Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 2: Nhìn trộm



Editor: Bạch Hy

Đồng Thanh Duyệt bất giác co lại thành một khối, đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực, hô hấp ấm áp từ trên vành tai rơi xuống dưới, có chút muốn đưa tay lên gãi.

Lục Tinh Trầm từ phía sau ôm Đồng Thanh Duyệt, bàn tay ở bên gối bị ngón tay thon dài mà lạnh lẽo của anh giữ chặt, làm cô muốn tránh cũng không được, cử động cũng không thể cử động.

Dây thần kinh căng chặt làm cho Đồng Thanh Duyệt sụp đổ không thôi, loại cảm giác mất khống chế này cô không khống chế được, giống như là tùy thời đều có khả năng sẽ làm tổn thương đến chính mình, thỉnh thoảng lại có một xúc động bạo lực xuất hiện.

Chẳng lẽ nói trắng ra là xuyên sách tới đây còn mang theo toàn bộ thiết lập của nhân vật hả?

Nữ phụ Huy Thanh Duyệt trong nguyên tác bị Lục Tinh Trầm tra tấn điên rồi, chẳng lẽ  cô vừa mới xuyên sách tới đây chính là cái giả thiết bệnh tâm thần ư? Nhưng bây giờ đang ở tuyến thời gian nào trong sách rồi?

Nhiều loại tình cảm phức đan chéo, hít thở không thông khi sợ hãi càng lớn hơn.

Bất tri bất giác, Đồng Thanh Duyệt ngủ say trong cảm giác căng thẳng nặng nề.

Trong ý thức mông lung, có cảm xúc dây dưa mãnh liệt và nóng cháy, có tiếng cười hoan hô ấm áp trôi qua, cũng có cả nỗi sợ hãi không rõ trong bóng đêm.

Dường như có đôi mắt, luôn luôn ẩn giấu ở một góc nhìn trộm.

Mà Đồng Thanh Duyệt,chính là người bị nhìn trộm kia.

Tất cả cảm xúc và hồi ức ào ào tuôn ra, đây là ký ức chỉ thuộc về cô, là ký ức độc quyền của nhân vật Huy Thanh Duyệt, trong nguyên tác không thể nhìn thấy.

Ấm áp thấm ướt lông mi, Đồng Thanh Duyệt từ trong bi tình tỉnh lại.

Tối, một mảnh tối tăm.

Tầm mắt dường như bị che khuất.

Đồng Thanh Duyệt theo bản năng nâng tay lên kéo miếng vải đen trên mắt kia ra, tay vừa mới nâng lên giữa không trung, đã bị một cánh tay khác nhẹ nhàng bắt lấy.

Cách.

Ánh sáng mông lung  mơ hồ thấm vào vải đen, sự vật trước mắt đại khái có hình dáng.

Đối diện một người đàn ông  cao to đang đứng, mái tóc đen nghiêng nghiêng làm nổi bật đường nét  khuôn mặt của anh tuấn cao ngất, đôi mắt đen thâm thúy,môi mỏng dưới sống mũi ưu việt hơi mím lại.

Bên trong là chiếc áo khoác lông màu đen, vẫn là chiếc áo len cao cổ.

Nặng nề, không thể nắm bắt được.

Đồng Thanh Duyệt lui về phía sau một bước, tay cũng không tự giác rút về, đây là phản ứng theo bản năng của cô đối với Lục Tinh Trầm, cái loại cảm giác sợ hãi  này cảm đã khắc sâu vào xương tủy.

Lúc đọc tiểu thuyết, Đồng Thanh Duyệt nghĩ là:

Nếu tôi là người phụ nữ mà Lục Tinh Trầm,thì tôi nhất định sẽ tiếp thu ý tốt của anh, cái gì liên quan tới nam nữ chính tất cả đều tránh ra cho tôi. Dù sao Lục Tinh Trầm đáng thương như vậy, giơ tay nhấc chân đều vô cùng mị hoặc người khác, tuy rằng ở trước mặt người ngoài cái bệnh hoạn của anh ta cũng không biểu lộ ra ngoài, nhưng nếu anh ta có bệnh, thì cũng chỉ bởi vì quá mức thích.

Trên đây, chính là Đồng Thanh Duyệt nghĩ như vậy.

Nhưng thật sự sau khi xuyên sách tới đây, cảm giác sợ hãi đã khắc hoạ trong lòng nguyên chủ rồi, vẫn khiến cô đối với Lục Tinh Trầm nhìn thôi cũng đã thấy sợ.

Người nam nhân trước mắt này rất nguy hiểm.

Hai năm dài bị giam lỏng, khiến cho tinh thần của nguyên chủ rối loạn thất thường, dẫn tới hai người ngày càng dây dưa càng sâu, cuối cùng cũng dẫn đến kết cục bi thảm.

“Trốn cái gì?” Một câu hỏi khinh miệt từ trong miệng Lục Tinh Trầm nói ra, đuôi mắt sủng nịch cùng với sự khống chế cực kỳ giống như đang xem sủng vật.

Hợp tâm ý liền khen ngời, không hợp tâm ý liền tức giận.

Trong mơ hồ, Đồng Thanh Duyệt thấy Lục Tinh Trầm giơ tay lên, hai tay vòng ra sau đầu cô, động tác nhẹ nhàng thặt chặc đai đen.

Anh ta nói: “Chờ cho đến khi tôi sẽ cho em gặp một người.”

Lần này, Đồng Thanh Duyệt không có trốn, mà hơi hơi ngẩng đầu, ý đồ nghênh đón ánh mắt của Lục Tinh Trầm tầm mắt: “Em có thể rời khỏi căn phòng này không?”

“Em muốn rời khỏi căn phòng này sao.”

“Em muốn.”

Giọng nói căng thẳng của Đồng Thanh Duyệt, vừa rồi giọng điệu bình thản của Lục Tinh Trầm hỏi ngược lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi, giống như là con mồi bị nhốt ở nhà giam, hoàn toàn bị đùa bỡn trong lòng bàn tay của thợ săn.

Thợ săn hỏi: “Ngươi muốn rời khỏi cái nhà giam này sao?”

Con mồi gật đầu.

Sau đó con mồi sẽ từ nhà giam đi đến nơi càng nguy hiểm tiếp theo.

Loại cảm giác này rất cường liệt, nhưng Đồng Thanh Duyệt không còn cự tuyệt.

Đôi mắt đen bình tĩnh dừng lại ở trên người cô, giống như cách tầng tầng vải dò xét suy nghĩ trong lòng cô, thời gian tùy ý từ  trong bầu không khí yên tĩnh đi qua, cũng không hoảng hốt chút nào.

Anh ta đang quan sát kỹ cô.

Đồng Thanh Duyệt âm thầm nắm chặt ống tay áo, căn phòng này tuyệt đối không thể ở lại nữa, nếu không cô sẽ phát điên có khi còn sớm so với tuyển chọn diễn viên.

Nếu Lục Tinh Trầm cố tình thăm dò, cũng có hứng thú chơi đùa, vậy tại sao không thận theo ý của anh ta? Cho dù là ngoài mặt thì thần phục, cũng phải diễn cho tốt, uyệt đối không thể lộ ra.

Bất luận thế nào, trước tiên phải thoát khỏi cái căn phòng âm u lạnh lẽo hít thở không thông này.

Trong nháy mắt, Đồng Thanh Duyệt bỗng nhiên có loại cảm giác kích thích như đang chơi mật thất chạy thoát,cái loại cảm giác kích thích không biết cùng áp bách này mang đến, tất cả đều xuất phát từ cái “NPC” trước mắt này.

Sau đó, rất lâu sau Lục Tinh Trầm không nói gì  liền xoay người rời khỏi phòng.

Ánh sáng dũng mãnh tràn vào…… Biến mất.

Đồng Thanh Duyệt mò mẫn đi đến mép giường, lại lần nữa muốn kéo tấm vải đen trên mắt xuống, nhưng ngay trong phút chốc sắp kéo ra, cô bỗng dưng sửng sốt.

Rõ ràng đôi mắt không bị mù, càng không phải là bị thương, tại sao phải buộc tấm vải đen này cho cô? Là để vui vẻ hả? Hay là nguyên nhân khác?

“Duyệt Duyệt?”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, không biết từ khi nào cửa đã mở ra, lúc này đang đứng một nữ sinh trẻ tuổi mặc quần áo trung quy trung quy, trong tay còn bưng chén thuốc đông y.

Nữ sinh nhìn qua có chút ôn nhu, là loại dễ tiếp cận.

Đồng thời, cửa phòng bị đóng lại.

“Đôi mắt cậu bị làm sao vậy? Là bị trầy xước à? Bác sĩ nói gì? Cậu có gặp trở ngại không? Cậu nói cậu làm sao lại nghĩ không ra như vậy ……”

Ký ức mơ hồ bỗng nhiên bị sâu thêm, bênh cạnh nữ sinh trước mắt dường như giới thiệu vô hình, Đồng Thanh Duyệt nháy mắt đã sáng tỏ.

Đây là bạn tốt của nguyên chủ khi học ở Học viện điện ảnh, diện mạo ở một đám thí sinh nghệ thuật coi như có thể, chính là không biết trang điểm cho chính mình, người cũng tương đối đơn thuần nội liễm, thế cho nên trong thời gian ở trường vẫn không có tài nguyên gì.

Cũng là em gái ruột của nam chính Lâm Mặc Nhiên trong nguyên tác.

Có vẻ như……

Mỗi khi nguyên chủ có hành vi tự sát, Lục Tinh Trầm đều để cho cô ta tới “Khai đạo sơ giải”.

“Duyệt Duyệt, sao cậu không nói lời nào vậy, cậu như vậy khiến tớ cũng sốt ruột theo.” Lâm Tư Nam gấp gáp nức nở, thân mật giữ chặt tay Đồng Thanh Duyệt tay, “Có phải cậu lại phát bệnh không? Nhưng cậu ngàn vạn đừng như vậy! Nhỡ anh trai tớ biết cậu tự sát vì anh ấy……”

Nói đến đây, Lâm Tư Nam rất cẩn thận liếc  về phía cửa, đem âm thanh áp xuống cực thấp.

“Tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu chạy đi, tối ngày mai 6 giờ, tôi sẽ lừa Lục Tinh Trầm nói muốn mang cậu ra ngoài giải sầu, sau đó chờ ta lập kế hoạch tốt, liền giúp cậu chạy đi, đến lúc đó anh tớ cũng sẽ đi giúp cậu. Chỉ cần chạy đi, hai người các cậu sẽ đi rất xa, Lục Tinh Trầm tuyệt đối sẽ không tìm thấy các cậu.”

Nghe vậy, Đồng Thanh Duyệt trong lòng đột nhiên lộp bộp.

“Tại sao?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Đương nhiên là vì cậu và anh trai tớ rõ ràng thích nhau, Lục Tinh Trầm lại đem các cậu tách ra.” Lâm Tư Nam thống hận nói, “Cái loại người hoành đao đoạt ái*, nên thống khổ cả đời!”

(*Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác bằng mọi cách)

Đồng Thanh Duyệt lui ra phía sau một bước, sau lưng lại là nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Bởi vì vừa rồi Lâm Tư Nam rõ ràng chính là nhìn cô nói ra câu tàn nhẫn này, không khỏi làm  cho nhân sinh ra loại ảo giác.

Đồng Thanh Duyệt bị mép giường đừng đảo, ngã ngồi ở mép giường, trong lòng mơ hồ còn phát lạnh cả người.

Trong nguyên tác, hai người là bạn tốt không có gì để nói, Lâm Tư Nam cũng thường xuyên khuyến khích nguyên chủ Lâm Mặc Nhiên ở bên nhau, do đó dẫn tới nguyên chủ cho rằng Lâm Mặc Nhiên cũng yêu cô, sau đó càng hận Lục Tinh Trầm, mỗi ngày mỗi đêm đều nổi điên muốn chạy trốn.

Tóm lại kết cục rất thê thảm, nguyên chủ hạ tuyến cũng rất sớm.

Muốn chạy trốn, nào có đơn giản như vậy, huống chi Lục Tinh Trầm rất thông minh.

Vậy hôm nay anh ta để Lâm Tư Nam đến đây rốt cuộc có mục đích gì ……

“Duyệt Duyệt.” Lâm Tư Nam cuống quít duỗi tay, mặt đầy lo lắng nói, “Cũng không biết đôi mắt này của cậu khi nào tốt lên, anh tớ,anh ấy nhất định sẽ thương tâm muốn chết mất. Đúng rồi, uống thuốc trước, uống thuốc xong thì sẽ tốt lên.”

Đồng Thanh Duyệt ngồi ở mép giường, một bên nhanh chóng sửa sang lại tình tiết loạn thành ma của các quan hệ nhân vật, một bên yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả hành vi hành động của Lâm Tư Nam.

Chén thuốc được đặt ở trên bàn, Lâm Tư Nam đưa lưng về phía cô, hết sức cẩn thận từ trong túi móc ra một lọ thuốc, cô ta đem viên thuốc bẻ thành mấy mảnh, bóp nát, bỏ vào trong bát thuốc Đông y.

Lúc đầu động tác cẩn thận, đến mặt sau thì không kiêng nể gì, dứt khoát làm không giấu giếm gì.

Một loạt hành vi trước mắt khác xa với hình ảnh trong trí nhớ  .

Trong lòng Đồng Thanh Duyệt căng thẳng.

Đó là thuốc gì? Tại sao muốn hạ dược?

Là Lục Tinh Trầm sai, hay là Lâm Tư Nam có âm thầm tính kế?

Không đúng, hẳn là người sau đi.

Đồng Thanh Duyệt rõ ràng bắt được, lúc Lâm Tư Nam gảy thìa, đáy mắt hiện lên âm ngoan, khóe miệng cô ta vừa mừng thầm, đều có ý cô ta đang có chủ ý nào đó.

Hết thảy, Đồng Thanh Duyệt đều có thể nhìn rõ xuyên thấu qua miếng vải đen trước mắt.

Là cố ý.

Mặc kệ là Lục Tinh Trầm,  hay là Lâm Tư Nam.

Một người cố ý để cho cô nhìn thấy tất cả, một người cố ý tẩy não Lâm Mặc Nhiên yêu cô, do đó đạt được mục đích.

Đồng Thanh Duyệt cảm thấy phức tạp, vốn chỉ xoay quanh nam nữ chính triển khai tình tiết chi tiết, đến cô liền trở thành một dòng chính đại khái, lấy góc độ quan hệ với nhân vật trước mắt, dường như không giống nhau.

Loại thuốc Đông y khó uống được đưa đến bên miệng bằng.

“Nào, uống thuốc.” Lâm Tư Nam thổi đi hơi nóng, ôn nhu khuyên bảo, “Duyệt Duyệt, cậu không uống làm sao có thể được,Lục Tinh Trầm còn đang nhìn ở bên ngoài, nếu cậu không uống, tớ đi ra ngoài không có cách nào giải thích với anh ta.”

Đồng Thanh Duyệt không dễ phát hiện nhíu nhíu mày, Lục Tinh Trầm đây là đang muốn xem trò hay. Muốn nhìn thấy cô bị bạn thân nhất phản bội, phải lựa chọn như thế nào.

Nguyên chủ sẽ làm thế nào thì cô không biết, nhưng cô tuyệt đối sẽ không uống hết chén thuốc.

Thanh sắc của Đồng Thanh Duyệt bất động, khi Lâm Tư Nam vẫn tiếp tục muốn khuyên bảo, cô ra vẻ hắt hơi một cái, nâng một khuỷu tay liền đem chén thuốc kia đánh đổ.

“A! Nóng!”

Bất thình lình Lâm Tư Nam đứng lên, liên tục phủi quần áo, chén thuốc nóng đén bỏng chén thuốc lập tức đem mu bàn tay cô ta đỏ bừng một mảnh.

“Duyệt Duyệt!”

Lửa giận vừa nói ra khỏi miệng, rồi lại chuyển thành hùng tợn hung hăng trừng mắt, cuối cùng chỉ có khi Lục Tinh Trầm mang theo người giúp việc tiến vào, sắc mặt vừa chuyển thành giả mù sa mưa quan tâm cô.

Mà tất cả những điều này, Đồng Thanh Duyệt đều nhìn thấy.

Thì ra, Lâm Tư Nam cũng không phải là bạn thân nguyên chủ.

Khoảng khắc Lục Tinh Trầm tiến vào, Đồng Thanh Duyệt liền đối diện với ánh mắt của anh.

Trong đôi mắt đen kia mang theo vài phần như đụng phải trò hay nghiền ngẫm, cũng có tức giận muốn giết người,  nhưng cuối cùng đều bị bình đạm che giấu.

Lâm Tư Nam có chút sợ hãi, hai tay lập tức giấu ở sau lưng, ánh mắt rụt rè, vội vàng giải thích: “Là tôi không tốt, nhắc tới một số chuyện chọc Duyệt Duyệt không vui, Lục…… Lục tiên sinh, ngàn vạn anh đừng lại bức cô ấy nữa.”

“Ồ.” Lục Tinh Trầm thản nhiên liếc nhìn một cái, cười như không cười, “Còn thất thần ở đó làm gì, nhanh nấu cho tiểu thư một chén nữa.”

Giúp việc gật đầu đáp lại, xoay người ra khỏi phòng.

Trong tức khắc, trong phòng chỉ còn ba người.

Người ngồi xuống, người  đứng, và một người khác cúi đầu sâu vì sợ hãi.

Trong vô hình, một cỗ giằng co chiến tranh bắt đầu.