, Triệu Y Nguyệt đứng dưới nhìn đám tranh

trên tường đã nhiều lên, song muốn lấp kín nơi này còn cần rất nhiều tranh.

Rồng vàng nghiêm túc sắp xếp các cuộn tranh, phân loại theo sở thích của nó, có một góc chuyên trưng bày tranh Triệu Y Nguyệt vẽ Rồng vàng.

Nó đếm đếm, có 136 bức hình rồng, 138 bức hình người, thế là Rồng vàng xoay sang lấy móng chọc vào người nàng hỏi: “Hình người nhiều hơn hình rồng hai bức, có phải nàng không thích hình rồng không?”

Triệu Y Nguyệt: “…”

Mấy tháng sau.

Rồng vàng nhẩm đếm, hỏi: “Hình rồng nhiều hơn hình người một bức, có phải nàng không thích hình người không?”

Triệu Y Nguyệt bị Rồng vàng lắc tỉnh thì ngáp dài một cái, hôn lung tung lên mặt nó, mơ mơ màng màng nói: “Lát nữa lại vẽ thêm một bức cho. ngài, ta thích ngài, bất kể ngài mang hình dạng gì. Bấy giờ Rồng vàng mới hài lòng, cất tranh cẩn thận rồi kể đầu gần nàng cùng nhau ngủ.

Đám thỏ tuyết đang nhảy nhót bên bờ biển dưới ánh hoàng hôn, chúng nhìn về hướng Long cung, sôi nổi kháo nhau: Suyt, đến giờ chủ nhân nghỉ ngơi rồi, khẽ tiếng chút, đừng quấy rầy họ.

HẾT CHƯƠNG 21