[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 32



Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, dùng sức giãy khỏi Triển Chiêu, nói nhỏ: “Mèo… Triển Chiêu, mau thả ta xuống.” Được lắm, thể diện của Bạch gia gia trước đám người Khai Phong Phủ mất toi cả rồi.

Khuôn mặt Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường còn đỏ hơn gấp mấy lần, nhưng hắn cũng không lập tức buông tay, nhẹ bước tới ghế dựa phía trước, đặt Bạch Ngọc Đường xuống ghế, khẽ khàng nâng niu như đặt một vật dễ vỡ. Rồi mới đi tới chỗ Bao đại nhân ôm quyền hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã về.”

Những người khác nhìn thấy hành động cẩn trọng của Triển Chiêu với bạch y nhân kia, càng thêm sửng sốt không nói nên lời.

Bao đại nhân là người hiểu nhiều biết rộng, tương đối lãnh tĩnh, sau khi bị lời Triển Chiêu làm cho hoàn hồn, nhanh chóng nhận ra người ngồi đằng đó là ai: “Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp có chuyện gì sao?”

Nhìn y bụng to như trống, giống hệt thai phụ sắp sinh, Triển hộ vệ còn cẩn thận với y như thế, hẳn là đã mắc bệnh gì quái lạ. Huống hồ Bạch Ngọc Đường xưa nay cứng cỏi mạnh mẽ, nếu như không phải thân thể suy yếu cực độ, làm sao cam tâm chấp nhận tư thế đó?

Công Tôn tiên sinh và bốn người còn lại nghe Bao đại nhân hỏi vậy, mới nhìn ra người nọ đúng là Bạch Ngọc Đường. Nhất loạt nghi hoặc nhìn sang Triển Chiêu.

“Chuyện này…” Triển Chiêu có chút ngập ngừng, chẳng rõ nên nói thế nào, trộm liếc về phía Bạch Ngọc Đường, đã thấy y làm mình làm mẩy, bĩu môi nhăn mày, ngoảnh sang một bên, không thèm để ý đến hắn.

Nghĩ đến trước lúc trở về, Ngọc Đường đã nói với hắn, nếu như nguyện ý bên nhau, y sẽ không sợ mọi người ở Khai Phong Phủ biết chuyện. Hơn nữa, dù gì bọn họ cũng đã nhìn thấy hai người trong tình trạng này, không thể che giấu được nữa, từ nay về sau còn phải làm phiền tiên sinh chăm sóc Ngọc Đường.

Vì vậy, hắn gom góp dũng khí, trả lời: “Ngọc Đường đang mang cốt nhục của thuộc hạ, đã được bảy tháng.”

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, song đám đông nãy giờ chăm chú chờ đợi đáp án vẫn nghe rất rõ.

“Cái gì?”

“Không thể nào!”

“Không có khả năng!”

“Lừa đảo!”

“Bạch thiếu hiệp là nam nhân mà!”

Tứ đại giáo úy lần đầu tiên chưa có sự cho phép của Bao đại nhân đã tự ý hành động, kinh hoảng la lên. Ngay cả Công Tôn tiên sinh vốn luôn trầm tĩnh cũng không nén được ngờ vực.

Bao đại nhân hết sức bối rối, nhìn vào phần bụng nhô cao tròn trặn của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn về phía Triển Chiêu chờ hắn giải thích.

Cách đây vài ngày, ông nhận được thư của Triển hộ vệ, nói là mình và Bạch thiếu hiệp đang ở cùng nhau, và sẽ lập tức lên đường hồi phủ. Dựa vào thân thủ hai người, không quá một ngày là về đến nơi, chẳng nghĩ lại kéo ra tới vài ngày, cũng đã có chút khó hiểu. Ông thực không ngờ nguồn cơn lạ lùng đến vậy.

“Ngọc Đường dùng xong linh dược do Lô phu nhân phối chế, thể chất biến đổi, có thể lấy thân nam tử sinh con nối dòng.” Triển Chiêu khó khăn mở miệng, chỉ sợ mọi người tiếp tục truy vấn, lỡ như hỏi hắn Ngọc Đường mang thai ra sao, hoặc là hắn làm thế nào để khiến Ngọc Đường mang thai, thực sự hắn không thể nói.

Lại vừa nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Đại nhân, tiên sinh, tại sao tất cả tụ tập ở đây, lại có vụ án gì ư?” Vừa rồi bước vào, nhìn thấy mọi người thần sắc ngưng trọng vây quanh một chỗ, như đang bàn bạc vụ án nào đó cực kì nan giải.

Mấy ngày hắn không ở đây, phần việc của hắn đã phiền mọi người gánh đỡ, chẳng biết bây giờ có thể giúp gì không?

Bao đại nhân nghe hắn nhắc đến vụ án, trở lại vẻ mặt thiết diện vô tư ngày thường, chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường…

***

Hoàng cung. Trong ngự thư phòng.

Một người toàn thân vận y phục vàng cao quý, bóng lưng lay động theo ngọn đèn chập chờn hắt bóng, thân hình không quá cao lớn vạm vỡ, thậm chí có phần gầy gò, song khắp người lại toát lên khí chất vương giả, khiến cho người ta không rét mà run…

Trái lại, kẻ quỳ trên mặt đất phía sau lưng hắn, mặc dù dáng người uy vũ to lớn, cơ thịt phát triển, thế nhưng không hề tương xứng với thân hình, gã run rẩy quỳ rạp trên sàn, khuôn mặt gần như dính sát vào đất, giống hệt một con thỏ nhỏ rơi vào miệng hổ.



( Anh Trinh đã lên sàn ~~)

(Thằng chết dẫm ~ ta giếtttttt* đạp đạp