Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 6: Bướm xanh



Tạ Trú nói xong, trước cổng nhà họ Tạ thoáng chốc yên ắng lạ thường, tất cả mọi người đều chờ xem phản ứng của Liễu Kiều.

Đám con cháu tuy chưa bao giờ gặp cụ cố tình tính quái gở kia, nhưng từ nhỏ chúng đã lớn lên dưới uy danh của cụ, biết có thể ra ngoài phá phách nghịch ngợm thế nào cũng được, nhưng về nhà phải tôn kính cụ cố, không được trái lời dạy của cụ.

Người nhà họ Tạ luôn xem chuyện lọt vào mắt xanh của cụ cố và được nói chuyện với cụ cố làm vinh.

Bởi vì trong nhà họ Tạ có một bí mật công khai.

Trước khi Liễu Kiểu xuất hiện, cụ cố chưa từng lập gia đình.

Tạ lão gia là con nuôi.

Bọn họ và cụ cố không hề có quan hệ máu mủ ruột rà, cho nên đối mặt với Tạ Ô Mai mới luôn thấy thấp thỏm, cố ý vô tình lấy lòng.

Cụ cố không háo sắc, bên người chẳng có lấy một bóng hồng, dẫu mọi người muốn lấy lòng cũng không tìm ra cách. Ai ngờ cô dâu xung hỉ mà Hoàng thượng ban hôn hòng chèn ép nhà họ Tạ lại hợp ý cụ cố, thế là cụ tìm cho đám con cháu bọn họ một bà cố trẻ.

Liễu Kiều còn chưa biết địa vị của mình tượng trưng cho điều gì. Nàng rời khỏi Tạ Ô Mai như thể được gỡ bỏ phong ấn, điên cuồng nhiễu sự, chỉ cần mình vui là được, chẳng bận tâm người khác vui hay không.

Sau khi sỉ nhục Tạ Trú bằng cách ép hắn dùng cái xưng hô kia, Liễu Kiều hài lòng cụp mắt, làm bộ làm tịch nói: “Biết sai mà sửa là đứa bé ngoan.”

Đứa bé ngoan?

Tạ Trú tức nghẹn họng nhưng lại không thể nói gì, đứng khom lưng suýt thì quỳ luôn xuống đất.

Dù sao cũng là nhân vật chính hôm nay, Tạ tam thúc đứng ra giảng hòa: "Tối đến gió to lắm thưa bà cố, chúng ta cứ vào nhà trước đã.” Người Liễu Kiều phục nhất chính là đám chú của nam chính. Họ rất có đầu óc, hẳn phải là người tàn nhẫn mới có thể mặt không đổi sắc mà gọi nàng như thế.

“Hôm nay là sinh nhật cháu, lão gia cố ý chuẩn bị chút quà cho cháu đấy.” Liễu Kiều đi về hướng cổng chính, đám hầu gái phía sau bê quà tặng bước lên.

Tạ tam thúc cúi đầu nhận, cười nói: “Năm nay cháu không chỉ nhận được quà mà còn mời được bà cố đến dự tiệc, đúng là quý hoá quá.”

Liễu Kiều lại thầm cảm thán kẻ này tàn nhẫn lắm thay.

Sau khi Tạ tam thúc đứng ra hòa giải, đám người đang âm thầm quan sát Liễu Kiều đều lặng lẽ lùi ra sau định vào nhà, chợt thấy Liễu Kiều mới vào cổng bỗng xoay người nhìn ra sau, cười hỏi: “Không phải nói hôm nay là tiệc gia đình chỉ mời người nhà họ Tạ thôi sao?”

Liễu Phi bị Liễu Kiều nhìn chằm chằm thì giật thót mình, thầm có linh cảm không lành.

Tạ Trú đang nắm tay Liễu Phi nhăn mặt lại, không ngờ Liễu Kiều vẫn chưa chịu buông tha mình.

Trong sự yên lặng kỳ lạ, Tạ lão gia đáp lời nàng: “Hôm nay đúng là tiệc gia đình, người không liên quan không thể vào.”

Liễu Kiều giơ tay chỉ Liễu Phi: “Thế cô gái này cũng là người nhà họ Tạ sao?”

Tạ Trú đè cơn giận xuống, trầm giọng nói: “Nàng là vị hôn thê của ta.”

Liễu Kiều à một tiếng: “Hóa ra là vợ tương lai của chắt trai”

Xưng hô này khiển Tạ Trú ngu người, Liễu Kiều chưa kịp lên tiếng lần nữa thì Tạ nhị thúc đã nhận được ám hiệu của Tạ lão gia, vội vàng. đứng ra nói: “Tuy nàng là vị hôn thê của Trú Nhi nhưng nếu chưa cưới hỏi thì không xem thái độ tối nay của Liễu Kiều rõ ràng là muốn gây sự với Tạ Trú.

Bây giờ thân phận và địa vị của Liễu Kiều đã khác hẳn ngày xưa. Nếu một tháng trước bọn họ ầm ĩ như vậy, đám Tạ nhị thúc có thể lấy vai bề trên để xem kịch hoặc răn dạy.

Nhưng hôm nay Liễu Kiều mới là bậc bề trên nắm quyền, bọn họ chỉ có thể cẩn thận hầu hạ nàng.

Tạ lão gia muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này, vừa ra hiệu cho Tạ nhị thúc ngăn Liễu Phi ở ngoài không cho vào, vừa bảo Tạ tam thúc dỗ Liễu Kiều vào bàn tiệc trong nhà.

Liễu Phi trắng bệch mặt nhìn Liễu Kiều được mọi người vây quanh, đưa vào nhà họ Tạ mà ả nằm mơ cũng muốn vào. Hôm nay ả ăn diện lộng lẫy là thế nhưng lại bị ngăn ở cổng không được vào.

“Tạ ca ca...” Liễu Phỉ tứm lấy ống tay áo Tạ Trú, nước mắt hoen mi, nhào vào lòng hắn khóc lóc nói, “Quả nhiên tỷ tỷ ghi hận ta nên hôm nay mới làm nhục chúng ta như vậy. Tỷ ấy ỷ thế cụ cố Tạ để làm trời làm đất, nếu tỷ ấy xúi giục cụ cố không đồng ý chuyện hôn nhân của chúng ta thì sao?”

Điều ả lo lắng không phải không có lý.

Lúc trước bởi Liễu Kiều lấy cụ cố Tạ mà đám cưới của Liễu Phỉ và Tạ Trú đã bị hoãn lại. Ả vì chuyện này mà ở nhà mắng Liễu Kiều suốt mấy ngày, khó khăn lắm mới đợi gần đến ngày cưới thì lại biết nàng được cụ cố Tạ yêu thích, đã trở thành bà cố nhà họ Tạ.

Trong mắt Liễu Phi ngập đầy thù hận, con khốn này khiến cuộc đời vốn thuận buồm xuôi gió của ả cứ gặp trắc trở mãi, ả tuyệt đối không bỏ qua.

“Đừng lo, có ta ở đây, những chuyện này ta sẽ...” Tạ Trú giơ tay xoa đầu ả. Hắn mới nói được một nửa thì con bướm xanh rốt cuộc cũng bay từ trên núi xuống tới nơi, vẫy cánh chạm vào trán Tạ Trú rồi biến mất.

Tạ Trú bỗng cảm thấy đại não đau đớn không thôi, bất giác ôm đầu khuyu xuống, cơn đau nhói quen thuộc khiến hắn kêu lên một tiếng, trong đầu nhanh chóng hiện lên những đoạn ký ức ngắn ngủi, vừa quen vừa lạ, và đoạn nào cũng có Liễu Kiều. Không chỉ có Tạ Trú thấy mà Tạ Ô Mai đang nhìn lén ký ức của hắn cũng thấy.

Tạ Ô Mai nhìn Liễu Kiều trong trí nhớ của Tạ Trú với sắc mặt khó đoán, dùng ngón tay lạnh lẽo xoa khẽ mí mắt.

Nhát gan, tốt bụng quá mức, dễ thẹn, luôn nhìn lén Tạ Trú, bị hắn nhìn một cái đã đỏ mặt.

Đây là ai?

Cùng là một người với cô vợ nhỏ kiêu ngạo bình tĩnh của y.

Tạ Ô Mai nhìn Liễu Kiều trong ký ức vì Tạ Trú bệnh nặng mà đau khổ cùng cực, khóc đến không biết trời trăng gì. Ngày đông, nàng vì Tạ Trú vào núi đào thuốc đến gãy cả móng tay, khiến hai bàn tay đẫm máu tươi.

Nàng không màng cha mẹ ngăn cản, lén lấy của cải gia đình tích góp dẫn Tạ Trú bệnh nặng lên kinh, trên đường hai người thổ lộ tâm tình, thề non hẹn biển với nhau.

Tạ Ô Mai xem đến đây thì khẽ ngẩng lên, nhắm mắt lại, đời tay đặt trên mí mắt xuống lau vết máu dính trên khóe môi đi.

Xem ra y đoán không sai, thái độ của Liễu Kiều với Tạ Trú bây giờ đúng là vì yêu sinh hận.

Thế y là gì?

Một kẻ ác cướp vợ của chắt trai à?

Tạ Ô Mai lau vết máu, bật cười ra tiếng, y rất thích cướp đồ của kẻ khác.

“Tạ ca ca” Liễu Phi phát hiện Tạ Trú không ổn, nôn nóng hỏi, “Chàng sao thế? Tạ ca ca, chàng đừng làm ta sợ”

Tạ Trú ôm đầu đau như muốn nứt ra ngã xuống đất, Liễu Phỉ liên tục gọi tên hắn, đám người hầu xung quanh cũng vội chạy tới

“Mau đi gọi người!” Liễu Phi ôm lấy Tạ Trú, bỗng nghe thấy hắn thì thào gọi một tiếng trước khi ngất xỉu, “Liễu Kiều...”

Mặt Liễu Phi cứng lại, nhìn hắn với ánh mắt không dám tin.

Liễu Kiều đang ngồi trong bữa tiệc nghe đám con cháu chào hỏi mình, tuy ngoài mặt luôn giữ nụ cười như kỳ thật đã nhìn đến hoa cả mắt, hoàn toàn chẳng nhớ ai ra ai.

Nhiều người quá.

Tạ Ô Mai tổng cộng có hai người con trai. Đứa lớn đã mất, đứa bé vẫn sống.

Hai đứa con trai này đều có thê thiếp, thê thiếp lại có hai ba đứa con trai con gái, con trai thành thân xong cũng có không ít con. Con gái nhà họ Tạ chỉ kén rể chứ không gả đi, cứ thế hết thế hệ này đến thế hệ khác, ngay cả thế hệ trẻ nhất cũng đã có không ít người lập gia đình và có con.

Giờ đứa bé nhỏ nhất nhà họ Tạ còn chưa đầy tháng.

Dù sao Liễu Kiều cũng nhớ không xuể. Nhìn đám con cháu còn lớn tuổi hơn mình cung kính nịnh nọt mình, Liễu Kiều không khỏi cảm thán vai vế của nàng đúng là chiếm hời to.

Nàng đang nghĩ xem lát nữa nên làm gì khiến Tạ Trú khó xử, vừa âm thảm lên kế hoạch đâu ra đấy thì nghe tiếng người hầu hoảng hốt chạy vào báo Tạ Trú đã ngất xỉu trước cổng.

Tạ Trú có hào quang nam chính và tài năng vượt trội trong số đông đảo con cháu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tạ. Lần ngất xiu này của hắn khiến không ít người lớn hoảng sợ, Tạ lão gia lập tức đứng dậy nói: “Mau mời thần y Tống tới.”

Liễu Kiều điềm nhiên nhìn thị vệ cõng Tạ Trú hôn mê bất tỉnh lướt qua trước mặt mình, nàng thầm thấy vài phần chán ghét, tố chất tâm lý gì thế? Chẳng qua chỉ bảo mi gọi một tiếng bà cố mà cũng không chịu nổi ngất xỉu á?

Nàng rất thất vọng về Tạ Trú.

Bữa tiệc vốn hài hòa vui vẻ lại bởi vì Tạ Trú bỗng nhiên té xỉu mà biến thành sốt ruột bất an, phần lớn mọi người đều không còn tâm tình vui đùa nữa.

Thần y Tống tới rất nhanh.

Trong tay ông ta còn đang cầm một chiếc bánh nướng, trong miệng cũng ngậm một miếng, có thể thấy đã bị nhà họ Tạ gọi tới cứu người gấp nhường nào. “Thần y Tống! Ở đây!”

“Rồi, tới liền!" Thần y Tống ngẩng đầu nhìn người đón tiếp ông ta, chưa chạy được hai bước đã ngoảnh lại nhìn, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Liễu Kiều đang chán chết trong đám đông.

Ông ta đang định nhìn thêm mấy cái đã bị kéo vào phòng: “Ngài mau vào xem thiếu gia nhà ta!”

Liễu Kiều không tới thăm Tạ Trú, nàng biết Tạ Trú không chết là đủ, bấy giờ nàng mới thấy Liễu Phi đứng cách đó không xa đang nhìn nàng với ánh mắt rực lửa căm thù, vì thế đi sang chỗ ả.

Ai biết bao giờ nàng mới xuống núi lần nữa, tối nay có dịp thì cứ mắng cho thỏa, phách lối làm xong chuyện, bằng không quay về câu cá cũng chỉ có thể nhìn Tạ Ô Mai phách lối với nàng.

“Liễu, Kiều!" Liễu Kiều đi tới, còn chưa nói gì thì đã bị Liễu Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, “Ngươi đúng là cái đồ xúi quầy của cuộc đời ta! Nếu không vì người thì ta và Tạ ca ca vốn là thanh mai trúc mã đã thành hôn từ lâu rồi!”

“Tự tin thế, nhưng mà Tạ ca ca thanh mai trúc mã của ngươi mấy tháng trước vừa mới thề non hẹn biển bảo cả đời này chỉ yêu một mình ta đấy” Liễu Kiều cao ngạo ngước cằm lên, nhìn ả bằng nửa con mắt.

“Chàng mất trí nhớ. Chuyện ấy hoàn toàn không phải là ý của chàng, là người dùng ơn cứu mạng ép buộc chàng!”

Liễu Kiều ngắm nhìn khuôn mặt đang tức muốn hộc máu của ả, ngạo mạn nói: “Liễu Phi, ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình à? Bây giờ chuyện người lấy Tạ Trú có thể thành công hay không còn phải xem ta có đồng ý hay không đấy, giờ không phải lúc người có thể hô to gọi nhỏ với ta.”

Liễu Phi bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt khó coi, câu chửi nghẹn trong cổ họng không dám thốt ra. “Ngươi... Ngươi có lý do gì để không đồng ý hả?” Ả phẫn hận nói.

Liễu Kiều: “Ta là bà cố của hắn, ngươi là em gái ta, Tạ Trú dám lấy em gái của bà cố mình sao?”

Nói xong tự nàng cũng thấy chuyện vai vế này rất thái quá, không nhịn nổi mà phì cười.

Liễu Phi càng chịu đả kích nặng nể, hoàn toàn không ngờ còn có lý do như vậy, nhưng ả không tìm được cớ phản bác, mặt lúc đỏ lúc trắng, căm hận nói: “Ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ rồi ngươi đều biết rõ.”

Liễu Kiều cúi đầu ghé sát vào tai Liễu Phi, khẽ nói: “Nếu muốn lấy Tạ Trú thì tốt hơn hết là ngươi hãy chuẩn bị tâm lý đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ ngươi đi.”

Liễu Phi nghiêng đầu nhìn Liễu Kiều với ánh mắt khó tin, nàng chớp chớp mắt đáp lại ả, khẽ trào trúng: “Ngươi sẽ vì Tạ Trú mà vứt bỏ thân phận Đại tiểu thư phủ Quốc công à?”

“Ngươi... Ngươi đúng là đồ ác độc!” Liễu Phi mắng.

Liễu Kiều lại khinh miệt cười giễu: “Lúc người lập bẫy nói ta đẩy người rơi xuống nước để ta bị Tạ Trú tát ở Tiệc Trăm Hoa, ngươi không ác độc chắc?”

Liễu Phi đỏ bừng mặt, năm ngón tay siết lấy ống tay áo, “Dẫu ngươi không ra tay thì cũng định làm thế còn gì?”

Liễu Kiều chưa kịp đáp trả đã nghe người hầu đứng cạnh bẩm: “Thiếu gia tỉnh rồi!”

“Trú Nhi!”

“Thần y Tống, nó bị sao thế?” Đám chú thím của Tạ Trú đều lo lắng hỏi thần y Tống, nhưng chưa hỏi được gì đã thấy Tạ Trú trắng bệch mặt đi ra ngoài.

Mọi người đều cảm thấy trạng thái của Tạ Trú không ổn, như thể vừa chịu đả kích nặng nề, đôi mắt vô thần, nhưng lại cố chấp tìm kiếm gì đó trong đám đông.

“Nó như vậy là..." Tạ lão gia lo lắng hỏi, thần y Tống xua tay đáp, “Không việc gì, trí nhớ đã khôi phục, cuối cùng cục máu bầm trong đầu đã tan hết, còn nhanh hơn ta dự tính.”

Người nhà họ Tạ nghe xong ngớ người, vẻ mặt khác nhau, lúc trước không biết Tạ Trú đang tìm ai, sau khi mọi người biết hắn đã khôi phục trí nhớ thì không ai bảo ai đều hướng mắt về phía Liễu Kiều.

Tạ Trú lảo đảo đi về phía trước, Tạ nhị thúc cùng Tạ tam thúc đều thầm nghĩ tiêu rồi, đang định ngăn hắn thì nghe hai giọng nói đồng thời vang lên cùng một lúc.

Tạ Trú đau khổ nhìn Liễu Kiều đứng trước sân gọi:

“Kiều Kiều..."

Người hầu mù cầm theo đèn vừa được người hầu dẫn vào nhà cũng nói: “Phu nhân, lão gia muốn nô tới đón ngài về.”

Liễu Kiều ngoảnh đầu nhìn người hầu mù, chỉ để lại bóng lưng xa xôi không thể với cho Tạ Trú.

HẾT CHƯƠNG 37