Mộc Thần Tái Sinh

Chương 47: Hưởng thụ



Thanh Thành đau đầu nhìn tiểu thư giận dỗi mà không thèm để ý chủ nhân. Ngày thứ nhất ngày thứ hai đều là anh tự tay đưa thuốc đưa cơm. Vừa quan sát trên dưới Mộc phủ vừa làm một vú em tốt, đúng là không ít đáng thương nha. Cũng may Tiểu Lệ ở bên cạnh, anh cần gì đều giúp đỡ một tay, sắc thuốc, nấu cơm đều để cô phụ trách tiếp.

Tiểu Lệ đẩy củi thêm vào bếp, tay dính lọ đen, lại bất cẩn quệt lên trán lau mồ hôi. Đúng lúc Thanh Thành đi vào, nhìn thấy cô một bộ dạng lem luốc, không kiềm được che miệng cười.

Tiểu Lệ tròn mắt quay sang nhìn cậu, hỏi.

- Mặt của em có dính gì sao?

Cô vừa nói vừa đưa tay lên chùi, hoàn hảo khiến lọ đen lan đầy mặt. Thanh Thành cười phụt, sau đó quay mặt đi, hắng giọng ho một cái. Tiểu Lệ nhìn bàn tay, biết mặt mình dính lọ, cũng xấu hổ chùi thêm. Thanh Thành quay lại nhìn cô, khoé miệng cong một đường. Cậu lấy khăn trong túi áo ra, cẩn thận đi lại gần.

Tiểu Lệ ngại ngùng, nghiêng người né đi. Nhưng sau đó nghĩ nghĩ, rồi cũng đứng ngay lại. Thanh Thành đưa tay dài ra, quệt quệt lên mặt cô. Có vẻ còn chưa đủ lực, cậu lại gần thêm một chút, chăm chú lau thật kỹ. Mặt của Tiểu Lệ thật mềm, hai má tròn phúng phính, sờ vào mát lạnh.

Đến khi lau sạch vết lọ, mặt của Tiểu Lệ cũng phi thường ửng đỏ. Thanh Thành liền lúng túng, thu hồi khăn tay.

- Xin lỗi! Có phải ta hơi mạnh tay, làm gương mặt của em sưng đỏ lên rồi?

Tiểu Lệ bất giác sờ lên mặt, không lẽ xấu hổ đến đỏ mặt bị anh ta phát hiện rồi chứ? Cô nhìn bếp lửa, liền nói:

- Không có, ở trong bếp nên nóng nực một chút.

Thanh Thành nhìn nồi thuốc được đun sôi, hỏi.

- Ta đến lấy thuốc! Không biết em nấu xong chưa!

Tiểu Lệ a một tiếng.

- Xong rồi xong rồi!

Cô lấy nhắc nồi, vươn đến tay cầm của nồi thuốc. Thanh Thành liền chụp lấy tay cô lại.

- Để cho ta! Coi chừng bị phỏng như lần trước!

Bị phỏng giống lần trước? Là lần lấy bánh ra lò bị bỏng mấy đầu ngón tay? Thì ra Thanh Thành lại để ý đến việc nhỏ nhặt như vậy.

Tiểu Lệ túm tím cười, buông ra để cho anh làm. Lấy sẵn một cái bát đựng thuốc. Thanh Thành rất quen thuộc, động tác dứt khoát. Sau đó bưng chén thuốc chuẩn bị rời đi. Chợt nhớ ra gì đó, Thanh Thành khựng lại. Tiểu Lệ cũng dõi theo động tác của cậu. Thanh Thành quay lại, khoé miệng cong lên thành hình trăng khuyết, nói.

- Tiểu Lệ, cảm ơn!

Sai đó cậu ta đi như chạy khỏi nhà bếp. Tiểu Lệ hai mắt sáng quắc, trong lòng nhộn nhạo kỳ lạ. "Anh ấy cười với mình, đẹp quá đi."

Những người khác trong phủ nhàn rỗi thì luyện tập. Đại Vỹ còn gọi đám vệ binh mới tới huấn luyện cho bọn họ một lượt. Để Mộc phủ có gặp kẻ địch thì có thể dùng tới.

Mỹ Duyên đem đám tì nữ đi dọn dẹp khắp nơi, phân chia công việc phù hợp cho bọn họ. Bản thân cô cũng được xem như nữ quan, các tì nữ có việc gì có thể trực tiếp báo cáo với cô.

Lê Dung lúc rảnh rỗi sẽ kéo Tiểu Lệ ra học các loại cầm kỳ thi họa. Tiểu Lệ rất nhanh đã không trụ được, cô ở nông thôn, chữ nghĩa còn biết một ít. Những thứ cao cấp hơn đối với cô chẳng phải cực kỳ khó hay sao?

Ngọc Diệp thì thường xuyên về nhà chơi, ông bà lão Lý đều vui vẻ. Thấy cô tu vi cao, lại có chỗ dựa lớn, cưng cô còn không kịp, ai nỡ ghét bỏ như trước đây chứ. Sau khi tu vi của Kim Chi tăng lên đến võ sư cấp 5, huyền thú cấp 2 Mộc thần tặng cho cũng dễ dàng triệu hoán ra.

Lại nói, sau khi yến tiệc ở hoàng cung qua đi, cả nhà binh bộ thượng thư đều yên tĩnh đến lạ lùng. Thu Thuý và Lê Mai cũng không thấy ra ngoài gây chuyện nữa.

Thanh Thành nhân dịp này kể lại cho Long Quân nghe, ngày trước có hai thuộc hạ của Cẩm Hồng đến ám sát Mộc thần, dám tự xưng là người của Huyết đế. Sau đó bị Mộc thần tiêu diệt, nhưng để lại vết tích khiến cho Mộc thần cùng với con nuôi của cô là Tuyết Lang sinh ra hoài nghi.

May mà được Thanh Thành giải thích ổn thỏa nên mới dập tắt được nỗi lo.

Anh cũng kể sơ lược thời gian qua trong Mộc phủ đã xảy ra những việc gì.

Tiểu thư diệt thừa tướng phủ, trừng trị binh bộ thượng thư một phen, được thái hoàng thượng phong làm quận chủ, nhận thêm một số người thu dưới trướng hiện đang làm việc tận tình trong phủ.

Long Quân nghe xong, tức giận khiển trách Thanh Thành không làm tốt nhiệm vụ, để cho người ta khi dễ Mộc thần như vậy.

Bản thân cậu cũng biết sẽ hứng chịu hình phạt, nên cũng không nói ra câu nào cầu tình. Chỉ quỳ bên dưới chuẩn bị nghe chủ nhân phán xét.

Lúc đó Long Quân suy nghĩ một chút, nói bây giờ chưa có hình phạt nào thích đáng, tạm thời bỏ qua. Thanh Thành nghe xong, thở phào nhẹ nhõm.

Long Quân mặt dày, nói rằng vết thương rất đau, muốn Ngọc Linh đích thân chăm sóc, nếu không sẽ không chịu uống thuốc. Thằng Thành bắt buộc phải đi năn nỉ.

Nhìn thấy cậu ta khó xử, Ngọc Linh cũng mềm lòng đồng ý.

Mộc thần ngồi ở bàn ăn trong phòng, gắp từng miếng cá miếng thịt đút cho Long Quân. Anh ta hí hửng, khuôn mặt hồng hào tươi tắn, ăn được rất nhiều cơm.

- Long Quân, ta nhớ hai tay của anh vẫn còn dùng tốt, sao không tự ăn cơm chứ?

- Ta thích nàng đút cho ta, như vậy ta mới mau khỏe!

- Nếu để người ngoài nhìn thấy, một quân vương như anh đi làm nũng, sẽ cười chết mất!

- Ta không quan tâm, mặc kệ bọn họ nghĩ gì. ta chỉ muốn nàng chăm sóc ta thôi!

Long Quân có vẻ đang hưởng thụ rất tốt. Anh cầm đũa gắp một miếng thịt đưa tới miệng Ngọc Linh, cô chần chừ, rồi cũng mở miệng ăn hết. Thấy cô ngoan như vậy, Long Quân cười hài lòng. Nụ cười của anh vô cùng mê hoặc, má của Ngọc Linh tự nhiên hồng hào theo.

- Có ngon không?

- Ngon!

- Đợi ta khỏe lại, nhất định sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho nàng ăn.

- Được, ta đợi!

Ngọc Linh dùng khăn lau miệng cho anh. Long Quân nhìn nhìn, lại không kìm được cắn vào bàn tay non mềm của cô.

Ngọc Linh giật mình, định rút tay lại, thì Long Quân đã giữ chặt lấy tay cô. Anh lại gặm thêm vài cái, cảm giấc ấm nóng, ướt át trên bàn tay nhỏ bé. Ánh mắt Long Quân khép hờ, tà mị nói.

- Ta muốn ăn nàng.

Ngọc Linh xấu hổ, mắt to trợn lên.

- Nói bậy! Lo mà dưỡng thương cho tốt.

Long Quân ngồi lại gần hơn, nói như thổi vào tai cô.

- Vậy thương tích lành rồi, có phải được ăn không?

- Không có!

Long Quân nhìn vẻ mặt cô xấu hổ, trong lòng phấn khích lạ thường. Đây là niềm vui khi trêu ghẹo người mình yêu sao?

Anh kéo Ngọc Linh vào lòng mình, sau đó cúi xuống hôn, không để cho cô kịp phản ứng. Lần này anh rất yên phận, chỉ là hôn sâu chứ không làm gì cả.

Cơ thể nhỏ bé của Ngọc Linh khẽ run rẩy, tim đập nhanh thình thịch. Có vẻ vẫn còn sợ sệt, cô khép nép như một con mèo nhỏ. Trong mắt Long Quân lại là sự yêu thương cưng chiều vô vàn.

...

Ngày hôm sau, Long Quân đã tự đi đứng được, cơ thể khỏe hơn một chút. Anh tham quan một vòng Mộc phủ. Có mấy trang viên mọc lên vô cùng đẹp mắt, còn cả một hồ sen trong xanh, cầu nối đến mái đình giữa hồ.

Người ở trong phủ nhìn thấy Long Quân đều cúi đầu hành lễ, xem anh thân phận ngang hàng với Mộc thần mà đối đãi.

Ngọc Linh thấy anh đỡ nhiều, liền nói mình về rừng U Minh một chuyến, hái thảo dược giúp tu vi nâng cấp. Long Quân mặt mày ủ rũ không chịu, bởi vì anh mới gặp cô được có mấy ngày, cô lại muốn rời đi.

Nhưng việc Ngọc Linh đã quyết định sẽ không thay đổi. Anh không chịu cũng phải chịu, đành bảo Thanh Thành đi theo bảo vệ cô. Ngọc Linh từ chối, nhờ cậu giúp cô ở lại trông nom Mộc phủ. Cô chỉ đi một, hai ngày, sẽ nhanh chóng quay về, mọi người không cần lo lắng.