Minh Châu Ký

Chương 5



Sau khi họp bàn, thống nhất phương án chữa trị, Minh Châu đưa cho mỗi vị chưởng quầy một tấm ngân phiếu.

- Đây là tiền thuốc ta ứng ra. Xin chư vị hãy nhận lấy tiền này, rồi bán ra toa thuốc chữa bệnh với giá bằng một nửa giá thuốc so với bình thường. Thời điểm này bá tánh vô cùng khó khăn, xin các vị hãy để ta cùng ra sức.

Có ba vị chưởng quầy lật đật đứng lên từ chối.

- Cô nương, cô nương đã cho toa thuốc, sao còn xuất tiền! Việc làm này của cô nương, chúng tôi thật sự không dám nhận.

Minh Châu tiếp tục đưa tiền cho các chưởng quầy.

- Xin chư vị nhận lấy và gấp rút thực hiện theo kế hoạch. Trong thời gian chư vị cùng ta tranh luận ở đây, thì ngoài kia càng có nhiều người phải mất mạng vì bệnh dịch này. Kính mong chư vị hỗ trợ.

Minh Châu bỗng ngưng lại một chút, lạnh lùng.

- Tuy nhiên, xin chư vị hãy dùng tiền này cẩn thận. Tai mắt của ta ở khắp nơi. Nếu tiền ta đưa thiếu, chư vị có thể gặp ta để lấy thêm. Nhưng nếu có tà tâm thu lợi, ta nhất định sẽ không dễ dàng cho qua, mong chư vị lưu ý.

Các chưởng quỹ cũng nhìn ra, đây không phải nhân vật tầm thường, nhanh chóng đồng ý rồi ra về, không dám nán lại lâu.

Minh Châu lại gọi Tôn tiểu nhị và đưa cho hắn một mảnh giấy và một túi tiền.

- Đây là phương pháp điều trị bệnh tại nhà. Ngươi đi mua giấy mực, cầm theo bản hướng dẫn này, mang tất cả đến học đường nhờ các tiên sinh và học sinh chép ra thành nhiều bản. Khi xong việc, ngươi hãy nhanh chóng đưa tới các nhà thuốc. Mỗi một thang thuốc bán ra đều phải kèm theo bản chỉ dẫn này. Ngươi có làm được không?

Tôn tiểu nhị lập tức vâng dạ rồi chạy đi làm việc ngay.

Ngay buổi chiều hôm đó, các nhà thuốc đồng loạt treo biển "Thuốc trị dịch bệnh". Người dân mừng rỡ vô cùng, ồ ạt đến mua thuốc.

Tất cả dân chúng trong huyện được sắp xếp mua thuốc với giá rẻ. Nhà nào nghèo khổ được phát thuốc miễn phí. Mỗi một thang thuốc bán ra đều có kèm theo bản chỉ dẫn điều trị tại nhà.

Thực hiện phương pháp chữa bệnh được mười ngày, tình trạng bệnh dịch của huyện Nghi Xuân tiến triển thấy rõ. Ít nhất, từ khi có thuốc, đã không còn người nào chết vì sốt phát ban.

Một buổi sáng, Minh Châu đang sửa soạn hành lý tiếp tục lên đường thì bị quan binh bao vây áp giải đến công đường.

Trên công đường huyện Nghi Xuân, quan Tri huyện - Thường đại nhân béo mập đang ngồi chễm chệ trên ghế và nhìn nàng bằng cặp mắt bất thiện.

Thấy Minh Châu đã đến nhưng chỉ đứng nhìn mình chằm chằm, Thường tri huyện đập bàn phát uy.

- Điêu dân to gan! Thấy bản đại nhân còn không biết hành lễ!

Minh Châu cười cười, không để ý nói.

- Đại nhân bớt giận! Tiểu nữ từ nhỏ chưa bao giờ được diện kiến quan gia, nên không biết cách hành lễ, mong đại nhân chớ trách.

Nghe ra giọng điệu Minh Châu không có chút sợ hãi nào, hắn lại lớn giọng hạch tội nàng.

- Tiện nhân kia! Có người tố cáo ngươi đầu cơ tích trữ, tranh thủ kiếm lời lúc dân chúng đang lâm vào hoàn cảnh bệnh dịch nguy nan. Ngươi có nhận tội không?

Minh Châu hơi kinh ngạc. Tội trạng như thế mà tên chó má này cũng quy cho nàng cho được. Nàng tiếp tục nói đều đều.

- Tiểu nữ không làm. Tiểu nữ không nhận. Tiểu nữ không có tội.

Thường tri huyện vẻ mặt đắc thắng, mỉa mai nàng.

- À! Nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người đâu! Gọi Trung chưởng quầy và Hà chưởng quầy lên đây!

Trung chưởng quầy và Hà chưởng quầy là hai trong số năm vị chưởng quầy đã nhận tiền của Minh Châu để bán thuốc cho người dân.

Thường tri huyện lại tiếp tục đập bàn thị uy với hai người này.

- Các ngươi hãy trả lời bổn quan! Có phải con tiện dân này đã đưa tiền cho các ngươi thu mua thuốc rồi bán ra với giá cao hay không?

Hà chưởng quỹ lấm lét liếc Minh Châu rồi run rẩy đáp.

- Dạ bẩm đại nhân, chính là cô ta! Hơn mười ngày trước, cô ta vừa đến huyện đã thu mua hết dược liệu hạ sốt với giá rẻ từ chúng thảo dân. Sau khi cho ra phương thuốc, cô ta bán lại cho hiệu thuốc của thảo dân với giá gấp đôi ạ!

Thường tri huyện cười đê tiện với Minh Châu.

- Tiện nhân! Ngươi còn gì để nói!

Minh Châu mặt không biến sắc, bình tĩnh hỏi hai chưởng quầy đang quỳ.

- Xin hỏi Trung chưởng quầy và Hà chưởng quầy, các người gặp ta để bán thuốc cho ta ở đâu? Vào thời gian nào? Giấy tờ mua bán thuốc ở đâu?

Hà chưởng quầy và Trung chưởng quầy bối rối, nhưng cũng cố gắng chống chế.

- Ta... Phải rồi! Ngươi trước giờ chỉ liên lạc với bọn ta bằng chân sai vặt ở quán trọ! Đại nhân có thể cho bắt tiểu nhị lên thẩm vấn!

Kỳ lạ thay, Thường tri huyện đồng ý dễ dàng và cử hai tên quan binh đi bắt tiểu nhị. Một hồi sau, quan binh lên báo, Tôn tiểu nhị đã trốn đi mất tích.

Lúc này, ở bên ngoài dân chúng xôn xao. Quả thật giá thuốc của hiệu thuốc Trung gia và Hà gia bán mắc gấp đôi so với các hiệu thuốc còn lại. Nhưng tình hình lúc đó, cung không đủ cầu, một số người phải bấm bụng đi mua thuốc. Nghe Tri huyện nói vậy, đám đông phẫn nộ đã bắt đầu công kích Minh Châu.

- Nữ nhân này thật ác độc!

- Đúng vậy! Nhân lúc đang có dịch bệnh, đầu cơ tích trữ kiếm lời! đúng là không phải người!

- Trời ơi, sao trên đời này lại có nữ nhân tham lam tàn nhẫn như thế...

- Giết chết ả ta đi! Loại phụ nữ ác độc như thế này không nên sống!

- Đúng vậy, giết chết ả đi!

Tên Tri huyện chết tiệt này, giăng một cái bẫy thật to! Minh Châu không để ý những lời xỉ vả xung quanh, tiếp tục hỏi Thường tri huyện.

- Đại nhân, nếu đại nhân đã khép tội tiểu nữ như vậy, dám hỏi đại nhân định xử phạt tiểu nữ như thế nào?

Thường tri huyện trong lòng vô cùng đắc ý. Nữ nhân này và tiền bạc của ả sẽ phải về tay hắn. Hắn ta hắng giọng rồi làm ra vẻ độ lượng với Minh Châu.

- Hừ! Coi như nhà ngươi cũng biết tội! Niệm tình người phạm tội lần đầu, ta sẽ tịch thu hết tiền bạc của ngươi, sung vào công quỹ của huyện. Còn ngươi sẽ bị biếm thành nô lệ! Nếu biết quay đầu hối cải, bản quan sẽ rộng lòng thu mua ngươi, để ngươi có cơ hội hầu hạ bản quan, lấy công chuộc tội!

Minh Châu nghe xong lời này, bật cười thành tiếng. Nhìn xem! Lố bịch cỡ nào a! Tên béo chết tiệt! Tham lam tiền của ta! Còn tham cả bản cô nương!

Minh Châu vừa định đáp lời, bỗng thấy mặt đất rung chuyển càng ngày càng mạnh. Nàng cười rạng rỡ hơn, nói với Thường tri huyện đang cao cao tại thượng trên kia.

- Đại nhân! E là kiếp này, đại nhân không có diễm phúc được bản cô nương hầu hạ rồi!