Minh Vương Phu Nhân

Chương 30



Ngọc Ngưng nhẹ giọng hỏi: "Gần đây phu nhân có chuyện phiền lòng phải không? "

Trịnh phu nhân cho rằng mình lơ đãng lộ ra vẻ ưu sầu bị Ngọc Ngưng nhìn thấy, nàng mỉm cười: "Đâu có, chỉ là tối qua nghỉ ngơi không tốt."

Ngọc Ngưng nói: "Đúng không, nhưng ta lại biết vì sao phu nhân phiền lòng. Ta có thể giúp cho phu nhân, sự thành phải cần một ít thù lao."

Trịnh phu nhân không phải kẻ dễ tin lời người khác, nàng không biết rõ Ngọc Ngưng, hơn nữa một tứ tiểu thư Nam Dương hầu phủ thì có thể giúp được cái gì? Nàng nói: "Ngọc tiểu thư, ngươi đừng nói giỡn."

Ánh mắt Quân Dạ trầm xuống, ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn hai cái. Quân Dạ có một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Đôi tay đã dính đầy máu ấy gõ ra âm thanh chỉ có Ngọc Ngưng nghe thấy. Hắn nói: "Nàng hỏi, có phải nàng ta đang lo lắng chuyện bị cướp hàng ở Phong thành, còn có hơn chục mạng người vô cớ chết bất đắc kỳ tử?"

Ngọc Ngưng dừng lại một chút rồi nói với Trịnh phu nhân: "Trịnh phu nhân có phải đang lo lắng chuyện bị cướp hàng ở Phong thành và chục mạng người chết bất đắc kỳ tử?

Sắc mặt Trịnh phu nhân thay đổi trong nháy mắt.

Đây là việc tư của Trịnh gia, chỉ có nàng và trượng phu, nhi tử cùng thân tín Trịnh gia biết. Ngọc Ngưng không thể gặp được trượng phu hay nhi tử của nàng, thân tín cũng không tùy tiện nói ra. Một khi đã như vậy, Ngọc Ngưng sao có thể biết được chuyện này?

Nàng hỏi: "Ngọc tiểu thư, sao ngươi lại biết được chuyện này?"

"Đây là bí mật." Ngọc Ngưng cười nhẹ, nàng ngước mắt lên, vừa lúc bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Hoa Dương quận chúa đã quay trở lại.

Tuy rằng đang mang thai nhưng Hoa Dương quận chúa lại đeo không ít trang sức trên người, tóc búi cũng nặng. Tiếng bước chân trên đất lớn, bởi vậy cả hai người đều có thể nghe thấy.

Lúc này Quân Dạ cũng đã biến mất.

Trịnh phu nhân còn có thiên ngôn vạn ngữ* muốn hỏi Ngọc Ngưng, nhưng Hoa Dương quận chúa đã về, nàng không dám nhắc tới chuyện đó.

*Thiên ngôn vạn ngữ: Ngàn lời muốn nói

Hoa Dương quận chúa cười nói: "Đầu bếp trong phủ làm một ít điểm tâm, Trịnh phu nhân, Ngọc Ngưng cô nương nếm thử xem sao."

Nha hoàn phía sau lấy ra hai đĩa điểm tâm trang trí xinh đẹp từ trong hộp rồi đặt lên bàn. Trịnh phu nhân cầm một khối bán hương hoa mai, cắn một miếng, lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng yên lặng uống trà, ăn bánh điểm tâm, thần sắc bình tĩnh, không hề có một chút bất an lo sợ.

Trong lòng Trịnh phu nhân càng không yên, muốn nói thêm vài câu với Ngọc Ngưng, nhưng Hoa Dương quận chúa đang ở đây, nàng thật sự không mở miệng được. Mãi cho tới lúc phải về, Trịnh phu nhân mới thở dài nói: "Quận chúa, ta thấy Ngọc Ngưng lại nhớ tới chuyện thương tâm trước kia."

Hoa Dương quận chúa có chút tò mò: "Ồ, ngươi có chuyện thương tâm gì?"

Trịnh phu nhân nói: "Lúc trẻ ta vẫn luôn mong muốn sinh được một tiểu cô nương, trong nhà có một tiểu cô nương cũng thấy ấm lòng. Ai ngờ sau lại chỉ sinh ra được một tên tiểu tử. Bây giờ nhìn thấy Ngọc Ngưng tiểu thư, lòng ta càng thêm tiếc nuối. Nếu lúc trẻ ta cũng sinh được thì có lẽ bây giờ cũng ngang chừng tuổi Ngọc Ngưng. "

Hoa Dương quận chúa nói: "Trước kia ngươi chưa từng nói qua chuyện này."

"Ta vừa nhìn Ngọc Ngưng đã cảm thấy gần gũi. Quận chúa, ngày mai có thể để Ngọc Ngưng tới nhà ta làm khách? Ta cũng thích trò chuyện với các cô nương trẻ tuổi."

Hoa Dương quận chúa nhìn về phía Ngọc Ngưng: "Ngọc Ngưng cô nương, ngày mai ngươi có nguyện ý đi hay không?"

Ngọc Ngưng gật đầu: "Trịnh phu nhân đã mời, Ngọc Ngưng sao có thể từ chối."

Trịnh phu nhân lại nhìn Ngọc Ngưng: "Ngày mai Trịnh gia sẽ phái xe ngựa tới đón Ngọc tiểu thư."

Ngọc Ngưng gật đầu.

Ngồi bên ngoài lâu như vậy Hoa Dương quận chúa cũng cảm thấy mệt mỏi. Nàng đang có thai, hay cảm thấy buồn ngủ. Tiễn Trịnh phu nhân xong Hoa Dương quận chúa cũng về phòng nghỉ ngơi.

Ngọc Ngưng trở về phòng, sau khi dùng xong cơm chiều rồi rửa mặt chải đầu, nàng ngồi bên cửa sổ nghĩ xem rốt cuộc Trịnh phu nhân lo lắng điều gì.

Nàng rót một ly trà, nhấp ngụm nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quân Dạ ngồi phía đối diện.

Thỉnh thoảng Quân Dạ sẽ xuất hiện với cái mặt nạ trên mặt. Đôi lúc Ngọc Ngưng cũng tò mò vì sao hắn lại đeo cái mặt quỷ dữ tợn như vậy.

Rõ ràng khuôn mặt của hắn trông đẹp như thế.

Ngọc Ngưng hỏi: "Ngươi muốn uống trà không?"

Quân Dạ giơ tay gỡ mặt nạ xuống, Ngọc Ngưng phát hiện ra giữa mi hắn có một dấu ấn màu đỏ, dấu ấn ấy khiến khuôn mặt hắn càng thêm vẻ tà mỹ.

Ngọc Ngưng nhịn không được mà duỗi tay ra sờ: "Ngươi vẽ thứ gì trên mặt vậy?"

Bàn tay ở giữa không trung bị hắn nắm lấy, Quân Dạ thấp giọng nói: "Đừng nháo."

Ngọc Ngưng "Ồ" một tiếng, chớp chớp đôi mắt: "Ngươi thật sự rất kỳ quái, làm người ta chẳng thể đoán nổi."

Quân Dạ cầm lấy ly trà trước mặt nàng, nhấp một ngụm, mặt Ngọc Ngưng đỏ lên: "Đây là thứ ta đã uống qua."

Quân Dạ nói: "Nếu bổn vương ghét bỏ thì đã sớm ăn nàng rồi, nào còn tinh lực chơi trò này."

Ngọc Ngưng nhéo chiếc khăn trong tay, khuôn mặt nhỏ không bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo lại nhu mì, nàng lắp bắp: "Ngươi....Ngươi còn ăn người......"

Trong tình huống bình thường Quân Dạ sẽ không ăn thịt người, chỉ có ác quỷ cấp thấp mới cắn nuốt phàm nhân vô dụng. Loại giống như Quân Dạ, đứng trên đỉnh Minh giới thì chỉ cần ăn luôn ác quỷ là được.

Nhưng nếu nói hết ra hắn sẽ khiến sợ tới mức ngủ không yên.

Quân Dạ xách cổ áo Ngọc Ngưng, nhấc nàng lên đặt trên chân mình: "Đúng vậy, bổn vương ăn thịt người."

Đôi môi hắn từ cổ nàng dịch chuyển xuống dưới, Ngọc Ngưng bị khí lạnh của hắn làm run nhè nhẹ: "Ta có thể một miếng nuốt trọn nàng vào bụng, nàng thấy sao?"

Ngọc Ngưng run rẩy: "Thịt ta không ăn được......"

Tứ chi nàng đều sắp đông cứng, nàng vội cầm lấy ly trà bên cạnh, muốn uống một ngụm trà nóng ấm áp.

Quân Dạ uống qua cũng không sao, dù sao chuyện thân mật hơn cũng đã làm.

Tay nàng mới vừa chạm vào ly trà đã phát giác ra chung trà đã lạnh. Phàm là đồ bị hắn chạm qua, thứ gì cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.

Ngọc Ngưng nhút nhát lại sợ sệt nói: "Thật lạnh."

Người Quân Dạ lập tức biến ấm, trở thành nam nhân nhiệt độ bình thường.

Ngọc Ngưng ghé vào ngực hắn, cọ cọ gương mặt nhỏ xinh: "Rốt cuộc Trịnh phu nhân đang lo lắng chuyện gì? Ta không hiểu."

Quân Dạ nói cho nàng, giải thích một hồi mới phát hiện ra nàng đã ngủ mất trong lồng ngực mình.

Có lẽ là do chuyện quá nhàm chán.

Quân Dạ nhéo nhéo cổ nàng, ngữ khí lạnh căm: "Ngủ?"

Ngọc Ngưng bị hắn nhéo, lập tức mở mắt ra, nàng mơ mơ màng màng nhìn Quân Dạ trong chốc lát mới nhớ ra mình ngủ gật mất, nàng ngượng ngùng vô cùng "Ta...... Ta...... Ta vẫn đang nghe, chỉ là vừa mới nhắm hai mắt lại."

"Ồ?"

Quân Dạ nói: "Bổn vương vừa nói câu gì?"

Ngọc Ngưng: "......"

Ngọc Ngưng cúi đầu: "Ta...... Ta khống chế không được hai mắt của mình, đôi mắt mệt mỏi, cho nên ta ngủ quên mất."

Quân Dạ véo khuôn mặt nhỏ của nàng: "Cưỡng từ đoạt lý*."

Cưỡng từ đoạt lý: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ, ngụy biện một cách áp đặt, nói lười vô lý thành có lý.

Ngọc Ngưng cố gắng mở to đôi mắt: "Bây giờ ngươi nói đi, ta bảo đảm ta sẽ không bao giờ ngủ quên. Nếu ta ngủ, ngươi cứ véo cánh tay ta."

Sau nửa canh giờ, Quân Dạ đặt tiểu cô nương ngủ đến cuộn tròn cả người lên giường.

Ngọc Ngưng ngủ rất ngon, thẳng một giấc đến ngày hôm sau.

Hôm sau tỉnh lại, vì ngủ đủ giấc nên mặt nàng phiếm màu đỏ ửng nhàn nhạt. Nàng nhẹ nhàng duỗi người, lại ôm lấy cái chăn bên cạnh.

Áo ngủ của nàng rộng thùng thình, tay áo rũ xuống nên Ngọc Ngưng không cảm thấy không đúng chỗ nào.

Nàng cởϊ qυầи áo, trên người vẫn còn áo trong màu bột củ sen, hai cánh tay và bả vai trắng nõn lộ ra. Nàng chợt phát hiện ra hai bên cánh tay đều có những xanh tím do nam nhân lưu lại, hệt như dấu vết lúc làm xong chuyện đó.

Nàng nhớ tới lời nói của mình hôm qua, nếu nàng ngủ thì sẽ bị Quân Dạ véo tay, nhưng nàng thật sự không thể ngờ hắn lại làm thật. May mà cũng không đau, chỉ có cảm giác tê tê dại dại, khiến cơ thể nàng thấy vô lực.

Ngọc Ngưng thay y phục, dùng xong bữa sáng, nha hoàn của Hoa Dương quận chúa báo Trịnh phu nhân phái xe ngựa tới đón nàng.

Nàng ngồi xe ngựa tới phủ của Trịnh phu nhân.

Trịnh gia không chỉ buôn bán ở kinh thành, gia tốc rộng lớn, chỉ có nàng và trượng phu ở đây, còn nhi tử thì vẫn ở quê.

Mấy tháng nữa Ngụy Vương chúc thọ 65 tuổi, không ít gia tộc đặt ma bảo vật từ bên ngoài ở Trịnh Gia, mấy thứ này đều là lễ vật chúc thọ từ phía Nam vận chuyển tới.

Những lễ vật này đều là đồ quý hiếm, san hô cao bốn thước, một tráp huyết thạch bồ câu, trân châu Nam Dương, dạ minh châu, còn có dược liệu quý hiếm, đồ trang trí phỉ thúy, tất cả đều biến mất ở Phong thành. Nhóm vận chuyển trên đường cũng từng người từng người chết bất đắc kỳ tử, tất cả đều đột nhiên nhiễm bệnh mà qua đời, cuối cùng chỉ còn vài thân tín của Trịnh gia.

Trịnh phu nhân và trượng phu lo lắng thế sự không yên, nhưng cũng không dám nói ra ngoài.

Lại qua một tháng, tới sinh thần của Ngụy Vương. Những trân bảo đó không phải đồ mà Trịnh gia muốn tặng cho Ngụy vương mà là gia tộc khác ủy thác cho Trịnh gia mua từ phía Nam. Đồ không có, người đắc tội không phải Ngụy Vương mà là những gia tộc khác có quyền có thế.

Trịnh phu nhân cũng không rõ Ngọc Ngưng biết được chuyện này từ đâu.

Ngọc Ngưng chưa tới, Trịnh phu nhân lo lắng sốt ruột cả đêm không ngủ được.

Gia đinh vừa báo Ngọc Ngưng cô nương tới, Trịnh phu nhân vội ra ngoài nghênh đón.

Tuy rằng Trịnh gia có tiền, nhưng cũng dám quá xa hoa, ít nhất không thể bày vẽ như danh môn vọng tộc. Cho nên Trịnh phủ so ra thì kém hơn Trần Vương phủ với Lý phủ, nhưng cũng vẫn hơn hẳn người thường.

Trịnh phu nhân thấy Ngọc Ngưng tới, nàng nở nụ cười: "Ngọc tiểu thư ngồi xe ngựa có mệt mỏi không? Mau vào đây uống trà."

Bọn nha hoàn pha trà mang tới, nha đầu Trịnh phủ cũng lanh lợi, khi đưa trà còn cười nói: "Trách không được phu nhân lại bảo chúng ta pha loại trà tốt nhất để chiêu đãi, hóa ra là có tiểu thư xinh đẹp như tiên tới làm khách."

Trịnh phu nhân nói: "Đừng nịnh hót, nơi này không có chuyện của ngươi."

Nha hoàn cười lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có Ngọc Ngưng cùng Trịnh phu nhân.

Trịnh phu nhân hỏi: "Ngọc tiểu thư, ngươi mà thế nào biết được chuyện của Trịnh gia?"

Ngọc Ngưng buông ly trà, nhẹ giọng nói: "Trịnh gia gần đây gặp phải kẻ tiểu nhân, phu nhân nhớ lại xem, lúc sắp vận chuyển đồ vật có nói cho người ngoài hay không?"

Trịnh phu nhân ngẩn người, lúc này mới nói: "Mong tiểu thư chỉ rõ."