Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 8: Gặp mặt



Tạ Ô Mai hễ vui vẻ sẽ không giày vò Liễu Kiều, ôm nàng ngã ra giường ngủ, ngày hôm sau dậy lại câu cá.

Liễu Kiều hay cho rằng Tạ Ô Mai là mèo chứ không phải bướm, bướm thích chốn phồn hoa, nhưng y lại có thể ngẩn người ở đài câu cá cả ngày, thỉnh thoảng chẳng buồn động đậy.

Nếu không phải y giơ tay vẫy mình tới, Liễu Kiều đã nghĩ y nằm chết trên giường rồi. Đến chiều, Liễu Kiều đang ngồi ở bờ sông đọc cuốn truyện tranh trong tay về một số chuyện kỳ bí dân gian, thứ này khá thú vị để giết thời gian. Từ khi phát hiện thế giới này thật sự có yêu quái, lúc nàng đọc mấy chuyện kỳ lạ đã nhìn chúng bằng cặp mắt khác.

Dạo này tần suất hộc máu của Tạ Ô Mai giảm hẳn, đều nhờ công lao của mùi hương trên người Liễu Kiều.

Y từ từ đứng dậy, nhìn Liễu Kiều đang ngồi đưa lưng về phía mình chẳng hay biết gì, yên lặng ngắm một lát, bỗng nói: “Người quen cũ của nàng tới.”

Liễu Kiều giật thót mình. Nàng ngơ ngác quay đầu hỏi: “Ai cơ?”

Tạ Ô Mai cười khẩy, nói trắng ra: “Người tình cũ.”

Kể từ tối qua, Liễu Kiểu đã cảm thấy Tạ Ô Mai nói năng quái gở, nhưng bình thường y cũng kỳ quái khó hiểu cho nên nàng không dám chắc, chỉ khép sách đứng dậy hỏi: “Tạ Trú tới?”

“Tớ¡ nhanh thật.” Tạ Ô Mai lười biếng nói, nhìn Liễu Kiều, đưa tay vẫy nàng.

Liễu Kiều chẳng cần y gọi  cũng biết điều đi qua cho y ngửi mấy hơi.

Tạ Ô Mai vòng tay ôm lấy eo nàng, siết nàng vào lòng xoa khẽ hai cái, khàn giọng thì thầm bên tai nàng: “Muốn đi gặp hắn không?”

Liễu Kiều: “Không muốn.”

Tạ Ô Mai hỏi: “Sao lại không muốn?”

Liễu Kiều nghiêm túc đáp: “Giờ ta muốn đọc truyện.”

"Ặc”

Tạ Ô Mai câm nín một lát, Liễu Kiều cho rằng y đã buông tha mình, ai ngờ lát sau lại bị y nắm tay dắt tới đài câu cá, “Thế thì cầm theo sách mà đọc.”

Ngài bị thần kinh à! Làm gì có ai tích cực tạo cơ hội cho. vợ mình đi gặp người tình cũ thế chứ!

Liễu Kiều không kìm được mà thầm mắng thành tiếng trong lòng, nghĩ bụngkhông biết liệu Tạ Ô Mai có sở thích kỳ dị gì không. Hoặc là y thích kích thích, thích xem người ta xâu xé nhau, cho dù nhân vật chính là vợ y chăng nữa.

Liễu Kiểu ngẩng đầu nhìn Tạ Ô Mai, muốn nhắc nhở y rằng lão gia à, sở thích của ngài hơi nguy hiểm đấy, lại còn biến thái nữa.

Vài lần do dự muốn nói song cuối cùng vẫn không nói.

Tạ Ô Mai nắm tay nàng đi tới chỗ hòn non bộ trong vườn hoa, băng qua con đường nhỏ hẹp, xung quanh còn có bóng râm từ cây cối đổ xuống, bầu trời vốn u ám. khiến tòa nhà này trông càng âm u.

Liêu Kiều quay đầu lại, không nhìn thấy rừng đào và con sông trên đỉnh núi đâu, tò mò hỏi: “Trận pháp này là do lão gia thiết lập ạ?”

Tạ Ô Mai đáp: “Không phải.”  

“Là ai làm?"

“Một lão bao đồng.” Giọng Tạ Ô Mai khi nhắc tới người nọ khá âm trầm, đi được hai bước bỗng quay đầu lại. Liễu Kiều không thắng kịp va phải y, bị Tạ Ô Mai giơ tay che trán lại, “Trận pháp trong tòa nhà này là để nhốt ta, ta không ra khỏi tòa nhà này được, nhưng nàng có thể. Nếu nàng muốn bỏ trốn với tên người tình cũ thì chỉ cần ra khỏi tòa nhà này là ta sẽ không bắt nàng về được.”

Y nói rất kiên nhẫn, còn có chút dụ dỗ, thiếu điều chưa nói trắng ra là ta muốn nhìn cảnh nàng chạy trốn, mau diễn cho ta xem mà thôi.

Liễu Kiều đẩy tay y ra, ngẩng lên nhìn y với ánh mắt chân thành da diết: “Lão gia yên tâm, giờ ta đã là người của ngài, ngài ở đâu ta ở đó, sao lại chạy trốn với kẻ khác được.”

Ngài muốn xem nhưng ta không thích diễn đấy.

Tạ Ô Mai nghe nàng nói vậy thì mất hứng, nhưng Liễu Kiều lại nhớ trên đời này còn có người tài hơn Tạ Ô Mai, vừa có thể chế ngự yêu. quái lại vừa biết lập trận pháp, hẳn chính là kiểu cao tăng đắc đạo trong truyền thuyết.

Còn về chuyện có phải y thật sự bị nhốt trong này không ra được hay không thì thật giả khó phân, Liễu Kiều chỉ tin một nửa.

Đi hết hành lang dài, nàng thấy người hầu mù và mấy tên sai vặt đã đứng phía cuối chờ, cả đám cung kính cúi đầu không dám nhìn chủ nhân.

Người hầu mù thưa: “Tạ Trú đã chờ ngoài cổng.”

Tạ Ô Mai cười khẩy, nắm tay Liễu Kiều đi vào nhà.

Đây là sảnh tiếp khách, ở giữa có dựng một tấm bình phong, hai bên kê ghế dựa, trong phòng bày bình hoa lớn và đám đồ trang trí tao nhã sang trọng.

Tạ Ô Mai ngồi xuống ghế dựa sau bình phong rồi dang hai tay ra với Liễu Kiều, ý bảo nàng ngồi vào lòng mình.

Liễu Kiều nói: “lão gia, ta muốn đọc truyện.”

Tạ Ô Mai ngước mắt chấp nhất, “Ngồi đây đọc.”  

Liễu Kiều cúi đầu, từ trong mắt y đọc được ý khiêu khích “chẳng lẽ nàng sợ bị người tình cũ thấy cảnh này ư”, thế là nàng bình tĩnh lại, nghĩ bụng ta sẽ đợi xem lát nữa ngài bày trò gì.

Thấy Liễu Kiều cầm truyện ngồi vào lòng mình, thản nhiên lật xem, không hề bị ảnh hưởng chút nào, Tạ Ô Mai không khỏi nhoẻn môi. “Cho hắn vào đi.”

Người hầu mù lui ra truyền lời.

Tạ Trú không đứng chờ một mình ngoài cổng nhà tổ mà Tạ nhị thúc và Tạ tam thúc cũng ở đó, họ tới ngăn cản hắn.

Bây giờ ký ức Tạ Trú đã quay lại, tối qua bị Liễu Kiều khó xử và quăng một bạt tai trước mặt mọi người khiến hắn cứ ngơ ngác mãi, vô cùng suy sụp, cảm còn lún phún râu trông vô cùng chật vật. Nhưng khi hắn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nghĩ tới những điều khốn nạn mình từng làm với Liễu Kiều, những lời lạnh nhạt mình đã nói với nàng, thường xuyên nhìn nàng với ánh mắt căm ghét, thậm chí còn tát nàng, khiến nàng rơi xuống hồ nước suýt chết đuối.

Đó là người khi xưa đánh đổi mạng sống để cứu hắn, cớ sao hắn lại làm chuyện khốn kiếp thế chứ!

Tạ Trú thầm thấy hổ thẹn và căm hận, hắn chẳng những không thể cho Liễu Kiều cuộc sống tốt đẹp như đã hứa, mà thậm chí còn khiến nàng bị ép lấy ông cố của mình, trở thành bà cố của hắn.

Những chuyện kỳ quái hoang đường này đều do một tay hắn tạo ra.

Cho nên bất kể Tạ nhị thúc và Tạ tam thúc khuyên lơn ngăn cản bằng nào, Tạ Trú vẫn tới nhà tổ, đòi gặp ông cố của hắn, đưa Liễu Kiều về.

Tạ nhị thúc tức giận mắng: “Thằng ranh thổi nhà con chỉ lì lợm là giỏi, ta thấy là vì con không hiểu tính tình ông cố thế nào! Đến lúc chọc ông cố không vui thì dù con có phải là con cháu nhà họ Tạ hay không thì cũng không yên thân đâu!”

Dù sao nhà họ Tạ lắm con nhiều cháu như vậy, một người như Tạ Trú chẳng mấy quan trọng trong mắt “Tạ Ô Mai, thậm chí Tạ Ô Mai hiếm khi quan tâm tới người nhà họ Tạ, ngày thường bọn họ muốn tới thăm hỏi đều bị y ngăn cản, bảo họ không có chuyện gì thì đừng quấy rầy mình.   

Vài thập niên trở lại đây, cũng chỉ có Tạ lão gia được vào nhà nói mấy câu với Tạ Ô Mai.

Dẫu sao Tạ lão gia cũng là đứa bé do Tạ Ô Mai tự nhặt về nuôi.

Trước mắt Tạ Trú tối sầm, siết chặt nắm đấm trong tay áo, cố chấp nói: “Bất kể thế nào con cũng phải đưa Liễu Kiều đi”

Tạ tam thúc nghiêm túc nhìn hắn nói: “Tạ Trú, bây giờ nàng là bà cố nhà họ Tạ, tốt hơn hết là con nên nghĩ cho kỹ.”

“Chúng ta đều biết ông cố không có hứng thú với phụ nữ, cũng chưa từng cưới vợ, bây giờ lại giữ nàng lại, chứng tỏ ông cố bị nàng thu hút, ít ra là đang trong thời kỳ thấy hứng thú, giờ mà con tới đòi người, chẳng những sẽ chọc giận ông cố mà chắc chắn cũng không dẫn người đi được.”

Tạ Trú siết nắm đấm, nghe vậy thì khế run, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cũng không thế cứ trơ mắt nhìn được!”

Tạ tam thúc nghe vậy, biết mình nói gì cũng như nước đổ lá khoai đành lắc đầu.

Tạ nhị thúc trợn mắt nói: “Ta thấy ông cố sẽ không ngó ngàng tới con đâu, ông cố đâu phải người muốn gặp là gặp được, ta lớn thế này mà còn chưa được gặp...”

Chưa dứt lời đã thấy người hầu mù đi về phía này: “Lão gia bảo ngài vào.

Tạ nhị thúc khiếp sợ nhìn Tạ Trú.

Mặt Tạ Trú đanh lại, rảo bước đi vào trong.

Tạ tam thúc lại thở dài: “Ta có linh tính không lành rằng ông cố chịu gặp nó chẳng phải chuyện gì tốt.”

Tạ nhị thúc định thần lại hừ một tiếng, thầm nghĩ câu này thật vô nghĩa, nếu đổi lại ai muốn cướp vợ ông ta thì ông ta đã bóp chết gã nọ từ đời nào, chứ đừng nói gã này lại còn là chắt trai của mình, thế thì cơn giận còn tăng gấp mấy chục lần ấy chứ.

Hai người không được mời nên không thể đi vào, đành đứng ngoài cửa lo lắng suông, một mặt sợ ông cố đánh chết Tạ Trú tại trận, một mặt lại muốn xem liệu ông cố có đánh chết Tạ Trú không.

Đây không phải lần đầu Tạ “Trú vào nhà tổ, nhưng số lần chắc chắn không được xem là nhiều, lúc hắn còn rất nhỏ từng theo Tạ lão gia tới.

Lần đó Tạ lão gia cố ý dẫn hắn tới gặp ông cố, cách tấm. bình phong, Tạ Trú không trông thấy mặt ông cố nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng dựa vào ghế, nói chuyện một cách thờ ơ, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ho ra máu.

Mùi máu tươi trong phòng là thật, mà mái tóc bạc hắn vô tình liếc thấy cũng là thật.

Nhưng điều hắn nhớ rõ nhất là con bướm đen đậu trên lư hương, hồi hắn bốn năm tuổi. Con bướm đen kỳ lạ ấy khiến hắn tò mò tới gần.

Thậm chí nó còn to hơn hai tay hắn, đậu trên lư hương, khẽ phe phẩy cánh.

Hắn lặng lẽ tới gần, toan giơ tay bắt lấy nó thì nghe người sau bình phong cười nói: “Cẩn thận chút, chạm vào nó là chết đấy.”

Bấy giờ Tạ lão gia mới phát hiện thằng cháu nghịch ngợm của mình đang bắt bướm, vội kéo hắn lại, chẳng bao lâu sau đã dẫn hắn đi khỏi nhà tổ.

Trong trí nhớ Tạ Trú, ông cố là người lạnh lùng như thế đấy. Hắn cũng biết chuyện ông cố không có quan hệ huyết thống, lần này tới cũng không có gì nắm chắc, nhưng hắn thật sự không cam lòng để Liễu Kiều ở với ông cố.

Vì ông cố nhà mình là một ông lão đã ngoài chín mươi tuổi, tóc bạc đầy đầu thân thể ốm yếu, tính tình gàn dở... Tạ Trú hễ nghĩ tới những chuyện khổ sở mà Liễu Kiều phải gặp thì lại chực phát điên.

Sau bình phong, Tạ Ô Mai dựa hờ vào ghế, ôm eo Liễu Kiều, kéo một lọn tóc của nàng đưa lên mũi ngửi, liếc mắt nhìn Liễu Kiều đang dựa vào ngực y chăm chú đọc truyện, nghe tiếng chân người dồn dập thì nở một nụ cười giả tạo.

Tạ Trú rảo bước tới, vừa vào nhà đã nhìn thấy tư thế thân mật của hai bóng dáng sau bình phong, lãnh đòn cảnh cáo đầu tiên khiến hắn đóng đinh tại chỗ không bước tiếp được.

Bức bình phong này không che kín mít như hồi hắn còn nhỏ, có thể trông thấy thấp thoáng bóng người sau lớp lụa mỏng, ánh đèn và bóng tối làm nổi bật hình ảnh bên trong khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ.

Tạ Trú có thể không nhận ra Tạ Ô Mai, nhưng chắc chắn nhận ra Liễu Kiều đang dựa vào ngực người đàn ông kia, đây là kỹ năng trời cho của nam chính. Sau bình phong, Liễu Kiều nghe tiếng thì dời truyện trong tay đi, ngẩng lên nhìn ra trước, thấy vẻ mặt khó coi của Tạ Trú.  

Hắn không cạo râu, Liễu Kiều càng thấy ghét bỏ. Trong phòng không ai lên tiếng, không khí yên ắng kỳ lạ, có thể nghe rõ tiếng tim ai đó đập dồn dập cùng cực. Tạ Ô Mai chẳng hề sốt ruột, còn tiện tay lật sang trang khác giúp Liễu Kiều.

Liễu Kiều chưa đọc xong, lại lật lại. Tạ Ô Mai đọc xong rồi, lại lật tiếp cho nàng, cứ thể lặp lại hai lần, Liễu Kiều không kìm được mà đè tay y lại: “Lão gia, ta vẫn chưa đọc

Tạ Trú đứng ngoài bình phong nghe được mà suy sụp.

Liễu Kiều lại không dằn được ngước mắt nhìn Tạ Ô Mai, giọng nói vừa rồi nghe khản đặc già nua, rất giống như bảy tám chục tuổi. Tạ Ô Mai đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Liễu Kiều, chớp chớp mắt.

Y dùng giọng già nua hỏi Tạ Trú: “Nếu đã tới sao lại không nói gì?”

Trong đầu Tạ Trú lập tức hiện ra hình ảnh của một người già nua khô đét, rồi lại nghĩ đến Liễu Kiều phải trao thân cho một người như thế thì cơn giận trong lòng không át đi được. Hắn quỳ sụp xuống, đỏ hoe mắt, nghiến răng gần từng chữ một: “Chắt trai Tạ Trú có chuyện muốn cầu xin.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Trú, Tạ Ô Mai cúi người kề sát vào cổ Liễu Kiều hít hà.

Liễu Kiểu vì nhột mà rụt người lại, khẽ ưm một tiếng.

Đôi ngươi Tạ Trú co lại, móng tay cắm vào thịt, mặt căng cứng, cổ ẩn hiện gân xanh. Hắn cũng không biết nên cảm ơn tấm bình phong này khiến bắn không thấy rõ, tránh cho hắn hộc máu tại chỗ, hay nên hận tấm bình phong này khiến hắn suy nghĩ miên man, làm lòng dạ hắn càng bộn bề.  

Tạ Ô Mai nhếch môi cười xấu xa: “Có chuyện gì thì cứ nói với bà cố của con, dạo. này mọi chuyện trong nhà đều do nàng quyết.”

Liễu Kiều: “...

Nàng đã nhìn ra Tạ Ô Mai thích diễn kịch hơn nàng, mà cũng thích gây sự hơn nhiều. Đúng là một con bướm hư.

HẾT CHƯƠNG 39