Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 2: Bướm đen



Đám cưới này cũng không mấy thuận lợi.

Nhà họ Tạ nắm quyền to đã lâu, mà nhân vật truyền kỳ cụ cố Tạ kia đã vài thập niên chưa lộ mặt với người ngoài, có lần mọi người từng đồn rằng cụ đã chết lâu rồi, nhưng người nhà họ Tạ là vẫn luôn bác bỏ tin đồn.

Gia đình họ thường xuyên chuẩn bị nhu yếu phẩm cho ngôi nhà trên sườn núi, kể từ mấy chục năm trước đã bắt đầu tìm kiếm đồ bổ dưỡng sinh bất kể giá cả đưa tới nhà tổ.

Tiệc Trăm hoa được tổ chức năm năm một lần cũng là để nhà họ Tạ chọn hoa dâng cho cụ cố nhà họ. Cụ cố Tạ yêu hoa, đây là chuyện khắp thủ đô Tây Tùy ai nấy đều hay.

Đương kim Thánh thượng ngoài mặt thì kính sợ nhà họ Tạ nhưng trong lòng đã thấy bất mãn từ lâu, biết nhà họ lại bắt đầu thu mua một lượng lớn đồ bổ quý giá đưa tới nhà tổ thì đoán tình trạng sức khoẻ của cụ cố đã rất tệ, vì thế muốn lấy cớ ban hôn hòng thăm dò xem rốt cuộc cụ cố Tạ có còn sống thật không.

Bất kể thể nào, nhà họ Tạ cũng không ngờ Hoàng đế lại dám thẳng thừng ban hôn cho cụ cố nhà họ, lúc ăn sáng nhận được tin báo đều hoài nghi mình gặp ảo giác.

Tạ tam thúc bất đắc dĩ cười nói: “Ta thấy không phải Thánh thượng đang sửa lưng Liễu quốc công mà là muốn chèn ép nhà họ Tạ chúng ta.”

Tạ Trú ngồi cuối bàn nhíu mày, đứng dậy định đi thì bị ông nội tóc đã bạc gọi lại, nghe ông ta lạnh giọng hỏi: “Liễu quốc công xử lý thế nào?"

Người hầu bẩm: “Liễu đại tiểu thư Liễu Kiều đã lên kiệu hoa.”

“Ai cơ?" Tạ Trú không dám tin mà ngẩng đầu.

Sao lại là nàng!

Người hầu lại bẩm: “Trước khi xuất giá, Liễu tiểu thư đã nói sau khi nàng gả vào nhà họ Tạ thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với phủ Quốc công, Liễu quốc công đã đồng ý.”

“Hoang đường!” Tạ Trú nghẹn thở, đôi tay trong tay áo siết thành nắm đấm nổi gân xanh lờ mờ, “Nàng chính là tỷ tỷ của Phi Nhi!”

Tạ nhị thúc hỏi: “Đội rước dâu thì sao?”

Người hầu thưa: “Sắp tới chân núi rồi ạ.”

Những người có mặt ở đây đều là kẻ cầm quyền nhà họ Tạ, không phải chú bác thì cũng là ông nội của Tạ Trú, đều lớn tuổi hơn hắn, thoạt trông đều chín chắn bình tĩnh, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài mặt như hắn.

Tạ lão gia chống gậy đứng dậy, bình tĩnh nói: “Để ta đi xin chỉ thị của cụ cố. Trú Nhi, con tới phòng ta cầm phong thư ta viết đưa vào cung cho Hoàng thượng.”

Tạ Trú bảo: “Để con đi ngăn đội rước dâu lại.”

Tạ lão gia ngoảnh lại nhìn hắn, ánh mắt tỏ ý phản đối rõ ràng: “Thánh thượng dám làm chuyện này thì rõ ràng đã nắm được nhược điểm của nhà ta để gây khó dễ. Ngài ấy ban hôn mà con lại đi cản đội rước dâu chẳng phải cho ngài ấy lý do để bắt chẹt nhà họ Tạ sao?”

Tạ Trú siết nắm đấm: “Nhưng...”

Tạ nhị thúc đứng dậy nói: “Cha, cha cứ tới tìm cụ cố trước đi, để chúng con sẽ lo liệu bên này.”  

Ông ta ra hiệu bằng mắt cho Tạ Trú, bấy giờ hắn mới chịu ngậm miệng, nhìn về con đường lên núi với vẻ mặt khó coi, thậm chí hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc cưới xập xình.

Hễ nghĩ đến chuyện một cô nàng hở tí là khóc sướt mướt, suốt ngày bám lấy mình như Liễu Kiều mà lại gả cho cụ cố mà mình sùng bái kính yêu nhất là Tạ Trú. lại thấy vô cùng khó chịu, dạ dày cuộn lên, ngực như bị một tảng đá đè nặng không sao thở nổi.

Hắn cho là vì mình luôn chán ghét Liễu Kiều nên mới cảm thấy như vậy. Lấy được phong thư của ông nội, Tạ Trú bèn quất ngựa phi nước đại vào hoàng cung diện thánh, vô tình gặp đội rước dâu trên con đường núi nở rộ hoa.

Tạ Trú cảm thấy buồn nôn không muốn nhìn, nhưng khoảnh khắc đi ngang qua kiệu hoa vẫn không kìm được mà liếc mắt một cái.

Người ngồi trong kiệu hoa mặc bộ đồ đỏ cháy mắt, đưa bàn tay ngọc ngà khẽ vén một góc rèm lên. Tạ Trú chỉ kịp trông thấy đôi môi thắm đỏ của người con gái ấy thì hai bên đã lướt qua nhau. Hắn chợt thấy trái tim buốt đau như bị kim đâm nhói một cái, chóng đến cũng chóng qua.

Độ¡ rước dâu vào núi, đi lên giữa sườn núi.

Liễu Kiều ngồi trong kiệu hoa ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như có như không, khi đậm khi nhạt, lén vén rèm lên nhìn ra ngoài lần nữa, thấy dọc hai bên đường lên núi đều trồng hoa tú cầu đủ mọi chủng loại và màu sắc.

Chẳng hiểu sao mặt trời trong núi lại bị mây đen che kín khiến bầu trời u ám đi ngay lập tức.

Liễu Kiều ngắm nhìn hoa tú cầu bên ngoài, nơi này đẹp thật, đúng là nhà giàu có khác.

Càng đi về trước, Liễu Kiều càng trông thấy nhiều khóm hoa đủ mọi màu sắc chủng loại khiến nàng ngắm đến mờ mắt, có nhiều loại nàng không sao gọi nổi tên.

Liễu Kiều nhớ trong truyện từng nói Tiệc Trăm hoa được tổ chức để nhà họ Tạ hiếu kính cụ cố Tạ, sau khi thấy những khóm hoa này nàng mới tin là thật.

Khi sắp đến toà nhà lớn giữa sườn núi, đội rước dâu dừng lại, người đứng đợi đẳng trước chính là nhóm người cầm quyền thế hệ trước của nhà họ Tạ. Tạ lão gia dẫn đầu bước đến nói: “Cụ cố bị bệnh nên thân thể không tốt, thích yên lặng ngại ồn ào, xin đội rước dâu hãy dừng ở đây thôi.”

Đám người nhà họ Tạ tuy ngoài mặt nói năng rất thản nhiên, nhưng trong lòng lại thầm hỏi vì sao cụ cố không nổi giận đuổi đám người này xuống núi, ngược lại còn đồng ý cái đám cưới quá quắt này.

Sau khi đội rước dâu dừng lại, Liễu Kiều đành phải xuống kiệu hoa cuốc bộ.

Tạ lão gia lại nói tiếp: “Dạo này ông cố hay sa vào hôn mê, khó xuống giường nổi, mọi lễ nghi đều lược bỏ.”

Liễu Kiều nghe xong rất hài lòng, thân thể không tốt, ngay cả xuống giường cũng không nổi, thật quá tuyệt vời.  

Tên thái giám đưa dâu còn muốn dây dưa một chút, cười ha ha hỏi: “Bệ hạ rất quan tâm đến sức khỏe của ông cố Tạ, lễ nghi lược bỏ đương nhiên là được, nhưng phải để cô dâu tới gặp chú rể chứ?

“Tất nhiên là thế.” Tạ lão gia cười nhạt nói, “Hôm nay cũng chỉ có mình cụ cố gặp cô dâu thôi.”

Ám chỉ rất rõ ràng, cũng chỉ có mình cô dâu được gặp cụ cố, những kẻ khác nằm mơ đi.

Tên thái giám bị Tạ lão gia dùng dăm ba câu ngăn ngoài cổng, không vào được nhà tổ, chỉ biết trơ mắt nhìn Liễu Kiều được hầu gái nhà họ Tạ đưa đi mỗi lúc một xa. Mây đen vẫn chưa nhả mặt trời ra, gió nổi lên giữa sườn núi khiển ống tay áo Liễu Kiều bay phất phơ, hương hoa thoang thoảng theo gió lan đi. Nàng được đưa vào phòng, kiên nhẫn ngồi chờ trong đó. Vì cụ cố Tạ bệnh nặng khó xuống giường được nên không có mấy nghi lễ như quỳ bái ba lạy mà đưa thẳng cô dâu vào phòng luôn.

Nàng đang đội khăn cưới nên không biết tòa nhà trong núi này to nhường nào, chỉ nhớ là phải một đoạn xa mới đến, đám hầu gái đưa nàng vào phòng rồi ra ngay.

Đám cưới này đến quá bất ngờ, trong phòng chẳng có lấy một vật chúc mừng thành hôn, ngay cả nến thắp trong phòng cũng không phải nến đỏ, nhưng nếu nhà họ Tạ chấp nhận thì chuyện này không phải là vấn đề.

Tuy cụ cố không từ chối đám cưới này, nhưng lúc Hoàng đế ban hôn chỉ nói là bệnh nặng xung hỉ, chứ chưa chỉ rõ là ban làm vợ hay thiếp, thể cũng xem như Hoàng đế chừa đường lui cho mình, không muốn chọc nhà họ Tạ nổi điên thật.

Liễu Kiều nghĩ tới thuở trẻ, Tạ Ô Mai hào hoa phong nhã từng là kiêu hùng trong giới kinh doanh, không biết bây giờ già rồi có trở nên xấu xí thành thật không.

Vừa già vừa xấu cũng chẳng sao, chỉ cần thành thật, đừng có sở thích quái gở gì thì Liễu Kiều có thể nhẫn

nhịn, dẫu sao cụ cũng là người một tay xây nên gia tộc nhà họ Tạ bây giờ, là một nhân vật lẫy lừng vẻ vang, nàng vẫn có vài phần tán thưởng cụ.

Nàng ngồi trong phòng một mình chờ đợi, đến chán quá không kìm được lột khăn cưới xuống mới phát hiện trong phòng không có ai khác, cũng chẳng thầy bóng ai ngoài cửa, bèn đứng dậy cởi bộ áo cưới hơi rườm rà này ra.

Trong phòng bày biện rất nhiều vật trang trí tinh xảo, mọi đồ dùng ở đây đều là loại thượng hạng, trước cửa sổ có đặt một bình hoa rỗng. Liễu Kiều đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng không thấy ai.

Yên ắng đến độ chỉ nghe thấy mỗi tiếng của chính mình.

Liễu Kiều bất giác sờ mũi, từ từ về mép giường ngồi. Nàng không sợ trai đểu cáng, gái khốn nạn, nhưng nàng sợ ma.  

Tòa nhà này có một loại cảm. giác kỳ quái khó nói, vốn là ban ngày nhưng mây đen lại che mất mặt tời, gió núi thổi vang cái chuông gió treo dưới mái hiên, đan xen với tiếng trâm cài đầu khi nàng bước đi.

Trong nháy mắt, Liễu Kiều nhớ tới vô số bộ phim ma mình từng xem.

Căn nhà cũ trong núi, một ông lão tính tình quái gở đã vài thập niên không lộ diện, tiết trời âm u, gió thổi hiu hắt và hành lang không một bóng người... Chuyện gì thế này! Sao đang từ yêu đương đau khổ máu chó lại biến thành kinh dị kỳ bí rồi!

Liễu Kiểu không chịu nổi nữa, xách váy đi tới bên cửa, đưa tay gõ gõ: “Có ai không?”  Không nhận được bất cứ hồi đáp nào, Liễu Kiều định đẩy cửa đi ra thì phát hiện không mở được cửa, rõ ràng then cài nằm phía trong nhưng đẩy kiểu gì cũng chẳng có tác dụng.

Nàng cắn răng, tính leo cửa sổ ra, chợt thấy may mắn vì nơi này không làm cửa sổ phòng trộm.

Liễu Kiều vừa xoay người lại thì thấy một con bướm đậu trên bệ cửa sổ từ bao giờ. Nàng rất ít khi thấy bướm, cũng không nhớ tên chúng, lần duy nhất nhớ rõ là khi xuống nông thôn thấy bướm hoa cải có màu trắng và đen, màu trắng là chủ, màu đen tạo chấm li tỉ, cánh thoạt trông có rất nhiều phần, vừa chạm vào là tay đã dính đầy phấn.

Lần đầu tiên nàng thấy một con bướm thuần một màu đen mà cơ thể còn hơi có ánh huỳnh quang nhạt như thế này. Hình như nó còn tohơn bàn tay nàng, lúc khe khẽ đập cánh trông mỏng manh gần như trong suốt, phần đuôi cánh đôi ra một đoạn tầm hơn một lóng tay, hơi cong lại trông như dải lụa dài mảnh.

Liễu Kiều không biết nó đến từ bao giờ, lúc nàng đứng ngắm bướm đen, nó vỗ cánh bay đi, hành động thong dong mà tao nhã.

Trông đây xinh đẹp và thần bí.

Liễu Kiều vốn định leo cửa sổ ra thì thấy con bướm đen lượn quanh người mình, dường như bị nàng thu hút.

Nàng nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, thò tay lại chỗ bướm đen, muốn thử xem liệu nó có đậu lên tay mình không.

Bướm đen lập tức lượn qua bàn tay nàng đang vươn ra, đậu lên xương quai xanh của nàng.

Liễu Kiều cảm thấy bướm đậu trên da hơi nhột, chưa kịp kinh ngạc thì đã mất đi ý thức, ngã xuống đất ngất xỉu.

Con bướm đen vẫn đậu vững trên xương quai xanh của nàng, khế cọ râu vào làn da ấm áp, lặng lẽ liếm láp cơ thể phát ra mùi thơm, đó là thứ mùi thơm ngay từ dưới chân núi nó đã ngửi thấy, cám dỗ đến mức nó không cách nào chối từ nổi.

Khi nó hút lấy mùi thơm dụ bướm, phần đuôi thon dài khẽ rung rung khiến bột phấn huỳnh quang rơi xuống đã ngấm vào cơ thể này.

Lúc Liễu Kiều tỉnh lại, ánh nến đã tắt từ bao giờ, trong phòng tối đen mịt mùng nhưng bên ngoài lại sáng đèn. Nàng nhanh chóng xoay người đứng dậy nhìn quanh, quần áo vẫn còn nghiêm chỉnh, không có gì khác thường.

Nàng chạm vào xương quai xanh nhưng không thấy con bướm đen kỳ lạ kia đâu. Theo luật bài trừ thì nếu không phải nàng tự té xỉu thì chính con bướm đậu lên xương quai xanh đã làm nàng té xỉu.

Đầu tiên loại trừ chính mình, thế thì đáp án chính là con bướm kia.  

Liễu Kiều tự nhủ tòa nhà này âm u đến độ con bướm sống ở đây cũng tà ma,không biết ông cụ sống ở

đây có thăng cấp từ tà ma lên biến thái không nữa.

Nàng nương ánh sáng bên ngoài để đi tới cạnh cửa, lần này vừa đầy nhẹ cửa đã mở, chợt thấy ngoài mái hiên trèo đẩy đèn lồng đỏ chúc mừng, ngay cả trên cửa cũng dán chữ Hi.

Đã tối rồi.

Đừng nói là nhà họ Tạ cảm thấy cụ cố đón dâu mà chưa đặt mua kịp đồ trang trí hôn lễ cho nên xấu hổ thả bướm cắn nàng ngất xỉu chứ?

Liễu Kiểu nhìn quanh, vẫn chẳng có ai, trong nhà yên tĩnh đến độ chẳng nghe thấy tiếng côn trùng. Tối đến độ ẩm sau núi giảm xuống, gió quất vào mặt khiến nàng thoáng tỉnh táo lại.

Đám đèn lồng đỏ và chữ Hỉ trước mặt trông càng quái gở trong đêm tối khiến Liễu Kiều cứ bất giác nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn trong phim kinh đị.

Nàng quyết định đi thăm dò một phen.

Vì thế nàng tháo một chiếc đèn lồng treo trên hành lang xuống, định tìm cổng lớn đi ra ngoài xem, nhưng từ đầu chí cuối không hề phát hiện con bướm kia vẫn đang đậu trên xương quai xanh của nàng, chưa từng bay di.

Liễu Kiều muốn tìm cổng của tòa nhà này để đi ra ngoài, tuy ngoài cổng có một đám người đứng đợi nhưng lại không dám vào.

Tạ gia gia giải thích cho đám Tạ nhị thúc mới về: “Trú Nhi đã thỏa thuận xong với Thánh thượng chuyện hủy bỏ đám cưới, nhưng chẳng hiểu sao cụ cố lại đồng ý, thậm chí còn ra lệnh đặt mua đồ cưới đem đến tòa nhà này, xem ra cô gái này rất hợp nhãn cụ.”

Tạ Trú nhìn ánh đèn lồng cưới sáng trong nhà tổ thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bất giác đưa tay ôm ngực, nhíu chặt mày lần nữa.  

Cuối cùng cũng thoát khỏi ngữ nhà quê Liễu Kiều luôn thích khóc lóc, dù nàng được vào ở đây thì cụ cố cũng chưa nói nàng là vợ hay thiếp, hai thân phận này khác nhau một trời một vực.

Nếu cụ cố cảm thấy vừa ý giữ nàng lại thì e rằng cả đời này nàng sẽ không thể bước chân ra khỏi nơi đây, thế thì hắn cũng sẽ không gặp lại kẻ phiền phức ấy nữa, nhưng vì sao hắn lại thấy bực bội không thôi, chẳng hề thấy vui vẻ vì đã được giải thoát?

“Hiếm khi thấy cụ cố vui thế, các con phải cẩn thận chút, đừng làm cụ mất hứng.” Khuôn mặt Tạ gia gia thoáng hiện nét mừng, nhìn sang Tạ Trú nói, “Cũng nên lo chuyện đám cưới của Trú Nhi thôi.”

Tạ tam thúc nhíu mày ngăn: “Bây giờ Liễu đại cô nương đã gả vào nhà họ Tạ ta, lại còn ở bên cụ cố, nếu Trú Nhi lại cưới Liễu nhị cô nương ngay e là không ổn.”

Tạ nhị thúc hỏi: “Cưới hay không đều là người một nhà, hà cớ gì không ổn?”

Tạ tam thúc thở dài đáp: “Huynh đã quên chuyện hôm nay Đại cô nương từ mặt Liễu quốc công rồi à?”  

Chuyện này xem như tan rã rất khó coi.

Tạ nhị thúc được nhắc thì nhớ ra, quay đầu nhìn Tạ Trú hỏi: “Ta nhớ rồi, Liễu Kiều này chính là cô gái lúc trước cứu cháu, đồng thời là con gái ruột lưu lạc bên ngoài của Liễu quốc công phải không?”

Tạ gia gia tập trung lo chuyện làm ăn nên không ngờ chuyện của đám con cháu lại lằng nhằng như vậy, nghe xong cũng nhíu mày nói, “Nếu đã như vậy thì đám cưới này tạm thời hoãn lại đã, xem tình hình bên phía cụ cổ rồi tính tiếp.”

Từ đầu đến cuối Tạ Trú chẳng nói một lời, chỉ im lặng cúi đầu.

HẾT CHƯƠNG 33