Mộc Thần Tái Sinh

Chương 17: Đàn sói



Chạy một đoạn khá xa, nhóm người dừng chân, thở hồng hộc. Trước mặt bỗng vang lên tiếng nói:

- Những miếng mồi béo bở! Lại tự động chạy tới trước miệng của ta rồi.

Nhóm người thái tử lập tức hoảng loạn, chụm lưng vào nhau, nhìn quanh bốn phía. Phát hiện ba con sói đứng trên mỏm đá cao nhìn xuống bọn họ.

Hiện tại họ chỉ có tám người, nếu ba con sói trước mặt chỉ là linh thú cấp năm thì dễ quá rồi. Một tên tu sĩ hoảng hốt hô lên:

- Không hay rồi thái tử điện hạ! Chính giữa có lẽ là con sói đầu đàn, huyền thú cấp 9. Hai con hai bên đều là huyền thú cấp 2. Chúng ta chắc chắn đánh không lại!

- Chúng tôi giữ chân nó, các vị mau rời khỏi đây!

Mấy tên tu sĩ vẻ mặt nghiêm trọng, liên tục lùi lại. Con sói đầu đàn cười ha hả:

- Muốn chạy sao? Các ngươi nghĩ có thể chạy khỏi nanh vuốt của ta?

Hai con sói nhỏ phóng về hai bên, thành công chặn lại ba nẻo đường. Đám người lập tức hoảng sợ, các tu sĩ triệu hồi ra ba con linh thú cấp trung, cộng với Tuyết miêu của tam hoàng tử mới thu phục được. Mặc dù vậy, nhưng linh thú đối đầu với huyền thú chênh lệch thực lực quá xa.

Hai bên đánh nhau dữ dội. Đám người của hoàng tử lập tức quay mặt chạy về hướng ngược lại, Kim Chi nắm tay Ngọc Linh chạy theo. Con sói đầu đàn phóng lên cản trước mặt họ, nó gầm hú vang vang, phát huy lực lượng mạnh mẽ. Thái tử rút kiếm ra chống trả, Kim Chi và Cẩm Lam cũng nhảy vào hỗ trợ. Từ đầu đến cuối Ngọc Linh không có phản ứng gì, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt.

Con huyền thú cấp 9 kia đứng trước mặt tu sĩ cấp thấp, xem bọn họ không ra gì. Động tác nó nhanh nhẹn, nhảy nhót tránh các đòn công kích. Không dễ gì mà đánh trúng được. Nó vung móng vuốt quào lên người thái tử, anh ta văng vào gốc cây, ói ra ngụm máu tươi. Hai người còn lại hoảng hốt, trong lúc phân tâm cũng bị nó đánh văng.

Tam hoàng tử điều khiển Tuyết miêu phía sau tác chiến cùng các linh thú đã bị thất bại, chỉ đành bỏ thú chạy về phía này. Thấy thái tử bị thương, anh ta vì lo lắng mà không nhìn rõ hiện trường vẫn lao tới, bị con sói đá một phát té lộn nhào.

Đám tu sĩ ở sau lưng cũng đã thất bại, bị hai con sói chia nhau cắn xé ăn thịt. Số lượng trong nhóm người bớt đi, thua thê thảm, một khắc cũng không cầm cự nổi.

Sói đầu đàn nhìn đám người, khà khà nói:

- Nên ăn thịt tên nào trước đây! Tuổi tác còn nhỏ như vậy chắc chắn thịt rất non mềm.

Nó đi đến trước mặt Cẩm Lam, khẳng định:

- Tu vi của ngươi thấp, chứng tỏ ít luyện tập, vậy thịt của ngươi sẽ không bị cứng.

Cẩm Lam hoảng hốt liên tục lùi lại, chỉ về phía Ngọc Linh:

- Ngươi ăn cô ta kìa. Đừng ăn ta! Đừng ăn ta!

Con sói nhìn theo hướng của cô chỉ, Ngọc Linh đã giấu đi khí tức, khuôn mặt cũng che lại, tuyệt nhiên nó cũng không biết là người nào. Con sói nói rằng:

- Con người đó rồi cũng chạy không thoát đâu! Ăn ngươi trước.

Cẩm Lam co giò bỏ chạy, vì trước đó đã bị thương nên tốc độ chậm lại. Con sói nhảy tới, cắn vào áo cô, quăng lên trời, há miệng to hứng trọn, nuốt vào bụng. Kim Chi và tam hoàng tử sợ đến xanh mặt, tay chân run rẩy không thôi.

- Mùi vị không tệ! Tiếp theo là kẻ nào đây?

Thái tử ở dưới gốc cây đã tỉnh táo lại, lấy ra pháp bảo trong áo, chạy đến từ phía sau tập kích nó. Con sói không kịp phản ứng, bị chém một kiếm vào lưng. Nó tức giận quất đuôi, đánh thẳng vào ngực thái tử.

- Con người khốn kiếp! Dám chống trả lại ta?

Ông đội trưởng xuất hiện, từ trên trời giáng xuống một trưởng uy mãnh, con sói cảm nhận được, phóng ra né kịp.

Nhìn thấy ông xuất hiện, bọn họ như thấy được hy vọng, vẻ mặt đã trở nên mừng rỡ.

- Các vị điện hạ, thần đến trễ rồi!

Nhưng xem ra ông đã bị thương. Hai con sói nhỏ ở bên kia ăn thịt xong, đã bước qua bên đây nhăm nhe. Con sói đầu đàn lùi lại, để cho hai con nhỏ đánh với ông. Ông đội trưởng không hề yếu thế, cầm chắc gươm trong tay, ông xông tới quyết chiến với bọn chúng. Chỉ có thể đánh, không thể lùi. Sau lưng ông còn có các vị điện hạ cần ông bảo vệ.

Ngọc Linh đi đến chỗ thái tử, cho anh một lọ thuốc. Anh ta cảm tạ, khi uống xong cơ thể đã khỏe lại từ từ. Còn Kim Chi thì đỡ tam hoàng tử, đi về chỗ hai người. Bọn họ đang trông chờ vào ông đội trưởng, nếu bây giờ có bỏ chạy thì không đủ sức.

Sau một lúc chật vật đối đầu với hai con sói nhỏ, ông cảm giác bản thân không thể trụ lâu thêm được nữa. Ông bị một con cắn vào cánh tay, lôi đi xềnh xệch. Lại bật người dậy, đạp vào đầu nó. Ông thở hồng hộc, máu me đã chảy khắp người. Cơ thể lảo đảo dường như không đứng vững. Trước đó đánh với bầy sói nhỏ ở phía sau đã mang tổn thương.

Hai con sói càng đánh càng hăng, giống như mèo vờn chuột cho tới chết mới ăn thịt.

Con sói đầu đàn lúc này đi đến cười nhạo.

- Đây là viện binh mà các ngươi mong chờ? Làm ta cười chết mất thôi.

Nó chuẩn bị vung móng vuốt giết ông. Niềm hy vọng của bọn họ dường như vụt tắt.

- Đủ rồi!

Con sói bỗng nhiên ngừng lại, móng vuốt sắc nhọn chỉ cách đỉnh đầu ông đội trưởng một tấc nữa thôi. Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về phía Ngọc Linh. Con sói nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác có gì đó không đúng.

Nó vừa nhe nanh gừ, vừa lùi lại, nó cảm nhận được sự uy hiếp mặc dù người đó đã ẩn đi khí tức.

- Là ai?

Mộc thần đi tới, càng dọa nó sùng lông lên khắp người. Hai con sói nhỏ cũng lui về phía sau.

- Như vậy là đủ rồi, dừng lại thôi.

Ngọc Linh âm trầm nói, cô đưa cho ông đội trưởng một lọ thuốc, sau đó hướng về phía con sói, quơ tay tát một cái vào không khí.

Vậy mà con sói kia bị tát trúng, cắm đầu lật bốn chân. Mọi người nhìn thấy há miệng ra ngạc nhiên. Con sói đau đến nỗi chảy nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai hả?

- Ngồi xuống!

Ba con sói giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn, cảm giác như vừa nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, bắt buộc phải tuân theo. Trong ánh mắt của bọn chúng lại thấy Ngọc Linh tỏa ra uy áp cực mạnh, khiến bọn chúng bắt đầu run rẩy.

Mộc thần chỉ tay vào con sói đầu đàn, nói rằng:

- Thái tử, cảm ơn ngươi đã cho ta đi chung một đoạn đường. Con này tặng cho ngươi!

Con sói ngẩn ngơ, khuôn mặt rõ đần nghiêng đầu nhìn. Mọi người dường như bị sốc nặng, chưa hiểu chuyện gì.

Ông đội trưởng tức giận quát lên:

- Mộc tiểu thư! Cô rõ ràng mạnh như vậy sao ngay từ đầu không ra tay cứu chúng ta? Tất cả binh lính đều chết hết rồi!

Tia lạnh trong mắt sẹt qua, Ngọc Linh lạnh lùng đáp:

- Ta không có nghĩa vụ bảo vệ các ngươi.

Ông ta chết lặng, lại nhớ lúc nãy có từng nói câu này. Bây giờ bị đáp trả cảm thấy thật mất mặt.

Con sói không chịu, gào lên:

- Ta là huyền thú cấp 9. Huyền thú cấp 9 đó! Sao có thể nhận cái tên võ sư cấp 5 này làm chủ được! Hắn ta không xứng!

Ngọc Linh nghiêng đầu cười nhạt, uy áp tăng lên gấp đôi:

- Ngươi có ý kiến sao?

Con sói lập tức quỳ xuống:

- Không dám! Không dám! Là tại hạ nói bừa!

Thái tử mừng như được mùa, hớn hở nói:

- Mộc tiểu thư, sao cô làm được như vậy? Mấy con sói này nghe theo lời cô nói?

Con sói đi lại gần thái tử, vênh mặt lên, gầm gừ đe dọa:

- Sao hả? Ngươi có ý kiến hả?

Thái tử nuốt ực một cái, run rẩy nhỏ máu kết khế ước. Tam hoàng tử nghĩ gì trong đầu, lập tức chạy lại chỗ Ngọc Linh quỳ xuống tóm lấy váy cô, đáng thương nói:

- Mộc tiểu thư! Tôi biết bản thân không tốt bằng anh. Nhưng cô xem, Tuyết miêu đã bị giết chết rồi. Tôi không có linh thú nữa, có thể tặng cho tôi một con sói không!

Tam hoàng tử vừa năn nỉ vừa chỉ vào hai con sói huyền thú cấp 2 đứng đằng kia. Ngọc Linh nhìn chúng nó, rồi quay lại nhìn Kim Chi, cô nói:

- Cũng được! Cho ngươi một con. Kim Chi, đến đây! Con còn lại tặng cho em!

Kim Chi phấn khích, khuôn mặt nở hoa:

- Em cũng có sao? Đa tạ Mộc tỷ! Đa tạ Mộc tỷ!

Kim Chi và thái tử cùng đi đến, bọn họ cúi đầu cảm tạ cô không ngừng. Sau đó ký kết khế ước với huyền thú.

Ông đội trưởng đứng một bên, nãy giờ cảm thấy hổ thẹn. Quyết định đến trước mặt cô quỳ gối chắp tay:

- Thuộc hạ có mắt không tròng, đã mạo phạm đến tiểu thư. Mong tiểu thư tha thứ!

Ngọc Linh dịu dàng nói:

- Đã biết sai mà sửa là tốt! Sau này đừng đến săn linh thú, không may mắn thoát chết nữa đâu.

- Thuộc hạ đã biết!

Thái tử cung kính nói:

- Mộc tiểu thư! Đã nhận ân huệ của cô, có thể cho chúng ta nhìn mặt được không?

Tam hoàng tử và Kim Chi cũng đồng thanh nói theo:

- Đúng đó Mộc tỷ! Đến ân nhân mình còn không rõ mặt, sẽ bị người ta chê cười.

- Được.

Ngọc Linh kéo khăn ra, bọn họ lúc này mới biết thế nào là tuyệt thế giai nhân, ồ lên một tiếng ngưỡng mộ.

- Các ngươi về đi! Còn đi sâu vào rừng sẽ gặp nguy hiểm, đến đây là được rồi!

Ngọc Linh nói xong, xác định phương hướng quay mặt đi. Mấy người họ liền vẫy tay chào.

- Mộc tỷ đi đường cẩn thận!

- Mộc tiểu thư, sau này có duyên sẽ gặp lại!

Mấy con sói đứng ngẩn ngơ nãy giờ chợt nhận ra điều gì đó. Con sói đầu đàn liền hoảng hốt dập đầu:

- Là Mộc thần điện hạ! Là Mộc thần điện hạ! Ta gặp được người rồi! Ôi trời ơi, không ngờ ta có thể được nhìn thấy điện hạ! A...

Con sói xúc động rú lên, hai con sói còn lại cũng rú theo. Bọn họ nghĩ rằng có thể là một nhân vật nào đó rất lợi hại mà đám sói này tôn sùng thôi.