Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 8: Đại lễ



Trên đường tới cung Thừa Càn, Ngu Tuế cảm thấy bầu không khí xung quanh cực kỳ căng thẳng đè nén, đám cung nhân hấp ta hấp tấp, dọc đường trông thấy nàng còn phải đứng lại hành lễ mới tiếp tục bận chuyện của mình.

Mọi người nhanh chóng biết tin Bệ hạ bị ám sát, giống y như lần trước Khương Trạch Dụ bị trúng độc bệnh nặng vậy.

Đám cung nhân càng căng thẳng, Ngu Tuế càng yên tâm.

Tên thái giám đứng ngoài bẩm báo Hoàng hậu tới. Khương Trạch Dụ ở trong phòng hơi ngạc nhiên, khẽ nhướng mày, trong mắt hiện vài phần sung sướng.

Y không nhìn thích khách đang quỳ dưới đất, mở miệng cho Ngu Tuế vào.

Ngu Tuế đi một mình, vừa vào phòng đã trông thấy Hồng Anh bị trói gô dưới đất, ả mặc nguyên một bộ đồ đen, khắp người không chỗ nào là không tuyên bố ta là thích khách đây.

Khương Trạch Dụ mỉm cười nhìn nàng: “Lại đây.” . Đọc‎ 𝙩hê𝒎‎ các‎ chương‎ 𝒎ới‎ 𝙩ại‎ ++‎ 𝙩𝐫𝘶𝒎𝙩𝐫𝘶yen.𝚅n‎ ‎ ++

Ngu Tuế đi tới bên cạnh Khương Trạch Dụ ngồi xuống, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Hồng Anh.

Mới đầu Hồng Anh còn thấy thương xót Ngu Tuế, cảm thấy nàng đáng thương, giờ nhìn lại mới thấy mình làm gì có tư cách đi thương hại Ngu Tuế, bây giờ ai chẳng biết Hoàng hậu câm được Hoàng đế yêu chiều nâng niu ra sao.

Khương Trạch Dụ nắm tay Ngu Tuế, khẽ nhéo đầu ngón tay nàng, thoạt trông không hề lo lắng mà còn rảnh rỗi giải thích cho nàng hay: “Ta vốn định dẫn ả tới gặp nàng, không ngờ nàng lại tới trước.”

Hồng Anh nghe vậy thì thoáng giật mình, có ý gì?

Chẳng lẽ thân phận của Ngu Tuế đã bại lộ? Bệ hạ biết quan hệ của họ?

Ngu Tuế lại không hoảng loạn như ả, chỉ hấp háy mắt.

Khương Trạch Dụ nói: “Nhớ lần trước ả từng ra mặt nói đỡ cho nàng trong bữa tiệc tối, hẳn là người quen của nàng, nếu đã thân thiết thì ta sẽ đưa ả sang chỗ nàng bầu bạn với nàng cho vui, để nàng bớt buồn chán.”

Y nói sợ Ngu Tuế buồn chán nên tặng người nói chuyện phiếm giải sầu thì chỉ đơn giản là thế, Ngu Tuế hiểu rõ, nhưng Hồng Anh thì không. Hồng Anh cho rằng đây là chiêu thử Ngu Tuế của Khương Trạch Dụ, thầm suy đoán rất nhiều chuyện.

Ngu Tuế không đành lòng nhìn Hồng Anh, mọi suy nghĩ của ả giờ đều bị Khương Trạch Dụ nghe rõ ràng. Mọi người ở trước mặt Bệ hạ nước Đông Lăng đều trở nên trong suốt, Khương Trạch Dụ chẳng cần tra khảo bức cung cũng biết ai đã sai Hồng Anh ám sát mình.

“Hoàng hậu nương nương...” Hồng Anh ngẩng đầu, nhìn Ngưu Tuế với ánh mắt phức tạp, dường như nức nở nói, “Chủ nhân vẫn luôn chờ em.”

Đoạn, chẳng cho ám vệ hai bên cơ hội mà cắn viên thuốc độc trong miệng, hộc máu bỏ mạng.

Ngu Tuế nhìn mà ngỡ ngàng, thầm nghĩ hóa ra thuốc độc có tác dụng nhanh như vậy.

Ám vệ xông lên muộn một bước, kiểm tra xong thì rầu rĩ bẩm báo: “Chết rồi ạ.”

“Không sao." Khương Trạch Dụ khẽ hất cằm, ý bảo bọn họ đem ả đi rồi nắm tay Ngu Tuế đứng dậy, “Đói chưa? Tối nay ăn ở đây nhé.”

Ngu Tuế sao cũng được, nàng không những đói mà còn mệt, xác nhận Khương Trạch Dụ không hề hấn gì thì nằm nhoài ra bàn đợi cơm.

Khương Trạch Dụ ôn hòa nhìn Ngu Tuế chăm chú: *Ả định châm ngòi ly gián, nếu ám sát không thành công thì cũng phải phá hoại quan hệ của chúng ta.”

Ngu Tuế gật đầu.

Khương Trạch Dụ thấy vậy nhướng mày: “Nói chuyện.”

Ngu Tuế ừ một tiếng. Khương Trạch Dụ lại xoa đầu nàng, khẽ thở dài, “Vì người bạn thơ ấu vừa chết nên không vui à?”

Ngu Tuế: *...”

Nàng ngồi dậy, nhìn Khương Trạch Dụ với ánh mắt kỳ lạ, bỗng nghi ngờ có phải y bị đánh tráo không.

Khương Trạch Dụ ung dung nói: “Ta không nhìn thấy nỗi lòng Hoàng hậu, khó tránh  khỏi muốn xác nhận một phen.”

Ngu Tuế lắc đầu, nàng và Hồng Anh không xem là bạn, hơn nữa đến lúc chết ả còn nghĩ ra chiêu châm ngòi ly gián, xem ra đúng là trung thành tuyệt đối với Vô Tương Hầu.

Chẳng qua Khương Trạch Dụ trong mắt nàng luôn là người ung dung mạnh mẽ, khống chế cả thiên hạ, nhưng dáng vẻ này gặng hỏi của y không hiểu sao lại có phần cố chấp.

“Hôm nay thử đồ cả ngày nên mệt” Ngu Tuế giải thích.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Hài lòng về trang phục không?”

“Hài lòng” Ngu Tuế nhìn đám cung nữ bê đồ ăn lên, trong lúc chờ đợi thì tự hỏi sự khác thường ban nãy của Khương Trạch Dụ.

Rất nhiều chuyện khiến nàng thấy phiền, không buồn nghĩ, chẳng muốn làm, sao cũng được, cùng lắm chết thì chết, tạm thì tạm biệt, chuyện kiếp sau dù sao cũng không do nàng quản.

Nên chuyện khiến nàng phải động não tự hỏi nếu không quan trọng thì là rất cần thiết. Ngu Tuế cảm thấy chắc Khương Trạch Dụ đã nghe thấy mấy suy nghĩ linh tỉnh của Hồng Anh, khả năng lớn là có liên quan đến nàng và Vô Tương Hầu.

Y biết Vô Tương Hầu thích nàng, nhưng không rõ nàng có thích Vô Tương Hầu

không, dù bây giờ không thích, nhưng ai biết trước kia có thích không.

Đợi đồ ăn được bê hết lên, Khương Trạch Dụ động đũa gắp đồ ăn cho nàng, Ngu Tuế nói: “Bệ hạ, đôi lúc những gì người khác nghĩ khác một trời một vực với những gì ta nghĩ, nếu ngài không chắc hoặc muốn biết, không cần nghe người khác, cứ hỏi thẳng ta.”

Đây có lẽ là câu dài nhất mà trước giờ Khương Trạch Dụ nghe Ngu Tuế nói, với hắn thì đây là một chuyện rất có ý nghĩa.

Ngu Tuế nói xong bèn chuyên tâm ăn cơm, nhưng Khương Trạch Dụ lại chống cằm không nói gì. Sau khi

nhìn nàng một lúc lâu, mãi đến khi Ngu Tuế buông đũa mới hỏi: Ăn xong rồi à?”

“Vâng.” Ngu Tuế gật đầu.

Khương Trạch Dụ cũng gật đầu, nói: “Thế thì Hoàng hậu đút ta ăn đi.”

Ngu Tuế: *...”

Nàng yên lặng ngước mắt, Khương Trạch Dụ khẽ mỉm cười, kiên nhẫn đợi nàng hành động.

Ngu Tuế thôi không nghĩ vì sao hôm nay Khương Trạch Dụ lại ấu trĩ như vậy nữa, cầm đũa lên gắp đồ ăn cho y, thỉnh thoảng hỏi xem y thích ăn gì. Khương Trạch Dụ khẽ cắn đũa không cho nàng rút về, lúc tự hỏi thì nhìn nàng, mắt cười mang hàm ý sâu xa khiến Ngu Tuế

không chịu nổi.

Khương Trạch Dụ cuối cùng nói: "Ăn món nàng thích.”

Nhưng mấy món ấy Ngu Tuế đã ăn hết sạch rồi, nàng đành sai người bê thêm một phần cho Khương Trạch Dụ, may mà Ngự Thiện Phòng bình thường đều chuẩn bị dư một phần.

Khương Trạch Dụ khẽ chớp mắt nhìn Ngu Tuế đang giao tiếp với đám cung nữ, ý cười trong mắt vụt tắt.

Trước đây chẳng hiểu ghen là gì, giờ nghĩ tới, hẳn là giống như y lúc này.

Trước khi Ngu Tuế tới,Khương Trạch Dụ đã biết được quá khứ của Ngu Tuế thông qua Hồng Anh. Nàng vì Vô Tương Hầu mà say rượu, bị thương, mọi vui buồn hờn giận của nàng đều bị gã khống chế.

Đúng là khiến Hồ ly không vui và ghen ghét.

Cảm xúc này quá đỗi xa lạ, nhưng nó vì Ngu Tuế mà sinh ra, Khương Trạch Dụ thấy thế cũng không tệ.

Ngu Tuế lơ đãng ngoảnh đầu, chợt trông thấy ánh mắt mang ý cười của Khương Trạch Dụ, phát hiện hình như y rất vui vẻ thì cũng không nghĩ nhiều, cứ vui theo y là được. Khương Trạch Dụ quấn quýt đòi Ngu Tuế đút xong bữa tối, rồi đến lượt y dùng đuôi hồ ly dỗ Ngu Tuế ngủ.

Đêm hôm đó, Vô Tương Hầu bị xét nhà, ám vệ tiến vào. kết tội bị Vô Tương Hầu phản bác, gã tức giận nói: “Bệ hạ không có chứng cứ chứng minh chuyện ám sát là do ta làm!”

Gã không ngờ Khương Trạch Dụ dám trực tiếp ra lệnh xét nhà. Tuy biết Hồng Anh ám sát thất bại, nhưng Vô Tương Hầu tin tưởng Hồng Anh tuyệt đối không bán đứng gã.

Ám vệ cười khẩy nói: “Bệ hạ bảo ta nói cho Hầu gia hay, Hoàng hậu nương nươngnchính là nhân chứng tốt nhất.”



Vô Tương Hầu trắng mắt ngay tức khắc, sao gã ngờ được chuyện Ngu Tuế đã nói cho Khương Trạch Dụ biết tất cả mọi chuyện, đó là người còn tận trung với gã hơn cả Hồng Anh!

“Không thể nào!” Vô Tương Hầu từ chối tin, tháo chạy dưới sự bảo vệ của cấp dưới. Đêm đó, phủ Vô Tương Hầu chìm trong biển lửa, đầy kẻ chết người bị thương, ngày hôm sau có tin đồn rằng Vô Tương Hầu cũng bỏ mạng trong trận hỏa hoạn này.

Khương Trạch Dụ nghe ám vệ bẩm báo, ngẫm ngợi hỏi: “Chạy rồi?”

Ám vệ quỳ xuống cúi đầu, đã chuẩn bị tâm lý chịu chết: “Là thần thất trách cô phụ sự tín nhiệm của chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt.”

Khương Trạch Dụ liếc nhìn Ngu Tuế đang ngủ, đưa tay sờ trán nàng, không hiểu sao chỉ cần nhìn nàng là tâm trạng lại tốt lên.

Y mỉm cười nói: “Tự đi lĩnh phạt đi”

Ám vệ khẽ  thở hắt ra, lặng lẽ lui ra không một tiếng động.

Lúc Ngu Tuế tỉnh lại đã là buổi chiều, vì Khương Trạch Dụ không cho về về, nàng đành ở lại cung Thừa Càn nên nghe thấy Khương Trạch Dụ bàn bạc chuyện Vô Tương Hầu với đám đại thần. Nghe nói Vô Tương Hầu bị tiến đánh bất ngờ đã tháo chạy, không khỏi cảm thán đúng là nam chính, vẫn có chút hào quang nam chính.

Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ tiếc rằng mình không thể tự ra tay, nếu Khương Trạch Dụ muốn lấy mạng gã khốn kiếp đó thì sẽ không chừa không gian cho nàng phát huy tài năng.

Để xem Hồ yêu giỏi hơn hay là hào quang của nam chính mạnh hơn.

Khương Trạch Dụ nói chuyện không tránh NgưTuế, mấy vị đại thần trong phòng cũng không dám ý kiến gì, cố thuyết phục mình lờ Hoàng hậu đi, tập trung thảo luận chuyện chính.

“Cứ để gã trốn, chứ chết như vậy thì hời cho gã quá.”

Câu nói cuối cùng của Khương Trạch Dụ khiến đám đại thần phải toát mồ hôi thay Vô Tương Hầu, thẩm nghĩ e là kết cục của gã sẽ chết không dễ dàng.

Các đại thần tạm gác chuyện của Vô Tương Hầu lại, bắt đầu bàn bạc về Đại lễ phong Hậu ngày mai, về những chuyện cần làm từ lớn đến nhỏ, không được phép có bất cứ sai sót nào.

Đêm đến, Ngu Tuế đưa choKhương Trạch Dụ một tờ giấy: “Đây là những cứ điểm ngầm có thể gã sẽ đến.”

Khương Trạch Dụ xem xong, mỉm cười hôn lên trán nàng, “Nàng không cần xen vào chuyện này.”

Vì thế Ngu Tuế mặc kệ.

Sáng sớm hôm sau, nàng bị gọi dậy thay đồ trang điểm từ sớm. Biết hôm nay là một ngày trọng đại, Ngu Tuế gắng gượng xốc lên tỉnh thần để đối phó, có nhiều lần suýt ngủ gật khi ngồi trang điểm.

Khương Trạch Dụ nhìn mà lắc đầu, cái đuôi dài trắng như tuyết của y quấn lên cọ vào cổ Ngu Tuế khiến nàng đang mơ màng ngủ bỗng tỉnh táo hẳn vì bị kích thích. Nàng quay đầu nhìn lại, Khương Trạch Dụ đang đưa lưng về phía nàng ra lệnh cho đám thái giám, thoát trông như một người quân tử ấm áp nhã nhặn, ai ngờ sau lưng lại gây đủ thứ chuyện.

Ngu Tuế bị cái đuôi hồ ly quấy nhiễu nên không ngủ tiếp được nữa, đám cung nữ cũng thầm cảm ơn trời đất vì cuối cùng Hoàng hậu nương nương cũng tỉnh táo khi trang điểm xong.

Sau khi vào thế giới này, những nơi Ngu Tuế từng đến không nhiều lắm. Nàng ở phủ Công chúa một ngày một đêm, sau đó nếu không ở điện Phượng Loan thì ở cung Thừa Càn. Hôm nay Ngu Tuể đến Sở Tinh Nghi làm lễ, từ hàng ngũ của bá quan văn võ từ từ đi lên đài cao có Khương Trạch Dụ, khoảng cách này theo nàng thì hơi xa, nhưng cũng cố gắng đi hết.

Lúc đi, thỉnh thoảng Ngư Tuế sẽ ngước mất nhìn Khương Trạch Dụ đang đứng chờ nàng trên đài cao. Cái bóng hồ ly khổng lồ bẩy giờ không in lên đất hoặc vách tường nữa mà tụ lại thành một khối đen ngồ  bên cạnh Khương Trạch Dụ lắng lặng chờ đợi.

Ngu Tuế bước lên bậc thang, cách vài bước cuối thì Khương Trạch Dụ đưa tay ra cho nàng.

Trên đài cao chỉ có hai người họ.

Ngu Tuế nắm tay Khương Trạch Dụ, đi tới trước mặt y, vì thấy bóng hồ ly mà tò mò hỏi: “Hồ yêu cưới vợ có nghi thức gì không?”

Ý cười trong mắt Khương Trạch Dụ càng đậm, nắm tay nàng bước lên đài làm lễ, đội mũ phượng cho nàng.

“Sau này có một ngày nàng sẽ biết.”

Ngu Tuế hỏi: “Sẽ phiền phức như Đại lễ phong Hậu ư?”

“Không phiền” Khương Trạch Dụ cần thận sửa sang trang dung cho nàng, ôn tồn nói, “Rất đơn giản, Hồ yêu muốn cưới vợ thì chỉ cần hai bên yêu nhau thật lòng và thủy chung son sắt với nhau là được.”

Ngu Tuế lại hỏi: “Hồ yêu cưới người phàm cũng thế à”

Khương Trạch Dụ cười nói: “Quy tắc này chỉ dành cho người phàm thôi."

Ngu Tuế chớp chớp mắt, “Nếu không làm được thì sao?

Khương Trạch Dụ khẽ hất cằm: “Thế ta sẽ nghĩ cách.”

Y nói xong, một lát sau, lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Tuế cười.

HẾT CHƯƠNG 29