Minh Vương Phu Nhân

Chương 19



Edit: Oreo

Beta: Mò Mẫm

Ngày hôm sau khi Ngọc Ngưng tỉnh lại trên người nàng đã không còn lưu lại chút dấu vết nào của bệnh sởi.

Nàng đem hai bộ đồ ra chỗ sáng tỉ mỉ quan sát, một bộ có dính bột phấn trắng ở bên trong, một bộ lại giấu vài cây châm. Toàn bộ châm đều được giấu ở bên sườn áo, nếu không cẩn thận kiểm tra thì căn bản sẽ không thể phát hiện.

Ngọc Ngưng không nghĩ Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên lại ác độc tới mức này, chuyện gì cũng phải so đo tính toán với nàng.

Nàng đem hai bộ xiêm y đi giặt, dùng nước ấm giặt lại vài lần rồi mới mang ra phơi dưới ánh nắng.

Sau khi giặt xong Ngọc Ngưng thu dọn chậu rồi đứng lên, trong nháy mắt nàng cảm thấy bụng nhỏ ẩn ẩn đau, cơn đau quá mức rõ ràng khiến tay chân nàng đều trở nên lạnh băng.

Ngọc Ngưng rửa tay rồi trở về phòng, trong lòng nàng vô cùng bất an.

Bụng đau như vậy có phải đã hoài thai hài tử rồi không?

Nếu bụng nàng dần dần to lên như bóng cao su, người khác sẽ đối đãi nàng và Bạch thị như thế nào?

Ngọc Ngưng càng nghĩ càng thêm sợ hãi, lúc ăn cơm trưa, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, ăn cũng ít đi.

Bạch thị thấy sắc mặt Ngọc Ngưng không tốt, bà hỏi: "Ngưng nhi, con làm sao vậy?"

Ngọc Ngưng miễn cưỡng cười cười: "Buổi sáng con có giặt một ít quần áo, chắc do mệt mỏi quá."

"Ăn cơm xong thì ra ngoài ra ngoài một chút, tản bộ tiêu cơm, cứ ở mãi trong phòng cũng không tốt."

Dưới bụng Ngọc Ngưng lại quặn lên một trận đau đớn, nàng gật đầu đáp ứng.

Nàng cảm thấy trên người có chút lạnh, ánh sáng mặt trời bên ngoài cũng không tồi, nàng liền ngồi xuống dưới gốc cây đào, trong tay cũng cầm theo rổ kim chỉ.

Khả năng may vá của Ngọc Ngưng rất tốt, nàng khéo tay, có làm cái gì cũng vừa mau vừa đẹp, có lẽ hôm nay thân thể không được thoải mái, nàng bị kim đâm vào tay rất nhiều lần.

Lúc sau lại bị kim đâm, nàng vốn định cầm khăn tay lên lau, bàn tay lại bị người khác nắm lấy.

Quân Dạ xoa xoa đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng đem vết máu lau đi.

Ngọc Ngưng nói: "Đang là ban ngày, mặt trời còn lớn như vậy, sao ngươi có thể xuất hiện?"

Quân Dạ cảm thấy vấn đề này thật quá ngu xuẩn, hắn không trả lời nàng.

Ngọc Ngưng kéo tay Quân Dạ, lại sờ lên cánh tay hắn, cánh tay vẫn lạnh băng như cũ, giống như không hề chịu ảnh hưởng.

Nàng rụt tay về, nhẹ nhàng sờ lên bụng: "Bụng ta có chút đau, có phải đã hoài thai rồi không?"

"Không có." Quân Dạ nói, "Người đừng suy nghĩ nhiều. Lần này bổn vương tới đây là muốn nói cho ngươi một việc."

Ngọc Ngưng ngửa đầu nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây thưa thớt chiếu xuống mặt đất, gương mặt trắng nõn của Ngọc Ngưng vì ngửa lên mà có một mảng sáng ngời, một mảng trầm xuống, Quân Dạ giơ tay nhéo gương mặt nàng.

Ngọc Ngưng nghe hắn nói xong, nàng có chút tò mò: "Đây đều là sự thật?"

Quân Dạ nói: "Đương nhiên là thật, đến lúc đó bổn vương lại cụ thể chỉ điểm cho ngươi."

Ngọc Ngưng gật gật đầu: "Được."

Ngọc Ngưng lại nói: "Hiện tại bụng ta đau quá, vừa mới đặc biệt đau, ta cầm kim chỉ không được, bị đâm vào tay rất nhiều lần."

"Ngươi nói cho bổn vương thì có ích gì? bổn vương không phải đại phu, không biết y thuật."

Ngọc Ngưng: "Ta cảm thấy, nếu không phải có thai, thì chính là......"

Lời còn chưa dứt, trong phòng truyền đến giọng của Bạch thị: "Ngưng nhi, con đang nói chuyện cùng ai vậy?"

Bạch thị ngồi bên cửa sổ, từ chỗ này có thể nhìn thấy Ngọc Ngưng ngồi dưới tàng cây thêu thùa may vá, Ngọc Ngưng giống như đang lẩm bẩm nói chuyện gì đó. Bạch thị cảm thấy thật kỳ quái, nên mới cất tiếng hỏi nàng.

Ngọc Ngưng bị Bạch thị làm cho hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng mới quay lại nói với Bạch thị: "Không có, chỉ là con bị kim đâm, có chút đau."

Lúc này Bạch thị mới yên tâm.

Ngọc Ngưng không dám nói chuyện cùng Quân Dạ nữa, người khác không nhìn thấy Quân Dạ, thấy nàng lẩm bẩm lầu bầu, sẽ cho rằng nàng có bệnh cũng nên.

Ngọc Ngưng dọn dẹp lại đồ vật, nàng trở về phòng.

Vừa nãy nàng muốn nói, nếu không phải mang thai, dưới bụng lại đau đớn như thế này, sợ là nguyệt sự muốn tới.

Những lần nguyệt sự trước, cơ thể Ngọc Ngưng không có phản ứng nghiêm trọng như vậy, bụng nàng sẽ chỉ đau hai ngày mà thôi. Lần này còn chưa tới, trên người nàng đã cảm thấy khó chịu.

Trong phòng râm mát, Ngọc Ngưng nằm ở trên giường càng thêm không thoải mái. Nàng bảo bà tử nấu nước nóng, uống vào một chút nước nóng, tuy rằng cơ thể đã ấm hơn, nhưng đau đớn trong bụng vẫn không biến mất.

Nàng nghĩ có thể Quân Dạ chính là nguyên nhân, trên người hắn đặc biệt lạnh, một chút hơi ấm cũng không có, lúc ngủ cùng nàng cũng lạnh. Nàng cảm thấy mình như bị một khối gậy sắt đặc biệt băng hàn chọc tới chọc lui, khả năng cơ thể cũng tích hàn khí nên khi nguyệt sự tới mới khó chịu như vậy.

Quân Dạ vốn không biết nữ nhân còn có chuyện phiền toái như vậy. Tuy rằng hắn đã sống lâu, nhưng phần lớn thời gian đều ở Minh giới, nữ tử Minh giới bất đồng với nữ tử thế gian. Chuyện của nữ tử Minh giới hắn còn không biết, huống chi là tiểu nha đầu nhân gian Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng ngủ một giấc trong chăn, tới lúc chạng vạng nàng mới dậy dùng bữa với Bạch thị, sắc mặt nàng trắng bệch. Bạch thị lại nhịn không được mà hỏi.

Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: "Có lẽ là do sắp tới nguyệt sự."

Bạch thị bảo: "Lần này nhìn ngươi suy yếu quá, đợi chút ta bảo bà tử nấu cho ngươi một chén canh gừng."

Ngọc Ngưng lắc lắc đầu: "Không cần, con không muốn uống, uống vào chỉ sợ càng thêm khó chịu."

Ngọc Ngưng ghét nhất mùi gừng, thà phải chịu đau chứ nàng cũng không muốn động vào gừng một chút nào.

Buổi tối nàng lên giường nghỉ sớm, lúc nửa đêm, nàng lại thấy bụng mình đau hơn. Quân Dạ lại tới nữa, hắn đưa tay thăm dò vạt áo của Ngọc Ngưng. Thân thể Ngọc Ngưng vốn đang khó chịu, thấy hắn còn muốn làm chuyện sinh hài tử với mình, nàng có chút bất mãn.

Nàng đẩy tay Quân Dạ: "Ta.....ta hôm nay không thể làm."

Quân Dạ nhìn Ngọc Ngưng: "Hả?"

Ngọc Ngưng nói: "Thân thể ta không thoải mái......."

Nàng lắp bắp, chỉ hận không có kiến thức của quỷ để giải thích cho Quân Dạ nguyên nhân thân thể nàng không thoải mái, khai thông tri thức cho Quân Dạ.

Cuối cùng, Ngọc Ngưng nói: "Trên người ta lạnh, ngươi dựa gần ta sẽ làm ta thấy lạnh hơn. Còn có....... ta cảm thấy, hàn khí trên người ta là do ngươi mang tới, trước kia ta không có khó chịu như vậy."

Quân Dạ không phải là người sống, trên người hắn không có độ ấm mới là bình thường. Nhưng hắn cũng không phải không thể có độ ấm.

Hắn ôm Ngọc Ngưng, đem tay dán lên bụng nàng: "Hiện tại có tốt hơn không?"

Ngọc Ngưng mở to hai mắt, trên người hắn thế mà lại có độ ấm, thật sự, giống như một người đang sống sờ sờ nằm phía sau nàng.

Không biết nghĩ gì mà mặt nàng đột nhiên đỏ bừng.

Lòng bàn tay hắn thật ấm, dán lên chỗ bụng vừa lạnh vừa đau đớn của Ngọc Ngưng, xua đi vài phần lạnh lẽo.

Ngọc Ngưng gật gật đầu: "Khá tốt."

Quân Dạ ôm nàng vào trong lòng: "Ừ, ngươi ngủ đi."

Ngọc Ngưng nhắm hai mắt lại.

Quân Dạ đương nhiên biết, nguyên nhân thân thể Ngọc Ngưng không thoải mái chính là do hắn. Âm khí của hắn quá nặng, lưu lại quá nhiều sát khí trên người Ngọc Ngưng. Mệnh cách và thể chất của Ngọc Ngưng đều thích hợp với hắn, nhưng cần phải có thêm một khoảng thời gian để thích ứng.

Người phàm cần ngủ, Quân Dạ lại không thể đi vào giấc ngủ, dù có nhắm mắt cũng chỉ là nghỉ ngơi trong chốc lát, sẽ không thật sự ngủ.