Mợ Mai

Chương 20: Em thương cậu



- Bắt lấy mấy tên côn đồ trước mặt, bắt sống cho tôi.

Cậu Quốc gằn lên từng tiếng, hơn chục người cầm đèn pin vừa nãy lao vào đám người vừa đuổi theo cô Mai, phút chốc tiếng gào thét đau đớn vang vọng cả góc trời.

- Mai đừng sợ, anh đến rồi.

Cậu Quốc xót vợ, cẩn thận từng li từng tí bế Mai lên xe, cậu lại lấy chiếc áo khoác bông dày bao quanh người vợ. Cậu dịu dàng hôn lên từng giọt nước mắt đang chảy đầy mặt cô Mai rồi áp trán mình vào gần. Cậu biết Mai sợ lắm, sao những kẻ đó dám động vào người vợ cậu, người mà cậu nâng niu đến mức không dám chạm nhẹ, vậy mà bọn chúng dám...

- Cậu ơi...em sợ lắm, may mà bây giờ có cậu ở đây. Cậu ơi em y...

Tiếng yêu Mai chưa kịp nói thì cô mệt đến mức lả đi, cậu Quốc thấy Mai không nói gì nữa thì hốt hoảng:

- Mai, em đừng ngủ, tỉnh lại đi em... anh xin em. Chú Đông đi nhanh tới bệnh viện cho tôi.

Lúc Mai tỉnh táo thì trời đã tờ mờ sáng, chiếc rèm cửa trắng xoá nơi bệnh viện im lìm không có một tia sáng, vừa thấy Mai động đậy, cậu Quốc đã tỉnh hẳn.

- Đỡ mệt chưa em, uống nước nhé!

- Cậu ơi, hôm qua cậu đi đâu, em không tìm thấy cậu.

Mai vẫn còn hốt hoảng vì sự việc kinh hoàng đêm hôm qua, cô lại bắt đầu khóc, Mai cố gắng gạt đi giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt. Nhìn mặt cậu Quốc bơ phờ và tiều tuỵ quá, chắc cậu đã thức cả đêm để chăm sóc cho Mai, cô không muốn làm cậu lo lắng nữa.

Cậu Quốc thấy vợ khóc thì sốt ruột, cậu đặt ngay cốc nước lên chiếc tủ nhôm ở đầu giường rồi vội vàng ôm vợ vào lòng.

- Mai đừng sợ, tất cả đã qua rồi. Anh đi tìm Mai, nhưng không thấy em đâu, vẫn còn may, em vẫn ở đây...ở trong lòng anh.

Cậu ôm siết Mai, đôi môi cậu tìm tới môi Mai, dường như việc gần gũi cô lúc này là niềm an ủi duy nhất khiến cậu có cảm giác an toàn, đêm qua cậu thật sự vô cùng hoảng hốt. Cậu đã tìm Mai rất lâu, tìm khắp các nẻo đường và ngóc ngách, cậu quay lại đống đổ nát ở rạp chiếu bóng, kiểm tra từng nơi từng chỗ, hỏi thăm biết bao nhiêu người, nhưng ai cũng đều nói không biết.

Cậu thật sự vô cùng tuyệt vọng và đau đớn, nhưng may thay cậu đã tìm được Mai, khoảnh khắc thấy sự chật vật của vợ, cơn giận dữ cùng căm phẫn cứ thay nhau ngự trị, sự dịu dàng khi đứng trước mặt vợ cùng con quỷ trong người cứ giao tranh với nhau. Lần này, những kẻ đã từng ức hiếp vợ cậu sẽ phải trả giá đắt.

Mai ngửa đầu lên để cậu hôn, cô nắm chặt lấy tay cậu, đôi môi của cậu trằn trọc trên đôi môi hơi tái của Mai. Chẳng biết đã qua mấy phút, khi nghe tiếng bước chân cồm cộm của y tá ở phía ngoài Mai mới giật mình buông cậu ra. Cô cúi gằm mặt xuống và chống tay vào miệng để che đi sự bối rối.

- Tâm trí của bệnh nhân đã ổn định hơn chưa? Nếu rồi thì không cần tiêm liều thuốc hôm nay nữa, lúc nào cũng có thể về nhà được. À, anh chồng lưu ý thường xuyên thay băng gạc ở vết thương trên chân cho vợ nhé.

- Dạ cảm ơn cô, cậu ơi em không sao rồi cậu ạ, mình về nhà đi.

- Hay ở lại vài ngày nữa để đảm bảo, anh lo lắm.

- Đấy, nhất cô nhé, chồng cưng như cưng trứng thế này, đêm qua phải sốt sình sịch lên đấy.

Cô Mai nghe nói thì thì liếc trộm cậu một cái, cậu thương Mai quá, sau này mợ phải đối xử với cậu thật tốt mới được, mẹ Hằng nói đúng, Mai chính là cái đứa ở trong phúc mà không biết hưởng.

Cậu Quốc cùng Mai về nhà ở Hà Nội, trôi qua hai ngày thì cậu cùng mợ quay về tỉnh, ở Hà Nội thì phồn hoa và đông đúc đấy, nhưng ngặt nỗi ồn ào quá mợ không quen. Cậu Quốc thương vợ, cậu đi cùng Mai về nhà luôn, công việc cũng không cần bàn bạc nữa tất cả gác lại chờ lần sau.

Ngày cậu mợ trở về, mấy đứa người hầu được dịp tất bật làm việc, đứa thì hầm gà ác tẩm bổ cho mợ, đứa thì nấu canh cá, xào đậu với tỏi, mùi thức ăn thơm lừng bay khắp cả bếp.

Hôm nay lúc con gà trống mới gáy Mai đã tỉnh dậy rồi, định đi ra ngoài vệ sinh thì bị cậu ôm eo lại:

- Sao lại dậy sớm thế, ngủ tiếp đi em.

- Cậu cho em xuống, cậu bỏ tay ra.

Nếu là thời gian trước chắc cậu sẽ nghe lời vợ, buông tay ra, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ cậu chẳng những không thả mợ ra lại còn ôm chặt hơn, cậu siết mạnh eo Mai khiến mợ chui lại vào trong ngực cậu.

- Cậu bỏ tay ra đã, tôi có việc gấp lắm.

- Mai có việc gấp gì? Mai nghỉ đi để anh làm cho.

Ơ cái cậu này hay thật, đi vệ sinh thì làm sao mà đi hộ được, nghĩ thế nhưng Mai ngại nói với cậu lắm, nhục hết cả cái mặt.

- Việc này siêu gấp, cậu không giúp được tôi đâu.

- Mai không nói thì không được đi, chân em đang bị đau mà.

Mai tức ơi là tức, thế là nói huỵch toẹt ra luôn, ở cùng cậu đến đi đ*i mà cũng khó thế này.

- Tôi đi vệ sinh, cậu bỏ ra nhanh lên.

Cậu Quốc cũng không ngờ, nghe vợ nói thế thì đứng hình một lát rồi vội vàng buông eo cô Mai ra, cậu cũng đi xuống theo. Mai đang định vào nhà xí thì bị cậu bế thốc lên đưa tận nơi, Mai xấu hổ muốn cháy cả mặt, cậu này hâm nặng rồi.

Trải qua việc vừa nãy cô Mai không thể ngủ nổi nữa, thế là nằng nặc đòi cậu dẫn đi tập thể dục. Lũ người hầu chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nhiều khi cái tính mợ nhà mình ẩm ương thế đấy, chân đã đau lại còn đòi chồng đi tập thể dục.

Cậu Quốc thì chiều cô Mai, sợ vợ mệt với đau nên lại "thân chinh" lấy cái xe đạp trong kho ra đèo mợ đi khắp tỉnh. Cậu còn dặn Mai bám chắc vào người cậu kẻo ngã nhưng cô chẳng thèm nghe, thi thoảng lại còn dang hai tay ra để đón cái không khí âm ẩm khi trời vào xuân. Cậu Quốc thấy vợ không nghe lời thì cố tình lượn vài vòng cho chiếc xe ngả nghiêng, lúc ấy cô Mai mới sợ liền ôm chặt eo cậu không rời.

- Cậu ơi sắp đến năm mới rồi đấy.

- Ừ, năm mới hai vợ chồng mình về nhà bố Hải ăn tết nhé?

Cô Mai còn tưởng cậu nói đùa, bây giờ con gái mà gả đi thì là con nhà người ta rồi, làm gì được về nhà mẹ đẻ ăn tết đâu mà cậu cứ dụ.

_____

Toii đang cố chạy bộ này cho xong còn viết bộ mới mọi người ạ🥴 mà viết mãi viết mãi nó còn dài quá trời.

Mấy nàng thấy những chương về sau tui viết thế nào? Đang băn khoăn khum biết viết như này đã chắc chưa? Còn thiếu sót gì không:((