Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 11: Vào trận



Sau khi Tạ Ô Mai nghe xong thì nét mặt cứ là lạ, rõ ràng không hiểu gì bèn hỏi lại nàng: “Nàng muốn làm Hoàng hậu à?”

Liễu Kiều cũng biết Tạ Ô Mai không hiểu câu đùa của mình, vẩy hết bướm trên đồ đi thì lắc đầu bảo: “Ta nói bừa đấy, đám người vừa rồi cũng do Hoàng thượng phái tới để bắt cóc ta để uy hiếp ngài ạ?”

Tạ Ô Mai vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đi sang, “Chuyện này nàng không cần xen vào, ta sẽ giải quyết, nhưng ta lại thấy rất hứng thú với mấy chiêu thức vừa rồi nàng dùng đấy.”

Liễu Kiều tỉnh bơ nói: “Hồi nhỏ học linh tỉnh đẩy mà. Tạ Ô Mai kiên nhẫn hỏi: “Học ai?”

Liễu Kiều nghiêm túc đáp: “Thì một ngày nọ đoàn xiếc về quê biểu diễn, có người tốt bụng thấy ta hay bị kẻ khác bắt nạt bèn dạy ta mấy chiêu phòng thân.”

Tạ Ô Mai hỏi: “Ở quê còn có mấy chuyện như vậy?”

Liễu Kiều gật đầu, “Có.” Liễu Kiều nói: “Ở quê.”

Mấy canh giờ sau, nàng mới biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Tạ Ô Mai kéo nàng vào trận, từ trận pháp trong nhà tổ dịch chuyển tức thời đến khắp vùng quê để tìm đoàn xiếc Liễu Kiều kể.

Mới đầu Liễu Kiều rất ngạc nhiên khi thấy trận pháp này còn có chức năng dịch chuyển tức thời tới nơi khác trong chớp mắt, khó trách lúc ở đài câu cá lại luôn cảmthấy như đang ở đỉnh núi. Tạ Ô Mai cứ nằng nặc đòi tìm ra gánh xiếc mà Liễu Kiều kể, loanh quanh vùng quê suốt mấy canh giờ, Liễu Kiều từ mới mẻ lúc đầu chuyển sang chết lặng, không kìm được hỏi: “Lão gia, cần gì phải thế?”

“Ta muốn nhìn một chút.”

Tạ Ô Mai dùng vẻ mặt khó lường nói, “Người dạy nàng thành ra như vậy là thần tiên nơi nào.”

Rốt cuộc là khen hay mỉa đểu nàng thế?

Liễu Kiều phát hiện khi dịch chuyển tới đường quê, hễ Tạ Ô Mai đi một bước là dưới chân y lại xuất hiện một bản đồ trận pháp màu lam, không lớn không nhỏ, nhưng dường như y chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bản đồ trận pháp.

Nàng chỉ vào bản đồ trận pháp đang sáng lên, hỏi: “Đây là gì?”

“Trận pháp tòa nhà” Tạ Ô Mai nói, “Ra ngoài trận sẽ không thể dịch chuyển về.”

Liễu Kiều hiểu ra, Tạ Ô Mai cúi đầu nhìn nàng: “Muốn chạy à?”

Nàng không trả lời, Tạ Ô Mai bèn buông tay nàng ra, “Ta không thể ra khỏi trận pháp này, cũng không thể ảnh hưởng tới người đứng bên ngoài trận pháp, nếu nàng muốn đi thì cứ đi thêm vài bước ra khỏi trận pháp là ta sẽ không làm gì được nàng.”

Liễu Kiều ngước mắt nhìn y hỏi: “lão gia, ngài nói nghiêm túc ạ?”

Tạ Ô Mai khinh thường: “Nghiêm túc.”

Ta thấy ngài rất nghiêm túc, nhưng nghe cái giọng điệu quái gở và vẻ mặt âm trầm đầy ý uy hiếp như vậy thì ai mà dám đi?

Liễu Kiều tin rằng nếu mình đám đi ra khỏi trận pháp một bước thì sẽ bị Tạ Ô Mai bắt về ngay.

“Nhưng ta không muốn chạy.” Liễu Kiều đi tới nắm lấy tay Tạ Ô Mai. Tạ Ô Mai hài lòng, thu lại cơn giận suýt bùng nổ, trở tay nắm lấy tay Liễu Kiểu, dẫn nàng thủng thẳng tản bộ trên con đường quê.

Bấy giờ trời đã tối, không có mây đen che khuất ánh trăng như trên núi nên Liễu Kiều có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời rọi xuống nhân gian và lúa vàng mọc đầy ruộng bậc thang đằng xả.

Và không ít người vẫn làm việc đồng áng vào ban đêm, bận bịu nhổ cỏ. Đột nhiên trông thấy đôi nam nữ tay trong tay đi trên bờ ruộng, họ ai da một tiếng mắng thầm: “Không biết xấu hổ!”

Tạ Ô Mai liếc mắt nhìn sang, hư không bỗng xuất hiện mấy con bướm trắng. Liễu Kiều vội túm ống tay áo khuyên nhủ: “Bỏ đi, chúng ta vẫn nên ăn đám sát thủ thì hơn, nơi này không có,mình về đi.”

Nàng khuyên can mãi, cuối cùng cũng dỗ được Tạ Ô Mai.

Về đến đài câu cá, Liễu Kiều vẫn còn sợ hãi, hỏi Tạ Ô Mai: “Lão gia, một ngày ngài phải ăn mấy người mới hết đói?”

Tạ Ô Mai: “...”

Y ngồi trên giường, lười biếng ngước mất đáp, “Một”

Liêu Kiều phiển muộn, “Không biết Hoàng đế có đủ sát thủ không nữa.”

Tạ Ô Mai bị nàng chọc cười thành tiếng, vẫy tay bảo Liễu. Kiều tới gần, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi hương khiến bướm say đấm, há miệng cắn khẽ vào da nàng, cọ răng. Động tác mờ ám lại có chút không thể miêu tả khiến Liễu Kiều bỗng thở hổn hển, lặng lẽ quay đầu đi.

Đây là lần đầu tiên Tạ Ô Mai chạm vào nàng. Tuy rằng Liễu Kiều vô cùng quen thuộc với mỗi động tác của y, nhưng chỉ là trong mơ, trong mơ và ngoài đời có kha khá khác biệt.

Tạ Ô Mai ấn nhẹ ngón tay sau vai nàng, kề tai nàng thì thầm lời âu yếm bằng giọng trầm thấp: “Tối qua ta không để lại dấu vết ở đây, nhưng nếu nàng muốn cũng không phải là không thể, ta cho nàng, dù sao cũng tốt hơn nàng tự véo mình.”

Đầu Liễu Kiều vùi trên vai y, không ngờ con bướm này đã nhìn thấy!

Dù không vào chiêm bao, Tạ Ô Mai cũng hiểu rõ Liễu Kiều thích và không thích những gì, y dùng sức rất chuẩn xác chừng mực.

Tối nay Liễu Kiều chỉ cảm thấy cả trong và ngoài mơ đều không thoát khỏi con bướm đen kia.

Tạ Ô Mai như mở ra cánh cửa vào thế giới mới, trước kia chỉ cùng nàng chơi trong mơ, bây giờ phát hiện ở hiện thực nàng cũng chơi rất vui sướng thoải mái bèn cày cấy không biết mệt, như muốn bù hết phần thiếu hụt lúc trước cho nàng.

Liễu Kiểu nằm liệt trên giường, tự nhủ chẳng thà làm trong mơ! Ngoài đời nàng sẽ mệt!

Ví như bây giờ hoàn toàn không muốn dậy.

Tạ Ô Mai vuốt tóc nàng, khi cá cắn câu khiến nước bắn lên cũng tự đi xử lý, không gọi Liễu Kiều.

Liễu Kiều nghiêng đầu nhìn Tạ Ô Mai câu cá, chớp chớp mắt, mấy hôm nay không thấy y hộc máu nữa, tình trạng sức khỏe có vẻ tốt hơn ngày xưa rất nhiều.

Lúc trước Liễu Kiều bị tập kích, Hoàng đế thấy không bắt được người mà lại tổn thất một đám sát thủ, kết cục của sát thủ phái đi lần nào cũng mất tích thì thầm kinh sợ không thôi, ý định diệt nhà họ Tạ càng mạnh mẽ hơn.

Ông ta phái người tới nhà họ Tạ, nương danh quan tâm nằng nặc đòi gặp Tạ Ô Mai. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Thần Ẩn
3. Đại Mạc Hoang Nhan
4. Kiềm Chế Là Không Thể
=====================================

Tạ lão gia ngăn người dưới chân núi, kiên quyết không cho Hoàng đế thực hiện được âm mưu.

Sau khi xử lý xong sứ giả Hoàng đế phái tới, Tạ lão gia hỏi: “Trú nhi thế nào?”

Tạ tam thúc đáp: “Thần y Tống đang thay thuốc cho nó, tình trạng đã khá hơn rất nhiều.”

Tạ lão gia trầm giọng nói: “Ông ta năm lần bảy lượt làm người nhà họ Tạ ta bị thương, thậm chí còn muốn duỗi tay tới nhà tổ, đã vượt quá giới hạn rồi.”

Nếu đương kim Hoàng đế không tha cho nhà họ Tạ, thế thì để Tây Tùy đổi

Hoàng đế khác là được.

Tạ Trú bị thương tỉnh lại phát hiện mình đã ở nhà, dù đang bị thương cũng bất chấp, vừa tỉnh đã hỏi Liễu Kiều đâu, khi biết Liễu Kiều đã về nhà tổ thì trái tim lại như bị ai bóp nghẹt, hắn nhớ tới vết bầm trên vai Liễu Kiều thì hậm hực phun ra một búng máu, khiến gã sai vặt hầu hạ sợ tới mức kêu thất thanh: “Thần y Tống! Ngài mau xem thiếu gia nhà ta!”

Thần y Tống bê chén thuốc đi vào, cười như phật Di Lặc: “Tạ thiếu gia đừng sốt ruột, kẻ hèn có một kế hay có thể cứu cô gái kia khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Tạ Trú nhíu mày, bảo gã sai vặt lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Thần y Tống bấy giờ mới đổi sắc mặt, đến bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Tạ thiếu gia chắc không biết ông cố nhà ngài không phải người mà là một con yêu quái tùy ý ăn thịt người gây họa cho thế gian.”

“... Sao cơ? Tạ Trú cảm thấy hoang đường, “Sao ngài biết được?”

“Con yêu quái này giấu rất kỹ, trong núi cũng không lộ yêu khí, nhưng Liễu cô nương đã ở cạnh nó lâu nên ít nhiều lây dính. Ngày ấy ta gặp nàng, phát hiện có gì đó không ổn, vì thế luôn chờ nàng xuống núi lần nữa.”

Thần y Tổng nói có sách mách có chứng, “Mấy hôm trước, lúc các ngài bị tập kích, ta đã tận mắt chứng kiến con bướm tinh kia xuất hiện mang Liễu cô nương đi, lại còn ăn sạch những người còn lại.”

Tạ Trú nghe xong thì tứ chi lạnh lẽo, liên tục ho khan mấy tiếng, thấy không thể tin rồi lại bùng lên hy vọng, nếu ông cố là yêu quái... vậy Liễu Kiều có lẽ đang chờ hắn tới cứu nàng.

Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng bởi cám dỗ mà hắn lựa chọn tin tưởng thần y Tống, hỏi: “Ông có cách gì?”

Thần y Tống cười nói: “Chỉ cần ta có thể vào nhà tổ..."

Ba ngày sau, đợi Tạ Trú có thể xuống giường đi lại, chuyện đầu tiên hắn làm là lên nhà tổ xin ông cố thứ lỗi.

Tạ lão gia thấy hắn thực sự nghĩ thông bèn đồng ý cho hắn lên nhà tổ trên núi, cũng xin ý kiến ông cố, báo Tạ Trú tới xin lỗi, còn xin ông cố hãy nể tình hắn còn nhỏ mà cho hắn một cơ hội.

Gần đây tâm trạng Tạ Ô Mai phơi phới đến độ nhìn đầu người câu dưới sông lên cũng thấy thuận mắt hẳn, nghe người hầu mù thuật lại lời Tạ lão gia thì cảm thấy sắp có chuyện hay để xem, khẽ bóp cổ Liễu Kiều đang nằm trên giường đọc truyện tranh, cúi người kề sát bên tai nàng nói: “Người tình cũ của nàng bảo hắn đã nghĩ thông.”

Liễu Kiều nghe mà nhột nhạt hết người, rụt cổ, đẩy đầu y ra, chẳng quan tâm: “Lão gia tự xem mà làm.”



Nàng đã chán tra tấn Tạ Trú, chuyển sang giai đoạn mặc kệ.

Không hiểu sao Tạ Ô Mai lại bị câu nói của nàng lấy lòng, y khẽ nhéo gáy nàng một cái, lần này không muốn để Tạ Trú gặp Liễu Kiều bèn đi một mình.

Sau khi được báo rằng có thể vào, Tạ Trú khẽ thở phào, mặt không đổi sắc đi theo người hầu mù, chợt nghe thần y Tống phía sau nói thầm: “Thiếu gia, trong nhà này có thiết lập trận pháp, người bình thường đi lầm ngã rẽ thì cả đời không ra được, hơn nữa còn nồng nặc mùi máu tanh, khắp nơi đều là xương cốt.”

Nếu Liễu Kiều nghe thấy câu này hẳn sẽ thanh minh cho Tạ Ô Mai.

Y là một con bướm thích sạch sẽ, xương cốt đều bị ăn sạch, lấy đâu ra khắp nơi đều có.

Tạ Trú nghe vậy thì lại càng đau lòng vì những điều Liễu Kiều phải chịu đựng thời gian qua.

Thần y Tống vốn đang thì thầm với Tạ Trú, bỗng ngưng thần ngẩng đầu nhìn, thấy cuối con đường nhỏ có một người đàn ông mặc đồ đen tóc bạc trắng đang ngạo nghễ đứng nhìn ông ta chằm chằm.

Y không nói gì, bên người có hai con bướm một đỏ một trắng vờn quanh, vỗ cánh mềm mại. Tạ Trú nhìn thấy mái tóc bạc tung bay trong gió thì ngây ra tại chỗ, đây chẳng lẽ là...

“Thiếu gia cẩn thận!” Thần y Tống bỗng quát một tiếng chói tai, kéo Tạ Trú ra sau, lấy thanh kiếm đào trong tay áo ra nghênh đón đòn công kích trí mạng bằng yêu lực của Tạ Ô Mai.

Liễu Kiều đang nằm trên giường đọc truyện tranh bỗng nghe thấy một tiếng nổ mạnh, hoảng sợ suýt ngã khỏi giường. Nàng ôm quyển truyện xoay người ngồi dậy nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Có chuyện gì vậy?

Có ai gây chuyện trong địa bàn của Tạ Ô Mai à?

Liễu Kiều đứng xuống đất hỏi con bướm: “Bên chỗ lão gia sao thế?”

Hai con bướm bèn diễn lại cảnh đánh nhau trước mặt nàng.

Liễu Kiều: “...”

Tốt, đã biết, Tạ Ô Mai và người khác đánh nhau.

Có thể đánh nhau ầm ï như vậy hẳn không phải người thường, hẳn phải biết phép thuật, có lẽ là đạo sĩ bắt yêu hay pháp tăng gì đó, hình như nàng tới cũng chẳng giúp được gì.

Liễu Kiều đang phân vân có nên đi hay không thì thần y Tống vừa chiến đấu với Tạ Ô Mai vừa mở pháp trận mở đường nói: “Liễu cô nương ở chỗ đó, Tạ thiếu gia mau tới cứu nàng trước đi!”

Tạ Trú ra sức chạy vào trận  pháp, nháy mắt đã được dịch chuyển tới đài câu cá, cách bộ bàn ghế mắt đối mắt với Liễu Kiều đang phân vân có nên đi tìm Tạ Ô Mai hay đợi y về gặp mình.

“Kiều Kiều! Tạ Trú kích động kêu.

Liễu Kiều gào lên: “Câm miệng! Ta đã nói không được gọi ta như vậy.”

Tạ Trú lập tức sấn đến, vội vàng nói: “Ông cố là yêu quái, y dùng pháp thuật uy hiếp nàng, giờ ta mang thần y Tống tới cứu nàng..."

Còn chưa dứt lời đã thấy Tạ Ô Mai đột nhiên lắc mình xuất hiện trước người Liễu Kiều, mái tóc bạc dính máu, thần y Tống đuổi sát theo, trầm giọng nói: “Ngươi tùy ý ăn thịt người phàm, cả người đầy sát nghiệt, chết không hết tội! Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”

Tạ Ô Mai khẽ ngước cằm cười ma mị, chẳng có vẻ gì là hoảng hốt, nhưng Liễu Kiều lại nhận ra y đang vô cùng giận, gió to nổi khắp bốn phía đài câu cá, thổi nàng suýt đứng không vững.

Thần tiên đánh nhau, người phàm chỉ biết trơ mắt nhìn.

Thần y Tống thấy Tạ Ô Mai nổi điên, sức mạnh đột nhiên tăng lên mấy chục lần thì không cự nổi. Thấy kiếm đào xuất hiện vết nứt, mặt ông ta biến sắc, nhìn Liễu Kiều nấp trong góc theo dõi trận chiến bèn nảy ra một kế, gào lên: “Tạ thiếu gia! Mau dẫn Liễu cô nương đi! Tạ Trú đội gió lao tới bắt Liễu Kiều, bị nàng tát cho một cái ngã xuống đất.Nhần y Tống thấy Tạ Ô Mai phân tâm nhìn Liễu Kiều thì thẩm nghĩ thời cơ tới rồi, cố ý chém một kiếm về phía Liễu Kiều.

Quả nhiên Tạ Ô Mai lách mình phóng tới bảo vệ Liễu Kiều, thần y Tống thừa cơ chém một kiếm. Kiếm đào đâm thẳng vào tim Tạ Ô Mai, lực đánh khiến lan can xung quanh vỡ vụn, cần câu cũng văng hết xuống nước.

Lúc thần y Tống cho rằng mình đã thắng thì yêu lực lấy Tạ Ô Mai làm tâm bùng nổ quét cả ông ta cùng rớt xuống sông.

Hai con bướm vàng và xanh đậu lên vai Liễu Kiều khiến nàng không bị sức gió ảnh hưởng, trơ mắt nhìn Tạ Ô Mai và thần y Tống cùng nhau rơi xuống nước, nháy mắt ngây người.

Lúc hai người này đánh nhau, mặt sông vẫn yên ắng, nhưng sau khi Tạ Ô Mai rơi xuống nước thì lại điên cuồng dâng sóng và bắn nước sùng sục.

Liễu Kiều lờ mờ nhớ Tạ Ô Mai từng nói y không thể xuống nước, mà máu khi y bị thương hộc ra lại có thể làm mồi câu, thế thì một khi ngã xuống sông còn không bị đám người cá dưới sông điên cuồng vây bắt cắn xé? Tạ Ô Mai sẽ không chết chứ? Nếu y chết thì làm sao?

Lần này Liễu Kiều không do dự lâu lắm đã nhảy xuống, nàng xuống vớt Tạ Ô Mai lên.

Tuy nàng tin tưởng vào thực lực của Tạ Ô Mai nhưng nàng không muốn nhìn Tạ Ô Mai phá kén lần nữa. Nàng sợ trông thấy sâu lông thì mọi tình yêu đều bay sạch.

HẾT CHƯƠNG 42