Mị Giả Vô Cương

Quyển 1 - Chương 3-1: Mị Sát (Thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở về viện mình, Vãn Mị liền đi tìm Tiểu Tam, có chút run rẩy rút thanh trường kiếm ra, không dùng nhiều sức lực mà đã chém gãy một chiếc ghế con.

Tiểu Tam đơ ra, nhưng một lát sau liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm: "Ngài làm thế là có ý gì?"

Vãn Mị hất cằm lên: "Ý tứ chính là ta đã thành công, không chỉ giết được tên kia, hơn nữa còn có được bảo kiếm này."

Tiểu Tam cười lạnh: "Như vầy mà cũng là bảo kiếm sao? Vậy ngài thử nhìn coi đây là nơi nào. Nơi này chính là Quỷ Môn, mỗi một tấc đất đều lát phồn hoa, ghế con ngài mới chém đôi cũng là làm từ gỗ trầm hương, có khi còn quý hơn thanh đao đốn củi này gấp trăm lần."

Vãn Mị ngượng ngùng, nhướng mày nhìn hắn, cuối cùng ném thanh kiếm kia đi: "Vậy thì ta thưởng nó cho ngươi chẻ củi, đêm nay ngươi hãy làm cháo táo đỏ cho ta, phải hầm thật đặc."

Tiểu Tam đáp vâng, lại khoanh tay thúc giục nàng: "Nếu chủ tử đã về, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu luyện đàn."

Vãn Mị nhớ tới thanh dù quỷ mị kia: "Nhưng ta thấy, trước tiên ngươi phải nói cho ta biết đã có chuyện gì với cây dù kia, vì sao nó..."

Tiểu Tam vẫn khoanh tay, mặt không biểu tình: "Sự tình liên quan đến ô Hồng Ma sẽ thảo luận sau, hiện tại ngài cần phải học đàn, chặng đường phía trước còn dài."

Đã ở chung một tháng, Vãn Mị phân biệt được ý tứ nặng nhẹ trong giọng hắn, thế là không tranh cãi nữa, cùng hắn tới phòng học đàn.

Để xem lần này lại học diễm khúc dâm dục gì, Vãn Mị sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng rốt cuộc Tiểu Tam chỉ cho nàng học "Sơn Hà Phú", học xong lại ngủ, ngủ dậy lại học, học liên tục ba ngày.

Đến ngày cuối, Tiểu Tam hỏi nàng: "Vậy ngài có biết ý tứ khúc này không?"

Vãn Mị cúi đầu: "Chẳng qua mưu đồ bá nghiệp đều là "vô". Trên đời này, mọi vật rồi cũng sẽ thành "vô"."

Tiểu Tam giật mình, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài Vãn Hương đã đến truyền, bảo Vãn Mị cùng đi với nàng.

Vãn Mị quay đầu nhìn Tiểu Tam một chút, Tiểu Tam đứng dậy, thì thầm bên tai nàng: "Ngài nhớ kỹ, nam nhân không chỉ cần nữ nhân lấy lòng, còn muốn có nữ nhân làm tri kỷ, nhưng tri kỷ này không thể thống trị hắn. Từ khúc kia ý nói mưu đồ bá nghiệp đều là "vô", ngài nếu không thông suốt thì chỉ có thể dừng tại đây."

Vãn Mị vẫn còn hồ đồ, nhưng đã không còn thời gian giải thích, bên kia Vãn Hương đã bước vào cửa, thân mật kéo lấy cánh tay nàng.

"Chúc mừng muội muội nhiệm vụ thành công." Trên đường đi, Vãn Hương cười khúc khích không dứt, nhưng cũng không đề cập tới là đi đến nơi nào.

Đến nơi, Vãn Mị phát hiện đã có ba nữ tử đứng ngoài cổng, ai nấy cũng đều môi hồng răng trắng, cả người diễm lệ.

Nơi đây là một sân viện, cửa viện hình tròn, bên trên có một bảng hiệu bằng trúc, viết chữ thể triện.

Vừa bước vào sân, nàng đã nhìn thấy một dãy phượng hoàng trúc(*), mặc dù là vào mùa đông lạnh lẽo, vậy mà khóm trúc vẫn xanh biếc, mỗi khi có gió thổi qua lại rung động nhịp nhàng như nước mặt hồ.

(*) Phượng hoàng trúc



Đáng tiếc là Vãn Mị không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp thế này, nàng nhanh chóng cùng ba người khác bị đẩy vào một gian phòng, yêu cầu các nàng tắm rửa thay y phục.

Việc tắm rửa diễn ra rất nhanh, y phục được đưa tới lại chỉ là một chiếc áo choàng bằng lụa, căn bản không che được gì.

Sau khi mặc vào, Vãn Mị cười thầm trong bụng: "Y phục như này thì thà không mặc gì còn hơn."

Ba người còn lại có vẻ cũng suy nghĩ thế, nhìn xung quanh có vẻ muốn trò chuyện đôi câu, lại bị người khác cắt ngang, đành phải im lặng đi theo người dẫn đường đến giữa gian phòng.

Ngoài phòng có rèm che, khi các nàng vừa vào liền bị người kéo rèm xuống, trong phòng chỉ có một màu đen kịt, không lọt chút tia sáng.

Bên trong phòng cũng không có lò sưởi nên cái lạnh bắt đầu ngấm vào xương cốt, bốn nữ tử chân trần đứng trên nền đá, chỉ một chốc lát cũng bắt đầu rên rỉ.

Lúc này có người từ từ bước vào, tiếng bước chân cực kỳ nhỏ rồi dừng lại bên người các nàng, bắt đầu vuốt ve thân thể các nàng từ trên xuống dưới.

Hắn vuốt ve vô cùng cẩn thận, sờ mó từ khuôn mặt đến gót chân, thậm chí còn luồn một ngón tay vào nơi riêng tư của Vãn Mị để thử độ căng chặt.

Thế nhưng Vãn Mị cảm thấy hắn không có dục vọng, mục đích giống như chỉ là nghiệm thân. Nếu là thay chủ nhân nghiệm thân, vậy đây hẳn là một kẻ nô tài.

Sau khi nghiệm thân hoàn tất, hắn chạm vào tay một nữ tử, giọng nói cực thấp: "Đi."

Thế là bên trong phòng chỉ còn lại ba người, Vãn Mị đứng chính giữa, nghe được hô hấp run rẩy của hai người kia.

Người bên cạnh bắt đầu đặt đàn trước mặt các nàng, kỹ lưỡng kéo các nàng ngồi xuống, đưa hai tay các nàng đặt lên dây đàn.

Trong đó có một nữ tử tự phủ, đưa tay khẽ miết dây đàn mấy cái, quả nhiên là tiếng đàn uyển chuyển, công lực thâm hậu, Vãn Mị không thể sánh bằng.

Vãn Mị đang ủ rũ, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từ bên trong phòng, thanh âm lạnh lẽo sắc bén, khiến nàng có chút nhớ tới âm thanh của bảo kiếm kia.

"Ta có kêu ngươi đàn sao?" Người kia lên tiếng, bên trong giọng nói là hàn khí hóa thành nội công vờn quanh đỉnh đầu ba người. "Xem ra phẩm vị của Xá La càng ngày càng kém, vậy mà cũng đưa tới những thứ không hiểu quy củ này."

Đây là giọng nói của nam nhân, mà lại là một nam nhân quen ngồi trên nơi cao, Vãn Mị lập tức kết luận như thế.

Nữ tử đánh đàn kia không đáp, thân thể đổ đầy mồ hôi lạnh.

Một lát sau, bên trong phòng vang lên một đoạn tiêu dài, nghe vô cùng xa xôi mà lại bao la hùng vĩ.

"Hiện tại bắt đầu đàn đi." Người kia lại lên tiếng. "Hợp tấu cùng ta, cũng không cần từ khúc gì cố định, chỉ cần hợp phách là được."

Ba người nín thở, nghe theo tiếng tiêu dẫn lối, trong lúc nhất thời tiếng tiêu đã xa xôi không thể đuổi kịp, thế là vội vàng xuất ra bản lĩnh của riêng mình.

Vãn Mị là người học đàn nông cạn nhất trong ba người, kỹ xảo cũng không thể so sánh với ai, đành phải trực tiếp đánh theo bài "Sơn Hà Phú".

Từ khúc này cùng tiếng tiêu vậy mà lại hòa hợp, Vãn Mị sau một hồi mù mờ liền cảm thấy trời đất trước mắt đều sáng sủa.

Lúc này nàng nhớ rõ lời dặn dò của Tiểu Tam, đàn tiêu hợp tấu, không hỏi ý tứ cũng không thể vượt lên tiếng tiêu.

Nhưng chỉ một lát sau nàng liền bắt đầu mất khống chế, bị âm thanh tiếng tiêu chỉ dẫn, tất cả tâm sự bỗng nhiên bộc phát.

Bản thân bị bốn người kia lăng nhục như thế nào, nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải trở thành kẻ mạnh, để trả lại cho những kẻ tổn thương nàng đau đớn gấp trăm lần.

Đương nhiên, như thế vẫn còn chưa đủ, nàng còn muốn đứng trên nơi cao, chúng sinh phủ phục dưới chân, chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể quyết định vận mệnh của kẻ khác.

Không cần ái tình, không cần ấm áp, đến cuối cùng không có gì cũng không đáng kể, nàng chỉ cần đứng trên tất cả, khinh thường nhìn thế gian này.

Tiếng tiêu như có ma ý, có thể moi móc tâm sự của người khác, nàng ý thức được điểm ấy, thế là vội vàng đàn theo quy củ của từ khúc.

Lúc này, nữ tử bên người nàng đột nhiên kêu lên thảm thiết, âm thanh sắc nhọn cắt ngang tiếng tiêu.

"Đều lui ra đi." Trong bóng tối, người kia lại lên tiếng: "Lúc trước có người nói có gian tế trà trộn vào Quỷ Môn, xem ra không giả, lại còn đụng phải ta."

Ba người lui lại, rèm được cuốn lên, ánh sát lọt vào, liền quan sát lẫn nhau một chút.

Vừa đối mặt, Vãn Mị đã nhìn chằm chằm một người, bởi vì nàng phát hiện người đó chảy máu tại chỗ.

Chính xác mà nói là thất khiếu chảy máu, tai mắt mũi miệng đều rướm máu ra ngoài, đập vào mắt mọi người.

Vậy mà nữ tử kia còn tự trấn định, cười xán lạn hỏi hai nàng tại sao như nhìn thấy quỷ thế.

Bên trong viện có người bước tới, khom lưng đến trước mặt nữ tử này, thản nhiên nói: "Công tử mời cô nương đến Hình Đường."

Sắc mặt nữ tử này lập tức xám nghoét, đưa tay đánh xuống đầu, muốn tự sát.

Người đến hừ lạnh, Vãn Mị trông thấy tay áo của hắn có hàn quang lóe lên, ngay lập tức chặt đứt cánh tay phải định tự sát, lại điểm huyệt đạo trước ngực nàng ta.

Vãn Mị kinh ngạc, nhìn cánh tay gãy rơi xuống bên chân mình, máu tươi chậm rãi tràn qua ngón chân, đột nhiên phát giác bản thân không còn thấy sợ hãi nữa.

Rèm trong phòng lúc này được đẩy ra, bên trong có người ló ra, nói: "Công tử mời cô nương vừa rồi tấu "Sơn Hà Phú" quay về."

※※※

Vãn Mị đành phải trở về, chân nhích lên phía trước, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của người dẫn đường, sợ vì bóng đêm mà nhầm phương hướng.

Đột nhiên tiếng bước chân kia ngừng lại, Vãn Mị do dự đứng yên ở đó, liền bị người ta chặn ngang ôm lấy, mạnh mẽ đặt ở dưới thân.

Giường rất lạnh rất cứng, khuôn mặt Vãn Mị bị áp xuống rất không thoải mái, ngay lúc còn đang luống cuống thì hạ thân đã bị người đó xuyên thấu.

Nơi riêng tư còn khô khốc mà nam căn của người kia lại hùng vĩ, Vãn Mị bị đau, vội vàng cắn môi dưới.

"Đau sao?" Nam nhân thấp giọng: "Yên tâm, ngươi sẽ nhanh chóng quên cơn đau này."

Vãn Mị không dám đáp lời, nam nhân thế là bắt đầu co người, chậm rãi mà nhịp nhàng.

Sợ rằng tư thế tiến vào từ sau không đủ sâu, Vãn Mị tự động cong lên bờ mông, phối hợp với tiết tấu của hắn.

Nam nhân tăng tốc một chút, một tay vuốt ve thăm dò, một tay bắt đầu xoa nắn hoa tâm cứng rắn của nàng.

Khoái cảm như điện phóng tới, mỗi động tác của nam nhân đều tiến sâu vào trong thân thể của nàng, khiến toàn thân nàng nóng hổi, dần quên cơn đau lúc trước.

Vãn Mị thở dốc, dồn dập khi đến cao trào, nơi riêng tư thắt chặt, bao phủ lấy nam căn người kia.

Nam nhân giơ tay xoay nàng lại, giống như lật một con rối, lại đổi vị trí tiếp tục.

Lần này Vãn Mị đã quên hết mọi kỹ xảo huấn luyện, hai đùi gác trên cổ nam nhân, tùy theo ý hắn tới lui trong thân thể nàng.

Đây là một nam nhân cường hãn, thân thể cường hãn, khí tức cường hãn, Vãn Mị cảm nhận sự vui vẻ khi bị chinh phục.

Nơi riêng tư càng thêm ẩm ướt, nam nhân lấy một chút chất lỏng xoa lên đầu nhũ nàng, toàn thân Vãn Mị run rẩy, linh hồn rầm rĩ chờ đợi đợt cao trào thứ hai.

Có thể do thể lực nàng không tốt, thời điểm hắn nức nở cắn vào đầu vai của nàng, Vãn Mị vậy mà trông thấy trời đầy mây, tại đợt cao triều mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, Vãn Mị vẫn không dám tin, phát hiện mình đang nằm trước ngực nam tử, mà người này hô hấp đều đều, xem ra là đã ngủ.

Nàng thực sự không nhịn được tò mò, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của hắn.

Đầu tiên chạm đến mũi, sống mũi thẳng tắp, có thể đoán được gương mặt người này kiên nghị.

Còn lại ngũ quan đều trong tầm tay, chỉ cần chạm thêm mấy cái liền có thể thăm dò phần nào dung mạo người kia, nhưng cuối cùng Vãn Mị vẫn do dự, bình tĩnh thu tay về.

Hoặc là chưa đến lúc để biết, hoặc là ở địa phương quỷ mị này, nàng vẫn nên từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình.

Nam nhân cũng vừa tỉnh, hô hấp bên tai nàng cũng hơi lạnh.

"Biết tại sao ta không lập tức chọn ngươi không?" Hắn lên tiếng. "Cũng là vì ngươi quá mức thông minh, quá giỏi kiềm chế, thế mà lại có thể tránh thoát tiếng tiêu của ta. Ta vốn không thích nữ nhân dính người, cũng không thích nữ nhân đầu não, nhưng nữ nhân tuổi này mà thông minh như vậy, cũng chưa hẳn là chuyện tốt."

Vãn Mị im lặng, nàng biết lúc này nói gì cũng là dư thừa.

"Ngươi đi đi." Cuối cùng nam nhân thu hồi ôm ấp: "Ta muốn nữ nhân giúp ta nhập mộng, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành."

Vãn Mị không nói lời nào, nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị rời đi.

Lúc này nam nhân kinh ngạc kêu lên: "Thế mà đã giờ Mùi rồi sao? Vậy mà ta đã ngủ một canh giờ sao?"

"Đây là giấc ngủ lâu nhất trong hai năm qua của ta." Thanh âm của hắn hòa hoãn một chút, giọng nói có chút khản đặc: "Nói cho ta, ngươi tên gì?"

Giọng nói khàn khàn mệt mỏi, giống như uy nghiêm và sức lực kiên cường lại lộ ra một khuyết điểm, Vãn Mị dừng lại, cảm thấy mình bắt đầu bị hấp dẫn bởi âm thanh này.

"Vãn Mị." Nàng báo danh tự của mình, giẫm lên mặt đất lạnh buốt, trần trụi rời đi.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.