[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 46



Đại lao bộ Hình.

Bạch Ngọc Đường im lặng khoanh chân ngồi trên đống cỏ ở góc nhà lao, tay chân đều bị khóa bằng xích sắt. Tuy y đã vơ toàn bộ cỏ khô chung quanh đệm dưới thân người, thế nhưng vẫn không ngăn nổi hơi lạnh âm u ẩm ướt, trong bụng từng đợt lạnh lẽo khó chịu, vạt áo dấp dính mồ hôi.

Y lấy ra một bình sứ trắng nhỏ, dốc ra hai viên thuốc màu đỏ nhạt, ngửa đầu nuốt xuống.

Hôm qua trước khi bị bắt, Công Tôn tiên sinh âm thầm đưa y cái này, vốn để dùng vào tình huống cấp bách không kịp sắc thuốc, chẳng ngờ lại dùng trong trường hợp này. Cũng bởi mấy nha dịch nhận lệnh bắt y nể mặt Khai Phong Phủ, mắt nhắm mắt mở để y mang theo.

Bởi vì sự cố bất ngờ, Công Tôn tiên sinh chưa kịp chuẩn bị nhiều, lượng thuốc chỉ đủ dùng cho hai ngày, chính là hiện tại có lẽ không cần thêm nữa, qua hôm nay…

Bạch Ngọc Đường cúi nhìn thành bụng tròn đầy cao ngất, vươn tay xoa nhẹ vài vòng, thuốc bắt đầu có tác dụng, đau đớn giảm đi đôi chút, song đứa bé vẫn quẫy đạp không ngừng, tựa hồ biết sinh mệnh mình không còn được bao lâu, ráng sức truyền đạt với phụ thân nỗi sợ hãi bất an mãnh liệt.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ đứa nhỏ không chịu ngủ yên, nói với nó rằng: “Hảo hài tử, không phải sợ. Hài nhi của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu thể là hạng thỏ đế nhát gan, hai phụ thân con đều là anh hùng hào kiệt, chớ để chúng ta mất mặt,nghe không?”

Đứa nhỏ dường như có linh tính kì lạ, nghe hiểu lời phụ thân, dần dần an tĩnh trở lại.

Bạch Ngọc Đường biết, vụ án lần này tuyệt không đơn giản.

Lúc y bị dẫn đi, mấy tay nha dịch đã nói, đem y giao cho Hình bộ xử trí là quyết định của Thái hậu, xem ra không phải ai đó trong hoàng thất muốn báo thù cho Phí Lương Nghĩa, mà là y đã vô ý đắc tội hoàng tộc, cho nên người ta mới nhân cơ hội diệt trừ. Bằng không, vụ án giết người cỏn con ở chốn dân gian liên quan gì đến Thái hậu, khiến ngài đích thân can dự, thậm chí không cho phép Bao đại nhân nhúng tay, là lo không lấy được mạng mình hay sao?

Bạch Ngọc Đường không phải kẻ ngốc, nếu họ thực sự muốn y phải chết, kiểu gì cũng tìm mọi cách để y cung khai, dù gì cũng một đường chết, thế nên Bạch Ngọc Đường chưa từng chống cự, dứt khoát kí tên vào tờ cáo trạng. Y chẳng sợ quyền thế, càng chẳng sợ nỗi đau da thịt, chỉ là đứa nhỏ y đã mất bao công sức bảo hộ, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà thôi.

Dù lòng vạn phần không cam, y vẫn cố gắng nhẫn nhịn, từ lần suýt mất đứa bé, Bạch Ngọc Đường cơ hồ thay đổi rất nhiều, vì đứa con trong bụng, y có thể ngoan ngoãn nằm trên giường hơn nửa tháng, không ra khỏi cửa một bước, cũng có thể tận lực đè nén cơn giận, nhất nhất nghe theo sự xếp đặt của Công Tôn tiên sinh.

Hiện giờ y cũng sẽ chịu nhục, nhận lấy tội danh vô lí này, chỉ để tạm thời giữ nó bình an. Chưa đến giờ khắc cuối cùng, y tuyệt đối chưa buông tay. Mặc dù đón đợi y là cái chết, y cũng không để đứa nhỏ chết trước mình, y phải bảo vệ nó đến giây cuối cùng. Trước đi rời đi, y đã nói với Công Tôn tiên sinh, giả như y chết, ông phải lập tức lấy đứa bé khỏi bụng y, giữ lại cho nó một cơ hội sống.

Y cũng ngầm hạ quyết tâm, nếu y tránh được một kiếp này, nhất định y phải tìm cho ra tên khốn nạn đê hèn kia, sau đó cho hắn một kiếm.

Còn đồ mèo thối đó nữa, hắn lại để cho người của Khai Phong Phủ giấu y mọi chuyện. Hắn quá khinh thường Ngũ gia rồi đấy. Chuyện này vốn là chuyện của Ngũ gia, hắn chõ mũi vào đã đành, còn đá ta sang một bên. Giả như Ngũ gia không bị bắt đi, bọn họ sẽ còn dối gạt ta bao lâu nữa.

Ngũ gia chỉ là lớn bụng, không phải đầu óc xảy ra vấn đề, tại sao hắn lại không tin ta chứ. Dẫu biết Triển Chiêu vì bảo vệ mình, không muốn để mình lo lắng, có điều cứ nghĩ đến việc mèo con coi y là kẻ vô dụng, y lại khó chịu hết sức.

“Mèo thối, nếu Ngũ gia ta sống sót ra khỏi chỗ này, nhất định sẽ không để yên cho ngươi.”

Dứt lời, trong đầu Bạch Ngọc Đường bỗng chợt hiện ra gương mặt Triển Chiêu hôm ấy: “Ngọc Đường, giả sử Triển Chiêu vô năng, thật sự không cứu được ngươi và con, ta quyết không để Ngọc Đường cô đơn một mình, bất luận lên trời xuống đất, ta Triển Chiêu thề cùng Bạch Ngọc Đường một đường.”

Nếu mình chết đi, chỉ sợ mèo con…

Bạch Ngọc Đường cố sức vận khởi nội lực toàn thân, dồn ở đan điền, tập trung bảo vệ thai nhi.

Giờ đây y chỉ hi vọng đứa bé trong bụng có thể toàn mạng, thay y ở bên Triển Chiêu, hi vọng Triển Chiêu có thể vì nó mà gắng giữ gìn, chẳng phải mèo con coi trọng trách nhiệm lắm sao? Hẳn là hắn sẽ không nhẫn tâm để con mình thành cô nhi…

Không bao lâu sau, hơn mười ngục tốt tiến vào đại lao, cởi bỏ xích sắt cho Bạch Ngọc Đường, thay bằng gông cùm, sau đó giải y lên xe tù, tiến ra pháp trường.

Với Bạch Ngọc Đường, quãng đường này cơ hồ đằng đẵng không có điểm dừng. Đã sắp chính Ngọ, trên đầu nắng hè chói chang bỏng gắt, trái ngược hoàn toàn với chốn lao ngục thâm u lạnh lẽo. Hai ngày một đêm không ăn không uống, sức lực đã sớm tan rã, chút nước còn lại dường như đã chảy thành mồ hôi, đứa nhỏ trong bụng có nội lực bảo vệ, không thấy có gì khác thường, nhưng là Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu không chống đỡ nổi, đáy mắt hoa lên, thái dương đau nhức, chỉ e đã bị cảm nắng.