Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 1: QUYỂN 2: HỒ LY - Hoàng hậu



QUYỂN 2: HỒ LY

Chương 1: Hoàng hậu

Năm thứ hai sau khi Tân đế nước Đông Lăng lên ngôi, quần thần dâng tấu xin Tân đế hãy tuyển phi làm để hậu cung dồi dào. Tân đế thoáng trầm tư rồi phê duyệt.

Tân đế tuyển phi, mỹ nhân bốn bể năm châu đều vội vàng được đưa vào kinh thành.

Ngu Tuế vừa tỉnh đã thấy mình ngồi trong kiệu vào cung, đêm qua chẳng những nàng bị nhốt trong kho trữ củi, giội nước lạnh mà còn bị ép uống thuốc độc, đơn giản là vì nàng đã đắc tội người yêu mến nam chính - Công chúa nước Đông Lăng.

Trong kiệu còn có một người nữa, là bạn của nàng. Hồng Anh thấy khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của nàng lộ vẻ muốn chết thì không đành lòng, khẽ khuyên nhủ: “Em nên nhận lỗi với chủ nhân đi, có thể chủ nhân mới sẽ mang em về, cũng sẽ không để Công chúa ức hiếp em nữa.”

Ngu Tuế rúc vào một góc, nghe vậy thì khế chớp hàng mi đang rủ, vẻ mặt uể oải. Tối qua nàng mới hay mình đã xuyên vào một cuốn truyện ngược đầy máu chó, biến thành nữ chính bị ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nam chính là Vô Tương Hầu. nước Đông Lăng, có mối thù giết cha với Tân đế, đã lập mưu giết Tân đế để báo thù cướp ngôi từ nhiều năm trước.

Nữ chính là đứa bé lưu lạc đầu đường xó chợ, năm mười hai tuổi sắp chết đói thì được nam chính nhặt về, bồi dưỡng thành sát thủ. Gã mê đấm sắc đẹp của nữ chính, biết nữ chính có tình cảm với mình nên luôn thả câu nàng, lúc nàng mất mát thì đáp lại một chút thắp lên hy vọng cho nàng, sau đó dập tắt nó vô số lần, rồi lại cho hy vọng, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Vì gã, chuyện gì nữ chính cũng dám làm bất kể nguy hiểm, từ một đứa bé giết gà còn run tay biến thành cô gái giết người không chớp mắt.

Nam chính hứa với nữ chính rằng nếu nhiệm vụ lần này thành công sẽ nạp nàng làm thiếp, ai ngờ khi nàng hoàn thành nhiệm vụ hớn hở trở về thì lại phát hiện nam chính đã đính hôn với Công chúa Đông Lăng, mà Công chúa không cho phép gã nạp thiếp.

Hai người bởi vậy mà cãi vã, Công chúa chướng mắt nữ chính bèn bảo nam chính tặng nàng cho ả làm nô tỳ, ấy thế mà nam chính lại đồng ý.

Nữ chính bị Công chúa hành hạ đủ đường, không đánh thì mắng, đêm qua vì Công chúa nghe thấy nam chính say rượu gọi tên nữ chính nên đã tức giận độc câm nàng.

Ngu Tuế bồi tưởng lại chuyện đêm qua mà nẫu ruột. Điều khiến nàng thấy quá đáng chính là chuyện đã như vậy mà cuối cùng nữ chính còn quên hết mọi tổn thương, tha thứ cho nam chính sau khi gã nói vài câu ăn năn hối lỗi rồi HE với gã.

Nàng đã bị độc câm rồi còn tha thứ cho gã làm gì? Chẳng lẽ vì nam chính không phải người trực tiếp ra tay mà là nữ phụ nên không tính?

Ngu Tuế tự hỏi rồi giơ tay sờ lên cổ, khế ấn một cái thấy vẫn còn hơi đau.

Nàng nhớ lúc khởi hành từ phủ Công chúa, Hồng Anh có bảo rằng lần này chủ nhân giao cho nàng nhiệm vụ mới, muốn tối nay tại bữa tiệc trong cung, nàng mồi chài Nhiếp Chính Vương, khiến Nhiếp Chính Vương dẫn nàng về phủ rồi lấy trộm lệnh bài của hắn.

Gã khốn này vẫn chưa biết nữ chính đã bị vị hôn thê của mình độc câm.

Chỉ cần nghĩ đến mớ yêu hận tình thù giữa mình với Vô Tương Hầu và Công chúa là Ngu Tuế lại thấy phiền muốn chết, nên đã quyết định kết liễu cuộc đời mình.

Nàng định đâm chết nam chính Vô Tương Hầu tại bữa tiệc tối nay.

Tuy nàng không kế thừa giá trị vũ lực của nữ chính là sát thủ, nhưng Ngu Tuế cảm thấy cầm dao đâm chết ai đó chắc không khó mấy.

Hồng Anh vẫn chưa biết Ngu Tuế đã bị độc câm, thấy nàng không nói gì thì cho rằng tâm trạng của nàng không tốt.

“Tối nay là Đại lễ phong Phi, quá trình tuyển tú đã kết thúc, có cả thảy hai mươi ba người được vào hậu cung, cấp bậc cao nhất là ba vị phi tử. Đợi Đại lễ kết thúc, bệ hạ sẽ mở tiệc mời quần thần chung vui, Nhiếp Chính Vương ngồi phía đối diện chủ nhân.”

Lúc nhóm vũ cơ thay đồ trong điện, Hồng Anh kiên nhẫn giải thích về nhiệm vụ tối nay cho Ngưu Tuế nghe.

Ả thấy Ngu Tuế cắm đầu thay đồ nhưng mặc kiểu gì cũng không đúng thì thở dài, đi sang giúp nàng, bấy

giờ mới nhìn thấy vết thương cũ mới đan xen trên lưng Ngu Tuế. Cùng là công cụ của nam chính nên Hồng Anh càng thấy thương Ngu Tuế hơn.

Rốt cuộc Ngu Tuế cũng mặc váy xong, hành động giấu đao của nàng bị Hồng Anh bắt gặp, ả nhíu mày hỏi: “Em làm gì thế?”

Không nhận được câu trả lời, Hồng Anh túm lấy tay Ngu Tuế gọi: “Ngu Tuế.” Ngư Tuế chỉ vào cổ mình, há

miệng ú ớ, rồi lắc đầu. Hồng Anh khiếp sợ: “Em...” Ngưu Tuế im lặng nhìn ả.

Hồng Anh không ngờ Công chúa lại quá đáng như vậy, phản ứng đầu tiên của ả là nếu chủ nhân biết chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhạc bên ngoài đã đổi điệu, nhóm vũ cơ nghe người coi sóc thông báo thì rối rít đi ra đại điện.

Trước khi lên sân khấu, người coi sóc bỗng ra lệnh cho nhóm vũ cơ phải đeo khăn che mặt, không được phép lộ mặt.

Nhóm vũ cơ hơi bất mãn, bị người coi sóc quát lớn, cuối cùng vẫn đeo khăn che mặt lên sân khấu.

Người coi sóc thầm nghĩ lão cũng đâu còn cách nào, hôm nay đám tú nữ vừa mới hết kèn cựa nhau, vị trí phi tần mãi mới được định ra nên không muốn có bất cứ điều bất ngờ nào xảy ra, dù là vũ cơ từ ngoài cung vào cũng phải đề phòng.

Bấy giờ ở đại điện, trong tiếng đàn sáo thánh thót, nhóm vũ cơ xếp hàng đi ra, có không ít người bị thu hút bởi thân hình yểu điệu của bọn họ.

Tiếng ly rượu chạm nhau hòa cùng tiếng xẩm xì khe khẽ, các phi tần vừa chính thức được vào hậu cung đều ngắm nhìn nhóm vũ cơ vừa ra. Sau khi âm thầm so sánh một phen, ai nấy đều thấy yên tâm, bắt đầu chú ý tới người ngồi trên vị trí tối cao.

Chỗ ngồi của Tân đế cách một bức bình phong bằng lụa mỏng, mọi người bên dưới chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi ngay ngắn.

Tuy Ngu Tuế không kế thừa giá trị vũ lực của nữ chính, song chẳng hiểu sao thân thể vẫn còn ký ức cơ bắp về nhảy múa, nàng tìm kiếm chỗ ngồi của nam chính Vô Tương Hầu trong đại điện, cố ý lại gần nơi đó.

Ai ngờ trong đám vũ cơ vẫn còn những sát thủ khác, thấy Ngu Tuế đứng sai vị trí thì dẫn nàng lại chỗ Nhiếp Chính vương, khiến nàng cách Vô Tương Hầu càng ngày càng xa. Ngu Tuế: Mấy người đừng có cản ta!

Ngu Tuế quyết tâm muốn đi giết nam chính, đám Hồng Anh liều mạng ngăn cản, cố kéo nàng tới chỗ Nhiếp Chính vương.

Ngay từ đầu, Vô Tương Hầu đã để mắt tới Ngu Tuế trên sân khấu, vòng eo mảnh đẻ đong đưa theo tiếng nhạc cùng tay áo phất phơ trông đẹp đến nao lòng, khiến gã tốn rất nhiều định lực mới có thể làm như không có chuyện gì mà rời mắt đi. Công chúa nước Đông Lăng đang quấn lấy gã trò chuyện, ả nhìn nhóm vũ cơ đeo khăn che mặt mà mai mỉa: “Xem đám đàn bà kia sốt ruột chưa kìa, ngay cả vũ cơ mà cũng phải đề phòng đến mức không dám để Bệ hạ thấy mặt.”

Vô Tương Hầu nâng ly rượu. lên môi nhấp, không nói gì. Gã vừa cảm thấy khăn che mặt sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mồi chài Nhiếp Chính Vương của Ngu Tuế, lại vừa lấy làm may mắn khi đám người ở đây không trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Gã nhìn sang Nhiếp Chính vương ngồi phía đối diện, chợt phát hiện Nhiếp Chính Vương không hể bị vũ cơ thu hút, đang cật lực uống rượu hàn huyên với người ngồi cạnh.

Vô Tương Hầu nhíu mày, bấy giờ mới để ý thấy nhóm vũ cơ có gì đó kỳ lạ.

Ngu Tuế năm lần bảy lượt bị đám Hồng Anh dồn về phía Nhiếp Chính Vương thì không khỏi trợn tròn mắt. Khi nàng tiếp tục lướt qua Hồng Anh đi tới chỗ Vô Tương Hầu thì bắt gặp ánh nhìn của gã. Cặp mắt lạnh băng kia mang vài phần không vui, tựa như đang trách cứ nàng thất trách. Ngu Tuế quyết định lát nữa nhất định phải đâm thật chính xác tàn nhẫn, bảo đảm gã mất mạng.

Hồng Anh hơi sốt ruột, lúc phối hợp với một vũ cơ khác kéo Ngu Tuế về thì hơi mạnh tay nên đã xô ngã Ngu Tuế trước bàn Nhiếp Chính Vương, khiến Nhiếp Chính Vương đang nâng ly uống rượu giật mình.

Vũ cơ té ngã khiển không ít người ồ lên. Nhiếp Chính vương là kẻ nóng tính, chuyện này làm lão mất hứng, lập tức giận dữ quát: “Sao lại thế này? Ngay cả nhảy múa cũng không rành thì còn ở đây làm gì? Còn không mau cút ra ngoài!”

Ngu Tuế ngẩng lên khiến khăn che mặt rơi xuống, nàng ngước đôi mắt long lanh nhìn Nhiếp Chính vương khiến lão sững sờ, cơn giận lập tức tan đi quá nửa.

“Ôi chao, cút, cút về phủ bổn vương đi” Nhiếp Chính Vương thấy sắc nổi lòng tham, buông ly rượu xuống, đứng dậy định lại đỡ nàng.

Mọi người đang hóng chuyện thì nghe thấy một giọng nói ấm áp, thanh mát như gió xuân phả vào mặt cất lên: “Đến chỗ cô đi.” Tiếng đàn đột nhiên ngưng bặt, đại điện im lìm trong nháy mắt, đám người vừa rồi đang hóng chuyện cứng đơ mặt, ánh mắt từ từ hiện vẻ kinh hoàng nhìn lên người đang ngồi ở nơi cao nhất.

Lúc này chẳng có ai căng thẳng hơn đám tú nữ vừa mới được phong phi cả.

Có lẽ mỗi Nhiếp Chính Vương đang đầm đìa mồ hôi là so được.

Tuy giọng điệu của Tân đế ấm áp như gió xuân, nhưng mọi người lại cảm thấy như ác quỷ đang gào thét đòi lấy mạng họ. Ngu Tuế từ từ đứng dậy, đi tới chỗ Tân đế trong ánh nhìn đầy đố ky và thọc mạch của vô số người, quỳ xuống bên ngoài bình phong.

Thế là tối nay đã vụt mất cơ hội giết gã nam chính khốn nạn kia rồi.

Nàng hơi có chút ấn tượng về Tân đế trong truyện. Trong truyện miêu tả Khương Trạch Dụ là một vị quân tử ôn hòa lịch thiệp nhã nhặn, có đầy đủ các phẩm chất tốt đẹp, dù sao cũng tốt đẹp hơn loại người đểu cáng như Vô Tương Hầu nhiều.

Nhưng ở phương diện triều chính, y lại quá mềm yếu, không biết cách quản lý đất nước, nên mới thất bại trước nam chính, bị gã soán quyền đoạt vị.

Song Ngư Tuế lại thấy có gì đó không đúng.

Sao một Tân đế không biết giận vừa buông nói một câu nhẹ tênh đã khiến tất cả mọi người căng thẳng đến thế?

Sau khi Ngu Tuế quỳ xuống, Tân đế không nói gì, những kẻ khác cũng không dám nói, đại điện lâm vào sự yên lặng kỳ lạ, không ít người còn bồn chồn đến trán mướt mồ hôi nhưng lại không dám giơ tay lau.

Tân đế ôn tồn hỏi: “Tên gì?”

Ngu Tuế không thể cất lời.

Nàng không có cơ hội giết nam chính, tối nay làm gì cũng bị ngăn trở nên đã mất hết kiên nhẫn, mặt đầy vẻ uể oải, thầm muốn mặc kệ hết thảy, thích giết cứ giết, chết sớm giải thoát sớm.

Hồng Anh đứng sau lo đến toát mồ hôi, người khác cứ tưởng Ngu Tuế không trả lời là vì tỏ vẻ hoặc do tính tình kiêu căng, nhưng ả lại biết không phải Ngu Tuế không muốn nói, mà vì nàng không nói được.

Thấy nàng lặng thinh, tên thái giám trẻ hầu hạ trước mặt Tân đế khế nhắc nhở: “Bệ hạ vừa hỏi ngươi đấy!”

Ngu Tuế chỉ vào cổ họng, khẽ lắc đầu.

Tên thái giám hơi kinh ngạc, Tân đế khẽ a một tiếng, cười hỏi: “Là người câm à?”

Ngu Tuế gật đầu.

Nàng đang cúi đầu nên không nhìn thấy sau bình phong thế nào.

Hồng Anh nhận được chỉ thị của Vô Tương Hầu, bèn bước lên quỳ xuống tâu: “Bẩm bệ hạ, nàng tên là Ngu Tuế, đúng là một người câm ạ

Bàn tay đang cầm ly rượu của Vô Tương Hầu siết chặt khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gã cũng không biết Ngu Tuế bị câm từ bao giờ.

Mọi người nhìn thấy người ngồi sau bình phong phất tay, kẻ đứng sau bèn dâng một thứ, kế đó họ thấy tên thái giám nọ vòng ra khỏi bình phong, đưa giấy bút cho Ngu Tuế.

Hắn khế bảo: “Bệ hạ muốn ngươi viết tên của mình.”

Ngu Tuế chẳng biết Tân đế muốn làm gì, không hể chống đối gì mà viết ngay. Tân đế xem xong, cười hiền hòa khen: “Ngu Tuế là một cái tên hay.”

Hay chỗ nào?

Ngu Tuế chớp chớp mắt, đang định ngẩng lên thì nghe Tân đế thong dong hỏi với giọng ôn hòa: “Hậu cung của cô còn thiếu gì?

Chỉ một câu nói mà khiến tim mọi người ở đây đều đập thình thịch.

Tên thái giám cung kính bẩm: “Còn trống hai vị trí của Quý phi và Hoàng hậu a”

Tân đế gật đầu, mỉm cười phán: “Thế thì phong nàng làm Hoàng hậu, chọn ngày cử hành Đại lễ."

“Bệ hạ!”

Khoảnh khắc Tân đế mở miệng, đám đại thần đang thấp thỏm không yên rốt cuộc không nhịn nổi nữa,

hoảng hốt đứng dậy ngăn cản, “Xin bệ hạ nghĩ lại!”

Chúng thần nghe tiếng Tân đế cười hỏi: “Cô có thể cưới Hoàng hậu là chuyện vui của thiên hạ, cớ sao chư vị ái khanh không chúc mừng mà lại muốn cô nghĩ lại?”

C ó đại thần không sợ chết đang định ngăn cản thì Nhiếp Chính Vương đã dẫn đầu chư vị đại thần vội vàng khom người nói: “Chúc mừng bệ hạ!”

“Chúc mừng bệ hạ!”

Một đám quần thần bước ra khỏi hàng, khom người quỳ xuống chúc tụng. Tân đế hài lòng đứng dậy rời khỏi đó. Khi tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn Thiên tử, chỉ có Ngu Tuế ngẩng lên, trông thấy Tân đế đi vào khúc ngoặt.

Ngọn đèn dầu trong điện sáng trưng.

Trong nháy mắt Tân đế rời đi, tầm mắt Ngu Tuế bỗng bắt gặp bóng một con thú hoang hiện rõ mồn một trên tường.

HẾT CHƯƠNG 22.