Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 7: Đồ Vô dụng



Liễu Kiều thấy người hầu mù thì biết khoảng thời gian vui sướng của mình đã kết thúc.

Nàng nghe tiếng Tạ Trú gọi nhưng không quay đầu lại, hay tin hắn đã khôi phục trí nhớ, tuy không biết vì sao lại sớm hơn cốt truyện gốc nhưng có sự thay đổi như vậy cũng chẳng lạ, Liễu Kiều tưởng Tạ Trú bị thân phận bà cố của nàng kích thích. Liễu Kiều đi sang chỗ người hầu mù, Tạ Trú ở sau dõi mắt tuyệt vọng, đuổi theo gọi: “Kiều Kiều!

Tạ Trú giữ Liễu Kiều lại, bấy giờ nàng mới ngoảnh lại, vung tay cho hắn một bạt tai khiến hắn đầu váng mắt hoa.

“Ai cho phép mi gọi ta như vậy?” Liễu Kiều hất tay hắn ra, ngạo mạn nói, “Tạ Trú, hãy nhớ rõ thân phận của mi”

Tạ Trú bị câu nói lạnh nhạt của nàng tổn thương, mặt càng trắng bệch hơn, đứng đó yếu ớt như tờ giấy hễ gió thổi là chao.

“Đưa nó về.” Tạ lão gia trầm giọng ra lệnh, mấy người anh em của Tạ Trú đều bước tới chặn hắn lại, sợ hắn vì đầu óc không tỉnh táo mà đắc tội Liễu Kiều rồi sau đó Liễu Kiều sẽ mách với ông cố thì nguy to.

“Bà cố, để cháu tiễn bà” Đám Tạ tam gia thì tiễn Liễu Kiều, hoàn toàn tách hai người ra.

Liễu Kiều đi rất dứt khoát, chuyện thành ra như vậy nàng cũng không hoảng hốt, sau khi Tạ Trú khôi phục trí nhớ chắc chắn sẽ dùng trăm phương nghìn kế tìm nàng.

Điều nàng cần làm là kiên quyết không tha thứ. Đến nhà chính họ Tạ nhiễu sự một hồi, lúc Liễu Kiều quay về nhà tổ trên núi lập tức tỏ ra ngoan ngoãn. Lúc theo sau người hầu mù,

Người hầu mù đáp: “Vâng ạ, lão gia nói câu cá mình buồn, nhớ phu nhân, nên mới bảo nô đi đón phu nhân về.

Liễu Kiều nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì, Tạ Ô Mai nhớ nàng? Là nhớ cu li câu cá thì có!

Hôm nay hương hoa trong nhà tổ lại là một loại nàng không biết tên, chẳng qua thỉnh thoảng hương hoa nồng nặc quá, ngửi nhiều sẽ thấy nôn nao.

Liễu Kiều đi đến đài câu cá, lúc đi qua rừng đào đã trông thấy Tạ Ô Mai dựa vào lan can gỗ như không có xương. Gió đêm thổi khiến hoa trên nhánh cây xung quanh xào xạc, hai bên đường đá đều thắp đèn sáng rực, rọi sáng những cánh hoa chao lượn trong gió. Ánh mắt Liễu Kiều lướt nhìn người đang ho ra máu bên bờ sông, nhất thời hoảng hốt.

Nhìn Tạ Ô Mai như vậy không hiểu sao lại cảm giác cô đơn như bị đá nặng đè lên tim.

Người hầu mù ngừng dưới đài không lên, Liễu Kiều vừa lên đã thấy bữa tối nóng hầm hập trên bàn. Tối nay nàng chỉ lo gây sự nên chưa ăn gì, vừa liếc mắt một cái tự dưng lại thấy đói bụng. “Lão gia vẫn chưa ăn tối sao?” Liễu Kiều hỏi.

Tạ Ô Mai xoay người lại nhìn nàng một thoáng rồi bước tới nắm tay nàng ngồi xuống bên bàn, “Chuẩn bị cho nàng đấy, ta thấy tối nay nàng không ăn gì, lúc về chắc chắn sẽ đói.

Cái gì gọi là thấy tối nay ta không ăn gì? Liễu Kiều nghe mà sởn tóc gáy, ngài thấy ở đâu thế?

Tạ Ô Mai vừa liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Kiều, đưa một tay chống cằm nhìn nàng mim cười:

“Sau khi phu nhân không ở đây ta mới phát hiện câu cá một mình là chuyện buồn chán cỡ nào, nên ta đã thả một con bướm đi trả lại ký ức cho thằng chắt trai của ta”

Liễu Kiều: “...”

Đừng nói như thể hai chuyện này liên quan đến nhau được không hả!

Hóa ra chuyện Tạ Trú khôi phục trí nhớ sớm là do ngài làm!

Ánh mắt Liễu Kiều nhìn y chứa sự ngợi khen, như thể đang nói y làm tốt lắm.

Tạ Ô Mai cảm thấy thái độ của nàng không đúng lắm, vì thế tiếp tục khích tướng: “Tiện thể còn xem qua mấy ký ức đó luôn.”

Liễu Kiều: “?”

Không ngờ Tạ Ô Mai lại biến thái như vậy, Liễu Kiểu không thể bình tĩnh nổi, nàng mấp máy môi, đang tính lắng qua chuyện khác thì bị Tạ Ô Mai nắm tay, năm ngón tay nằm trong tay y từ từ giơ ra trước mắt nàng, nói với giọng khinh thường: “Đôi tay xinh đẹp thế này mà lại vì tìm thuốc cho một gã đàn ông mà đào đến gãy móng cũng không bỏ cuộc, vừa khóc vừa đào, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, tay đẫm máu.”

Liễu Kiều hơi trợn tròn mắt, nhưng không thấy xấu hổ mấy, dù sao đó cũng là chuyện ngu ngốc mà nữ chính nguyên tác từng làm, nàng chỉ là người đứng xem.

Chỉ là để Tạ Ô Mai thấy được những ký ức đó có phần nguy hiểm.

Tên này vốn hơi biến thái, biết nàng từng thích Tạ Trú lại còn thề non hẹn biển thì ai biết sẽ làm gì.

Liễu Kiều tính tự cứu mình, nắm ngược lại tay y, dùng ánh mắt trong veo nhìn y nói: “lão gia, đó đều là chuyện quá khứ, bây giờ ta là người của lão gia, trong lòng ta chỉ có mình lão gia thôi.

“Chà." Tạ Ô Mai thấy nàng đột nhiên trở mặt nói như vậy thì sửng sốt, dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn nàng chằm chằm một lát, rồi vươn tay còn lại ấn vào ấn đường Liễu Kiều.

Liễu Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy không có gì xảy ra, nhưng lại như có gì đó đã xảy ra.

Tạ Ô Mai lại ấp tới cùng nàng trán kể trán, Liễu Kiều lập tức nín thở, thậm chí muốn rời mắt đi nhưng lại bị Tạ Ô Mai bắt phải nhìn y.

“Lão gia?” Liễu Kiều bất đắc dĩ hỏi, “Ngài muốn làm gì thế?”

Nói toạc ra là nếu muốn kiếm chuyện thì cứ nói thẳng.

Tạ Ô Mai xác định Liễu Kiều trước mặt không bị đánh tráo, cũng không bị đổi hồn, nàng chính là người trong trí nhớ của Tạ Trú.

“Nàng yêu Tạ Trú à?” Tạ Ô Mai bỗng hỏi.

Y nhìn Liễu Kiều chằm chằm, chỉ cần nàng nói dối là sẽ nhận ra ngay.

Nhưng y chỉ trông thấy vẻ khiếp sợ của Liễu Kiều khi bị hỏi như vậy.

Liễu Kiều đáp: “Đương nhiên là không!”

Tạ Ô Mai mỉm cười, hiểu rõ: “Nàng hận hắn.”

Liễu Kiều: “... Có thể xem là thế”

Dù sao cũng tốt hơn là nghĩ nàng còn yêu Tạ Trú!

Tạ Ô Mai kéo giãn khoảng cách, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Cho nên tình cảm nàng dành cho Tạ Trú

là vì yêu sinh hận.”

Liễu Kiều nghe vậy thì đầu nổi đầy vạch đen, cảm thấy mấy câu mình mới nói đều như nước đổ lá môn, năng lực phân tích của lão gia đúng là không bình thường. “Hắn quên mất nàng khiến nàng bất mãn, hắn còn đính hôn với người con gái khác khiến nàng nổi điên hoàn toàn, thành ra như bây giờ.”

Tạ Ô Mai lại quay lại hình thức một tay chống cằm xem kịch, còn tiện tay đẩy một đĩa đồ ăn Liễu Kiều thích đến trước mặt nàng, cười ẩn ý hỏi: “Cảm giác làm bà cố nhà họ Tạ thế nào?”

Liễu Kiều lặng tiỉnh một lát, ngước lên nhìn y, ướm hỏi: “Cũng không tệ lắm?”

Ngoài mấy ngày đầu chưa thích ứng với chuyện câu đầu người, sau khi thích ứng thì cảm thấy sống như thế đúng là không tồi.

Tuy Tạ Ô Mai có hơi biến thái, nhưng sự phục vụ hàng đêm của con bướm đúng là miễn chê, có thể khiến nàng hôm sau tính thần sảng khoái, dào đạt sức sống.

Giọng nói của Tạ Ô Mai đầy vẻ dụ dỗ: “Cảm giác khi biết Tạ Trú khôi phục trí nhớ thế nào?"

Liễu Kiều thành thật đáp: “Cũng rất không tồi.”

Tạ Ô Mai gõ gõ tay xuống bàn, “Ta không thích câu trả lời này, đổi câu khác.”

Liễu Kiều: “...”

Nàng ngẫm nghĩ, nói: “Rất vui?"

Tạ Ô Mai: “Đổi tiếp.”

Liễu Kiều buồn bực, rõ ràng nàng đã nói thật, vì sao phải đổi? Y muốn nghe gì?

Lời nói đối?

Vì thể nàng thử nói dối: “Không vui.”

Tạ Ô Mai híp mắt, giọng điệu u ám mang vài phần cảnh cáo: “Ta đã nói rồi, không cho phép nói dối.”

Liễu Kiều cầm đôi đũa, bị Tạ Ô Mai dọa nên chẳng biết nên ăn nữa hay thôi, thế mà Tạ Ô Mai còn cố ý đưa đĩa cho nàng, không thể không nói người này đúng là dở hơi.

Nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh nói: “Lão gia muốn câu trả lời thế nào, ta đều đáp được.”

Tạ Ô Mai: “Nói thật."

Nếu chuyện gì y cũng biết, thậm chí còn cảm thấy tình cảm của nàng dành cho Tạ Trú là vì yêu sinh hận thì Liễu Kiều cũng bung xõa, thẳng thắn nói: “Hắn khôi phục trí nhớ là chuyện tốt, sau này chờ hắn mặt dày mày đạn tới tìm ta khóc lóc cầu xin ta tha thứ cho hắn, ta sẽ không tha thứ.”

“Đúng là hắn từng mất trí nhớ, nhưng những tổn thương hắn gây ra trong lúc đó không thể chỉ vì khôi phục trí nhớ mà có thể bù đắp và tha thứ, hơn nữa trong lòng hắn còn có người con gái khác, sau khi khôi phục trí nhớ còn muốn có cả hai, chưa kể thiên hạ nào có chuyện hời như vậy, theo ta thấy hắn chỉ đơn giản là mặt dày mày dạn.”

Liễu Kiều bình tĩnh nói một mạch, đợi Tạ Ô Mai bắt bẻ, nhưng nếu y bắt bẻ thì mình cũng chẳng biết nói gì khác.

Lúc Tạ Ô Mai im lặng không nói mà chỉ nhìn nàng thì mặt sông có động tĩnh, dây câu bị lôi đi, Liễu Kiểu bèn buông đũa đứng đậy đi kéo dây câu.

Hành động tự giác của Liễu Kiều khiến Tạ Ô Mai nhoẻn môi, nghe Liễu Kiều không ngoảnh lại mà nói: “Nam.”

Tạ Ô Mai đứng dậy đi tới, vung tay gắn một chuỗi máu vào móc câu. Y không bắt Liễu Kiều trả lời nữa, xem ra đã hài lòng. Liễu Kiều rửa tay xong lại quay về bàn ăn cơm theo thói quen, thấy Tạ Ô Mai vẫn đứng ở bờ sông bèn hỏi hắn: “Lão gia, ngài không ăn cơm ạ?”

Tạ Ô Mai cười nhạo, “Ăn cơm làm gì, bướm hút mật hoa.” Liễu Kiều sửng sốt, thấy y lia. ánh mắt bắt bẻ sang, khẽ ngước cằm nói: “Còn ăn cả mùi thơm nữa.”

Này! Nói mấy câu kiểu ấy trước mặt ta hình như không ổn đâu! Liễu Kiều sợ mình hiểu sai, lập tức xoay người cầm đũa lên tập trung ăn cơm.

Tạ Ô Mai lại không buông tha nàng, ho khan mấy tiếng, dùng giọng cà lơ phất phơ hỏi: “Nàng không chấp nhận chuyện Tạ Trú muốn có cả hai người à?”

“Nếu đổi lại là lão gia thì ngài có thể chấp nhận ạ?”

“Có thể."

Liễu Kiều khiếp sợ ngoảnh lại thì thấy vẻ mặt hài hước của Tạ Ô Mai, “Nàng có thể muốn có cả hai, nhưng ta sẽ giết chết kẻ kia rồi giam nàng lại.”

Kẻ định đoạt không đời nào là người khác, chỉ có thể là y. Liễu Kiều nghe xong thì ánh mắt hiện vẻ nể phục, không hổ là ngài.

Nàng không điên như vậy, nếu không chấp nhận được thì chờ người sau, người sau luôn là người tốt nhất ngoan nhất.

Tạ Ô Mai hình như rất rảnh rỗi, cứ bắt bẻ mãi chuyện quá khứ của nàng và Tạ Trú, hỏi: “Loại thuốc nàng lên núi tuyết đào cho Tạ Trú tên là gì”

Liễu Kiều: “Không nhớ”

Tạ Ô Mai cười khẩy mấy tiếng: “Sợ nhìn vật nhớ người nên thuốc quý như thế mà cũng quên tên à?”

Liễu Kiều nghe vậy thì thái dương giật bùm bụp: “Thiên sơn tuyết liên.”

Tạ Ô Mai à một tiếng, im lặng một lát. Liễu Kiều cứ tưởng rốt cuộc y cũng chịu thôi, đang định yên tâm ăn cơm thì chợt nghe y nói nhẹ tênh: “Lão gia ta đây ngày nào cũng hộc máu, thân thể ốm yếu như thế mà chẳng có ai chịu lên núi tuyết đào thiên sơn tuyết liên cho ta, đào đến trầy trụa chảy máu mười ngón tay cũng không bỏ cuộc cả.”

Liễu Kiều: “...”

Nàng thở dài nói: “Lão gia, ngày mai ta sẽ đi đào tuyết liên cho ngài.”

Thế được chưa? Để bé yên ổn ăn cơm đi mà!

Giọng điệu Tạ Ô Mai bắt đầu quái gở: “Lão gia ta có rất nhiều tiền, chút thiên sơn tuyết liên mà thôi, đâu cần phiền phức thế.”

Liễu Kiều cảm thấy món sườn xào chua ngọt trong miệng chua muốn chết. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Tạ Ô Mai mỉa: “Chỉ có đồ vô dụng mới cần phụ nữ đi đào tuyết liên cứu mạng.”

Liễu Kiều gật đầu, dùng giọng chắc nịch hùa theo: “Đúng thể, chỉ có đồ vô dụng như Tạ Trú mới cần.”

Tạ Ô Mai hài lòng gật đầu. Cuối cùng y cũng chịu thôi, Liễu Kiều có thể yên ổn ăn cơm.

Đợi Liễu Kiều ăn xong, ngoảnh lại mới phát hiện Tạ Ô Mai đã thay một bộ đồ sạch từ bao giờ.

Trước đây y luôn mặc đồ đen hoặc xanh, hôm nay bỗng dưng lại thay một bộ đồ màu vàng trông rất sang trọng, bới cao mái tóc bạc có vài sợi dính máu.

Liễu Kiều hỏi: “Lão gia, tóc dính máu rồi, có muốn đi tắm không?”

Tạ Ô Mai nghe vậy thì nhíu mày, cúi đầu nhìn, ghét bỏ xoá sổ mấy sợi tóc dính máu kia.

Liễu Kiều đau lòng nói: “Gội sạch là được mà...”

“Không phải của ta” Tạ Ô Mai nói, “Vừa rồi mới đi ăn mấy tên sát thủ lén vào đây.”

Liễu Kiều: “...

Lúc ta ăn cơm thì ngài ăn gì đấy?!

Tạ Ô Mai thấy mắt nàng dại ra thì phì cười, vẻ mặt ngạo mạn hệt như nàng lúc nhìn Tạ Trú: “Chỉ có đồ vô dụng mới có thể bị người ta đuổi giết nhưng không thể phản kháng rồi rơi xuống vực.”

Liễu Kiều sực tỉnh, lại nói chắc nịch lần nữa: “Đúng vậy, chỉ có đồ vô dụng Tạ Trú mới đánh không lại sát thủ.”

Tạ Ô Mai hài lòng, Liễu Kiều cũng thoát khỏi nguy hiểm, ngộ ra chân lý chỉ có đả kích Tạ Trú thì thế giới mới yên bình.

HẾT CHƯƠNG 38