Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 3: Tiêu chuẩn



Cả thể xác lẫn tinh thần Ngưu Tuế đều kiệt quệ, nàng nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ đến tận hoàng hôn mới dậy.

Khương Trạch Dụ dự chầu về thấy Ngu Tuế còn ngủ, nghĩ đến những gì nàng đã trải qua bèn ra lệnh không ai được phép đánh thức Hoàng hậu, đợi nàng tự tỉnh.

Không ngờ giấc ngủ này lại dài đến vậy. Ngu Tuế kéo chăn nhổm dậy, nhìn ra ráng chiểu

ngoài cửa sổ, sắc trời chỗ sáng chỗ tối. Nàng ngơ ngác nhìn về phía chân trời, không biết mình là ai và đang ở đâu.

Nhưng trạng thái này lại khiến nàng thấy thoải mái, tĩnh lặng mà nhẹ nhõm. Nếu trong phòng chỉ có mình nàng thì sẽ tốt hơn. Khương Trạch Dụ ngồi cách giường không xa xem bản tấu, liếc thấy nàng đã dậy thì cười bảo: “Ngủ lâu thật đấy.” Ngu Tuế nhìn bóng y mà sững người.

Nếu bảo tối qua vì nàng mệt quá nên có khả năng xuất hiện ảo giác, thì bây giờ nàng vô cùng tỉnh táo, thị lực cũng không có vấn đề gì sao vẫn trông thấy nó chứ? Quả nhiên thứ có vấn đề là cái bóng của Tân đế.

Không phải bóng người, mà rõ ràng là bóng của một con thú hoang khổng lồ có chín đuôi, hầu như lấp kín hết mọi bức tường trong phòng.

Khương Trạch Dụ nói: “Dậy ăn chút gì đi, lát nữa sẽ bận bịu đấy.”

Ngu Tuế định thần lại, hỏi: “Bận gì cơ?”

Khương Trạch Dụ kiên nhẫn nói: “ Sở Tỉnh Nghi bảo thời điểm tốt nhất để tổ chức Đại lễ phong Hậu là một tháng nữa, nhưng đó chỉ là nghi thức, kể từ tối qua nàng đã là Hoàng hậu của cô.”

Tên thái giám bước tới, nhanh trí bẩm: “Điện Phượng Loan đã sửa sang xong theo lệnh Bệ hạ, các vị

nương nương cũng đã đến điện chờ lâu rồi ạ.”

Ngu Tuế: *...”

Khương Trạch Dụ đặt bản tấu xuống đứng dậy, vươn tay với Ngu Tuế, “Đi thôi.”

Hoàng hậu phải làm gì?

Quả thật Ngu Tuế không biết.

Đầu óc nàng rỗng tuếch, để mặc Khương Trạch Dụ kéo mình đứng dậy, nghe y nói: “Hoàng hậu đang thay trang phục, bảo bọn họ chờ một chút.”

Tên thái giám khom người lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Ngu Tuế đứng nguyên tại chỗ, áo xống lỏng lẻo. Thấy nàng không nhúc nhích, Khương Trạch Dụ mỉm cười hỏi: “Muốn cô thay trang phục cho nàng à?”

Thế thì không cần.

Ngu Tuế gắng xốc lại tinh thần, liếc nhìn cái bóng trên tường qua khóe mắt lần nữa rồi lề mề đi ra sau bình phong thay quần áo.

Khương Trạch Dụ đợi hồi lâu.

Sau bình phong, Ngu Tuế phát hiện hóa ra mặc đồ cũng là một kỹ năng sống, ít nhất thì đây là lần đầu tiên nàng bị những chuyện như thế này làm khó.

Váy áo trên giá rất đa dạng về kiểu dáng, nhưng đều được làm bằng chất liệu thượng hạng, xúc cảm rất tốt, hoa văn cũng rất đẹp.

Ngu Tuế là một kẻ lười không thích phiền phức, nhanh chóng bỏ cuộc, gõ gõ vào mép bình phong.

Khương Trạch Dụ không vào ngay mà đứng ngoài bình phong nhẹ nhàng nói: “Muốn gì thì nói ra.”  

Thế này đúng là hà hiếp người câm quá.

Ngu Tuế định mở miệng thì sực nhớ Tân đế biết đọc khẩu hình môi, bèn ló đầu nhìn ra nói: “Phiển Bệ hạ vào giúp ta thay trang phục.”

Hình như Khương Trạch Dụ thở dài một tiếng, cất bước ra sau bình phong, vẻ mặt tự nhiên lấy váy áo trên giá xuống, bảo Ngu Tuế giơ tay lên, dịu dàng cẩn thận mặc cho nàng.

Ngu Tuế vô cùng phối hợp, nàng có suy nghĩ kỳ quái thế này: Cùng lắm thì chết thôi, nếu không sợ chết thì gì cũng không sợ.

Là một sát thủ, trước khi làm bất cứ nhiệm vụ nào, nữ chính nguyên tác đều chuẩn bị chiêu “tự sát, phòng khi bị bắt sẽ chịu tra tấn bức cung.

Ngu Tuế cố chấp muốn nắm giữ chuyện sống chết của mình, khi quyền chết nằm trong tay mình thì nàng mới có cảm giác an toàn.

Ví như viên thuốc độc giấu trong kế răng, chỉ cần cắn một cái là sẽ chết ngay sau hai nhịp thở.

Vừa nhanh vừa không đau lắm, quá đúng ý Ngu Tuế. Nếu Khương Trạch Dụ làm hại Ngu Tuế, khiến nàng không thoải mái, thì một người chẳng thiết sống mấy như Ngư Tuế sẽ có lý do để cắn viên thuốc độc mà chết ngay.

Nhưng Khương Trạch Dụ lại rất nhẫn nại với nàng.

Tuy hắn thay đồ cho Ngư Tuế nhưng bầu không khí giữa hai người lại chẳng hể có gì mờ ám.

Mới đầu Khương Trạch Dụ đứng phía sau Ngu Tuế, lúc mặc áo cho nàng thì tiện thể xem xét vết thương trên lưng, “Mỗi ngày bôi thuốc hai lần vào sáng và tổi, sau một tháng sẽ không để lại sẹo.”

Ngu Tuế nhìn cái bóng chằm chằm, đếm tới đếm lui, chưa kịp thích ứng với chuyện mình bị câm nên bất giác mở miệng than một câu: “Phiền lắm!”

Kệ đi, có để lại sẹo cũng chẳng sao, dù sao nàng cũng không nhìn thấy.

Khương Trạch Dụ ôn tồn dỗ: “Có bảo nàng phải tự bôi đâu, sao lại sợ phiền.”

Ngu Tuế: *...”

Nàng đưa lưng về phía Khương Trạch Dụ nói cơ mà.

Ngu Tuế đơ ra một lát, đang định xoay người thì bị Khương Trạch Dụ ngăn lại, “Để ta bôi cho nàng.”

Y cầm lấy bình thuốc, bóp ra tay rồi bôi lên vết thương trên lưng nàng.

Ngưu Tuế thử gọi một tiếng: “Bệ hạ?"

Khương Trạch Dụ đáp lại: “Hả?”

Ngư Tuế:

Y nghe thấy.

Sao y lại nghe thấy? Chẳng phải mình câm à? Chính mình còn không nghe thấy tiếng mình nói mà.

Ngư Tuế ngớ ra, liếc nhìn cái bóng dưới đất, bỗng thấy thoải mái hẳn.

Y yêu quái.

Thế thì không sao.

“Sao không nói tiếp?” Khương Trạch Dụ cười hỏi.  

Ngu Tuế khế thắc mắc: “Bệ hạ có thể nghe thấy tiếng ta nói ạ?”

“Cuối cùng cũng bị phát hiện.” Khương Trạch Dụ bôi thuốc mỡ vào vết thương với lực tay không mạnh không nhẹ, “Kể ra cũng khéo, tuy ta không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nàng nói.”

Câu này chứa một lượng thông tin quá lớn, Ngu Tuế nghe ra điểm chính nhưng không nghĩ nhiều mà trả lời: “Ta không nghe thấy.”

Nàng nghe người đứng sau cười khẽ một tiếng. Ngu Tuế lại bồi thêm, “Không nghe thấy tiếng ta nói.”

Khương Trạch Dụ giải thích: “Vi nàng là người câm.”

Ngu Tuế hỏi: “Thế Bệ hạ có thể nghe tiếng người câm nói vì Bệ hạ là yêu quái ạ?”

Khương Trạch Dụ cảm khái khôn nguôi về sự thẳng thắn của Hoàng hậu, lâu lắm rồi y chưa gặp ai không sợ chết đến vậy.

Y mặc quần áo cho Ngu Tuế, vòng ra trước mặt nàng hỏi: “Nàng đoán ta là yêu quái gì”

Ngu Tuế cúi đầu nhìn bóng y, tỉnh táo lặp lại câu trả lời đứt quãng tối qua: “Bệ hạ là một con hồ ly tinh có chín đuôi.”

Khương Trạch Dụ vẫn điềm nhiên ôn hoà như trước, giơ tay thong thả buộc đai áo cho nàng.

Y hỏi: “Nhìn thấy à?"

Ngu Tuế đáp: “Bóng của Bệ hạ là một con hồ ly.

Nói xong mới ngẩng lên nhìn người trước mặt, đúng lúc ánh mắt Khương Trạch Dụ cũng hướng xuống. Ngư Tuế bị y nhìn chằm chằm bỗng thấy cõi lòng bình yên lạ lùng, tất thảy mệt mỏi và chán chường trong sâu thẳm linh hồn nàng đều được xua tan.

Ngu Tuế giật mình.

Khi nàng còn ngây người, Khương Trạch Dụ giơ tay xoa đầu nàng, khẽ cười hỏi: “Nàng có biết tối qua lúc ta phong nàng làm Hậu đã nghe thấy Vô Tương Hầu nghĩ gì không?”

Ngu Tuế cụp mắt xuống, phát hiện áo xống đã được mặc đâu ra đấy, bèn nghiêng đầu ngắm mình trong gương đồng, thuận miệng đáp: “Chẳng muốn biết lắm.”

Khương Trạch Dụ dẫn nàng ra ngoài, không quan tâm nàng có muốn biết hay không mà nói tiếp: “Lúc ấy có không ít người thầm nghĩ Bệ hạ điên rồi, chỉ có Vô Tương Hầu là nghĩ xem phải làm gì để giành nàng lại, thậm chí còn muốn hành thích vua ngay tại chỗ.”

Y cười nói: “Thật là dọa người.”

Ngu Tuế tỏ vẻ một “người” như nàng không hề bị dọa, ý ngài là “hồ ly” bị dọa đấy chứ.

Khương Trạch Dụ liếc nhìn nàng, hình như tâm trạng rất tốt: “Theo cô đi xem gã muốn giành lại nàng từ tay cô như thế nào đi.”

Trạng thái hiện tại của Ngu Tuế là: Được thôi, sao cũng được, tùy ngài.

Hôm qua sau khi Đại lễ tuyển phi kết thúc, các phi tần đều đặt mục tiêu cho bản thân sau này phải nỗ lực giành được ngôi Hoàng hậu. Ai ngờ còn chưa bắt đầu nỗ lực thì đã có một vũ cơ câm từ đâu nhảy ra giành lấy vị trí ấy, chẳng cần cử hành Đại lễ đã được vào điện Phượng Loan sống ngay, thậm chí còn qua đêm tại cung Thừa Càn của Bệ hạ. Đám phi tần đều thầm căm hận.

Điều khiến bọn họ càng thấy quá quắt hơn chính là ngày hôm sau đến điện Phượng Loan thăm hỏi thì lại nghe tin Hoàng hậu ngủ không dậy nổi, đám phi tần đều bị ngăn lại, bắt chờ Hoàng hậu tỉnh ngủ.

Trong số ấy có không ít con gái quyền thần, ỷ vào thế lực gia tộc mà tranh chấp với thị vệ ngăn cản, nhưng không ngờ người ngăn cản họ lại là ám vệ của Tân đế, khi biết đây là ý của Tân đế thì họ mới thôi ầm ï.

Trên đường tới điện Phượng Loan, Ngu Tuế nghe Khương Trạch Dụ bảo đến lúc đó chắc đám phi tần sẽ có nhiều bất mãn với nàng. Khi ấy, nàng không hiểu câu này có ý gì, mãi đến khi trông thấy mỹ nhân đứng đông nghịt trong điện Phượng Loan chờ mình suốt một ngày thì mới hiểu ra. Khương Trạch Dụ còn an ủi nàng: “Đừng sợ, nàng là Hoàng hậu, bọn họ không dám làm gì nàng đâu.”  

Đám phi tần bên dưới: “...”

"Bệ hạ à, bọn thần thiếp nghe thấy đấy.

Ngu Tuế cúi đầu ngồi xuống cạnh Khương Trạch Dụ, nhận lễ chào của chúng phi tần. Nàng không thể nói nên đành giơ tay ra hiệu sau khi mọi người chào hỏi xong.

Nàng không phải là chưa từng xem phim cung đấu bao giờ, hơn nữa đây là nhóm mỹ nhân đầu tiên vào hậu cung Tân đế, nghe nói còn do y tự tuyển chọn, có lẽ đều là người tàn nhẫn, nghĩ đến chuyện phải đấu đá với đám mỹ nhân này thì Ngu Tuế lại muốn chết.

Nàng lia lưỡi đến chỗ kế răng giấu độc, bất giác muốn cắn xuống.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Cổ họng Hoàng hậu có vấn đề, các ngươi có muốn nói gì không?”

Không ít người trong đám phi tần có xuất thân cao quý, từ nhỏ đã kiêu căng, làm sao nén nổi cơn giận hôm nay, mà họ cũng không hiểu rõ tính tình của Khương Trạch Dụ như bậc cha chú trong nhà phải gặp Hoàng đế hàng ngày khi dự chầu, chỉ nghe nói Tân đế là một người ẩm áp nhã nhặn.

Dù được người nhà cảnh báo thì cũng mất lý trí.

Bệ hạ không thể mắng, chẳng nhẽ Hoàng hậu câm xuất thân vũ cơ cũng không mắng được hay sao?

Thục phi khẽ ngước cằm nhìn Ngu Tuế đang ngồi trên cao nói: “Thần thiếp cũng là một người thích

múa, tối qua thấy Hoàng hậu nương nương múa đẹp quá nên muốn xin vài lời chỉ bảo, chẳng hay Hoàng hậu nương nương bình thường dạy múa ở đâu?”

Ở đâu ư?

Đương nhiên là ở gánh hát ngoài cung.

Mọi người ở đây đều biết Hoàng hậu có xuất thân hèn mọn, không bì được với họ, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người thì chẳng có ưu điểm gì.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hơn nữa ai nấy đều bị nhốt trong điện Phượng Loan cả ngày để chờ Hoàng hậu tới chào hỏi nàng, đám phi tần làm sao mà nuốt trôi cơn giận này được.

Thục phi vừa dứt lời, Hiền phi đã cười nói: “Tối qua thần thiếp tình cờ nghe người hầu bảo bình thường Hoàng hậu nương nương hay ra vào phủ Công chúa, có một quãng thời gian hễ công chúa Hề Ninh đi đâu là Hoàng hậu theo đó.”

“Chẳng lẽ dạy múa ở phủ Công chúa” Thục phi nhướng mày, cười khanh khách nhìn Ngu Tuế đang cúi đầu.

Lâm chiêu nghi cười đùa: “Đám vũ cơ tối qua cũng đi ra từ phủ Công chúa, chắc là nơi đó thật.”

“Được Hoàng hậu nương nương đích thân chỉ dạy, thần thiếp thực sự hâm mộ công chúa Hề Ninh.”

“Đúng đúng.”

Nghe đám phi tần nói cười, Ngu Tuế phát hiện mọi người đều biết chuyện nàng là nô tỳ trong phủ công chúa Hề Ninh.



Mấy câu đám Thục phi nói đều là để ngầm mỉa mai nàng.

Hoàng hậu gì chứ? Trước tối qua chỉ là một nô tỳ bị người ta tùy ý hành hạ trong phủ Công chúa mà thôi.

Họ tưởng Hoàng hậu nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ thầm thấy xấu hồ và tức giận, nhưng Ngu Tuế thậm chí đang thất thần, mọi sự chú ý của nàng đều dồn cả vào cái bóng của người ngồi cạnh.

Tên thái giám đứng bên hông lẳng lặng quan sát hai vị chủ nhân, phát hiện Hoàng hậu nương nương thì thờ ơ còn Bệ hạ lại mặt mày ung dung, chẳng biết đang giận hay vui.

Đợi đám phi tần cười xong, Khương Trạch Dụ mới hỏi Ngu Tuế: “Thục phi nói đúng không?”

Ngu Tuế lắc đầu.

Thục phi toan mở miệng thì nghe Khương Trạch Dụ khế nói: “Gọi công chúa Hề Ninh đến đây, để xem giữa Thục phi và Hoàng hậu ai là kẻ nói dối.”

Mình nói sự thật mà, xem ra "Bệ hạ vẫn chưa biết Hoàng hậu từng là nô tỳ của công chúa Hể Ninh. Thục phi mừng thầm trong bụng, yên tâm đợi công chúa Hề Ninh tới cùng họ sỉ nhục Ngư Tuế.

Khương Trạch Dụ thấy Ngu Tuế luôn nhìn cái bóng của mình thì mắt vụt lóe ý cười, đưa mắt ra hiệu cho thái giám để hắn khiêng một bức bình phong tới ngăn trở tầm mắt đám phi tần.

Bấy giờ Ngu Tuế mới rời mắt khỏi cái bóng, từ từ nhìn sang Khương Trạch Dụ.

Khương Trạch Dụ mỉm cười hỏi: “Cuối cùng cũng chịu nhìn ta?”

Ngu Tuế chớp chớp mắt.

Nàng có linh cảm Tân đế đang kiếm chuyện.

Khi công chúa Hể Ninh được đưa vào cung, Ngu Tuế liền chắc chắn rằng y quả thực đang kiếm chuyện.

“Hề Ninh kính chào Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương.” Công chúa Hề Ninh thấp

thỏm quỳ xuống hành lễ.

Hễ nghĩ đến chuyện phải quỳ xuống hành lễ với Ngu Tuế là công chúa Hề Ninh lại thấy tức muốn chết, động tác hành lễ cũng vì thế mà trở nên kỳ quặc, hoàn toàn không muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt đắc ý của Ngu Tuế.

Ả hành lễ xong dợm đứng dậy thì nghe Khương Trạch Dụ hỏi: “Hề Ninh nghĩ mình sắp lấy chồng, ra khỏi cung nên không muốn tuân thủ quy định trong cung nữa ư?”

Công chúa Hề Ninh sợ tới nhũn gối quỳ xuống lại, lông tơ toàn thân đều dựng ngược hết lên.

Ngu Tuế cũng không ngờ Khương Trạch Dụ chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu lại có sức uy hiếp như vậy, chẳng phải trong truyện viết công chúa Hề Ninh không thích Tân đế, cũng không sợ y, thậm chí còn ỷ Tân đế không biết giận mà nhiễu sự đủ điều à?

Sao giờ chẳng dám nói nửa chữ đã quỳ xuống thế? Nhưng dù sao thì nàng cũng không tin Khương Trạch Dụ là một hôn quân không biết giận.

Thấy công chúa Hề Ninh quỳ xuống, Khương Trạch Dụ hài lòng cụp mắt xuống nhìn Thục phi đang kinh

ngạc nói: “Giờ Hề Ninh đã đến, Thục phi hãy hỏi đi.”

Hề Ninh quay sang nhìn Thục phi, không biết cô ả đã nói gì khiến mình bị đưa tới đây.  

Bấy giờ không khí trong điện có hơi khác lạ.

Thục phi cố nén nỗi hoài nghỉ trong lòng xuống, ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi công chúa Hề Ninh: “Công

chúa Hề Ninh này, có phải trước hôm nay Hoàng hậu nương nương đều ở trong phủ Công chúa không?”

Mặt Hề Ninh biến sắc, thầm hận Thục phi lắm chuyện.

Ả đang sợ chuyện này bại lộ, cứ tưởng Ngu Tuế bị câm thì Khương Trạch Dụ sẽ không biết được, ai ngờ đám đàn bà trong hậu cung vì tranh sủng mà lại bóc trần nó.

“Chắc Thục phi nghe được tin đồn nhảm nhí gì đó nên mới nghĩ như vậy chứ ta và Hoàng hậu nương nương mới gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc tối qua mà” Hề Ninh trợn mắt với Thục phi, ngẩng lên nhìn phía trên. Ả không nhìn thấy vẻ mặt Ngư Tuế sau bức bình phong thế nào, nhưng rất tự tin rằng với lòng trung thành nàng dành cho Vô Tương Hầu thì sẽ không nói gì xấu.

Ả đâu biết chuyện đầu tiên Ngu Tuế làm tối qua là bán đứng Vô Tương Hầu. Mọi người thấy Ngu Tuế nghiêng người nói gì đó với Khương Trạch Dụ sau bức bình phong, còn khẽ huơ tay múa chân và lắc đầu, sau đó họ nghe tiếng Khương Trạch Dụ khẽ nói: “Xem ra Thục phi sai rồi.”

Hề Ninh khẽ thở phào, thầm hừ khẩy, xem ra nàng thức thời.

“Bệ hạ!” Thục phi đứng phắt dậy, không cam lòng nói, “Chuyện Hoàng hậu là nô tỳ hầu hạ của công chúa Hề Ninh ngoài cung ai cũng rõ mười mươi!”

Hề Ninh giận mắng: “Thục phi nương nương sao lại ngậm máu phun người vu khống cho Hoàng hậu nương nương thế!”

Lúc hai người đang trợn mắt giận dữ nhìn nhau thì nghe một tiếng cười khẽ vang lên, Khương Trạch Dụ: “Câu này thật ra không sai”

Sao cơ? Hề Ninh thì sợ hãi còn Thục phi lại sửng sốt.

“Vừa rồi Hoàng hậu mới nói với cô rằng đúng là nàng từng ở trong phủ Công chúa, nhưng không phải để dạy múa, cho nên Thục phi sai rồi” Khương Trạch Dụ nhìn Thục phi, mỉm cười từ tốn nói, “Thục phi dám bịa chuyện trước mặt cô và Hoàng hậu, khiến cô rất thất vọng, từ hôm nay biếm làm Chiêu nghi, dọn khỏi điện Thanh Bình, cấm túc một tháng”

“Bệ hạ!” Mặt Thục phi trắng bệch, không ngờ mình chỉ mở miệng nói mấy câu liền bị biếm ngay.

Hiển phi khẽ mở miệng, đang định khuyên can: “Bệ hạ, hình phạt này có hơi...”

Khương Trạch Dụ cười hỏi: “Lúc trước ngươi cũng tham dự vào chuyện này, thế mà cô chưa hể quở trách gì, Hiển phi cảm thấy sao?”

Hiển phi nắm chặt ống tay áo, lập tức ngậm miệng.

Khương Trạch Dụ lại nói: “Hoàng hậu mệt rồi, chào hỏi xong nếu không còn gì thì lui xuống đi.”

Đám phi tần dè dặt đứng dậy, chỉ có Thục phi là toan xông tới nhưng bị thái giám cản lại, ả vừa gấp vừa tức kêu oai oái: “Bệ hạ! Cha ta là nguyên lão hai triều, nể tình cha ta, xin Bệ hạ...”

Khương Trạch Dụ cười đáp: “Nếu thấy không phục thì tống vào ngục, đợi cha ngươi tới cứu.”

Đám phi tần còn chưa đi xa, nghe vậy đều thấy không thể tin nổi, Bệ hạ ấm áp nhã nhặn có thể thốt ra một câu như thế sao?

Ám vệ lúc nấy đứng xem kịch bắt đầu động tay lôi Thục phi ra ngoài, trong đại điện văng vắng tiếng gào thảm thiết của ả khiến công chúa Hể Ninh đang quỳ dưới đất trắng bệch mặt.

Khương Trạch Dụ nắm tay Ngu Tuế, dời bước ra trước bình phong, lúc đi ra dường như mới để ý thấy công chúa Hề Ninh còn quỳ, bèn dừng lại hỏi: “Sao Hề Ninh vẫn quỳ thế?”

“Bệ hạ...” Công chúa Hề Ninh run rẩy đáp: “Bệ hạ chưa cho phép Hề Ninh đứng dậy.”

Khương Trạch Dụ cười bảo: “Đương nhiên là cô cho phép, vừa rồi Hoàng hậu cũng đã mở miệng đồng ý, ngươi không nghe thấy sao?”

Cái, cái gì? Nàng mở miệng khi nào? Công chúa Hề Ninh ngơ ngác, nhìn vẻ mặt Ngu Tuế không có biểu cảm gì thì thoáng rùng mình một cái, vội nói: “Không, không nghe thấy ạl

“Thế ư?” Còn chưa kịp đứng dậy, Khương Trạch Dụ đã hỏi thêm một câu bằng giọng nhẹ tênh khiến Hề Ninh sợ tới mức cứng đơ người không dám nhúc nhích.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Công chúa bảo nàng không nghe thấy, các ngươi có nghe thấy không?”

Đám người thái giám đồng loạt đáp: “Nô tỳ/Nô tài không nghe thấy ạ.”

Khương Trạch Dụ đứng trước mặt ả với khuôn mặt hiền hậu từ bị như thần phật, nhưng ảnh ngược trong mắt Hề Ninh lại là ác ma địa ngục: “Hề Ninh sắp có chuyện vui, vui quá nên quên mất chuyện ngươi từng độc câm Hoàng hậu à?”

Hể Ninh rốt cuộc không gượng nổi nữa, trong mắt rợp vẻ khiếp sợ cầu xin: “Bệ hạ, Bệ hạ hiểu lầm rồi!  

Chuyện Hoàng hậu bị câm không liên quan gì đến Hề Ninh!

Khương Trạch Dụ mỉm cười, dẫn Ngu Tuế đi lướt qua ả, “Thế thì bao giờ nghe thấy Hoàng hậu cho ngươi đứng dậy thì hãy dậy.”

Tên thái giám nhanh chóng đuổi kịp, không hiểu sao mà hắn có cảm giác Bệ hạ đang rất vui. Ngu Tuế cũng cảm thấy thế.

Khương Trạch Dụ điên cuồng kiếm chuyện một hồi, xong việc y rất vui vẻ, nhưng lại kéo tới vô số thù hận cho nàng.

Như nhìn ra suy nghĩ trong mắt nàng, Khương Trạch Dụ xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Đừng sợ, không ai có thể qua mặt cô mà bắt nạt nàng được."

“Vừa rồi có không ít kẻ âm thầm đố kị với nàng, đặc biệt là Hiển phi, ả là người biết ngụy trang nhất trong số họ.” Khương Trạch Dụ nắm tay nàng đi dạo trong Ngự Hoa Viên rợp hoa nở, kiên nhẫn nói cho nàng nghe, “Đám người ta tuyển vào cung đều không phải dạng vừa.”

Y tuyển phi theo tiêu chuẩn.

Khương Trạch Dụ nói họ đều phù hợp với một số điều kiện nhất định, ví như không thích ta mà thích quyền lực, có dã tâm, sẽ không từ thủ đoạn, những kẻ yếu đuối lương thiện đã bị loại sạch ngay ngày đầu tiên, đám ở lại ai cũng từng giết tối thiểu một hai người ”

Ngu Tuế không kìm được mà rời mắt khỏi cái bóng, ngẩng lên nhìn y, ngài đang nuôi cổ đấy à? Nếu Tân đế trong truyện là kẻ ngây thơ mềm yếu thì người đang đứng trước mắt nàng lại cực kỳ thâm hiểm tàn bạo.

Khương Trạch Dụ mỉm cười: “Ta phát hiện dù không nghe được tiếng lòng của nàng thì cũng không khó đoán mấy."

Ngu Tuế cảm thấy mình chẳng phù hợp với bất cứ tiêu chuẩn tuyển phi tần nào của y, bèn hỏi: “Ta phù hợp điều kiện gì mà thành Hoàng hậu thế?”

Khương Trạch Dụ dừng bước bên bụi hoa, ngắm nàng dưới ánh trăng, mỉm cười nói: “Ta thích.”  

Ngu Tuế lại cảm thấy bình yên nhờ ánh nhìn chăm chú của y, đồng thời nghĩ bụng đúng là Hoàng đế có khác, rõ là tùy hứng.

HẾT CHƯƠNG 24