Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 35: Cậu run cái gì? Sợ lạnh?



Editor: Muscat

Ninh Mông không nghĩ bản thân lại tự bê đá đập vào chân mình như vậy.

Nhớ trước đây cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói với cậu ấy, việc gì cũng phải phân chia rõ. Hiện tại đến lượt mình, sao mà cảm thấy lòng đau như cắt.

Cô mở sách vở ra, âm thầm thở dài.

Đứa nhỏ Thời Thích này càng lớn càng không đáng yêu. Nhìn xem, cô đáng yêu như vậy, không thể bỏ qua một lần hay sao?

Cô xoa xoa đôi mắt, híp mắt đọc chữ trên cuốn sách.

Tối hôm qua quỷ nhỏ cũng không làm gì, chỉ là đi lòng vòng xung quanh nhưng như vậy đã khiến cô sợ run, tận khuya mới ngủ, bây giờ cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Cũng may thời gian đọc sách buổi sáng không lâu, thời gian giải lao khá dài, Ninh Mông trực tiếp buông sách xuống gục trên bàn, không bao lâu thì ngủ.

Thời Thích chống cằm nhìn bộ dạng cô khi ngủ.

Lúc sau, cậu ngồi thẳng lưng, trải ra một tờ giấy trắng, cầm bút vẽ, cả người vô cùng nghiêm túc, động tác mang theo chút kiêu ngạo.

Lúc tan học, Ninh Mông vẫn còn đang ngái ngủ.

Trước mắt đột nhiên có bàn tay đưa đến tờ giấy, cô ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt Thời Thích lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói: “Xong rồi.”

Cơn buồn ngủ lập tức mất sạch, Ninh Mông cầm lấy nó, trong lòng vô cùng bất ngờ, tấm áp phích được Thời Thích vẽ giống như một bức tranh, cực kỳ xinh đẹp.

Cô lập tức khen không ngớt lời.

Thời Thích ngoài mặt thì bĩu môi, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ, cậu cũng không cắt ngang việc cô lải nhải.

Bây giờ là lớp mười hai, giờ giải lao cũng không cần làm bài tập, Ninh Mông nhân lúc này cầm áp phích chạy về nhà, bảo Lương Phượng Mai dán ở trên tường.

Không ít nữ sinh ra đây mua đồ ăn, kế bên chính là một siêu thị đồ ăn nhanh, chờ lúc họ đi ra đương nhiên cũng thấy được hành động của cô.

Hai chữ “Thời Thích” không lớn, nhưng nếu chú ý thì vẫn có thể thấy được.

Rất nhiều fangirl đều nhận ra nét chữ của cậu, nhìn thấy chữ ghi trên áp phích, đầu tiên là ngạc nhiên, sau khi biết cửa hàng này là của nhà bạn chung bàn với cậu thì cũng hiểu ra.

Giúp bạn ngồi cùng bàn là chuyện hết sức bình thường.

Hội fangirl lập tức nhao nhao rủ nhau đến đây mua đồ ăn, một truyền mười, mười truyền trăm, việc làm ăn của cửa tiệm phát triển không ngừng.

Vốn dĩ hoàn cảnh gia đình cô cũng không tệ, đồ ăn vặt cũng không mắc, tan học đi ăn một chút cũng không tốn nhiều thời gian, từng nhóm rồi lại từng nhóm, tích tiểu thành đại.

Mà tấm áp phích Thời Thích vẽ lại rất ấn tượng.

“Cậu nhìn thấy tiệm ăn mới mở ở ngoài cổng chưa? Có tranh áp phích mà Thời Thích tự vẽ đó, đẹp lắm, tớ còn chụp được tấm ảnh nữa nè.”

“Cậu ấy biết vẽ tranh? Bây giờ tớ mới biết đó, không được tớ phải đi xem mới được.”

“…Hình như đó là cửa hàng của nhà bạn cùng bàn cậu ấy mở đó, trông bạn ấy không xinh lắm, yên tâm đi, sao mà cậu ấy thích được chứ, chắc là chỉ là giúp chút thôi.”

“Hoặc nói, chắc là giúp đỡ người nghèo.”

“…”

Ninh Mông không biết những lời bàn tán này, cô mang theo một ít đồ ăn và tiền từ nhà đến trường, đã nói là chia lợi nhuận thì dĩ nhiên cô sẽ không quên.

Không nghĩ tới dùng tên tuổi của Thời Thích lại tốt như vậy, số người đến cửa hàng ngày hôm nay còn nhiều hơn cả những ngày trước cộng lại, tuy rằng chuyện này rất bình thường, nhưng đối với những gia đình như nhà cô mà nói thì đã là tốt lắm rồi.

Lương Phượng Mai không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng bà thấy rất vui.