Minh Châu Ký

Chương 11



Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu nhị đến báo có Hách trưởng thôn đến tìm Minh Châu. Minh Châu lập tức cho mời.

Ngay tại lúc nhìn thấy Minh Châu, Hách Luân đã nhận ra, đây chính là tiểu thư năm xưa. Gương mặt giống Yến đại lão gia đến tám phần, cùng khí chất hòa nhã quen thuộc của phu nhân, trong khoảnh khắc làm cho Hách Luân có cảm giác hai vị chủ tử đang đứng trước mặt mình. Hách Luân vội vàng quỳ xuống hành lễ.

- Nô tài bái kiến tiểu thư!

Minh Châu gật đầu.

- Hách đại ca, xin mời đứng lên.

Hách Luân không khỏi nghẹn ngào, cuối đầu đưa lại đồng tâm kết cho Minh Châu.

- Tiểu thư! Nô tài biết, chắc chắn sẽ có một ngày người trở về.

- Hách đại ca, gia đình huynh đã theo hầu tổ phụ và phụ thân ta mấy mươi năm, nên ta sẽ nói thẳng. Lần này ta trở về theo tổ huấn gia phụ, khôi phục từ đường Yến gia. Ta mới trở về, còn nhiều việc cần người giúp sức, ngươi có sẵn sàng giúp ta một tay hay không?

Hách Luân vội vã quỳ xuống.

- Tiểu thư, sao nô tài dám nhận lời này! Không chỉ nô tài, tất cả huynh đệ tỉ muội năm xưa làm việc ở Yến gia, hiện tại vẫn còn ở tại Yến Lương thôn chờ đợi được quay về phụng sự. Có việc gì xin tiểu thư cứ căn dặn.

Minh Châu ra hiệu, Xuân Hạnh và Mộc Đông vào gian trong lấy ra một cái rương nhỏ và một cuộn tranh.

Hách Luân và Minh Châu bàn bạc suốt mấy canh giờ, mới xem như tạm ổn.

~~~~~ Tôi là đường phân cách bàn bạc công việc ~~~~~

Trong suốt sáu tháng tiếp theo, một dòng nước ngầm đã âm thầm len lỏi khắp huyện Tần Hoài.

Nghe đồn, trưởng thôn Hách Luân nhận được phần thừa kế từ người bà con vừa qua đời ở Kinh đô, đang dùng hết vốn liến đầu tư vào "bất động sản" huyện Tần Hoài.

Lại có tin đồn, có một đại gia từ nước ngoài về, đã mua lại viện trạch của Yến gia năm xưa. Do có quá nhiều người chết ở đó, người ta đồn sân trạch này đầy ma, nên được mua lại với giá bằng một phần mười giá trị của nó.

Mấy tháng sau, lại có người đồn Hách Luân sa vào cờ bạc, tài sản chẳng mấy chốc mọc cánh bay đi. Cuối cùng không thể chịu nổi, bán hết sạch ruộng đất, còn phải đi làm quản gia cho nhà người ta.

Tin đồn bay đầy trời. Người dân huyện Tần Hoài lâu rồi chưa sôi động như vậy. Tin hôm qua chưa tiêu hóa kịp, hôm nay đã có tin khác.

Sau sáu tháng, cơ bản đất đai của huyên Tần Hoài đã trở lại trong tay của Yến Minh Châu.

Dần dần, Tác đại nhân – Tri huyện của huyện Tần Hoài đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.

- Sư gia, đợt này, sao tiền thuế sao lại ít như vậy?

Huỳnh sư gia vội vã đáp lời.

- Dạ bẩm đại nhân, thuế đất tiểu nhân vẫn thu đầy đủ. Chỉ có điều...

- Có điều cái gì? Ngươi ấp úng cái gì?

- Bẩm đại nhân, hiện tại mức thuế được nộp đúng với mức thuế được quy định, không phải mức thuế mới của huyện Tần Hoài ạ.

Tác đại nhân tức giận đập bàn.

- Phản rồi! Bọn chúng dám chống đối ta sao?

Huỳnh sư gia run rẩy bẩm tấu.

- Bẩm đại nhân, thật ra, trong sáu tháng nay, đất đai của huyện Tần Hoài đã lần lượt bị thu mua lại. Cơ bản hiện tại năm phần đều nằm trong tay địa chủ mới, là Minh gia cô nương ạ.

Tác đại ném cái quạt trong tay vào người Huỳnh sư gia.

- Ngươi trông coi đất đai trong huyện cái kiểu gì vậy? Sao lại để một nữ nhân thu mua nhiều đất như thế? Ngươi đóng một lần nhiều con dấu khế ước mua bán như thế mà không hay biết gì hay sao?

- Bẩm đại nhân, cái này không thể trách tiểu nhân được. Mấy tháng trước, tên Hách Luân đó, hắn nói là hắn đã được thừa kế một khối tài sản từ người bà con xa ở Kinh đô. Cứ năm ba bữa là mua một miếng đất, nói là làm sính lễ sau này cho con trai hắn.

Tiểu nhân thấy vậy cũng không nghi ngờ gì. Về sau hắn mua càng ngày càng nhiều, nhưng xét thấy hắn chỉ mua khu vực đất đỏ bỏ hoang ở phía tây, nên tiểu nhân cũng không quản nhiều. Dù gì hắn cũng là người trong huyện chúng ta.


Tác đại nhân khó hiểu:

- Vậy tại sao tất cả bây giờ lại rơi vào tay ả họ Minh đó?

- Dạ bẩm, hai tháng trở lại đây Hách Luân đam mê cờ bạc, đã bán dần số ruộng đất đó cho tỷ muội nhà họ Minh đó. Đợt thuế này, con ả họ Minh đó, nó không chịu nộp mức thuế mới. Nghe nói nó đến nộp cho Thủ quỹ huyện, sau đó cứ thế đi về, dù cho Thủ quỹ đã báo là nộp thiếu.

Trên thực tế, những gì Huỳnh sư gia nói là đúng với những gì đã xảy ra với hắn. Chỉ có một điều hắn không dám nói cho Tác tri huyện biết, đó là mỗi lần hắn đóng dấu xác nhận vào khế ước mua bán, Hách Luân đều dúi cho hắn một túi bạc lớn, nên hắn không xem xét kỹ, đóng dấu lập tức.

Tác đại nhân ngay lập tức nổi giận:

- Nực cười! Một nữ nhân ngang nhiên dám chống lại mệnh quan triều đình hay sao? Ngày mai ngươi mang theo gia đinh đến gặp ả tiện nhân đó cho bổn quan. Phải làm cho ả biết, ả đang sống trên đất của ai.

~~~~~ Tôi là đường phân cách giận dữ ~~~~~

Minh Châu đang kiểm tra báo cáo vụ mùa đầu tiên của khu vực đất đỏ, thì Hạ Quả hớt hải từ bên ngoài chạy vào.

- Tiểu thư! Tiểu thư! Có rất nhiều quan binh kéo đến! Nói là muốn bắt tiểu thư về nha môn chịu phạt ạ!

Minh Châu nhìn qua phía Tĩnh Thu, thản nhiên hỏi.

- Tĩnh Thu, em kiểm đếm sổ sách thu chi thế nào rồi?

Tĩnh Thu nhẹ nhàng đáp.

- Dạ tiểu thư, trên cơ bản sổ sách của Hách quản gia đưa lên đều không có vấn đề gì. Em chỉ còn các khoản chi cây giống và nông cụ tháng rồi nữa là xong ạ.

- Tốt lắm! – Nói xong gọi với vào gian trong – Xuân Hạnh! Chuẩn bị đồ cho tiểu thư em đi hầu quan tri huyện!

Xuân Hạnh từ trong phòng mỉm cười bước ra.

- Đã xong rồi. Tiểu thư vào đi, em giúp tiểu thư chỉnh trang.

- Em ra nói với Mộc Đông mời chư vị quan binh về trước, lát nữa tự ta sẽ đến bái kiến Tri huyện đại nhân. Gặp Mộc Đông xong xuống bếp lấy cho ta mấy đĩa điểm tâm lên đây! Phải bỏ bụng mới có sức giết địch chứ! – Minh Châu vừa nói, vừa cười nháy mắt với Hạ Quả.

Hạ Quả cười không nổi. Tiểu thư và mọi người có phải đã quá bình tĩnh rồi không? Nàng gãi gãi đầu rồi lui ra nhận lệnh.

Hạ Quả đi ra chưa được bao lâu, trong sân vang lên tiếng ồn ào xen lẫn tiếng đồ đạc bị đập phá. Lúc này, Minh Châu mới đứng dậy, cùng Xuân Hạnh ra ngoài.

Vừa vào sân đã thấy một toán quan binh, đứng đầu là một người ăn mặc như sư gia, đang hừng hực khí thế xông vào trạch viện. Hạ Quả, Mộc Đông và các gia đinh trong viện đã thủ thế, sẵn sàng xông vào đánh nhau. Trong sân đã có mấy chậu cây bị đập vỡ.

Minh Châu bình tĩnh phẩy quạt, lên tiếng.

- Tất cả dừng tay! Ai tới nói cho bổn tiểu thư biết đang có chuyện gì xảy ra?