Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 4 - Chương 2: Trưởng thành



Quả cầu nước nhỏ bật lên một tảng đá cao hơn vì muốn nhìn rõ hơn chút, ai ngờ vừa leo đến nơi đã bị một thanh kiếm vụt tới chém nó thành hai nửa.

Quả cầu nước nhỏ bị găm vào tảng đá liền lại, duỗi hai cánh tay nhỏ ngắn ra than thở, “Ôi, mới một thời gian không gặp mà nhóc chẳng những cao lên mà còn dữ hơn nữa kìa ha ha.”

Nó nói năng nhiệt tình cứ như hai người là bạn thân nhiều năm mới gặp không bằng.

Văn Âm dẫm nát xác chết dưới chân, mớ máu thịt hòa vào dòng nước, chảy ra sông.

Quả cầu nước nhỏ nhìn cảnh này mà lòng thắt lại. Toàn là thứ bẩn thỉu.

Mặt Văn Âm hiện vẻ khó đoán, đi tới chỗ nó, không nói lời nào mà giơ kiếm lên chém nó làm đôi lần nữa. Mắt nàng đỏ vẫn ngập vẻ tàn nhẫn, thân kiếm còn quấn mấy sợi ma khí màu đen tạo ra tiếng ồn chát chúa vọng vào tai Quả cầu nước. Nó than trời một tiếng, nói với Văn Âm: “Đau quá! Nhóc mau tỉnh lại đi, giết thần nghiêm trọng hơn giết người nhiều đấy!”

Văn Âm đột nhiên cảm thấy nước lạnh tạt vào mặt, đầu óc bị tạt tỉnh táo lại, sát ý trong lòng cũng giảm hẳn. Nàng nhìn Quả cầu nước trong suốt dưới kiếm, bỗng thấy nó quen quen bèn nhíu mày cất kiếm đi.

“Mi là ai?"

Quả cầu nước nghe vậy thì đau lòng khôn kể, “Nhóc không nhớ ta à? Váy, ta là người tặng váy cho nhóc đấy, nhớ ra chưa?”

Văn Âm cúi đầu, hàng mi chớp động. Nàng ngồi xổm xuống, đặt Quả cầu nước vào lòng bàn tay mình, chăm chú nhìn nó một lát. Quả cầu nước nhảy nhót trên tay nàng, “Là ta đây! Ta còn bảo đám cây thần đút trái cây cho nhóc nữa!”

Giọng trai trẻ sáng sủa như ánh mai, vừa nghe đã khiến tâm trạng con người ta bất giác tốt lên.

Nhưng Văn Âm im lặng nhìn một lát, khum tay bóp nát Quả cầu nước rồi đứng dậy bước đi không ngoảnh đầu lại.

Bãi nước chảy trên mặt đất lẫn máu bẩn, Quả cầu nước kêu toáng lên, chạy khỏi vũng máu, vừa chạy theo Văn Âm vừa giữ sạch nước bẩn, nói với nàng: “Bẩn quá bẩn quá bẩn quá! Thịt thà xương xẻo đều lẫn vào nước làm ô nhiễm hết cả lưu vực sông của ta rồi!”

“Chúng ta thương lượng tí đi, nể tình ta từng cứu nhóc, nhóc đừng giết người nữa được không?”

Quả cầu nước suýt thì té lộn nhào, vội rửa sạch máu bẩn dính vào người, nhìn Văn Âm theo bậc thang dây đầy máu tươi đi lên trên. Máu không ngừng chảy xuống bậc thang dài, thỉnh thoảng còn có một cái đầu đã biến dạng hoàn toàn lăn lông lốc xuống.

Tâm trạng Văn Âm càng lúc càng tốt, nơi cuối bậc thang nàng đang đứng là khoảnh sân từng tổ chức tiệc cưới. Nơi này đã bị hạ chú, phái Triều Thiên và những người định tới giết nàng đều bị nhốt ở đây, bị lửa tra tấn ngày này qua tháng nọ, chịu nỗi khổ như nàng trước kia.

Giờ là bình minh, đám người bị bỏng chết đã sống lại, ý chí và tự tôn đã tha mài sau khi bị tra tấn lâu ngày, giống như nàng trước kia, từ chửi rủa lúc đầu cho tới buông bỏ tự tôn để cầu xin Văn Âm tha thứ bây giờ.

Quả cầu nước đang ra sức leo lên bậc thang thì nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết bên trên, chúng khiến cả thể xác lẫn tinh thần Văn Âm đều thấy thoải mái.

Quả cầu nước nhìn bậc thang đẫm máu bẩn thiu không chỗ đặt chân thì thở dài, biến thành hình người sinh tay chân, vừa vội vã leo hết bậc thang để đỡ dính nhiều thứ bẩn, vừa đau khổ gọi Văn Âm: “Dơ chết đi được! Nhóc mau theo ta tới chỗ sạch sẽ đi!”

Nó đi lên khoảng sân, thấy thần hồn của đám người kia đang bị tra tấn không ra hình người trong bức tường lửa, bọn họ gào thét chói tai, người mắng giận kẻ van xin.

Cô nhóc gầy gò mặc váy xanh kia đang cưỡi kiếm trên không, cười khanh khách quan sát ngọn lửa bên dưới, lầm bẩm: “Sư phụ.”

“Văn Oánh.”

"Tô Từ"

“Sư đệ coi ngục.”

“Phái Triều Thiên.”

Ngày nào nàng cũng phải đến kiểm tra xem chủ của những cái tên ấy còn ở đây không.

Có bóng đen giãy giụa bò tới chỗ nàng cầu xin, hắn cố gắng vươn cánh tay đã bị đốt thành than lên, cất giọng chát chúa: “Sư tỷ... Đệ sai rồi, xin tỷ tha cho đệ đi! Tỷ muốn đệ làm gì cũng được!”

Gió thổi tung làn váy nàng lên một chút rồi buông xuống, Văn Âm cười phá lên bảo: “Ta cũng từng cầu xin ngươi, cầu từ sáng đến tối nhưng ngươi đều giả điếc, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi mà cầu ta tha cho ngươi thế hả?”

“Văn Âm...” Một tiếng gọi đứt quãng vọng trong lửa ra, gã không chịu nổi đau đớn, ré lên hai tiếng rồi nói, “Ta yêu nàng... Người ta yêu từ đầu đến cuối luôn là nàng...”

“Tởm quá!” Văn Âm căm ghét vung tay khiến bảy tám thanh kiếm găm vào người nọ, khiến gã càng ré thảm thiết hơn.

Thần Sông đứng cạnh nhìn quanh, phát hiện Văn Âm hoàn toàn ngó lơ mình, thỉnh thoảng nàng cất lời mỉa mai đám người trong lửa hoặc cười sằng sặc điên rồ, yên lặng một lát lại bắt đầu đọc tên, sau đó đột nhiên nổi giận, hoá phép cho cơ thể họ lành lại rồi lại chém tan tác.

Nó nhận ra sau khi làm thế, thù hận trong lòng Văn Âm chẳng những không tiêu tan mà càng nồng đậm hơn.

Văn Âm bị ma khí cắn nuốt kịch liệt, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn nàng cũng mất lý trí, bị ma khống chế, biến thành thứ tà ma chỉ biết giết chóc.

Sau khi mặt trời lặn, ngọn lửa trên sân tắt ngúm, chỉ còn mớ xác chết cháy sém và thịt thối máu tươi. Văn Âm cũng bình tĩnh lại, cưỡi kiếm bay xuống đất, đi tới băng ghế cạnh mớ hài cốt, lúc định ngồi xuống mới phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị Quả cầu nước kỳ quái kia chiếm mất, vì thế nhíu mày.

Thần Sông sợ nàng lại vung kiếm hoặc vung tay sang chém, vội bảo: “Đừng ra tay! Ta tự đi!”

Văn Âm không kiên nhẫn nói: “Tránh ra.”

Ôi chỉ kêu nó tránh ra chứ không phải cút ngay, xem ra thái độ khá khẩm hơn nhiều rồi.

Thần Sông hớn hở đứng dậy nhường chỗ, thấy Văn Âm ôm kiểm nằm xuống ghế đá thì nuôi ý định hàn huyên thân thiện với nàng: “Ta đã bớt chút thời gian hỏi thăm đám cây thần về chuyện ân oán của nhóc và những người này. Ta biết họ gieo gió ắt gặt bão, nhưng thế này nhé, lúc nhóc giết người có thể đừng khiến chúng nó văng đầy đất rồi rớt xuống sông không?”

Nó nói rất thật lòng.

Thế mà ngay sau đó, Văn Âm lại cười nhạo nó.

Thần Sông khuyên bảo không thành, cuối cùng khóc nấc một tiếng rồi hóa thành một bãi nước chảy đi trước mặt Văn Âm.

Văn Âm cứ tưởng nó lại đi rồi.

Hừng đông ngày hôm sau, ngọn lửa theo ánh nắng bốc lên, Văn Âm lặp lại chuỗi ngày buồn tẻ yên ả của mình, dành thời gian đi nhìn đám oan hồn bị ngọn lửa thiêu đốt.

Thế nên nàng chưa phát hiện bậc thang vốn bị máu thịt lấp kín đã được Quả cầu nước dùng cả đêm dọn sạch.

Quả cầu nước còn đang hì hục dội nước quét tước mặt đất, bỗng thấy máu tươi đổ xuống, nó sợ đến dựng thẳng mớ tóc không tồn tại, đột nhiên quay đầu nhìn, phát hiện máu đang đổ xuống bậc thang.

“Aaaal"

Quả cầu nước đi lên khoảnh sân, gào lên với Văn Âm: “Ta. mất cả đêm mới dọn sạch đấy!

Văn Âm nghe tiếng ngoảnh lại, nhìn bậc thang đầy máu, ung dung ném kiếm đi, bởi vậy cái thi thể vừa bị băm nát cũng rớt xuống đất.

Quả cầu nước tức phát khóc. Nó thấy Văn Âm bất kể giết chóc vô tội vạ cỡ nào cũng không làm dơ váy, từ một quả cầu nước khổng lồ bốc hơi biến nhỏ lại, thở dài thườn thượt tiếp tục dọn dẹp.

Thôi thôi.

Nó so đo với một cô nhóc làm gì.

Nó là vị thần cao vời đã sống ngàn vạn năm, phải bao dung, thấu hiểu, cưng chiều, chịu đựng cô nhóc đang buồn bực và sưởi ấm nhóc, cảm hóa nhóc mới đúng.

Quả cầu nước quyết định bỏ qua khúc thượng nguồn, đi tới vùng lân cận phế tích gần con sông quét tước.

Phái Triều Thiên xưa kia là môn phái tu tiên đồ sộ có hơn ngàn đệ tử, tọa lạc ở khu vực tốt nhất Bắc Sơn, nơi giáp ranh giữa rừng núi và thành thị, là chốn người qua kẻ lại rất sầm uất.

Bây giờ lại thành nơi mây đen che trời, cỏ cây héo úa, thiên nhiên hủy diệt, linh khí biến mất, chỉ còn lại oán khí và tử khí dày đặc không ngớt.

Quả cầu nước nghiêm túc dọn dẹp khu phế tích, lúc mệt sẽ chạy đi tìm Văn Âm nói chuyện phiếm, dù mọi chiêu nhõng nhẽo đáng yêu nó dùng đều thất bại, sau đó lại đi dọn dẹp tiếp, mãi mới sạch sẽ chút thì lại có kẻ tu tiên xông tới quát tháo: “Yêu nghiệt Văn Âm! Mau ra chịu chết đi!”

Văn Âm vốn đang ngồi trên ghế đá ngơ ngẩn nhìn Quả cầu nước quét tước, nghe câu này thì bật cười thành tiếng, rút kiếm đi ra.

Quả cầu nước nhìn đám người đánh tới đánh lui trên trời mà khóc ròng: “Thế là công toil Mãi mình mới dọn sạch mà!”

Cuộc chiến không kéo dài lâu lắm, những kẻ tu tiên xông tới giết Văn Âm đều bị nàng giết sạch, máu vương đầy đất.

Quả cầu nước tức giận lăn lộn dưới đất ăn vạ.



Lần này Văn Âm mặc kệ nó không bỏ đi ngay mà hỏi: “Mi muốn sao hả?”

Giọng nói sáng sủa hoạt bát lí nhí bảo: “Muốn nhóc quay về chính đạo và nước sông trong lại.”

Văn Âm đáp ngay: “Mơ hão.”

Quả cầu nước nhổm dậy, nhảy nhót trước mặt nàng: “Quay về chính đạo hay là nước sông trong lại cơ?”

Văn Âm lướt qua nó đi xuống núi, Quả cầu nước "Đi đâu thế?”

Nó theo Văn Âm đi lên ngọn núi nơi phái Triều Thiên tọa lạc, thấy nàng cầm kiếm chém xuống lòng sông khiến nó khô cạn. Giọng cô nhóc giờ lanh lảnh chứ không khản đặc như năm xưa: “Giờ nhánh sông này không tiếp giáp chỗ mi nữa rồi”

Quả cầu nước không ngờ nàng lại làm vậy, nó đứng ở chỗ vết chém ngơ ngác nhìn theo hướng Văn Âm đi hồi lâu.

Suốt mấy ngày Văn Âm không thấy nó đâu, cứ tưởng nó đã đi rồi.

Mãi đến khi có kẻ tu tiên lại tới cửa đòi báo thù cho kẻ nào đó và báo thù cho Trưởng môn phái Triều Thiên vv... Bảy tầm người bày trận pháp, cầm thần khí thượng hạng chiến đấu với nàng, khiến khu phế tích ở phái Triều Thiên càng trở nên hoang tàn hơn.

Tuy Văn Âm diệt sạch quân địch nhưng cũng bị thương. Dù váy bị chém một nhát dài nhưng nàng vẫn giết người đỏ cả mắt không ngơi tay, sự tàn bạo lên đến đỉnh điểm, vừa thấy gió thổi cỏ lay là chẳng buồn nói gì mà tung ngay đòn trí mạng.

Quả cầu nước lâu ngày không gặp bị kiếm khí găm lên hòn đá í ới kêu: “Là ta! Ta nè!”

Văn Âm nhíu mày nhìn sang hỏi, “Mi còn quay lại làm gì”

“Vốn ta có đi đâu.” Quả cầu nước uất ức kể, “Mấy hôm nay ta đang tu sửa nhánh sông bị nhóc chém. Thấy có người kéo lên núi giết nhóc, tuy biết nhóc sẽ thắng nhưng vẫn không yên tâm, sợ nhóc chết bèn nhón chút thời gian lên xem, ấy thế mà nhóc xem nhóc kìa, nhóc lại nỡ lấy kiếm chém ta!”

Câu cuối tủi thân muốn chết, khiến người nghe kìm lòng chẳng đặng, chỉ muốn ôm nó vào lòng mà dỗ dành. Nhưng Văn Âm chỉ nhíu mày rút thanh kiếm đang găm nó về, dùng ánh mắt nhìn đổ ngốc để nhìn nó, “Tu sửa nhánh sông bị ta chém đứt làm gì, mi hâm à?”

Quả cầu nước nhảy tới, gột sạch góc váy lấm máu và làm liên làn váy bị chém của nàng, hùng hồn nói: “Mọi con sông quanh đây đều của ta cả, dù nhóc chém đứt nhánh sông chảy từ ngọn núi đó thì cũng không thể thay đổi chuyện nó đã bị ô nhiễm.”

Văn Âm phất tay áo bỏ đi: “Thế mi tự nghĩ cách đi.”

“Chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách chứ” Quả cầu nước chạy theo nàng.

Phái Triều Thiên yên lặng mấy ngày lại trở nên náo nhiệt.

Sát ý của Văn Âm một khi bị khơi lên thì rất khó đè xuống, bởi vậy đám thần hồn bị nhốt trong trận pháp lại chịu tra tấn hồi lâu.

Quả cầu nước nhìn Văn Âm cười sằng sặc, điên cuồng chém giết trong lửa mà thở đài. Nó duỗi người biến ra tay chân, tạo thành hình người đi vào ngọn lửa, dùng nước mát lạnh rót vào thần hồn Văn Âm, gột sạch ma khí cuồng dại.

Quả cầu nước hình người kỳ quái kia ôm lấy Văn Âm trong lửa, khẽ vuốt mái tóc dài của nàng từng chút một.

HẾT CHƯƠNG 46