Minh Vương Phu Nhân

Chương 9



Edit: Oreo và quả mâm xôi

Quỷ ở Minh giới chia làm hai loại. Một loại lúc sinh thời vốn là người, sau khi chết mới hóa quỷ. Loại này thường phải luân hồi chuyển kiếp, đầu thai làm người.

Một loại khác chính là kiểu như Quân Dạ, trời sinh đã là quỷ. Loại này vô cùng hiếm có, so với những kẻ sau khi chết mới hóa thành, lại càng cường đại hơn nhiều.

Bất quá, Quân Dạ cũng chưa muốn giải thích với Ngọc Ngưng, cứ để tiểu ngốc tử này làm tốt bổn phận của nàng là được.

Ngọc Ngưng vẫn muốn thương lượng, nàng nói: "Lúc sinh thời ngươi không có Vương phi, sau khi chết cũng không có ai minh hôn cho sao? Ta là người, ngươi là quỷ, người quỷ khác biệt, cuối cùng lại sinh ra thứ gì không biết. Ta bỏ tiền mua một người giấy đốt gửi cho ngươi, ngươi thấy có được không?"

Quân Dạ lạnh lùng nói: "Không thể".

Ngọc Ngưng hơi hé miệng, lại nói: "Chính là..."

Hương khí trên người nàng càng thêm mùi ngào ngạt, sau một đêm triền miên, ngay cả mồ hôi trên người nàng cũng mang mùi thơm. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến từng giác quan của người khác.

Đối với người bình thường mà nói, mùi thơm trên cơ thể của Ngọc Ngưng giống như mùi của thiên nhiên, như là hoa lan, lại như là hoa mai, thanh lãnh dễ ngửi. Còn đối với chúng quỷ Minh giới, hương khí trên người Ngọc Ngưng đại biểu cho việc nàng là con mồi mỹ vị nhất. Khiến chúng chỉ muốn đem nàng cắn nuốt đến mức không còn sót lại một mảnh ý niệm.

Quân Dạ và nàng là quan hệ phu thê, mấy vạn năm qua, hắn vẫn luôn thanh tâm quả dục, lạc thú lớn nhất chính là gϊếŧ người. Sau khi cùng Ngọc Ngưng phát sinh quan hệ, hương khí trên người nàng lại tạo thêm cho hắn một tầng ý vị.

Mùi hương đó như là dược vật thôi tình, làm hắn khó khăn khắc chế đi sự ngo ngoe rục rịch nơi đáy lòng.

Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng một cái: "Đôi mắt thôi chưa đủ, còn muốn bị che luôn cả cái miệng?".

Ngọc Ngưng đỏ mặt, nàng không nói nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Quân Dạ lại biến mất.

Hôm qua sau khi về tới nhà, Ngọc Nguyên khóc lớn một hồi, lại bắt đầu phát giận.

Nha hoàn cùng bà tử đứng trước mặt nàng mà không dám động đậy.

Ở cùng phòng với Lan Chi cũng là nha hoàn của Ngọc Nguyên, khi nha hoàn này trở về phòng, ngửi thấy một cỗ mùi tanh tưởi, lúc đầu còn nghĩ bởi vì Lan Chi đang ở trong phòng ngủ, sau lại thấy không thích hợp, liền tới thau tắm nhìn xem.

Nha hoàn ghé sát vào thau tắm, tỉ mỉ nhìn một phen, mới giật mình hoảng hốt hô to: "Lan Chi! Lan Chi!".

Thế nhưng Lan Chi đã chết, không bao giờ có thể đáp lời nha hoàn này nữa.

Nha hoàn vội chạy ngay tới phòng của Ngọc Nguyên.

Ngọc Nguyên vẫn còn đang giận dữ ném đồ, thầm hận tiểu quận chúa Triệu Tuyết Nhàn phủ Trần Vương cùng với nhóm quý nữ kia. Lúc nha hoàn đột nhiên tiến vào, nàng ta đem chiếc gối nơi đầu giường ném qua: "Cút".

Nha hoàn run rẩy quỳ xuống: "Tiểu, tiểu thư, Lan Chi, nàng ấy đã chết!".

Ngọc Nguyên đứng bật dậy, nước mắt trên mặt còn chưa kịp lau khô: "Ngươi nói cái gì?".

Nha hoàn nói: "Nô tỳ trở về phòng, phát hiện Lan Chi còn đang ở trong đó tắm rửa, nàng ấy đã tắm cả một buổi sáng, nói ở trên người không sạch sẽ. Nô tỳ bất an mà tới kiểm tra, nàng ấy đã chết ở trong thau tắm từ lúc nào chẳng hay".

Trong lòng Ngọc Nguyên sợ hãi, liền vội vã mang theo nha hoàn tới chỗ Liễu phu nhân.

Lúc này Liễu phu nhân đang ở trong phòng tính toán tiền thu chi, nhìn thấy Ngọc Nguyên, Liễu phu nhân quở mắng: "Hấp tấp như vậy, chẳng có chút bộ dáng tiểu thư nào? Ma ma bên cạnh dạy dỗ ngươi như thế sao?"

Ngọc Nguyên vội nói: "Nương, Lan Chi đã chết!"

Liễu phu nhân hỏi: "Lan Chi, là nha hoàn của ngươi? Nàng ta sao lại chết?"

"Buổi sáng hôm nay, trên người nữ nhi và Lan Chi đột nhiên có mùi tanh tưởi. Nữ nhi tới Trần Vương phủ, còn bị người ta châm biếm. Lúc trở về liền nghe nói Lan Chi đã chết ở trong thau tắm, nữ nhi không dám qua xem".

Liễu phu nhân lệnh mấy bà tử tới phòng của Lan Chi đem nàng từ trong thau tắm vớt ra.

Sau khi chết, trên người Lan Chi càng tỏa ra mùi xú uế nồng đậm. Bà từ vớt nàng ta ra cũng không nhịn được mà nôn mửa.

Liễu phu nhân nhìn cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy thực buồn nôn, vốn định kéo nàng ta ra bãi tha ma, nhưng mùi thối quỷ dị đó không chỉ có trên người Lan Chi mà còn ở trên người Ngọc Nguyên

Liễu phu nhân cũng không có biện pháp nào để xua đi mùi trên người Ngọc Nguyên. Lại cảm thấy việc này có liên quan đến tà môn, liên cho người mời Ngô đạo trưởng tới.

Ngô đạo trưởng chỉ nhìn Ngọc Nguyên và thi thể của Lan Chi một cái, liền nói: "Tiểu thư đây bị quỷ quấn thân"

Sắc mặt Ngọc Nguyên hơi đổi: "Sao lại như vậy?".

Ngô đạo trường có thể du tẩu khắp các gia đình giàu có ở kinh thành, ít nhiều cũng có vài phần bản lĩnh. Liễu phu nhân mời hắn ngồi xuống, nha hoàn bên cạnh nhanh chóng châm trà. Hắn uống xong một ngụm, mới nói: "Quý tiểu thư có phải đã làm ra chuyện gì khiến cho quỷ chán ghét? Bần đạo nói thẳng, tiểu thư và nha hoàn này bị tiểu quỷ phun nước miếng lên người. Phải ở Phật đường dâng hương mười ngày mới có thể tiêu trừ".

Liễu phu nhân nói: "Nguyên nhi nhà ta ngày thường an phận, làm sao có thể đắc tội với tiểu quỷ? Lại nghe ý tứ của đạo trưởng, thì là trong phủ có quỷ? Lần trước không phải ngài đã đuổi đi rồi sao?".

Ngô đạo trưởng nhớ tới thi thể dày đặc quỷ khí của Chu di nương, hắn cảm thấy Nam Dương hầu phủ thực sự quỷ dị, nhưng lại chẳng thể tìm ra nguyên nhân, liền nói: "Nếu phu nhân không thể tin vào bần đạo, bần đạo cũng chẳng thể làm gì, đành phiền phu nhân thỉnh cao nhân khác".

Vết bớt trên mặt Liễu phu nhân mất đi chính là nhờ vào công của Ngô đạo trưởng, nên làm sao có thể không tín nhiệm hắn.

Do dự một chút, Liễu phu nhân nói: "Trong phủ có tiểu thư con vị di nương khác, thời gian trước Lan Chi đã đắc tội nàng ta, thân là chủ tử của Lan Chi, Nguyên Nhi có thể bị nàng giận lây".

Kỳ thật trong lòng Liễu phu nhân cũng có vài suy đoán.

Lần trước Ngọc Ngưng bị hắt một chén trà nóng, thế nhưng lại chẳng có chuyển gì, ngược lại trên mặt bà lại mọc một khối bớt đau nhức khó chịu. Lần này Ngọc Nguyên và Lan Chi tính kế hại Ngọc Ngưng, kết quả kẻ chủ ý là Lan Chi đã chết, trên người Ngọc Nguyên cũng trở nên tanh tưởi.

Liễu phu nhân nghiến răng mà nói: "Vị tiểu thư này trên người thật sự kỳ dị, sinh ra đã kỳ quái, mệnh cách thuần âm, tám chín phần là nàng ở sau lưng chơi xấu. Đạo trưởng, ngài xem liệu trên người nàng có vấn đề?".

Ngô đạo trưởng gật đầu: "Cũng có thể là như vậy".

Liễu phu nhân nghĩ ngợi đôi chút: "Ngày mai nàng tới thỉnh an, đạo trưởng cũng tới đây, đến lúc đó nhìn xem nàng ta rốt cuộc có gì không ổn".

Ngọc Ngưng ở bên kia cái gì cũng đều không biết. Sau khi Quân Dạ rời đi, nàng gọi bà tử mang nước ấm tới, lau dọn thân mình. Ngọc Ngưng cảm thấy Quân Dạ thực sự rất quỷ dị, theo như lý thuyết, người thường sao có thể nhìn thấy quỷ. Nàng chẳng những thấy được Quân Dạ, lại còn cùng hắn phát sinh quan hệ.

Điều khiến cho Ngọc Ngưng cảm thấy xấu hổ nhất chính là mỗi lần quan hệ, Quân Dạ đều lưu lại trong cơ thể nàng rất nhiều, xem ra hắn thật sự một lòng muốn làm cho nàng thụ thai.

Ngọc Ngưng tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc. Hạ nhân trong phủ xuất thân nghèo hèn, nàng lại là con của thiếp thất. Hạ nhân đang nói chuyện, thấy Ngọc Ngưng đi qua cũng chẳng biết dừng miệng. Nàng vẫn thường xuyên nghe thấy một vài hạ nhân nói chuyện lung tung, đặc biệt là mấy bà tử lắm mồm. Chuyện này mà bị người khác biết được, không biết sẽ bị đồn thổi như thế nào.

Nàng lau người sạch sẽ, lại dùng thuốc, rửa mặt chải đầu xong mới mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới dùng xong bữa sáng với Bạch thị, Liễu phu nhân ở bên kia đã phái nha hoàn tới, nói muốn nàng qua đó thỉnh an.

Ngọc Ngưng vốn không cần đi qua đó mỗi ngày, nếu ngày nào cũng tới, Liễu phu nhân nhìn cũng phiền lòng. Nghe nha hoàn nói, trong lòng Ngọc Ngưng liền tò mò vì sao Liễu phu nhân lại tới gọi nàng. Đột nhiên nhớ tới việc mấy ngày trước bị rơi xuống nước, sắc mặt nàng khó coi một chút.

Nàng có thể phỏng đoán việc đó tám phần là do Liễu phu nhân không vừa mắt mà cho người hại nàng. Nàng đại nạn không chết, Liễu phu nhân ở bên kia hẳn sẽ nóng nảy không thôi.

Bình thường bốn con tiểu quỷ vẫn hay theo Ngọc Ngưng đi tới chỗ Liễu phu nhân. Chúng cũng không phải là ác quỷ, cũng chưa từng làm ra việc gì hung ác. Lần này bị đạo sĩ phong ấn lại, không thể đi theo nàng.

Lam quỷ kéo lấy Thanh quỷ, gõ lên đầu nó một cái: "Hỏng rồi, xem chuyện tốt ngươi làm đi. Bọn họ khẳng định đã phát hiện ra cái gì, tưởng Vương phi làm, nên kéo đi lãnh phạt kìa".

Thanh quỷ đuối lý, sờ sờ đầu mình: "Ta chỉ muốn xả giận giúp Vương phi, cũng chỉ thổi lên người họ một ngụm quỷ khí".

Ngọc Nguyên cũng ngồi một bên bồi Liễu phu nhân uống trà, nàng ta quét mắt liếc Ngọc Ngưng một cái.

Một thời gian không gặp, Ngọc Ngưng lại càng xinh đẹp hơn. Đôi mắt to ngập nước đáng thương, da thịt trắng nõn tới mức phát sáng, cánh môi hồng ướŧ áŧ, thân hình lại như rắn nước. một bước lay động. Hệt như hồ ly tinh bước ra từ trong tranh.

Ngọc Nguyên cố gắng nén giận.

Dám câu dẫn thế tử Trần Vương, làm cho thế tử mất hồn mất vía.

Liễu phu nhân nói: " Ta nghe nói ngày đó ngươi bị rơi xuống nước, thân là tiểu thư, lại lỗ mãng hấp tấp như vậy, chuyện này truyền ra bên ngoài, người khác sẽ nói ngươi như thế nào?"

Ngọc Ngưng nhẹ giọng: "Là do nữ nhi quá sơ suất".

Trên thực tế, Ngọc Ngưng và Liễu phu nhân đều biết, chuyện này chắc chắn sẽ không truyền ra bên ngoài. Liễu phu nhân tuyệt đối không cho phép người ngoài biết tới chuyện của Ngọc Ngưng, bất kể đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. Liễu phu nhân chính là lo lắng sẽ có người nào vì tòm mò mà tới xem Ngọc Ngưng, đem bộ dạng của Ngọc Ngưng truyền đi.

Hiện giờ người bên ngoài hoặc là không biết đến sự tồn tại của Ngọc Ngưng, hoặc là cho rằng tứ tiểu thư hầu phủ tư chất bình thường, bộ dáng cũng bình thường.

Lúc này, nha hoàn bên ngoài nói: "Phu nhân, Ngô đạo trưởng tới chơi".

Ngọc Nguyên cũng từ trên giường bước xuống, gọi một tiếng: "Ngô đạo trưởng".

Ngọc Ngưng bởi vì cúi đầu mà lộ ra một đoạn gáy trắng như ngọc, tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng lại xinh đẹp hơn Ngọc Nguyên rất nhiều. Hai người không giống như là cùng một cha.

Dung mạo và khí chất đều khác nhau như trời với đất.

Ngọc Ngưng trầm tĩnh, Ngọc Nguyên lại có vẻ nóng nảy, thoạt nhìn không hề phóng khoáng.

Chỉ có điều xem tướng mạo Ngọc Ngưng, lại bấm đốt ngón tay tính toán bát tự nàng, nàng hẳn là bạc mệnh, vận thế và mệnh cách đều không tốt. Dễ dàng chiêu quỷ, vốn đã phải sớm chết.

Hiện giờ Ngọc Ngưng không chỉ sống tốt, trên người lại có thêm một thứ chẳng thể nói rõ.

Chẳng lẽ, Ngọc Ngưng gặp được cơ duyên?

Ngô đạo trường cũng nhìn không ra.

Liễu phu nhân nói với Ngọc Ngưng: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Trong nhà gần đây không yên ổn, ta và Ngô đạo trưởng cần thương lượng chuyện làm pháp sự, ngươi còn không mau trở về?".