Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 5: Trăng tròn



Khương Trạch Dụ vừa đi vừa hỏi: “Sáng nay đã bôi thuốc chưa?”

Ngu Tuế lắc đầu.

“Dùng bữa trước đi” Khương Trạch Dụ dẫn nàng vào phòng ngồi xuống.

Món ăn trong cung luôn không trùng lặp, trừ phi chủ nhân yêu cầu, nếu không đám đầu bếp cung đình sẽ nghĩ món mới để thay đổi đa dạng, nhưng Ngu Tuế lại thấy mấy món nàng thích tối qua.

Nhớ lời Khương Trạch Dụ nói, nàng đột nhiên sởn tóc gáy, sinh ra bóng ma tâm lý với thuốc độc, đã bị độc câm rồi, sợ lại bị độc mù. Nàng thà bị độc chết nhưng không chấp nhận bất cứ loại tra tấn đau đớn nào.

Ngu Tuế cầm đũa lên, lẳng lặng tránh mấy món có khả năng bị hạ độc.

Khương Trạch Dụ chăm chú. nhìn nàng, sau đó ăn trước mấy miếng, cười nói: "Ăn được đấy.”

Ngu Tuế thầm nhủ ngài là Hồ yêu, ăn độc thì có làm sao.

Nhưng ánh mắt Khương Trạch Dụ nhìn Ngu Tuế luôn khiến nàng tiêu tan mỏi mệt, cảm thấy yên lòng. Tuy y là con hồ ly miệng nam mô bụng bồ dao găm nhưng chưa từng lừa dối nàng. Ngư Tuế bất giác tin tưởng y, bèn ăn thử một chút.

Khương Trạch Dụ khẽ lia mắt nhìn đồ ăn, điềm đạm nói: “Ta đã bảo rồi, không ai có thể qua mặt ta để hại nàng.”

Cũng đúng, y còn phải giữ mạng mình để kích động đám mỹ nhân hậu cung đấu đá nhau mà.

Ngu Tuế yên lòng ăn thoải mái.

Khương Trạch Dụ trước đó cũng từng nói ba bữa một ngày hai người đều ăn chung với nhau. Y vốn định về cung Thừa Càn thì nghe có người bẩm báo Hoàng hậu đã đến điện Phượng Loan bèn theo tới, tình cờ thấy công chúa Hề Ninh nổi điên cái gì cũng dám nói. Thế mà lúc ăn trưa Khương Trạch Dụ lại chẳng hỏi gì, đợi Ngu Tuế dùng cơm xong mới bảo nàng nằm xuống rồi dịu dàng bôi thuốc sau lưng cho nàng. Y không hỏi thì Ngu Tuế cũng không chủ động nhắc tới, vì Khương Trạch Dụ bôi thuốc khẽ khàng quá mà ngủ quên mất, đến khi nàng tỉnh thì y đã đi.

Ngu Tuế ngủ dậy, ngồi trước cửa nhìn bầu trời xanh thẳm ngây người.

Nàng ngồi đó chẳng làm gì cả, nhưng đám người xung quanh lại rất bận rộn, sợ trời nóng quá nên ở cạnh quạt cho nàng, đúng giờ dâng trái cây và trà lên, người vội nhất là đám cung nữ không ngừng vào bẩm báo mọi động tĩnh của công chúa Hề Ninh và đám phi tần trong hậu cung.

Thuốc độc kia có tác dụng rất nhanh, công chúa Hề Ninh vừa té xỉu tỉnh lại đã không cách nào phát ra tiếng, đang điên cuồng đập phá đồ đạc trong phủ Công chúa.

Mấy Mỹ nhân tới cung Hiền phi, vài Chiêu nghi ra Ngự Hoa Viên ngắm hoa rồi xích mích cãi cọ nhau, cuối cùng ai nấy buồn bực mà về, rồi thì Tài tử nào đó sửa sang hoa cỏ trong vườn, sao không ít trà lài.

Ngu Tuế yên lặng lắng nghe. Nàng nhớ rõ mình không hề ra lệnh giám sát hậu cung, chẳng cần nghĩ cũng biết Khương Trạch Dụ muốn đám cung nữ làm thế.

Nhìn những gì Thục phi và công chúa Hề Ninh gặp phải, đám Hiền phi nhận ra không dễ động vào Ngu Tuế, tuy không biết có phải nàng đã dùng sắc đẹp mê hoặc Bệ hạ không, nhưng chắc chắn là Bệ hạ không hiền hòa dễ mến như vẻ bể ngoài. Đến khi hoàng hôn dần buông, Hiển phi mới dẫn theo vài phi tần tới điện Phượng Loan thăm hỏi Hoàng hậu.

Ngu Tuế đang phân biệt hoa  cỏ trong sân, đột nhiên thấy vài mỹ nhân còn đẹp hơn hoa dập dìu đi vào, mỉm cười hành lễ chào nàng.

Hiển phi nói: “Không ngờ công chúa Hề Ninh từng đối xử độc ác với Hoàng hậu nương nương như thế. Hôm qua thần thiếp thật không nên suy đoán những điều ấy, nay cố ý mang chút quà tới bồi tội với Hoàng hậu.”

Ngu Tuế nhận quà.  

Tô tài tử bê khay trà cười nói: “Thần thiếp có hiểu sơ về thuốc, mấy ngày sau khi uống thuốc trừ sâu bị mất giọng, cổ họng luôn đau đớn ngứa ngáy, loại trà lài này có  thể giúp Hoàng hậu đỡ phần nào.”

Đây đâu chỉ là hiểu sơ, rõ là kẻ thạo nghề.

Ngay cả ngự y lúc trước khám cho nàng cũng chưa nhắc gì tới chuyện này.

Ngu Tuế phải nhìn Tô tài tử bằng con mắt khác, đang định đưa tay ra đón, đột nhiên nhớ tới tiêu chuẩn

tuyển phi của Khương Trạch Dụ và cả cái câu “những kẻ ở lại trong tay ai cũng từng có ít nhất một hai mạng người” thì hết hứng muốn uống trà, phất tay bảo cung nữ nhận khay đặt sang một bên.

Ánh mắt Tô tài tử thoáng cứng lại, cúi đầu tốt bụng khuyên: “Loại trà lài này phải uống lúc nóng mới tốt.”

Ngu Tuế gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng không dám uống lung tung.

Đám Hiển phi ngồi không bao lâu là đi. Sắc trời đã tối đen, Ngu Tuế ngồi bên bàn mở quà, thấy đều là mấy món đồ chơi xinh xắn. Nàng nhìn qua là quên, nhưng lại liếc ly trà đã nguội kia mấy lần, muốn uống lắm nhưng không dám, thấy ngứa họng vẫn ngoan ngoãn uống trà nóng do cung nữ dâng.

Nàng luôn uể oải chẳng có tinh thần, cả thể xác và tâm hồn đều rã rời, thỉnh thoảng nhìn cảnh ngây người. Khương Trạch Dụ chưa tới nên bữa tối chưa được bê lên.

Lúc y tới thì thấy Ngu Tuế đang nằm nhoài ra bàn ngây ngốc, trông vừa ngoan vừa ngốc, thấy y vào mới ngồi dậy, ngước đầu nhìn sang.

Khương Trạch Dụ lại gần đưa tay xoa đầu nàng, đám cung nữ phía sau đã bày món ăn xong xuôi đâu đấy.

“Đói chưa? Y hỏi.

Ngu Tuế gật đầu.

“Ăn đi.” Khương Trạch Dụ ngồi xuống bên tay trái nàng, liếc nhìn hộp quà và khay trà trên bàn hỏi, “Hiền phi tới à?”

Ngu Tuế ừ một tiếng, bấy giờ mới chỉ ly trà lài hỏi: “Bệ hạ, cái này uống được không?”

Khương Trạch Dụ bê ly trà lài lên nhấp thử một hớp, “Hơi đắng, sợ đắng à?”

Ngu Tuế thành thật đáp:

“Không sợ đắng, nhưng mà sợ có độc.”

Khương Trạch Dụ phì cười, đưa ly trà lài cho nàng: “Trà lài Tô tài tử đưa nếu uống một mình thì không việc gì, phải ăn kèm với mấy món nàng thích tối qua mới có chuyện.”

Ngu Tuế nghe vậy thì ngớ người.

Cừ thật, đúng là bẫy lồng bẫy mà.  

Món ăn do Hiền phi ghi nhớ, trà lại do Tô tài tử đưa. Hai người này thoạt trông không có bất cứ quan hệ gì nhưng lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, Ngu Tuế nghĩ thông thì thầm khen họ trâu bò thật.

Khương Trạch Dụ như sực nhớ điều gì, vốn định đưa ly trà lài cho Ngu Tuế lại rụt về. Ý cười trong mắt y vụt tắt, sau đó Ngu Tuế thấy y tự uống cạn.

Ngu Tuế: “…”

Không giấu gì ngài, ta nghe nói trà uống một mình không sao nên đang định uống đấy.

Khương Trạch Dụ thấy mắt nàng đại ra, dường như lúc này mới hiểu ý nàng, hỏi: “Muốn uống à?”

Ngư Tuế rầu rĩ đáp: “Muốn.”

Cổ hơi đau.

Nhưng tên này đã uống mất ly trà lài rồi.

Khương Trạch Dụ thấy người nàng vốn đã ỉu xìu nay càng uể oải thì khẽ thở dài, đưa tay vòng ra sau đỡ

lấy gáy Ngu Tuế khiến nàng ngửa ra sau rồi cúi đầu hôn lên môi nàng, dễ dàng cạy mở miệng nàng, môi lưỡi quấn quýt để nàng nếm thử vị trà lài.

Ngu Tuế không đau cổ nữa, nhưng lại thấy có một luồng tê dại vô biên lan khắp người.

Khương Trạch Dụ vốn chỉ muốn nàng nếm chút vị đắng còn sót lại, nhưng nhìn vẻ ngơ ngác của nàng thì lại nổi ý đùa giỡn, mãi đến khi Ngu Tuế không thở được mới buông nàng ra.

Bàn tay đặt sau gáy dịu dàng vuốt tóc nàng, cuối cùng dời lên đỉnh đầu xoa xoa, chờ Ngu Tuế thở ổn mới hỏi: “Còn muốn uống không?”

Ngu Tuế không do dự đáp luôn: “Không muốn.”

Khương Trạch Dụ mỉm cười, lại giơ tay sờ cổ nàng, “Đau thì cứ nói, ta nghe được."

Ngu Tuế cảm giác ngón tay đang đặt trên cổ nàng lành lạnh, khác với sự ấm áp sau gáy vừa rồi. Sau khi hơi lạnh tan đi, sự đau ngứa trong cổ cũng biến mất. Khương Trạch Dụ mỉm cười hỏi nàng: “Sao nào? Có tốt hơn trà lài của Tô tài tử không?"

Ngu Tuế nhiệt tình khen: “Bệ hạ giỏi quá!”

Khương Trạch Dụ nghe rất hưởng thụ, bảo Ngu Tuế yên tâm ăn món nàng thích, sẽ không sao cả.

Tối đến trời lại mưa, mùa hè ở nước Đông Lăng ban ngày oi ả, đêm đến lắm mưa, có thể cảm nhận cả hai mùa đông hè trong cùng một ngày.

Ngu Tuế dựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, Khương Trạch Dụ còn đang xem bản tấu. Làm Hoàng đế rất bận, không như Hoàng hậu cả ngày không ăn thì ngồi ngơ ngác, có điều Hoàng đế xem

bản tấu được một lúc bỗng buông một câu nhẹ tênh ra lệnh loan tin y trúng độc ngất xỉu ra ngoài.

Còn bảo là rất nghiêm trọng.  

Ngu Tuế không kìm được mà quay sang nhìn Khương Trạch Dụ, y có chỗ nào giống người bị trúng độc sắp chết cơ chứ?

Khương Trạch Dụ bắt gặp ánh mắt của nàng, tươi cười giải thích: “Lúc tuyển tú, Tô tài tử lúc dựa vào hiểu biết về thuốc để độc chết ba người, cho tới nay đều hành động riêng lẻ nhưng lần này lại hợp tác với Hiền phi, ta phải chia rẽ bọn họ mới được."

Ngu Tuế nghe xong, yên lặng quay đầu ra cửa sổ tiếp tục ngẩn người.

Khó trách y muốn uống ly trà lài kia, quả nhiên là để kiếm chuyện.

Tên thái giám loan tin Hoàng đế trúng độc xong, tuy trong điện Phượng Loan vẫn êm ả nhưng những người khác trong cung lại hoảng sợ. Hiền phi và Tô tài tử lo đến mất ngủ, tim đập như trống dồn, sao Hoàng hậu không việc gì mà Hoàng đế lại trúng độc chứ!

Nếu bị tra ra sẽ mắc tội hành thích vua, ai mà gánh nổi.

Hiền phi và Tô tài tử liên tục sai người tới điện Phượng Loan nghe ngóng tin tức, nhưng hỏi một thì không biết ba, ấy thế mà lại thấy rất nhiều Cấm vệ quân đi điều tra.

Ngu Tuế nghe tiếng mưa rơi đã ngủ từ lâu, không biết chuyện sau đó thế nào, giữa chừng choàng tỉnh, thấy Bệ hạ trúng độc sắp chết vẫn còn phê duyệt bản tấu, quả đúng là nhân vật tiêu biểu của nước Đông Lăng khiến người ta bùi ngùi cảm phục.

Nàng trở mình ngủ tiếp.

Sở dĩ Khương Trạch Dụ bận bịu như vậy thì vì y quá thích kiếm chuyện. Y theo đõi nhất cử nhất động của đám đại thần Đông Lăng, đồng thời giám sát cả hướng đi trong triều và dân gian, nghĩ xem hôm nay muốn giết ai, giết rồi có ai thích hợp thay thế không, nếu không thì thôi, tốn chút tâm tư để hắn và kẻ thù xâu xé nhau cũng không tồi.

Nếu nước Đông Lăng rà soát lại một lần sẽ phát hiện những chuyện rắc rối ít nhiều gì cũng có bóng dáng

của Tân đế.

Nhìn Khương Trạch Dụ đấu trí đấu dũng với đám phi tần trong hậu cung, Ngưu Tuế phục y sát đất, thật khó mà tưởng tượng y vẫn còn sức lực để đấu đá với đám đại thần trong triều.

Hoàng đế bệnh một hơi ba ngày.

Chuyện này ầm ĩ hết cả, bất kể là hậu cung hay triểu đình đều nửa mừng nửa lo.

Ngày thứ ba sau khi tin trúng độc được loan ra, ngự y tra được loại độc Hoàng đế trúng tạo thành do sự kết hợp giữa trà lài và món ăn, vì thế những người đã tới điện Phượng Loan hôm ấy đều bị bắt hết, Hiển phi và Tô tài tử đều bị giam vào ngục.

Người thân của họ biết tin, chợt linh tính tai họa sắp rơi trúng đầu, nếu tin này được chứng thực thì chính là tội hành thích vua.

Ngày nào Ngu Tuế cũng nghe thái giám bẩm báo tên những vị đại thần tới điện Phượng Loan xin gặp.

Không ít người bị Khương Trạch Dụ từ chối, nhưng khi Vô Tương Hầu xin gặp lại được đồng ý.  

Mấy ngày nay, Vô Tương Hầu bị không ít đại thần âm thầm cười nhạo. Vị hôn thê bị độc câm, người thương bị ép làm Hoàng hậu, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn, vậy mà mỗi ngày đi chầu còn phải nhìn sắc mặt Hoàng đế, cung kính quỳ lạy y. Bây giờ mấy người bị Tân đế ức hiếp đều an ủi bản thân rằng không sao không sao, chí ít còn có Vô Tương Hầu, nhìn gã thì thấy dù bị Tân đế mắng mỏ vài câu, cắt chút bổng lộc cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Vô Tương Hầu có mối thù giết cha với Khương Trạch Dụ, ước gì nghiền xương y thành tro, nhưng giai đoạn này buộc phải nếm mật nằm gai.

Điều khiến Vô Tương Hầu tan nát cõi lòng chính là tối hôm đó khi Hoàng đế bảo không gặp gã đã chỉ đích danh là ý của Ngu Tuế.

Vô Tương Hầu không muốn tin, gã cho rằng Tân đế cố ý châm ngòi ly gián.

Bây giờ nghe tin Tân đế trúng độc bệnh nặng, gã và nhiều đại thần đã kết bè với nhau, chỉ chờ xác nhận xem tin trúng độc bệnh nặng có giọng nói: “Thần nghe nói Bệ hạ…”

“Để khanh lo lắng rồi, hôm nay cô đã khá hơn.” Khương Trạch Dụ ôm Ngu Tuế đang ngủ, mặt mày tươi cười nhìn Vô Tương Hầu đang quỳ bên dưới, “Có chuyện gì đợi sáng mai lên chầu rồi nói, ta sợ đánh thức nàng.”

Thế là Vô Tương Hầu vào chưa đủ thời gian uống xong ly trà đã bị đuổi ra. Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ tin gã, thấy Vô Tương Hầu đi ra với sắc mặt khó coi, thậm chí mắt đỏ ngầu thì nhốn nháo đồn đoán chẳng lẽ Bệ hạ không xong thật?

Ngu Tuế không hay biết gì, thậm chí nàng cũng không biết vì sao mình lại tỉnh trong lòng Khương Trạch Dụ, rõ ràng lúc nàng nằm xuống ghế y vẫn còn đang ngồi trước bàn xem bản tấu.

Nàng mơ màng ngồi dậy dụi mắt, Khương Trạch Dụ mới kể: “Ban nãy Vô Tương Hầu đã tới.”

Ngu Tuế à một tiếng, Khương Trạch Dụ nhìn nàng chằm chằm, không thấy có gì khác thường.

Y nhớ mấy hôm trước Ngưu Tuế nghe chuyện Vô Tương Hầu thích nàng còn lộ vẻ chán ghét thì bất giác thấy vui sướng. Ngu Tuế vừa ngoảnh lại, bất chợt trông thấy chín cái đuôi màu trắng đang ve vẩy sau lưng Khương Trạch Dụ. Đuôi bông xù vừa to vừa dài, cuối đuôi lại hơi đỏ.

Ngu Tuế nhìn đến đờ đẫn.  

Khương Trạch Dụ hỏi: “Sao thế?”

“Bệ hạ..” Ngu Tuế chớp chớp mắt, bất giác dịu giọng xuống như sợ quấy nhiễu điều gì, “Ngài lộ đuôi rồi.”

Lần này tới lượt Khương Trạch Dụ à một tiếng thờ ơ, quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ than: “Đêm là trăng tròn."

Hễ trăng tròn sẽ lộ đuôi hồ là?

Ngu Tuế cố kiềm chế không xông tới sờ, ai ngờ một trong những cái đuôi lại từ từ bò tới trước mặt nàng, phần lông mềm mại cuối đuôi khế mơn trớn chóp mũi nàng.

Đây là chuyện con người làm sao?

Ngu Tuế hít sâu một hơi, liếc nhìn Khương Trạch Dụ đang chống cằm cười phớ lớ nhìn mình.

Cái đuôi kia nhẹ nhàng mà xấu xa lướt hết khuôn mặt nàng, chậm rãi dời xuống cổ, lông đuôi mềm mại bung xõa sượt qua khiến da thịt run rẩy, Ngu Tuế không kìm được mà ngẩng đầu.

HẾT CHƯƠNG 26