Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 34: Là bà nội tôi dạy đó



Editor: Muscat

Khe hở trên cửa sổ ngày càng lớn, thân hình gầy gò của quỷ nhỏ chen tới chen lui.

Ninh Mông tập trung nghe tiếng kẽo cà kẽo kẹt, vừa run rẩy nhưng cũng vừa tò mò, cô dùng chăn che mình lại, nghiêng đầu chỉ lộ ra đôi mắt lén nhìn.

Thân hình của quỷ nhỏ vô cùng nhỏ, còn không dài bằng cánh tay cô, bằng phẳng bẹp lép, nếu không phải nó có góc cạnh và ba chiều, cô cứ nghĩ nó là người giấy.

Cô hỏi hệ thống: “Nó muốn làm cái gì vậy? Có phải muốn tới ăn ta không?”

Hệ thống suy nghĩ, trả lời nói: “Chắc là chỉ tò mò thôi, muốn tới đây xem một chút.”

Ninh Mông bị câu trả lời làm cho ngây người, có cái gì để tò mò, cô đâu có kỳ quái, cũng không có gì đẹp.

Khi hai người đang nói chuyện, thì quỷ nhỏ cuối cùng cũng chen được vào phòng.

Ninh Mông hình như thấy nó đang mỉm cười, như là mấy con búp bê xấu ơi là xấu được vẽ lúc trước, quần áo màu sắc rực rỡ trên người khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Quỷ nhỏ từ trên cửa sổ nhảy xuống, dạng chân đi trong phòng.

Thân hình vốn có chút mỏng manh lại giống như được bơm hơi, phì phì phò phò liền biến thành tròn vo, giống mấy con búp bê mập mạp, nhưng mà rất xấu, da trắng quá.

Ninh Mông nhìn nó ở trong phòng đi dạo lung tung, cũng không hù dọa mình, trong lòng cô đã bớt hoảng sợ, sau đó bắt đầu bồn chồn: “Không biết là quỷ nhỏ gì mà có cái hình dạng này?”

Hệ thống giải thích nói: “Đây là quỷ nhỏ đơn giản nhất, bởi vì không có thần trí, cho nên chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh người khác.”

Nói như vậy quần áo trên người nó đều là người khác làm cho, Ninh Mông kinh hãi, thẩm mỹ của ai mà đi ngược trào lưu như vậy, mặc áo bông, lại còn hai má đỏ nữa chứ.

Thật là làm người khác không thể tưởng tượng được.

Quỷ nhỏ ở trong phòng quanh quẩn một lúc, động đậy thân hình tròn vo, dùng tay chân cố gắng bò lên trên ghế, dựa vào bàn học, nhìn đồ vật trên đó.

Ninh Mông ra khỏi chăn, cẩn thận đi ra ngoài cửa phòng, cô quyết định đêm nay ngủ cùng Lương Phượng Mai.

Ai ngờ ngay sau đó, quỷ nhỏ đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Ninh Mông đứng im ở cửa không dám nhúc nhích, quỷ nhỏ đi về phía cô khiến đôi chân cô mềm nhũn, xém tí nữa là ngồi phịch xuống đất.

Quỷ nhỏ vươn tay ngắn ngủn khẩy cô vài cái.

Ninh Mông nuốt nước miếng, để mặc nó di chuyển, suýt chút nữa là bị nó vén váy ngủ lên, cuối cùng nhịn không được, dùng ngón tay chọc vào nó.

Có lẽ là bị chọc quá bất ngờ, quỷ nhỏ bỗng nhiên dừng lại, má đỏ bên má phải lõm xuống, xấu tới mức khiến cô bối rối.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Cô hù nó rồi.”

Ninh Mông: “……” Mình mới chính là người bị dọa tới khóc mới phải chứ.

Quỷ nhỏ này vậy mà là quỷ háo sắc, cô khinh, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã muốn vén quần áo của người ta lên, về sau trưởng thành chắc còn hơn như thế nữa.

Không ngờ, quỷ nhỏ đang sửng sốt đột nhiên bĩu đôi môi tô son đỏ chót, chạy ra khỏi người cô, trốn ở phía sau giường trộm nhìn cô.

Bị nhìn chăm chú như vậy mà Ninh Mông lại cảm thấy nó có chút đáng yêu.

Không biết qua bao lâu, quỷ nhỏ cuối cùng phải đi rồi, lại bò lên trên cửa sổ, thân thể dần dần tan dần, luồn qua kẽ hở, biến mất trong bóng tối.

Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm.

Quỷ nhỏ nhà ai đột nhiên chạy tới chỗ của cô, nếu lá gan của cô mà nhỏ thì đã bị nó hù chết rồi, may mắn quỷ nhỏ này không có hù người.

Cô nắn đôi chân đã mềm nhũn của mình, nhanh chóng khoá cửa sổ, kéo rèm cửa lại, run rẩy leo lên giường che mặt đi ngủ.

Ngày mai chắc chắn là gà gà gật gật rồi.

Quỷ nhỏ từ trên cửa sổ ngã xuống mặt đất.

Nó bò dậy điềm nhiên như không, ngơ ngác, vỗ vỗ mông, sau đó chậm rãi bước đi.

Sắc trời tối đen, nếu có người đi ở trên đường, có thể nhìn thấy một đứa trẻ cao khoảng nửa mét đang đi trên con đường vắng tanh không một bóng người, trên người mặc một bộ quần áo màu sắc sặc sỡ.

Ánh trăng chiếu rọi trên đường.

Cửa sổ ngôi nhà nhỏ mở ra.

Đèn trên bàn bật sáng, soi rõ khuôn mặt lộ ra trên bệ cửa sổ, gò má đỏ và đôi môi đỏ chót, còn có làn da trắng bệch.

Quỷ nhỏ khó nhọc gắng sức bò lên cửa sổ, nhưng lại ngã dập mông xuống đất, một lúc lâu sau cũng không phản ứng lại, cứ ngồi ở chỗ đó ngây người.

Một đôi tay kéo nó dậy, quỷ nhỏ vui vẻ dán vào bàn tay cậu cọ cọ, lại có chút không hài lòng, có thể bỏ bao tay ra thì tốt hơn.

Thời Thích cho phép mặt nó cọ vào tay của mình, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”

Nghe vậy, quỷ nhỏ lập tức mở miệng, mấp máy môi, không phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng người nghe lại lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

Chồn từ trong ổ chui ra, đi vòng quanh quỷ nhỏ.

Vẻ mặt quỷ nhỏ vẫn như cũ, nói ra những việc mà cái người kỳ lạ kia đã làm với mình, khẩu hình miệng cũng thay đổi.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Thời Thích trở nên có chút sâu xacậu ngồi ở mép giường, nói: “Vất vả cho ngươi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Quỷ nhỏ lại cọ tay cậu, không nỡ đi nhưng cũng đành chui ra ngoài khe cửa.

Thời Thích kéo chặt bao tay, khom lưng vuốt ve chú chồn, tuy lông của nó đã mọc rồi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lúc trước để lại.

Giống như là đang nhắc nhở.

“Tiểu Hoàng, mày muốn gặp cô ấy sao?” Thời Thích không biết nghĩ tới cái gì, ôm nó vào trong lòng, nắn nắn đuôi nó.

Chồn ta không biết cậu đang nói cái gì, từ trong lồng ngực cậu nhảy xuống, trở lại trong ổ của mình, híp mắt đi ngủ.

Thời Thích cởi bao tay, từ mép giường rút ra một quyển sách, thuần thục mở ra một trang nào đó, trong đó lộ ra một tờ giấy.

Trên đó chỉ có mười chữ: Thập Thất, học tập cho tốt, tiến bộ từng ngày.

Nếu như người thường nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cười rụng răng, tờ giấy như vậy, với nội dung đơn giản không thể nào đơn giản hơn được nữa, mà lại trở thành di chúc.

Đương nhiên, giờ nó dường như không còn đúng nữa.

Thời Thích đang lẩm bẩm thì nghĩ đến những hình ảnh ban ngày mình nhìn thấy, còn có việc quỷ nhỏ có miêu tả phản ứng của cô lúc nãy, khóe môi nở nụ cười.

Cậu đứng lên, rút ra một tờ giấy trắng cùng mấy cây bút, đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, ngày mai mang đến trường.

Cây kim trong bọc thì cũng có ngày lòi ra thôi.

Ngày hôm sau đi học, mắt Ninh Mông nổi lên hai quầng thâm như gấu trúc.

Lương Phượng Mai nghĩ cô thức khuya chơi nên vì chuyện này mà mắng cô một trận, thiếu chút nữa bà đã nhéo tai cô đánh cho một trận: “Phải đi học còn thức đêm, đi học ngủ gà ngủ gật thì làm sao bây giờ? Nói mày cũng không nghe…”

Ninh Mông nhanh chóng ăn cháo xong, cầm lấy cặp sách, tránh bà ấy chạy ra ngoài.

Trên đường đều là học sinh đi học, có người đi một mình, có tốp năm tốp ba cùng nhau đi học, còn có mấy quán bán đồ ăn vặt trước cổng trường.

Lúc cô đến lớp, mọi người đã tới đông đủ rồi.

Trên thực tế, đa số mọi người đều có ý thức tự giác, mỗi buổi sáng đến lớp sớm hơn, sau đó học bài sớm, không giống cô, sáng hôm nay xém chút nữa ngủ quên.

Thời Thích ngồi cùng bàn với cô đã tới từ sớm, không biết lấy bút viết cái gì.

Ninh Mông ngồi xuống liếc nhìn thử, thấy được một bức chân dung đã hoàn thành, khuôn mặt người và cách sử dụng màu sắc rất tươi mới, nhưng lại làm cho người khác không cảm thấy quá bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy khâm phục

Không nghĩ tới đúng thật là không nghĩ tới, cháu trai cả của mình vậy mà còn có tay nghề này.

Có điều ngẫm lại trước kia khi còn nhỏ đi học vẽ bùa, bây giờ học vẽ tranh cũng không kỳ quái, hơn nữa còn rất thu hút mấy cô nhóc đang tuổi dậy thì nữa chứ.

Nhân lúc tiết học còn chưa bắt đầu, cô lấy tấm áp phích tối hôm qua đã vẽ xong từ trong cặp ra, chuẩn bị viết chữ cỡ to lên đó, cô muốn tranh thủ từng giây từng phút.

Thời Thích bỗng nhiên ngừng bút, nghiêng đầu xem cô hào hứng viết lên mặt giấy, lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì?”

Ninh Mông hoàn hồn, lén nhìn tay nghề vẽ tranh điêu luyện của cậu.

Lại cúi đầu nhìn xem của mình, cảm giác được sự chênh lệch rất lớn, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Là áp phích đó.”

Sau đó cô liền nghe thấy người ngồi cùng bàn nói: “… Không nhìn ra được đấy.”

Ninh Mông: “……”

Khó nhận ra như vậy sao, rõ ràng là cô vẽ rất đẹp mà.

Thời Thích đôi mắt cong cong, lại hỏi: “Tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?”

Bị hỏi như vậy, Ninh Mông lại nghĩ tới quỷ nhỏ mập mạp mặc quần áo không hợp thời tối hôm qua kia, che mắt lại: “Quầng mắt thâm lắm sao?”

Cô không thể để cậu ấy biết mình bị một con quỷ nhỏ dọa, bằng không sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới tình bạn với người bạn ngồi cùng bàn, mà cậu ấy là người đi bắt quỷ.

Ninh Mông nghĩ ngợi, cứng đầu nói: “Thì do vẽ áp phích đó.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn, một lúc lâu sau, Thời Thích mới mở miệng nói: “Ồ, phải vậy không?”

“Phải, phải, phải” Ninh Mông gật đầu, nói sang chuyện khác: “… Bạn cùng bàn, cậu vẽ tranh đẹp như vậy, có thể giúp tôi vẽ cái áp phích này một chút được không?”

Nếu có thể nhờ cậu ra tay, tuyệt đối sẽ đẹp hơn cô vẽ rồi, hơn nữa nếu cậu ấy ghi tên lên bức vẽ hai chữ “Thời Thích”, mấy nữ sinh đó nhất định sẽ đi mua đồ ăn để lấy lòng cậu ấy.

Sau đó tiền trong nhà sẽ chất đống như núi…

Mới bắt đầu tưởng tượng tí xíu mà Ninh Mông đã vẽ ra khung cảnh như trong mơ, nước miếng chảy xuống, bên tai vang lên tiếng đếm tiền thân yêu.

Thời Thích dường như có thể thấy trong hai mắt cô chứa đầy những tờ tiền.

Cậu đáp: “Được thôi.”

Một tiếng này như là âm thanh thiên nhiên đẹp đẽ lọt vào lỗ tai Ninh Mông, cô lập tức tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cong hình lưỡi liềm: “Thật vậy sao? Cảm ơn cậu rất nhiều, Thời Thích!”

Thời Thích sửng sốt.

Cùng một âm điệu, cũng một cái tên, nhưng từ miệng cô phát ra thì có cảm giác hoàn toàn khác Lập Hạ gọi cậu, bà nội từ xưa tới giờ vẫn luôn gọi cậu là Thập Thất, không biết tên cậu là Thời Thích.

Cậu im lặng một lúc, dời tầm mắt, nói: “Ừm.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng Anh theo tiếng chuông tiến vào phòng học, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng đọc của mọi người.

Ninh Mông lén hỏi lại cậu: “Có thể viết tên cậu lên trên đó không?”

Thời Thích hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Ninh Mông giải thích sơ với cậu một chút những việc mình muốn làm, ngẫm lại còn cảm thấy có chút xấu hổ, vì dựa vào vẻ đẹp của bạn ngồi chung bàn để thu hút khách hàng…

Trong mắt Thời Thích hiện lên ý nghĩ sâu xa, nhìn chằm chằm cô: “Nếu cậu dùng danh nghĩa của tôi kiếm tiền, tôi muốn chia lợi nhuận.”

Ninh Mông trợn to mắt.

Cậu nhóc này muốn chia cái gì mà chia, nhà nhiều tiền như vậy, tuy rằng theo lý thì cũng đúng là phải chia cho cậu ấy thật… Nhưng chắc là chia không bao nhiêu đâu nhỉ?

Cô suy nghĩ, rồi trả lời: “Thôi được, được rồi, chia cho cậu thì chia cho cậu, nếu cậu không ngại, tôi muốn cậu viết tên của cậu lớn một chút.”

Nếu có thể dán ảnh lên thì càng tốt, đáng tiếc không thể.

Ninh Mông chống cằm, chung quanh là âm thanh ồn ào, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu nhóc này sao mà keo kiệt thế,chẳng biết là ai dạy?”

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, không chói chang chút nào, ngược lại từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lại có chút ấm áp.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt Thời Thích, sáng tối rõ ràng, tạo ra một cái bóng, làm nổi bật đường nét ngũ quan trên khuôn mặt, sóng mũi cao thẳng.

Giọng cô tuy nhỏ, nhưng người bên cạnh lại nghe rất rõ ràng.

Thời Thích dừng lại một lúc, khóe môi cậu cong cong, đôi mắt ánh lên màu sắc tuyệt đẹp, chậm rãi nói: “Là bà nội tôi dạy đó.”

Giọng nói của cậu lớn hẳn.

Ninh Mông đang nghe lén: “……”

Hình như trước kia cô có từng dạy như thế thật… Cái này xem như là lấy đá đập chân mình, tự làm tự chịu sao?

******. ngôn tình ngược

Tôi rất nghe lời.

Đặc biệt là những gì cậu đã từng nói.

——《Quyển nhật ký nhỏ Thời Thích lén giấu đi》