Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 4 - Chương 6: Bất diệt (Hết)



Chương cuối: Bất diệt

Văn Âm truyền lời cho sư tỷ bảo nàng không khỏe, không muốn tham gia lần rèn luyện này, sẽ ở ngoài núi chờ họ, sư tỷ đã đồng ý.

Bốn mùa sắp qua, Văn Âm lại càng thêm vững dạ.

Nàng lấy cơm nắm sư tỷ cho. mình ra ăn, thỉnh thoảng bẻ một miếng đưa Quả cầu nước trên vai, Văn Âm đút gì nó ăn đó.

Trên trời lác đác tuyết rơi. Văn Âm nhìn tuyết rơi, bảo: “Tuy ma khí đã sắp loại bỏ hết nhưng sát nghiệt trong người ta thì không gột rửa được."

Quả cầu nước khựng lại, không ngờ nàng sẽ chủ động nhắc tới chuyện này. “Sẽ có cách thôi.” Nó nói. 

Văn Âm giơ tay khẽ chọc vào người nó một cái: “Chàng nói đúng, dù chọn lựa ra sao thì đều trả cái giá tương ứng, lần sấm sét gột rửa sau ta sẽ chết.”

Trước kia lòng nàng trần đầy thù hận, giờ ý chí đã vững vàng nên không đủ sức kháng cự sấm sét nữa.

Bông tuyết rơi xuống dòng suối rồi biến mất. Lớp tuyết đọng trên mặt đất lại dày lên, đám tiên núi vẫn đứng nhìn ở đằng xa không đi, ánh sáng lập lòe chúng tạo ra trông rất ấm áp dịu dàng. Vạn vật im ắng nhưng tràn trề sức sống.

Quả cầu nước biến thành ngọn sóng đứng trong dòng suối đang hai tay ra, hỏi Văn Âm: “Sao lại nói thế?”

Văn Âm đã nghĩ tới chuyện sau khi chết: “Nếu có kiếp sau, ta muốn làm muốn người bình thường, vốn dĩ ta cũng không có đã tâm hay chí lớn gì”

Thần Sông gật đầu: “Ta sẽ đi tìm nhóc.”

“Giống như cặp vợ chồng chúng ta gặp ngày đầu trong núi thì tốt biết mấy, lúc một mình ta sẽ cảm thấy cô đơn, thỉnh thoảng cũng muốn có ai đó bầu bạn” Văn Âm ngẩng lên nhìn Thần Sông, cười nói, “Xem ra sau khi ta chết chắc sẽ lấy chồng, bảo chàng tìm ta chẳng phải rất tàn nhẫn ư?”

Thần Sông cũng cười theo: “Ha ha, nếu người nhóc muốn lấy là ta thì ta còn vui không kịp nữa là, sao lại thấy tàn nhẫn.”

Văn Âm thở dài: “Nhiều lúc ta thấy chàng đúng là không biết xấu hổ.”

Thần Sông hùng hồn nói: “Tà Thần làm gì biết xấu hổ.”

Nó cúi người ôm lấy Văn Âm, hôn lên trán nàng hỏi: “Còn ước muốn gì nữa không?”

Hàng mi đang rủ của Văn Âm chớp động, im lặng một lát rồi đang tay với nó. Thần Sông ôm nàng vào lòng đầy dịu dàng mà tự nhiên.

“Đừng gấp, cứ từ từ nghĩ, còn rất nhiều thời gian.” Văn Âm cảm thán những lúc như vậy Thần Sông luôn rất đáng tin, nó có thể cho nàng cảm giác an toàn khôn kể, cũng đem đến cho nàng sức mạnh vô bờ bến.

“Ta không muốn quên chàng” Nàng nói.

Giọng điệu hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Thần Sông nghe vậy thì vui vẻ cười vang: “Nhóc sao quên được ta.”

Tuyết lặng lẽ rơi, Văn Âm không khởi động kết giới, Thần Sông bèn tự vươn tay che tuyết cho nàng. Nó nghe Văn Âm kể hết ước muốn của mình, tuy nó là Quả cầu nước trong suốt không có mặt mũi, không nhìn ra biểu cảm vui buồn hờn giận, nhưng nàng lại biết nó đang lắng nghe rất nghiêm túc. Văn Âm nói xong, ngẩng lên khỏi ngực Thần Sông, vân vê mũi than: “Hình như ta hơi tham lam.”

“Nào có, nào có, chẳng hề tham chút nào." Thần Sông xoa đầu nàng, “Nói thêm chút đi, ta sẽ thực hiện hết cho nhóc.”

Văn Âm nhìn nó, bất giác thở dài.

Thần Sông: “Sao thế?”

Văn Âm mỉm cười, giọng nói du dương đượm vẻ bất lực: “Nếu ta chết thì chàng phải sẽ thế nào?”

“Chắc chắn ta sẽ không vui vẻ, ngày nào cũng nhớ nhóc, bị vị thần khác bắt nạt cũng chỉ biết ngồi ngẩn ngơ một mình, không có ai trò chuyện với ta, bị ta chọc cười cả.”

Lần này đổi thành Thần Sông bẻ cơm nắm đút nàng ăn, nó nói: “Sẽ khó chịu và thống khổ hơn lúc ăn người bị nhốt lại nhiều."

Văn Âm lại cười: “Chàng biết buông lời mê hoặc lòng người quá đi mất, không hổ là Tà Thần.”

Thần Sông thở dài, giọng trai trẻ trong ngần nghe có phần uể oải: “Ta nghiêm túc mà”

Văn Âm vươn tay về phía nó: “Thế chàng phải cố mà tìm thấy ta đấy, đừng đau lòng quá lâu, bằng không ta cũng sẽ đau lòng”

Thần Sông khom lưng kể trán mình lên trán nàng, lắng lặng cảm nhận một thoáng bình yên.

Văn Âm đã lâu không nhớ lại những chuyện cũ ở phái Triều Thiên, dù thấy lửa cháy thì thứ nàng nhớ đến đầu tiên không phải là hình ảnh bản thân bị nhốt trong núi tra tấn, mà là cảnh pháo hoa rực rỡ trong thành tổi đó, và ánh đèn thắp bừng đêm tối khi nàng và Thần Sông ăn ngủ chốn thôn quê.

Hận thù của nàng đã đến hồi kết, vì nàng đã buông tha cho chính mình.

Đợi Văn Âm ngủ, Thần Sông mới biến thành Quả cầu nước nhìn về ngọn núi đối diện cách con suối. Đám tiên núi dàn hàng phòng ngự lẳng lặng lùi về sau, rồi một vị tiên núi khổng lồbước ra từ bóng tối.

Quả cầu nước nói với tiên núi khổng lồ: “Ông đã nhìn lén ta cả ngày trời, nói theo kiểu cô nhóc nhà ta thì ông rõ là đồ không biết xấu hổ.”

Thần Núi hừ lạnh một tiếng: “Tà Thần đến địa bàn của ta chàng chàng thiếp thiếp cả ngày, ta nhìn thì có làm sao? Cậu lừa gạt một cô nhóc, cậu mới là đồ không biết xấu hổ."

Quả cầu nước cũng hừ lạnh: “Lừa gì chứ, ông không biết thì đừng nói linh tính.”

“Tà Thần nhà cậu sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết, một người đẩy sát nghiệt như nàng có thể vào cõi luân hồi hay không còn chưa biết, lấy đâu ra kiếp sau” Thần Núi khinh thường, “Thế mà cậu còn dỗ cô nhóc ấy rằng nhất định kiếp sau sẽ tìm thấy nó, không phải lừa nó là gì?”

Quả cầu nước cười phá lên: “Ta đã cho cô nhóc giọt nước" thuần khiết nhất thể gian, sao lại không tìm thấy?”

Thần Núi ngưng mắt, thái độ khinh bỉ đã dịu xuống: “Cậu hào phóng thật!”

Nhờ có giọt nước kia mà nó mới có thể sống lại trong dơ bẩn, dù lưu vực sông của nó tích đầy oán khí trở nên bẩn thỉu và biến thành Tà Thần, nhưng vẫn có thể tồn tại với tư cách một vị thần.

Nếu giọt nước kia bị ô nhiễm, hoặc biến mất, thì nó cũng tan biến giữa trời đất này. Cái chết của thần tiên đôi khi giản đơn thế đấy.

Quả cầu nước nói: “Đến khi sét đánh gột rửa thì còn phải mượn ngọn núi của ông dùng một chút.”

Thần Núi xẵng: “Liên quan gì đến ta!”

Quả cầu nước ngoảnh đầu lại nhìn Văn Âm: “Vì ông nói rất phải, ta sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết.”

Thần Núi sốt ruột trừng mắt với nó, “Không cho mượn!”

Dứt lời bèn quay về núi, lệnh cho đám tiên núi ngăn Thần Sông lại. Thần Sông cũng không sốt ruột.

Thần Núi từng là bạn thân của nó, luôn lấy tâm thế của một ông bố già ở cạnh nó, cứ sợ với tính cách của nó sẽ gây ra họa lớn gì.

Lúc biết Thần Sông biến thành vị thần tha hoá, con sông sạch sẽ trở nên bẩn thỉu cùng cực, tràn đầy oán khí thì Thần Núi rất đau lòng, khuyên Thần Sông nên cố gắng tu hành để trở lại lúc xưa.

Quả cầu nước lại bảo: “Ha ha, làm Tà Thần cũng vui mà!”

Thần Núi: “...”

Nơi có Thần Sông, vì oán khí quá nặng sẽ bị ô nhiễm nếu nó ở lâu, vì nghĩ cho vạn vật trong núi nên Thần Núi không để nó vào núi.

Quả cầu nước không để bụng chuyện này, thỉnh thoảng nhặt được gì hiếm lạ dưới sông đều đem đến chia sẻ niềm vui với người bạn thân Thần Núi của nó.

Tuy Thần Núi ngoài mặt kiên quyết không cho nó vào, nhưng lần nào cũng chủ động ra gặp.

Hôm nay thấy nó dẫn một cô nhóc đầy sát nghiệt tới thì biết ngay Thần Sông lại gây phiền phức. Điều khiến Thần Núi buồn rầu là sau khi Thần Sông biến thành Tà Thần, quả thật phong cách hành sự khác xa thuở trước.

Mấy chuyện như ăn người ngày càng thuần thục, dù bị nhốt lại tra tấn cũng chẳng để tâm.

Lúc trước nó đi tới thôn xóm. nào cũng tưng bừng đem may mắn tới và loại bỏ xui rủi cho người nơi đó.

Bây giờ đi đâu cũng lặng lẽ, vì sợ mang vận xui cho con người nên thích rong ruổi ở giới tu tiên ăn chực uống chực, nhưng vì là Tà Thần  nên nó chịu không ít đòn gánh không ít oan.

Giờ nó vẫn luôn giải trừ xui rủi cho người trần như trước, nhưng không quá mức nhiệt tình, thấy đủ là dừng.

Thần Núi ở trong góc tối nhìn Quả cầu nước băng qua suối quay lại bên cạnh Văn Âm, hóa thành ngọn sóng duỗi tay chân ra ôm nàng vào lòng, sưởi ấm cho nàng.

Lần dừng lại này rốt cuộc không đi được nữa.

Thời gian rèn luyện của môn phái là ba ngày, cũng may không phải nhiệm vụ khó khăn. Văn Âm quay về với nhóm sư huynh sư tỷ, mấy ngày sau liền lạy chào trưởng môn để rời khỏi đó.

Trưởng môn không hỏi gì, chỉ mỉm cười vuốt chòm râu bạc phơ nói: “Ma khí trên người con đã loại bỏ hết, đúng là đã đến lúc đi khỏi đây, xóa tên thì thôi, con có duyên với chúng ta, dù chỉ ngắn ngủi nhưng lại là duyên lành”

Bấy giờ Văn Âm mới phát hiện mình đã xem thường Trưởng môn.

Nàng thành tâm lạy chào, vì linh tính sẽ sớm bị sét đánh nên không dám nán lại đây liên lụy người khác. Văn Âm nói: “Ta phải quay về, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.”

Nhưng Quả cầu nước lại kéo nàng đi về hướng ngược lại: “Nào có lý lẽ ngu xuẩn như vậy, ta không muốn nhóc quay lại chỗ ấy, hãy tới ngọn núi lúc trước chúng ta đến rèn luyện. Nơi đó tươi đẹp, lại sắp sang xuân, hoa trong núi cũng nở rồi.”

Văn Âm nghe nó nói, không phản bác gì, theo nó đi vào núi.

Tuyết lớn đã ngừng, cây cối trong núi đâm chồi nảy lộc, cỏ xanh ló khỏi mặt đất sinh trưởng nhanh chóng, mới mấy ngày đã ngập núi.

Sấm sét gột rửa giáng xuống đúng tiết lập xuân, hòa cùng dông tố trong đêm. Văn Âm ngẩng đầu nhìn tia chớp lượn quanh, không quay đầu lại.

Tia sét đánh xuống người nàng hết đợt này đến đợt khác, rửa sạch tội nghiệt của nàng.

Văn Âm cắn răng chịu đựng, máu chảy liên hồi, thần hồn vỡ vụn, cuối cùng không trụ nổi mà quỳ rạp xuống đất, tầm mắt mơ hồ, nhưng lại cảm giác luồng mát lạnh lan khắp cõi lòng khiến nàng có thể giữ vững bình tĩnh, kiên trì đến lúc này.

Sấm sét đùng đoàng khiển người ta càng hoảng sợ, chuẩn bị giáng xuống tia công kích trí mạng.

Thần Sông đứng sau Văn Âm. Từ đầu chí cuối, tuy nàng không ngoảnh lại nhưng vẫn nghe tiếng nó thở dài, đặt bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng.

“Chẳng biết nhóc quá xem trọng hay coi nhẹ ta nữa, bảo ta nhìn nhóc chết trước mặt ta thì sao ta vui được.”

Thần Sông nhìn lên bầu trời đêm, cười nói: “Sấm sét gột rửa đã rửa sạch tội nghiệt rồi, từ nay về sau nàng sạch sẽ, không nợ nần gì cuộc đời này nữa.”

Tiếng sấm nổ vang, rõ ràng bất mãn với kết quả này. Thần Sông dang tay chắn trước người Văn Âm, nói với sấm sét: “Đủ rồi, từ nay về sau nàng là người của ta, cùng ta gánh chịu điều bẩn thỉu trong trời đất, là chìa khóa trói buộc ta, là vũ khí khống chế ta.”

“Nàng nhớ thì ta sống, nàng quên thì ta chết.”

Đây là lần đầu tiên Thần Sông dùng giọng điệu trang trọng như vậy để nói chuyện với ông trời. Sấm nổi từng hồi như muốn rung vỡ trời, cứ thế trút giận một lúc rồi lặng lẽ tan đi. Đây là trận sấm đầu tiên trong núi của mùa xuân năm nay.

Vạn vật ngủ say thức tỉnh, đầu cành lặng lẽ nở rộ vài đóa hoa hồng phấn, tuyết đọng tan vào dòng suối vờn quanh núi.

Văn Âm không vào cõi luân hồi, không đợi được kiếp sau. Trong ngày xuân rực rỡ tươi đẹp, nàng tỉnh lại, nhìn thấy Quả cầu nước vừa hái hoa về, vui sướng nói với nàng: “Lão Thần Núi keo kiệt quá đi mất, chỉ để nhóc vào núi chứ không cho ta vào. Mau lại đây, ta vừa bẻ một cành hoa nở sớm nhất cho nhóc đấy! Cái cây thần kia cứ khóc lóc cầu xin ta đừng bẻ mãi ha ha!”

Đám tiên núi ríu rít bên cạnh nàng, dường như đang lên án hành vi đê tiện này của Tà Thần.

Văn Âm nhìn Quả cầu nước bên bờ kia của con suối hồi lâu rồi hỏi nó: “Chàng không sợ sau một thời gian dài nhàm chán, ta sẽ từ từ thôi thích chàng à?”

Khi nàng hết thích, bắt đầu lãng quên tình yêu dành cho Thần Sông thì nó sẽ phảichết.

Đây là cái giá rất đắt mà Thần Sông phải trả để giữ lại Văn Âm.

Quả cầu nước ngậm cành hoa nhảy nhót nói: “Nếu thực sự có ngày đó thì ta sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì”

Giọng trai trẻ trong trẻo luôn khiến Văn Âm thấy an lòng: “Ta vốn là Tà Thần, nếu có ngày đó thì nhóc cũng đừng đau lòng, có thể giết chết một tên Tà Thần cũng xem như thay trời hành đạo, tích góp công đức.”

Văn Âm đi về phía nó, cúi xuống đặt nó vào lòng bàn tay, nhìn nó nhảy nhót trên tay mình thì khóe mắt hoen cay.

Thần Núi không coi trọng cuộc hôn nhân này.

Ông ta cảm thấy tình yêu của con người rất ngắn ngủi, tối đa một trăm năm Thần Sông sẽ phải chết.

Văn Âm được sấm sét gột rửa, cần phải xây lại thần hồn, bèn ở lại ngọn núi này lánh đời tĩnh dưỡng năm trăm năm.

Thần Sông thường ở chân núi, thỉnh thoảng ở lâu quá cũng ra ngoài dạo chơi rồi quay lại, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tới vạn vật trong núi.

Năm đó sau khi quay lại, nó nói với Văn Âm: “Con sông ở Bắc Sơn vì trần thế loạn lạc mà người chết mỗi lúc một nhiều, còn bẩn hơn cả lúc trước, lúc ta tới phát hiện một con bướm vì bị oán khí ảnh hưởng nên đã giết không ít người ”

Văn Âm ngồi bên suối, chống cằm nghe nó kể chuyện, tính tình nàng đã hoạt bát hơn xưa, lúc nhìn nó thì mặt đong đầy nét cười.

“Nên lần này chàng đi cứu con Bướm tinh kia à?”

“Ta khai đạo cho nó!” Thần Sông kiêu ngạo nói, “Con bướm kia có tội tình gì đâu, nó chỉ tình cờ đi ngang qua, suýt nữa còn bị đám oan hồn dìm nước chết đuối ” Văn Âm hỏi: “Con bướm ấy trông thế nào?”

Thân Sông cười khanh khách: “Là một con bướm đực, cô nhóc ghen à?”

"Văn Âm lắc đầu, lại hỏi: “Ý ta muốn hỏi là con bướm kia có đẹp không?”

Thần Sông trở tay ôm nàng: “Đúng là đẹp thật, đến lượt ta ghen rồi.”

Thần Núi âm thầm thở dài, Tà Thần mà nổi cơn ghen thì rất đáng ghét, chắc cô nhóc kia sẽ chán nó ngay thôi, tính mạng của nó gay go rồi. Lại năm trăm năm nữa qua đi.

Thần hồn Văn Âm đã xây xong, rốt cuộc cũng có hình thái ổn định, có thể rời khỏi núi, theo Thần Sông đi đó đây.

Thỉnh thoảng Thần Núi sẽ nghe tin về hai người họ từ lũ chim chóc và người đi ngang núi. Cách ba trăm năm, vợ chồng Tà Thần lại vào núi thăm nó một lần. Cứ thế mấy ngàn năm trôi qua, Thần Núi nhìn cô gái mặc váy xanh cùng một ngọn sóng đi dọc con suối thì thở dài, xem ra gã Tà Thần này không chết được rồi.

HẾT CHƯƠNG 50