Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 5: Tiệc nhà



Liễu Kiều ở đài câu cá câu cá bảy ngày với Tạ Ô Mai.

Mỗi lần bận rộn xong, lúc ngủ Tạ Ô Mai đều đi vào giấc mơ để thưởng cho nàng. Nếu không nhắc đến những cảm giác không phù hợp với trẻ em thì với một người bị mất ngủ kinh niên phải dựa vào thuốc an thần mới ngủ được như Liễu Kiu, chất lượng giấc ngủ tăng lên không ít sau khi Tạ Ô Mai vào trong giấc mơ của nàng. Nàng ngủ rất sâu, ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, cảm thấy cực kỳ tốt.

Tạ Ô Mai ở hình người chỉ ôm nàng hít hà, thỉnh thoảng bị Liễu Kiểu chọc cười mới hôn nàng một cái. Liễu Kiều dần tìm được hình thức chung sống an toàn bên Tạ Ô Mai, đó là tùy ý y.

Y thích làm gì thì làm, trước mắt người này không có gì uy hiếp nàng, sở thích duy nhất chính là câu cá, suốt ngày ru rú ở đài câu cá chẳng phân biệt ngày đêm. -

Ngày đầu tiên Liễu Kiều cònmặc bộ váy cưới kia, tiếc là nó bị Tạ Ô Mai phun đầy máu, đành tranh thủ xin Tạ Ô Mai quần áo để thay.

Liễu Kiều lựa dịp Tạ Ô Mai vui vẻ để mở lời, thường là lúc Tạ Ô Mai vừa hôn xong, thế là y sẽ vẫy tay gọi bướm. xanh mang quần áo mới cho nàng.

Ngày qua ngày, đài câu cá vốn trống không bị lấp đầy không biết bao nhiêu là đồ dùng ăn mặc.

Liễu Kiều cảm thấy mình như đang sống dã ngoại, may mà cách đài câu cá không xa có một con suối nước nóng, khi khắp người nàng bị Tạ Ô Mai phun đầy máu hết chịu nổi muốn đi tắm thì y sẽ nắm tay nàng đi ngâm suối nước nóng.

Rõ ràng mới có nửa tháng mà Liễu Kiều thấy như một năm đã trôi qua.

Tuy sáng nào tỉnh lại cũng hừng hực sức sống, nhưng cả ngày đều phải bận rộn câu cá, Liễu Kiều đi từ sự chán ghét ban đầu tới bình tĩnh, nhanh chóng biết cách phân biệt đầu nam và nữ.

Liễu Kiều cho rằng kiếp này mình sẽ sống cả đời ở đài câu cá, nhưng sáng nay khi nàng ngủ dậy, đang ngồi bên bàn ăn cháo thì Tạ Ô Mai ngồi đối diện vừa châm trà vào ly vừa hỏi: “Dưới chân núi có tiệc, có muốn đi không?”

Xuống núi? Liễu Kiều không do dự mà đáp ngay: “Muốn đi” -

Nói xong ngẩng lên mới phát hiện Tạ Ô Mai đang cười ẩn ý nhìn mình chằm chằm.

Tạ Ô Mai ngắm nghía chén trà trong tay, hơi lạnh thoát ra từ đầu ngón tay làm thân ly đã bám một lớp sương lạnh, y như có điều suy tư, hỏi: “Nhưng lão gia ta lại không muốn đi, nàng nói xem nên làm thế nào?”

Liễu Kiểu liếm cháo dính bên mép, làm bộ không hiểu câu này, bình tĩnh nói: “Thế thì có gì khó, cứ để ta đi thay lão gia là được.”

Tạ Ô Mai bật cười thành tiếng, đẩy ly trà bên ngoài đã lạnh như băng sang, va phải chén cháo trong tay Liễu Kiều kêu một tiếng choang. Y nhìn chằm chằm Liễu Kiều cười nói: “Quả đúng là cách hay, vậy nàng đi thay ta đi.”

Liễu Kiểu nghĩ rồi hỏi: “Là tiệc gì thế ạ?”

Tạ Ô Mai chẳng mấy hứng thú đáp: “Của đám con nít ham chơi như nàng ”

Liễu Kiều: “...”

Nàng đưa tay chạm vào ly trà, sương đã tan, nước trà nóng bỏng lúc đầu giờ chỉ còn âm ấm, vì thế bê lên môi uống một hớp.

Liễu Kiều trả đũa lời y: “Lão gia, đám con nít ham chơi dưới chân núi cũng là bướm tinh ạ?"

Tạ Ô Mai cười giễu nàng: “Nàng tưởng bướm thành tinh dễ lắm chắc?”

Liễu Kiều đảo mắt, vậy là đám người nhà họ Tạ dưới chân núi là người chứ không phải bướm tinh, cũng sẽ không thả bướm trắng đỏ và ăn thịt người chọc giận họ, thế thì nàng yên tâm rồi.

Sẩm tối, người hầu mù tới đón Liễu Kiều xuống núi.

Liễu Kiều thay đồ xong, ra khỏi bình phong thì thấy Tạ Ô Mai còn ngồi ở bờ sông câu cá. Hôm nay không thấy y ho ra máu, tình trạng thoạt trông cũng không tệ lắm.

Liễu Kiều lặng lẽ hỏi người hầu già: “Là tiệc gì thế ạ?”

Người hầu già cung kính đáp: “Là sinh nhật của Tạ tam thiếu gia.”

Liễu Kiều đơ mặt: “Tạ thiếu gia nào?”

Người hầu mù đổi cách nói khác: “Là cháu trai thứ ba của phu nhân.” -

Liễu Kiều nghe xong thì nét mặt cực kỳ xuất sắc, đầu óc nhanh chóng hoạt động, hệ thống lại các mối quan hệ trong đầu.

Cháu trai thứ ba của Tạ Ô Mai chính là Tam thúc của nam chính khốn kiếp Tạ Trú.

Xem xét tâm trạng hiện tại của mình, Liễu Kiểu đã đoán ra lát nữa khi người nhà họ Tạ thấy nàng thay mặt Tạ Ô Mai tới dự tiệc sẽ có vẻ mặt ra sao.

“Nếu là sinh nhật của cháu trai lão gia thì có cần tặng quà không?” Liễu Kiều ngoảnh đầu nhìn Tạ Ô Mai.

Tạ Ô Mai lười biếng hỏi: “Nàng muốn tặng gì?”

Liễu Kiều đá trái bóng lại cho y: “Bất kể lão gia tặng gì, Tạ tam gia cũng thích.”

Tạ Ô Mai lười biếng ngáp một cái: “Nàng gọi hắn là gì”

Liễu Kiều: “Tạ tam gia?”

Nhớ không nhầm là đứa cháu thứ ba nhỉ?

Tạ Ô Mai nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhạt ừ một tiếng ẩn ý, âm cuối cao vút mang cảm giác tàn nhẫn.

Liễu Kiều bỗng chốc ngộ ra, bình tĩnh sửa miệng: “Bất kể lão gia tặng gì thì cháu trai chúng ta cũng thích.”

Tạ Ô Mai bảo nàng lại gần, giơ tay ôm cổ nàng để nàng khom người xuống, hôn môi nàng một cái rồi hài lòng đẩy ra, dựa lưng vào ghế nói nhẹ tênh: “Giờ nàng đã là người của ta, đừng để một đám con nít bắt nạt, lão gia đây không muốn mất mặt đâu, đi đi”

Liễu Kiều giật mình, mấp máy môi khẽ chào ta đi đây. -

Nàng còn nhớ trong nhà có trận pháp nên rất nghiêm túc theo sau người hầu già đề phòng bị lạc, đi chưa bao lâu đã ra tới cổng. Bên ngoài đã có không ít người đứng chờ nàng, còn có cả vài đứa hầu gái ôm hộp quà chờ cạnh cỗ kiệu.

Người tới đón bà cố xuống chân núi là Tạ nhị thúc, ông ta giấu bớt vẻ tùy tiện thường ngày, đứng trước xe ngựa với vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, khi nhìn thấy Liễu Kiều đi từ trong ra thì nét mặt hơi vặn vẹo.

Lúc trước mọi người đều không rõ vị thì Liễu Kiều là vợ hay thiếp, mãi đến tối nay là sinh nhật Tam đệ, họ mời cụ cố xuống tham gia theo lệ thường, không ngờ lại nhận được hồi đáp rằng cụ cố không tới

nhưng phu nhân sẽ thay mặt cụ đến dự.

Một tiếng phu nhân khiến già trẻ lớn bé nhà họ Tạ đều ngây người.

Đây là thừa nhận Liễu Kiều là vợ, không phải thiếp, đãi ngộ hai thân phận này hoàn toàn không giống nhau.

Ngoài Tạ lão gia, mọi người còn lại đều gọi Liễu Kiều là bà cố.

Nhìn thiếu nữ xuân thì xinh đẹp như hoa trước mặt, Tạ nhị thúc ổn định tâm lý, cúi đầu cung kính gọi: “Bà cố.”

Liễu Kiều liếc nhìn ông ta, có thể mặt không đổi sắc mà gọi như vậy hẳn là kẻ tàn nhẫn.

Tạ nhị thúc hộ tống nàng lên xe ngựa: “Mọi thứ đã sắp xếp thỏa đáng, hôm nay là tiệc thân mật của người trong nhà, không mời người ngoài.”

Liễu Kiều buông rèm xe, thong thả hỏi: “Tạ Trú cũng tới?”

Tạ nhị thúc thấy nàng chủ động nhắc tới Tạ Trú thì nheo mắt, mà Tạ Ô Mai đang mượn mặt sông ở đài câu cá để nhìn lén Liễu Kiều cũng khẽ nhướng mày.

“Hôm nay là sinh nhật Tam thúc nó, chắc chắn nó sẽ đến.

“Thế sao? Nghe nói hắn sắp thành thân, hiếm có dịp rảnh rỗi gặp nhau, tối nay ta phải chúc mừng hắn mới được.”

Liễu Kiều cười khanh khách hạ rèm xe xuống, hừng hực ý muốn gây sự. Không có Tạ Ô Mai bên cạnh, nàng lập tức trở nên ngang ngạnh.

Tạ Ô Mai nhìn Liễu Kiều kiêu căng ngồi trên xe ngựa, nhớ lại biểu hiện của nàng trong khoảng thời gian ở bên mình, không Khỏi cười ra tiếng.

Tạ nhị thúc nghe Liễu Kiều nói xong, dự cảm bữa tiệc tối nay e là sẽ ầm ĩ, lúc đi bèn đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh nhân lúc Liễu Kiều còn chưa tới mau bảo Tạ Trú nhanh chóng rời khỏi đó.

Đoàn xe chạy về hướng chân núi, bóng hằng vẫn bị mây đen che khuất như thường lệ, chỉ khi xuống tới gần chân núi thì mới có thể thấy mây đen tản đi để lộ ánh trăng sáng ngời.

Tạ Ô Mai hỏi người hầu già vừa quay lại: “Nàng có quan hệ gì với Tạ Trú?” -

Người hầu già giải thích vô cùng cặn kẽ: “Năm ngoái, lúc Tạ Trú ra ngoài buôn bán bị ám sát ngã xuống vực thì được phu nhân cứu. Tạ Trú vì bị thương nặng nên mất trí nhớ, cùng phu nhân sớm chiều ở chung đã nảy sinh tình cảm. Vì ngài ấy bị thương nặng, phu nhân bèn dẫn tới kinh đô tìm thầy lang, bấy giờ mới được nhà họ Tạ tìm thấy, phu nhân cũng bởi vậy mà được phát hiện là con gái ruột của nhà họ Liễu.”

“Lúc vết thương của Tạ Trú khỏi hẳn thì lại quên mất ký ức sau khi ngã xuống vực, không nhận ra phu nhân.”

Tạ Ô Mai à một tiếng, nhìn chằm chằm mặt nước. Liễu Kiều đang ngắm nghía đám hoa cỏ ven đường, y hơi ngả người ra lưng ghế hỏi, “Tạ Trú sắp thành thân à?”

Người hầu già lại bẩm: “Hai nhà Tạ - Liễu đã đính hôn từ trong bụng mẹ, đáng ra đó là hôn ước của phu nhân, nhưng vì lúc trước nhà họ Liễu bồng sai con nên đã để con gái nuôi là Liễu Phi đính hôn với Tạ Trú. Sau khi chuyện thiên kim thật giả vỡ lở, Liễu quốc công quyết định để Tạ Trú tự lựa chọn, hắn chọn Liễu Phi, nên chuyện cưới hỏi này không can gì đến phu nhân nữa.”

Tạ Ô Mai nghe thấy mùi ngon, liếm liếm môi, ánh mắt nhìn Liễu Kiều càng chứa nhiều ẩn ý hơn, “Trước khi mất trí nhớ thì tình nồng thắm thiết, sau khi mất trí nhớ lại vì yêu sinh hận.”

“Hôm nay có thể đi gặp người trong lòng, khó trách nàng vui như thế.” Tạ Ô Mai lau vết máu trên môi đi, dùng đầu ngón tay vân vê giọt máu, nặn ra một con bướm màu xanh lá cây, “Để ta giúp hắn khôi phục ký ức, khiến nàng càng vui hơn.” Con bướm xanh kia rùng mình rồi vỗ cánh, biến mất trong chớp mắt. Liễu Kiều quả thật rất vui vì có thể rời khỏi đài câu cá ra ngoài chơi, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ở Tiệc Trăm hoa Tạ Trú tát nàng một cái khiến nàng rơi vào hồ.

Hôm ấy ở Tiệc Trăm hoa, Liễu Phi cố ý khiêu khích nàng, chọn đúng thời cơ la lên một tiếng thu hút ánh mắt mọi người rồi tự mình nhảy xuống nước.

Thủ đoạn của Liễu Phi tuy rất cũ kỹ nhưng lại hữu dụng, hướng phát triển tuy máu chó song nhìn chung có thể khiến người ta tức giận.

Liễu Kiều vừa xuyên tới cực kỳ lơ ngơ, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, còn chưa hiểu rõ tình cảnh thì đã bị Tạ Trú nổi giận đùng đùng chạy tới tát một cái, gầm lên quát nàng rồi nhảy xuống cứu người.

Tạ Trú nhảy xuống làm không ít người kêu gào sợ hãi nhào tới, đám đông hỗn loạn chen lấn khiến Liễu Kiều cũng rơi xuống nước. Khi ấy mọi người chỉ lo cứu Tạ Trú và Liễu Phi, không phát hiện Liễu Kiều bị ngã, nếu không phải nàng liều mạng ngoi lên để người ta thấy mà cứu thì chắc vừa xuyên qua đã chết trong cái hồ kia không ai hay biết.

Đến khi Liễu Kiều hệ thống lại hết cốt truyện thì đã mấy ngày sau.

Làm hòa với nam chính là không thể nào.

Nữ chính nguyên tác không lấy cụ cố Tạ, sau khi chạy trốn được Tạ Trú tìm thấy.

Hắn nhất thời bị dáng vẻ khóc lóc như hoa lê đẫm mưa của nàng mê hoặc tâm trí, để ngăn nàng lại gây chuyện nên đã gạt mọi người, sắp xếp cho nữ chính sống tại nhà mình.

Hắn khôi phục trí nhớ vào đêm thành thân với Liễu Phi.

Chuyện khiến Liễu Kiều không thể chấp nhận là sau khi nhớ lại tất cả, Tạ Trú lại muốn có cả hai người. Sau một phen giãy giụa dằn vặt, phát hiện không thể thì hắn mới nén đau mà chọn nữ chính.

Liêu Kiều nghĩ đến cốt truyện nguyên tác thì sự căm ghét Tạ Trú dâng đến đỉnh điểm.

Xe ngựa đã đến chân núi, vô tình gặp một đoàn xe ngựa khác cũng tới phủ họ Tạ.

Tạ Trú đỡ Liễu Phi từ trên xe ngựa xuống, Tạ nhị thúc đứng trước nhìn thấy cảnh này thì tim đánh thịch một cái.

“Hôm nay là tiệc gia đình, có phải ta tới không thích hợp lắm không?” Liễu Phi căng thẳng túm lấy ống tay áo Tạ Trú hỏi.

“Chúng ta sắp thành người một nhà rồi, có gì mà không ổn” Tạ Trú xoa đầu ả, cùng ả nhìn về đoàn xe phía đối diện, “Đây là Nhị thúc của ta. Nhị thúc, thúc vừa từ nhà tổ xuống ạ?”

Hắn phát hiện chiếc xe ngựa phía sau là của nhà tổ thì trong lòng lờ mờ đoán ra, nhưng lại cảm thấy quá đỗi hoang đường. Năm ngoái cụ cố hoàn toàn mặc kệ sinh nhật của đám con cháu, chỉ tặng lễ cho xong chuyện, không ai có thể mời cụ lộ mặt.

Nếu người tới không phải cụ cố thì là ai? -

Tạ Trú nhìn thấy một bàn tay ngọc ngà vén rèm xe lên, chủ nhân nó được hầu gái đỡ xuống xe ngựa, bộ váy dài đỏ rực như lửa đốt mắt hệt như chiếc áo cưới hắn trông thấy ngày hôm ấy.

Người đầu tiên không thể khống chế bản thân là Liễu Phi, ả bất giác đưa tay che miệng, không thể nào ngờ sẽ gặp lại Liễu Kiều ở đây. Biết người tới là Liễu Kiều, Tạ Trú bất giác căng thẳng, cứ nhìn nàng chằm chằm, trong mắt không thấy ai khác.

Tạ nhị thúc sợ Tạ Trú sẽ quát mắng Liễu Kiều như thường lệ, ông ta đang định mở miệng ngăn, không ngờ Liễu Phi đã nhanh hơn một bước, nhút nhát gọi: “Tỷ tỷ…”

Liễu Kiều cười khanh khách đi ra: "Con gái nhà nào mà thiếu dạy dỗ thế, gặp ai cũng gọi tỷ tỷ cứ như thân lắm.”

Tạ Trú lạnh mặt nói: “Liễu Kiều, ngươi...”

“Tạ Trú! Đây là phu nhân của cụ cố, là bà cố nhà họ Tạ” Tạ nhị thúc lạnh giọng quát lớn, thấy Tạ Trú và Liễu Phi trắng bệch mặt, vẫn muốn ngăn cản hai người họ, “Bà cố đại diện ông cố tới dự tiệc, hai bọn con phải tôn kính chào bà một tiếng bà cố, sao lại đám gọi thẳng tên húy thế hả?”

Vì nghe nói năm nay cụ cố muốn vợ mới cưới thay mặt cụ đến dự tiệc nên toàn thể nhà họ Tạ đều đang đợi.

Nghe nói xe ngựa đã đến cổng, Tạ lão gia bèn dẫn già trẻ lớn bé ra cổng nghênh đón. Tính cả phụ nữ và trẻ em thì ước chừng có tầm hai ba chục người nhà họ Tạ vừa ra tới cổng đã bắt gặp cảnh Tạ nhị thúc quát Tạ Trú.

Có lẽ Liễu Phi còn không biết vì sao Tạ nhị thúc lại bảo vệ Liễu Kiều và răn dạy Tạ Trú, nhưng Tạ Trú lại hiểu rất rõ, nên mới càng thấy khiếp sợ.

Hắn đi đón Liễu Phi nên không biết chuyện ông cố truyền lời rằng phu nhân đến thay, bây giờ nghe Tạ nhị thúc nói mới rõ địa vị của Liễu Kiểu ở nhà họ Tạ là vợ chứ không phải thiếp.

Chuyện này khiến Tạ Trú cảm thấy như một tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập đầu y đau choáng váng.

Hôm nay Liễu Kiều ra chơi là muốn gây sự, thấy Tạ Trú ngây ngốc tại chỗ, mặt hiện vẻ không thể tin. Nàng chậm rãi đi tới, đón lấy ánh mắt Tạ Trú hỏi: “Nghe giọng ngươi ban nãy dữ dằn như vậy là có gì bất mãn với ta chăng?”

Tạ Trú bình tĩnh lại, cực kỳ chật vật tránh né ánh mắt người đối diện, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “... Không có.”

“Không có gì cơ?” Liễu Kiều cười hỏi. Tạ Trú hít sâu một hơi: “Không có bất mãn.” -

Liễu Kiều hơi cúi người kề sát hắn, ép hắn phải nhìn mình, “Không có bất mãn với ai cơ?”

Tạ Trú cắn răng không chịu gọi xưng hô kia, đôi tay siết thành nắm đấm trong tay áo, móng tay sắp khảm vào thịt.

Tạ Ô Mai ở nhà cũ trên núi xem hình ảnh hai người ging co thì cười ra tiếng. Y xoa xoa cằm, thấy cô vợ nhỏ của mình thật to gan, dám liếc mắt đưa tình với chắt trai của y ngay trước mặt y.

Liễu Kiều thấy Tạ Trú không chịu gọi, khẽ cười nói: “Nếu đã có người bất mãn về ta thì ta cũng không tiện khiến mọi người mất vui, vẫn nên về câu cá với lão gia thì hơn.”

Câu này khiến những người khác trong nhà họ Tạ đều sợ hãi, đặc biệt là những người già.

Tạ lão gia cầm cây gậy trong tay quật mạnh vào cổng.

Đám Tạ nhị thúc quát Tạ Trú: "Tạ Trú!”

Tạ Trú thấy vô cùng nhục nhã, sắc mặt đen kịt, nhưng hắn không thể không buông tay Liễu Phi ra mà khom lưng cúi đầu trước mặt Liễu Kiều nói: “Tạ Trú không thấy bất mãn với... bà cố, vừa rồi không biết đó là... bà cố nên mới lỡ lời, là Tạ Trú sai.”

Liễu Kiều xoay người nhìn Tạ Trú khom lưng cúi đầu nhận sai với mình thì nhướng mày tươi cười rạng rỡ, bất kể ai ở đây đều có thể nhìn ra nàng đang rất khoái trá.

Tạ Ô Mai cũng cảm thấy Liễu Kiều cười rất vui vẻ, nhưng dù là thế thì cũng chẳng phải cười với y, thật khiến người ta khó chịu.

HẾT CHƯƠNG 36