Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 10: Phong ba trong yến hội…



Trưởng công chúa nói xong, lại cảm thán một câu,

- “Ta đã già rồi, bất quá các ngươi còn trẻ như vậy, ta cũng hy vọng các ngươi có thể tìm được kết quả như ý, tương lai phu thê ân ái cầm sắt hòa minh.”

Các thiếu nữ ở đây bị Trưởng công chúa nói mặt đỏ lên, mấy thiếu nữ linh cơ đứng dậy nói chút lời khen tặng, Địch Uyển Dung nói:

- “Trưởng công chúa ngài nói lời này ta không thích nghe, ngài như thế nào mà già? Ngài nha thanh xuân mãi mãi, dung nhan bất lão!”

Trưởng công chúa bị nàng hống cười rộ lên, Diệp Xu Xu thấy Địch Uyển Dung ở trước mặt Trưởng công chúa sửa một cái liền từ tư thái thịnh khí lăng nhân*, trở nên tiểu nữ nhi, nàng nghĩ thầm người này thật đúng là biết diễn tuồng, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng ma quỷ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Anh Yêu Em
2. Trưởng Công Chúa
3. Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
4. Mưa Hoàng Tước
=====================================

(Chú thích: thịnh khí lăng nhân nghĩa là khí thế ngang ngược kiêu ngạo bức người)

Kế tiếp, Trưởng công chúa liền cho các thiếu nữ biểu diễn tài nghệ, Hạ Triều thích âm luật, thường lấy tiếng đàn tới bình phán người. Cho nên hạng mục đánh đàn này là khi biểu diễn tài nghệ thì không thể thiếu.

Bất quá ở đây người đông đảo, cũng không phải ai đều có cơ hội có thể biểu diễn tài nghệ… ý của Trưởng công chúa là để cho mọi người tự nguyện báo danh tham gia, đám khuê tú ở đây mới đầu còn ngượng ngùng xoắn xít. Bất quá tưởng tượng đến mấy cái công tử ca đó đang ngồi ở mặt sau bình phong cách các nàng rất gần, Trưởng công chúa muốn các nàng đánh đàn cũng là vì cho các nàng cơ hội biểu hiện chính mình, lại có chút nóng lòng muốn thử.

Đứng ra trước tiên là Địch Uyển Dung, Địch Uyển Dung ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu các cách đó không xa, nàng tự nhiên hào phóng mà cười nói:

- “Nếu mọi người đều không muốn làm người thứ nhất, ta đây sẽ bêu xấu trước.”

Mọi người đều không có dị nghị gì, Diệp Xu Xu nghĩ thầm không nghĩ tới Địch Uyển Dung thoạt nhìn còn rất hào phóng sao.

Hai thị nữ dọn một cây đàn tranh tới, Địch Uyển Dung đi đến bên đàn tranh ngồi xuống, đầu ngón tay chậm rãi đảo qua huyền cầm, nghe được vài tiếng tranh tranh thanh minh, tiếng đàn thanh thúy không có một chút tạp âm, Diệp Xu Xu âm thầm cảm thán, thật là đàn tốt, đàn này mà đặt ở hiện đại cũng là cực tốt.

Địch Uyển Dung tròng lên nghĩa giáp, bắt đầu đàn.

Nàng đàn là một khúc thu nguyệt, tiếng đàn ý nhị ngân nga, mang theo một chút thiếu nữ nhẹ sầu, tiếng đàn khi cao như trăng sáng nhô lên cao, khi thấp như mây che khuất trăng, trong khúc đã có tình lại có ý, thập phần rung động lòng người.

Một khúc thôi, mọi người tán thưởng không dứt, ngay cả Diệp Xu Xu đều không thể không thừa nhận Địch Uyển Dung đàn đích xác hay lắm! Diệp Xu Xu nghĩ thầm không nghĩ tới Địch Uyển Dung cư nhiên đàn hay như vậy, trình độ này đặt ở hiện đại, không sai biệt lắm là đến cấp tỉnh đi, bất quá trước kia như thế nào nàng chưa từng nghe nói qua Địch Uyển Dung đàn hay như vậy?

Trừ bỏ nàng ra, khách nam ở mặt kia tấm bình phong cũng nghe đến như si như say, Địch Thanh Huyền ngồi cùng mọi người, nghe được tiếng đàn của Địch Uyển Dung, trong lòng hắn cực kỳ ngoài ý muốn, trong ấn tượng của hắn cầm nghệ của muội muội không hay như vậy đâu? Hơn nữa nàng cũng không sẽ ở trước mặt mọi người biểu diễn cầm nghệ, như thế nào hôm nay lại……

Có người bên cạnh Địch Thanh Huyền nghiêng người qua cảm thấy thực hứng thú hỏi:

- “Mới vừa rồi đánh đàn chính là muội muội của hầu gia à?”

Địch Thanh Huyền gật gật đầu, đáp:

- “Đúng vậy!.”

Đôi mắt người nọ sáng lên hỏi:

- “Không biết lệnh muội bao nhiêu xuân xanh?”

Địch Thanh Huyền liếc nhìn hắn một cái, lại thấy vẻ mặt hắn lấm la lấm lét đáng khinh, hắn nghĩ thầm người này là có ý gì, với diện mạo này của hắn chẳng lẽ còn muốn cóc ăn thịt thiên nga?

Người nọ cũng nhìn ra Địch Thanh Huyền coi thường hắn, nhưng thật ra hắn rất tự mình hiểu lấy mà rụt rụt cổ ngồi trở lại vị trí, bên cạnh có mấy thiếu niên lang mặt mày thanh tú vây tới hỏi thăm tình huống với Địch Thanh Huyền.

Địch Thanh Huyền nguyên bản không nghĩ để ý đến bọn họ, thế nhưng lại nghĩ đến không thể chậm trễ nhân duyên của muội muội hắn, cho nên vẫn là nhẫn nại tính tình nói một chút sự tình. 

Một mặt khác, Địch Uyển Dung ở trong trận vỗ tay về lại chỗ ngồi chính mình, đầu tiên nàng ngẩng đầu liếc nhìn lầu các một cái, rồi sau đó hơi hơi mỉm cười nói:

- “Bất tài, vừa mới bêu xấu.”

Trưởng công chúa cười nói:

- “Đàn thật không tệ, dư âm vòng nhĩ khiến cho người có dư vị vô cùng.”

Địch Uyển Dung ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng lại có chút đắc ý, không uổng công nàng vì lần biểu diễn tài nghệ này luyện đàn suốt ba tháng, vì luyện thật hay khúc này, nàng chính là tìm riêng cầm sư nổi danh nhất kinh thành tới dạy, ba tháng này, nàng ngày ngày đêm đêm đều khổ luyện, cuối cùng đạt tới mong muốn.

Địch Uyển Dung vừa ra tay, rất nhiều khuê tú vừa rồi còn nóng lòng muốn thử liền giống như sương rơi lá cây ủ rũ, các nàng ai cũng không thể bảo đảm có thể sánh vai cùng Địch Uyển Dung, nếu như kém hơn nàng thật nhiều, vậy chẳng phải là rất mất mặt sao?

Đám người an tĩnh xuống, Trưởng công chúa luôn mãi dò hỏi còn có người muốn ra biểu diễn hay không, cũng không có ai dám xuất đầu.

Ngay tại lúc Trưởng công chúa chuẩn bị lướt qua chuyện đánh đàn, rốt cuộc Diệp Chân Chân kìm nén không được đứng lên nói:

- “Hồi bẩm công chúa, tiểu nữ tử nguyện ý thử một lần.”

Diệp Xu Xu kinh ngạc nhìn Diệp Chân Chân đứng lên, hiển nhiên Diệp Chân Chân có chút khẩn trương, đôi tay gắt gao nắm khăn tay.

Trưởng công chúa thấy rốt cuộc có người nguyện ý đứng ra, rất vui vẻ nói:

- “Tốt, vậy ngươi liền bắt đầu đi.”

Diệp Chân Chân cắn cắn môi, hít sâu một hơi, đi đến cây đàn, nàng ưu nhã ngồi xuống, ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn qua.

Diệp Xu Xu cũng chống cằm rất hứng thú mà nhìn về phía nàng, nàng nghĩ thầm nếu Diệp Chân Chân là nữ chính, nói vậy nổi bật khẳng định có thể áp qua Địch Uyển Dung rồi.

Diệp Chân Chân đàn là khúc nhạc cao sơn lưu thủy, nàng duỗi tay mới vừa đàn ra mấy âm thanh… bởi vì quá mức khẩn trương nên đàn sai. Trong đình rất nhiều người che môi phát ra một trận tiếng cười.

Diệp Xu Xu thấy tình thế, nghĩ thầm thật đúng là bắt đầu bất lợi mà, bất quá nàng một chút cũng không lo lắng, ai kêu nàng ta là nữ chính đây?

Quả nhiên trải qua ngay từ đầu hoảng loạn, Diệp Chân Chân thực mau bình tĩnh lại, nàng nhắm mắt lại thuần thục mà đàn có hồn hữu tình.

Tiếng đàn như dòng suối róc rách, từ đầu ngón tay nàng chậm rãi chảy xuôi ra, yên tĩnh du dương uyển chuyển êm tai, lại mang theo một chút tịch mịch tri âm khó tìm.

Diệp Xu Xu nghe thẳng gật đầu, nàng nghĩ thầm vừa rồi tiếng đàn Địch Uyển Dung tuy nghe cũng không tệ, thế nhưng lại mang theo quá nhiều tượng khí khuyết thiếu linh khí, không giống Diệp Chân Chân linh khí mười phần, người thường tuy rằng có khả năng nghe không ra khác biệt trong đó, nhưng kiếp trước Diệp Xu Xu là trong ban nhạc thiếu niên dân tộc trình độ quốc gia, tự nhiên có thể nghe ra được.

Diệp Chân Chân đầu này cao sơn lưu thủy đàn xong, trong đình viện an tĩnh hồi lâu không thể hoàn hồn.

Địch Uyển Dung thấy thế, nàng nhìn ra được Diệp Chân Chân thế nhưng ngăn chặn nàng nổi bật, sắc mặt tức khắc trở nên không quá đẹp, nàng nắm chặt tay, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.

Chỗ khách nam, thật lâu mọi người cũng chưa có biện pháp hoàn hồn, lại nghe được Diệp Chân Chân nói:

- “Tiểu nữ tử bêu xấu….”

Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, trong đình viện tức khắc vang lên tiếng vỗ tay như sấm, so vừa rồi còn nhiệt liệt hơn.

- “Đây là khuê tú nhà ai thế nhưng đàn ra một khúc hay như vậy?”

Nhiều người ở đây là cực hiểu âm luật, có thể nghe ra được Địch Uyển Dung cùng Diệp Chân Chân đàn tấu khúc khác biệt.

- “Tiếng đàn thuần túy linh hoạt kỳ ảo, xem ra cô nương này thật sự là tâm tính cao khiết, trên đời này thế nhưng khó có nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy!” Có người cảm thán nói.

Đó là Địch Thanh Huyền mặt mày luôn luôn lãnh đạm cũng nhịn không được có chút động dung, hắn ngày thường nghe cầm khúc, thích nhất chính là cao sơn lưu thủy, Diệp Chân Chân đàn tuy so ra kém đại sư cung đình, thế nhưng ở tuổi này nàng có thể đàn ra như vậy, lại còn có đàn ra phong cách của chính mình, là thập phần khó!

- “Rốt cuộc là nhà ai?” Có người tính tình gấp hỏi, chỉ là hắn gấp cũng vô dụng, cũng không thể xốc lên bình phong đi nhìn người.

Bất quá may mắn, Trưởng công chúa thực tri kỷ mà thay bọn họ hỏi,

- “Ngươi là khuê tú nhà ai, tên gọi là gì?”

Diệp Chân Chân khom người uốn gối, dịu dàng mà trả lời:

- “Hồi công chúa điện hạ, gia phụ Văn Viễn Bá, tiểu nữ tử tên là Diệp Chân Chân.”

Nguyên lai nàng là nữ nhi Văn Viễn Bá? Lúc này nhóm nam nhân mới bừng tỉnh đại ngộ, một ít người bắt đầu động tâm, nghĩ chờ lát nữa nên kết bạn một phen hay không?

Địch Thanh Huyền nghe được nàng cư nhiên là Diệp Chân Chân, thực kinh ngạc, hắn từng xem qua thư Liễu thị gửi cho hắn, biết ngày đó là Diệp Chân Chân đã cứu mình…… Chẳng qua ngày đó hắn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết Diệp Chân Chân trông như thế nào? Hiện giờ nghe nàng đàn một khúc, trong lòng hắn hảo cảm đột nhiên lên cao. Hắn nghĩ thầm ngày đó cứu hắn quả nhiên là nữ tử tâm tính cao khiết*.

(Chú thích: cao khiết là thanh cao + thuần khiết)

Diệp Chân Chân trở lại vị trí của mình ngồi xuống, đình viện lại an tĩnh hồi lâu, Địch Uyển Dung tâm tình thực không thoải mái, nàng biết nổi bật của mình đã bị Diệp Chân Chân đoạt đi, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía lầu các……

Diệp Xu Xu phát hiện Địch Uyển Dung năm lần bảy lượt nhìn về hướng lầu các bên cạnh, nàng cũng nhìn qua lầu các, lại thấy lầu các kia chỉ có ba tầng, là dùng trúc kiến tạo, thoạt nhìn độc đáo thanh nhã, nàng nghĩ thầm Địch Uyển Dung nhìn tòa lầu trúc kia làm gì? Chẳng lẽ bên trong có người nào đó à?

Trưởng công chúa hỏi:

- “Còn có ai muốn biểu diễn hay không?”

Trong lòng mọi người đều rõ ràng so ra kém Địch Uyển Dung, càng so ra kém Diệp Chân Chân, cho nên không ai trả lời.

Trưởng công chúa thấy thế thở dài, Địch Uyển Dung cùng Diệp Chân Chân đàn quá hay, thế cho nên các khuê tú khác cũng không dám thử.

Lúc này Trần Ngọc Nhu đột nhiên đứng lên nói:

- “Công chúa điện hạ, ta biết còn có một người đàn cũng không tệ, không bằng bảo nàng thử xem?”

Trưởng công chúa vừa nghe liền rất hứng thú hỏi:

- “Là ai?”

Trần Ngọc Nhu giơ tay chỉ nói:

- “Chính là nàng!”

Mọi người đều nhìn qua, người Trần Ngọc Nhu chỉ đúng là Diệp Xu Xu.

Diệp Xu Xu đột nhiên bị Trần Ngọc Nhu trước mặt mọi người điểm danh, khóe miệng nàng co rút. 

Trưởng công chúa nhìn về phía Diệp Xu Xu, hỏi:

- “Ngươi đàn rất khá à?”

Diệp Xu Xu còn chưa nói lời nào, Trần Ngọc Nhu liền cướp lời:

- “Đúng vậy! Công chúa điện hạ ngài bảo nàng thử xem đi!”

Trong đình một ít người quen biết với Trần Ngọc Nhu che miệng phát ra tiếng cười khẽ. Trong lòng các nàng đều rõ ràng, Trần Ngọc Nhu cùng Diệp Xu Xu trở mặt, căn bản không có khả năng xuất ngôn tương trợ, lần này Trần Ngọc Nhu đột nhiên điểm danh Diệp Xu Xu, bất quá là muốn nhìn nàng xấu mặt mà thôi.

Diệp Chân Chân cũng nhìn ra ý của Trần Ngọc Nhu, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Xu Xu, nàng biết Diệp Xu Xu ngày thường chỉ cảm thấy hứng thú đối với trang sức quần áo, đến đánh đàn, nàng bất quá là hiểu một ít da lông mà thôi, liền tính miễn cưỡng sẽ đàn mấy khúc, đàn ra cũng là không hề có linh khí, căn bản là không thể đánh đồng với mình.

Diệp Xu Xu không thể hiểu được bị điểm danh, trong lòng nàng thật sự bực bội, thầm mắng Trần Ngọc Nhu đầu óc có bệnh, không có chuyện gì sao muốn kéo nàng xuống nước!

Địch Uyển Dung tự nhiên cũng nhìn ra ý của Trần Ngọc Nhu, nàng khẽ cười nói:

- “Diệp muội muội, không phải cầm nghệ của ngươi luôn luôn đều không tệ sao? Không bằng đàn một khúc, để cho mọi người thưởng thức đi, như thế nào?”

Trần Ngọc Nhu tiếp lời nói:

- “Đúng nha đúng nha! Ở đây có nhiều người như vậy, Trưởng công chúa cũng ở đây, ngàn vạn lần ngươi không thể không cho mọi người mặt mũi.”

Nhìn thấy hai người này kẻ xướng người hoạ với ý định muốn xem nàng bị chê cười, trong lòng Diệp Xu Xu dâng lên một nổi tức giận.

Hôm nay nàng tới đây chẳng qua là xem cái náo nhiệt, căn bản không nghĩ gặp phải sự tình gì. Thế nhưng lại có người cố tình muốn nhằm vào nàng, nàng cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người tính toán, nếu các nàng muốn xấu hổ, vậy nàng liền phụng bồi thôi!

Trần Ngọc Nhu không có hảo ý mà cười nói:

- “Như thế nào, biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ hãi?”

Ánh mắt mọi người ở đây đều tụ tập vào trên người Diệp Xu Xu, có tò mò tìm tòi nghiên cứu, có chờ đợi chế giễu, còn có thờ ơ.

Trưởng công chúa tự nhiên cũng nhìn ra được Trần Ngọc Nhu là đang làm khó dễ Diệp Xu Xu, nàng nhíu nhíu mày, giữa nữ hài tử tranh đấu gay gắt nàng gặp qua rất nhiều, chỉ là nàng không vui khi nhìn thấy ở trong yến hội của mình, có người thế nhưng ở trước mặt mình làm ra sự tình như vậy!

Diệp Xu Xu chống lại tầm mắt của mọi người, hành lễ với Trưởng công chúa, nói:

- “Công chúa điện hạ, nếu vị Trần đại tiểu thư này nâng đỡ tiểu nữ như thế! Tiểu nữ đây cũng không thể cự tuyệt, bất quá tiểu nữ có một đề nghị.”

Trưởng công chúa gật đầu nói:

- “Mời nói.”

Diệp Xu Xu nói:

- “Sau khi tiểu nữ kết thúc diễn tấu, hy vọng Trần đại tiểu thư cũng có thể lên đài biểu diễn một khúc cho mọi người nghe, để mọi người cùng nhau bình phẩm, không biết ý Trưởng công chúa như thế nào?”