Mộ Nam Chi

Chương 60: Lập uy



Vân Lâm và Tạ Nguyên Hi trốn ở dưới cây thì thầm, trong lòng Lý Khiêm thì lại âm thầm sốt ruột.

Không lẽ gia nam quận chúa không muốn gặp hắn?

Bây giờ Vạn Thọ Sơn như đầm rồng hang hổ, sao nàng có thể ở lại đây?

Dù sao đi nữa cũng phải đưa nàng ra khỏi chỗ này.

Nhưng nếu nàng không muốn gặp hắn, cho dù hắn có tài hùng biện đến đâu, cũng không thể làm được gì!

Lý Khiêm lần nữa lại cầu kiến Khương Hiến.

Khương Hiến ngồi vững vàng trên chiếc giường la hán ở giữa khoang thuyền với mặt sau bằng mica được đặt trong vạn tự, lặng lẽ uống trà.

Giọng nói trong trẻo của Lý Thiến chậm rãi truyền đến, giống như ánh nắng ban mai, nhưng không hiểu sao lại mang theo vài phần trầm ổn nội liễm làm cho người ta an tâm.

Khương Hiến híp mắt.

Hình tượng Lý Khiêm ngồi xổm trên cây bách cổ thụ trong vườn ngự uyển với nụ cười rạng rỡ, tư thế hiên ngang dần hòa vào hình ảnh Lý Khiêm ở kiếp trước điềm tĩnh, bất động như núi, đối đáp trôi chảy trong Kim Loan điện.

Nàng cầm tách trà lên, thổi nhẹ vào những cánh trà đang nổi trên tách trà.

Lưu Tiểu Mãn rất lo lắng.

Hắn chưa từng thấy gia nam quận chúa như vậy bao giờ.

Ánh mắt thâm thúy giống như một cái giếng cổ không có sóng, thần sắc lạnh lùng như pho tượng băng tuyết.

Giống như trong nháy mắt, gia nam quận chúa đã biến thành một người mà hắn không quen biết.

Là vì Mẫn Châu kia được cứu? Hay vì người cứu Mẫn Châu chính là thị vệ của Khôn Ninh cung?

Hắn nhẹ nhàng rót đầy chén trà cho Khương Hiến, không một tiếng động, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Khương Hiến nhìn đến thẫn thờ.

Nàng nhớ tới Mạnh Phương Linh.

Sau khi Thái hoàng Thái hậu qua đời, Mạnh Phương Linh liền ở lại bên cạnh nàng.

Mỗi lần nàng phát cáu, Mạnh Phương Linh đều an tĩnh như vậy nhưng trong lòng thì lại lo âu nhìn nàng. Yên lặng giúp nàng thu dọn đồ vật bị quăng hỏng, yên lặng trải phẳng những sổ tấu nàng ném xuống đất..

Ba năm làm hoàng hậu đã khiến Khương Hiến hiểu rằng chỉ có những người thực sự quan tâm đến nàng mới quan tâm đến nỗi khổ sở của nàng.

Sắc mặt Khương Hiến dần hòa hoãn lại, nàng nói với Lưu Tiểu Mãn: "Lý Khiêm đó, hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ đi. Ngươi không cần để ý tới hắn, ngươi đi gọi người phụ trách ở Vạn Thọ Sơn tới đây. Ta có chuyện muốn nói."

Nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, Lưu Tiểu Mãn mới thả lỏng người, mỉm cười đáp rời đi.

Lý Khiêm biết Lưu Tiểu Mãn.

Nhìn thấy người tới là hắn, liền biết người ngồi trong khoang thuyền nhất định là Khương Hiến. Trong lòng hắn liền vui mừng.

Nhưng không ngờ, Lưu Tiểu Mãn lại đi ngang qua hắn cùng hai nội thị đắc lực, như thể không biết hắn.

Trong lòng Lý Khiêm cảm giác nặng nề.

Trên bờ người vây xem nhìn nhau, nhìn Lý Khiêm đang quỳ, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Tiểu Mãn, miệng liền ngậm chặt thành vỏ sò.

Lưu Tiểu Mãn không hề lúng túng khi được chú ý. Hắn ta đi nhanh đến trước mặt Mẫn Gia rồi dừng lại, thần sắc thân thiện hỏi: "Mẫn Khúc Bộ, Mẫn giám thừa hiện đang bất tỉnh, ngươi xem, Vạn Thọ Sơn này còn ai có thể hỏi chuyện không? Quận chúa chúng ta có lời muốn hỏi."

Ánh mắt của mọi người liền rơi trên người Mẫn Hi.

Vạn Thọ Sơn này ngoại trừ Mẫn Châu thì chỉ có Mẫn Hi là phẩm giai. Bây giờ Mẫn Châu đã thành dạng này, thì chuyện của Vạn Thọ Sơn tự nhiên cũng rơi trên người Mẫn Hi.

Thấy vậy, hai người hầu bên cạnh Mẫn Hi lặng lẽ lùi lại vài bước, như thể làm như vậy, họ có thể phủi sạch quan hệ với Mẫn Hi và không bị Mẫn Hi kéo xuống.

Mẫn Hi bị dọa đến mặt không còn chút máu, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ta không biết gì hết.. Giám thừa nói cái gì, thì ta làm cái đó.."

Lưu Tiểu Mãn nghe xong, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Trong lòng Mẫn Hi liền hốt hoảng.

Lưu Tiểu Mãn liền nói: "Đã như vậy, thì mời Mẫn công công đi theo ta một chuyến!"

"Không, ta.." Mẫn Hi lắc đầu muốn cự tuyệt, Lưu Tiểu Mãn liền tránh sang một bên, hai nội thị phía sau hắn một trái một phải tiến lên kéo Mẫn Hi lên thuyền.

Có người muốn tiến lên nói, người bên cạnh lại nhanh hơn hắn kéo hắn qua một bên.

Lý Khiêm cảm xúc chập trùng.

Khương Hiến muốn làm gì đây?

Muốn phủi sạch quan hệ với hắn sao?

Nhưng có cần thiết vậy không?

Lý Khiêm nhìn Mẫn Hi toàn thân vô lực, phải nhờ hai nội thị xách lên mới lên thuyền, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Mẫn Hi vào khoang thuyền, ngay cả khí lực đứng cũng không có.

Đợi đến khi hai nội thị buông tay, hắn liền rơi bịch một tiếng xụi lơ trước mặt Khương Hiến.

"Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Nô tài không phải cố ý bỏ mặc quận chúa điện hạ.." Nước mắt, nước mũi của hắn chảy ròng ròng, khom lưng dập đầu với Khương Hiến.

Khương Hiến nhíu mày.

Lưu Nguyệt Đông lập tức tiến lên đá hai cước vào Mẫn Hi, nói: "Kêu ngươi trả lời ngươi lo trả lời đi, khóc sướt mướt thành dạng này làm gì? Nếu là trong cung, đã sớm bị kéo ra ngoài đánh chết từ lâu rồi. Nhanh quỳ cho tốt rồi trả lời."

Mẫn Hi nơm nớp lo sợ liền quỳ thẳng.

Khương Hiến cũng lười để ý đến hắn, nàng nói thẳng: "Ta muốn nghỉ ở Khánh Thiện đường, ở bên đó dùng cơm trưa."

Khánh Thiện đường ở phía Đông Nhạc Thọ đường, phía sau Di Nhạc điện, cách Nghi Vân quán hơi xa, là nơi nghỉ ngơi cho nữ quyến nghe diễn, tọa bắc triều nam. Bố trí rộng rãi vừa vặn lại không mất đi cảm giác thoải mái dễ chịu.

Khương Hiến vẫn luôn rất thích nơi đó.

Nàng không đi Nghi Vân quán, Ngọc Lan đường đâu!

Mẫn Hi ngạc nhiên đến chớp mắt.

Gia nam quận chúa gọi hắn đến là vì chuyện này sao?

Khương Hiến có vẻ không còn kiên nhẫn.

Mẫn Hi vội nói: "Ta lập tức đi sắp xếp, lập tức sắp xếp!" Lời còn chưa dứt, nghĩ đến việc sắp xếp Khương Hiến ở Ngọc Lan đường nghỉ ngơi là ý Hoàng Thượng.. Mặt hắn lại lộ vẻ chần chờ.

Khương Hiến cười lạnh.

Mẫn Hi vội nói: "Ăn trưa cũng sắp xếp ở Khánh Thiện đường!"

Nếu đắc tội với hoàng thượng thì phải tìm thái giám đứng đầu để thanh minh, chẳng qua chỉ là mất tiền hoặc bị giáng chức mà thôi.

Nhưng nếu lúc này đắc tội với gia nam quận chúa, Mẫn Châu chính là bằng chứng xác thực.

Không chết cũng bị lột da.

Với lại không chừng hắn còn không bằng Mẫn Châu -- Mẫn Châu tốt xấu gì cũng có một thị vệ không biết nặng nhẹ cứu giúp, nếu đổi lạu là hắn bị gia nam quận chúa ném xuống hồ, ai dám đi cứu hắn?

Thị vệ kia bây giờ còn quỳ gối ở bến thuyền Thủy Mộc Tự Thân!

Chết tử tế không bằng lại còn sống.

Trước mắt cứ đối phó cái đã rồi tính sau.

Mẫn Hi nghĩ vậy, đôi chân hắn dần có sức lực lại.

Lưu Tiểu Mãn liền liếc mắt với hai nội thị đắc lực.

Hai nội thị lại đỡ Mẫn Hi ra khỏi khoang thuyền, đẩy lên bờ rồi xoay người trở về khoang thuyền.

Người bên cạnh Mẫn Hi đã biến mất, trên bờ lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Mẫn Hi như cá nhảy xuống nước, tinh thần hăng hái nói với người bên cạnh: "Mau đi dọn dẹp Khánh Thiện đường. Gia nam quận chúa nói phong cảnh bên đó rất đẹp, muốn ở lại đó ăn trưa."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả quan viên nhã nhặn cũng bất mãn tranh cãi với Mẫn Hi: "Thọ thần sẽ tổ chức liên tiếp trong ba ngày, tổng cộng có sáu gánh hát sẽ vào cung biểu diễn văn nghệ, ít nhất 30% hí kịch. Nếu quận chúa ở đó, đến lúc đó những mệnh phụ kia muốn trang điểm lại, nghỉ ngơi thì làm sao? Tùy ý thay đổi hành trình như vậy, sẽ rất lộn xộn!"

Mắc mớ gì tới hắn?

Mẫn Hi nói thầm trong lòng.

Hắn không nghe gia nam quận chúa là sẽ chết.

Đặt chung một chỗ, ai nhẹ ai nặng chứ?

Mẫn Hi cung kính nói qua loa với quan viên kia vài câu, liền cùng nội thị bên cạnh đến Khánh Thiện Đường giúp Khương Hiến thu dọn cung điện.

Gia nam quận chúa đây là muốn lập uy?

Lý Khiêm nhìn cảnh này liền hiểu, trong lòng vô cùng đau xót.

Nếu như không phải bị khi dễ, Khương Hiến làm sao có thể lấy một trong hai tên nội thị khai đao để lập uy chứ?

Có thể thấy được, bình thường nàng đối với Tào Thái hậu tức giận không ít..

(Còn tiếp)