Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 39



"Không biết, ta không biết."

Hoa Tiểu Mạc ôm đầu thống khổ thì thào, mặt đất dưới chân bắt đầu xuất hiện vô số khe nứt, sau đó chia năm xẻ bảy như mạng nhện với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

"A--"

La to một tiếng, Hoa Tiểu Mạc cảm giác mình đang rơi xuống, trước mắt tối sầm, ngay cả đất đá không thể chống cự cũng rơi vào vực sâu không đáy.

Bên tai đột nhiên có một tiếng kêu ôn nhu: "Tiểu Mạc, tỉnh lại."

Tiếp đến là một giọng nói hơi u ám, mang theo mấy phần phẫn nộ: "Lan Thất không phải ngươi nói hắn không có chuyện gì sao? Sao ngất lâu như vậy còn chưa tỉnh?"

Ánh mắt được thứ gì đó mát lạnh vuốt ve, hơi thở quen thuộc an tâm bao vây lấy hắn, trong đầu Hoa Tiểu Mạc chợt đau buốt, giống như một cây ngân châm châm vào não, mở mắt ra ngây ngốc một hồi mới lấy lại tinh thần, đập vào mắt là ba nam nhân mặt mũi đầy vẻ tiều tụy.

Dưới thân là đệm chăn ấm áp mềm mại, hai tay đặt trong tay một người, trên mặt còn có một bàn tay khác vuốt ve, hết thảy đều nói cho hắn biết, đã trở về từ nơi quỷ dị kia.

Hai mắt Lạc Cửu Tiêu đỏ ngầu, trên mặt không chút huyết sắc, giống như đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi, tâm tình có chút kích động, đưa tay Hoa Tiểu Mạc lên bên môi dùng sức cắn một cái.

"Nếu không phải ngươi hô hấp đều đặn, cái miếu nát kia đã sớm bị ta hủy."

Hoa Tiểu Mạc muốn rút tay về lại càng bị nắm chặt hơn, hắn khép khép mắt, nếu như không phải cái bàn tay đang nắm lấy hắn ấm áp mạnh mẽ, rất khó để nghĩ tới tên nam nhân này không còn sống được bao lâu nữa.

Có lẽ vì đã lâu không có mở miệng nói chuyện, giọng nói hơi khàn: "Ta bị sao vậy?"

Cọ lòng bàn tay Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất nhẹ giọng nói: "Hôm trước ngươi đột nhiên ngất xỉu trong miếu, cũng may thân thể không việc gì."

Bàn tay trên mặt di chuyển đến trán, vén lên vài lọn tóc, Hoa Tiểu Mạc nhìn chủ nhân cái tay kia, hình như đại hiệp vừa cười.

Bạch Thần đưa tay của mình ra đặt dưới ót Hoa Tiểu Mạc, cho hắn gối đầu lên, bàn tay vuốt tóc hắn, cái động tác này làm cực kỳ thành thạo, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Hoa Tiểu Mạc:......

"Ta đã mơ một giấc mộng rất dài, rất khủng bố." Hoa Tiểu Mạc vẫn còn sợ hãi hít một hơi, run rẩy, cũng may chỉ là mộng.

Trong phòng bỗng dưng rơi vào trong yên tĩnh cổ quái, chỉ có tiếng hít thở của bốn người cùng đàn hương lưu động trong không khí.

Một lúc lâu sau, Lạc Cửu Tiêu cất giọng nhàn nhạt: "Mơ cái gì?"

Hoa Tiểu Mạc yên lặng, bỗng nhiên hắn phát hiện mình không cách nào miêu tả được những hình ảnh đó, suy nghĩ lại suy nghĩ cũng không sắp xếp được từ ngữ, đành phải bỏ qua.

Lan Thất kiểm tra cơ thể Hoa Tiểu Mạc một hồi, sau khi xác định không có gì đáng ngại mới ném cho Bạch Thần cùng Lạc Cửu Tiêu một ánh mắt an tâm.

Nhìn một màn như vậy, Hoa Tiểu Mạc chớp chớp mắt, trong mấy ngày hắn hôn mê, phải chăng giữa ba nam nhân này đã phát sinh bí mật gì đó không thể nói? Trước đây cũng không thấy tương thân tương ái hài hòa với nhau như vậy a.

Điều chỉnh thân thể một chút, Hoa Tiểu Mạc đột ngột hỏi ra một câu: "Các ngươi nói trên đời này có thần không?"

Vừa nói ra, bầu không khí đang ấm áp lên trong phòng bỗng trở nên áp lực, Hoa Tiểu Mạc không có phát hiện sau khi hắn hỏi câu này, trong nháy mắt ba người Bạch Thần cứng đờ cùng với thần sắc cổ quái trên mặt bọn họ.

"Thôi đi, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Hoa Tiểu Mạc lại hỏi: "Mấy ngày nay ta hôn mê có xảy ra chuyện gì không?"

Lại là một trận trầm mặc lặng ngắt như tờ.

Thần sắc Lạc Cửu Tiêu có chút u ám khó lường, cúi đầu nắm ngón tay Hoa Tiểu Mạc, hơi khép mi dài che đi gợn sóng tâm tình trong đáy mắt.

Nửa ngày, Lan Thất thở dài: "Thần miếu trăm hoa đua nở."

Vừa nghe mấy từ hoa, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc liền thay đổi, hắn thốt ra: "Hoa có mấy loại, mấy loại màu sắc?"

Liếc nhìn Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất mím khóe môi vạch ra một nụ cười nhạt: "Đỏ cam vàng lục xanh lam tím đen trắng xám, màu nào cũng có."

Hoa Tiểu Mạc len lén thở phào một hơi, cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy đoạn dây cung trong đầu được nới lỏng, hắn phát hiện sau khi mơ một giấc mơ, bản thân biến thành nghi thần nghi quỷ.

Dư quang liếc đến một chỗ, Hoa Tiểu Mạc cất cao giọng hỏi: "Lỗ tai ngươi sao lại rách."

Đương sự Bạch Thần nhìn Hoa Tiểu Mạc một cái, hồi lâu sau mới dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Té dập đầu."

Lan Thất và Lạc Cửu Tiêu ở một bên đồng thời nhìn Bạch Thần, vẻ mặt kinh ngạc, giải thích tệ như vậy, ai sẽ tin đây?

"Ngươi té ở đâu, có thể làm tai người thành thế này?" Hoa Tiểu Mạc giãy giụa cố ngồi dậy, trong ánh mắt như muốn nuốt chửng hắn của Lạc Cửu Tiêu rút tay ra đi rờ lỗ tai Bạch Thần.

Rõ ràng là vết quào.

Hoa Tiểu Mạc run run mí mắt, đại hiệp cũng biết nói xạo, thật thất vọng, cũng thật hoang mang, có ai có thể ở gần mà lưu lại dấu vết trên người y.

Trong đầu hiện lên gương mặt của Kim Vân, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo khóe miệng, chắc không phải đâu.

"Tiểu Mạc, sắc trời đã tối, bọn ta ra ngoài trước, dược thảo đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, lát nữa Bạch Thần sẽ sắp xếp, sáng mai Vương phủ sẽ có khách đến, chúng ta phải có mặt, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

Há há mồm, Hoa Tiểu Mạc bừng tỉnh, đến phiên Bạch Thần? Cái loại cảm giác ký kết ngầm thay phiên nhau leo lên giường hắn này quá đột ngột, hắn còn chưa chuẩn bị xong.

Hoa Tiểu Mạc vô ý đụng tới cánh tay Lạc Cửu Tiêu, Lạc Cửu Tiêu mím chặt môi, mày nhíu một cái liền buông ra, trên trán chảy ra một ít mồ hôi, cứ như là đang nhẫn nhịn đau đớn.

Khép cửa, Lan Thất cùng Lạc Cửu Tiêu liếc nhìn nhau, "Vết thương trên cánh tay ngươi..."

"Không có gì đáng ngại." Lạc Cửu Tiêu nheo mắt nhìn vầng trăng tròn sắp thành hình trên đỉnh đầu: "Đừng để hắn biết."

Hai người đều tự về chỗ của mình, chuyện phát sinh hôm trước giống như còn ngay trước mắt, thiếu niên mất đi lý trí giống như cuồng ma thị huyết phá hủy tất cả những thứ chạm đến tay.

Ba người bọn họ vì ngăn cản, trên người đều mang theo không ít thương tích.

Mà lão nhân trong cái thần miếu kia vì trừ khử sát niệm, bình tức oán khí cho thiếu niên, trong thời gian một ngày một đêm, ngày thứ hai thì viên tịch, nếu nói là bị hại, càng giống như là hiến thân, phục tùng cùng cam nguyện của tôi tớ dành cho chủ nhân.

Biến cố trong Thần miếu kinh động đến triều đình, cũng làm kinh động cái vị trong cung kia, tiếp theo chỉ sợ sẽ là một hồi phiền phức.

"Người của ta hôm sau sẽ tới." Lạc Cửu Tiêu vô ý quét mắt nhìn nam tử trong bóng tối, rất nhanh đã thu hồi tâm mắt, truyền âm thuật: "Người mà Tần Nghị muốn ngươi trị bệnh là ai?"

Bước chân Lan Thất không dừng lại, trên mặt không một tia khác biệt, cũng dùng truyền âm thuật trả lời: "Chỉ biết trúng Thiên yểm, thứ khác cũng không biết."

"Hậu viện có cổ quái." Bước chân chậm lại vài phần, Lạc Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn hành lang uốn lượn vắng vẻ: "Mấy trăm người núp trong gốc tối, ở đây canh giữ vật gì đó, hay là người nào đó."

"Giữa khuya có chân khí chập chờn, bên dưới căn phòng của Tiểu Mạc có manh mối."

Hai người trở lại phòng mình, trong bóng tối mơ hồ có động tĩnh rất nhỏ, trong nháy mắt liền khôi phục yên tĩnh.

Một nơi phía Đông trong khu vườn, ánh nến chập chờn chiếu lên từng hàng kệ sách lúc sáng lúc tối, trước bàn một nam nhân mặc cẩm bào hắc sắc dùng ngón trỏ gõ mặt bàn, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Đứng trước mặt là một người áo xám, thần sắc lãnh ngạnh*, một thân hàn khí. [lãnh: lạnh lùng | ngạnh: cứng]

"Buổi tối cậu ta ăn nhiều hay ít?"

"Hồi vương gia, là một đĩa rau xanh nhỏ cùng một vài ngụm cơm." Người áo xám thành thực trả lời: "Công tử còn uống hai chén rượu trái cây."

"Lượng thuốc giảm bớt hai phần." Tần Nghị nhìn ánh nến không ngừng lay động theo gió, trầm giọng nói: "Cho Hứa Mậu vào đây."

"Dạ." Người áo xám cung kính cáo lui, sau đó một đại hán mặt đen đi vào, chính là Hứa Mậu hôm trước truyền lời cho Hoa Tiểu Mạc.

Trong lòng Hứa Mậu bất ổn, mặt thì cứng miệng hỏi: "Gia, ngài tìm ta có chuyện gì?"

"Chuyện ở Thần miếu có lộ tin tức." Thần tình Tần Nghị lạnh lẽo: "Lão già Thanh Hòa kia chết dưới mí mắt các ngươi, chuyện này không thể xong xuôi như vậy."

Sau lưng Hứa Mậu chợt lạnh, nâng tay lên vuốt mặt, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Thuộc hạ có tội."

"Trong ba ngày tìm ra mật thám, phía trong cung cứ án binh bất động." Trong mắt Tần Nghị hiện ra hàn mang: "Mười sáu tháng này là sinh thần Trần Uyển, phải chuẩn bị đại lễ." [bà Trần Uyển này là hoàng hậu ạ!]

Tay sờ trên cổ một cái, Hứa Mậu lộ ra thần tình tàn nhẫn: "Gia, đã làm thì làm cho tới, trực tiếp một đao là xong."

"Bà ta càng có cách chết thích hợp hơn." Tần Nghị cong khóe môi, ánh mắt lóe lên, giống như nhớ lại gì đó, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

"Bên phía Lê viên có khác thường không?"

Hứa Mậu lộ ra biểu tình dị thường khó hiểu: "Mấy người kia suốt ngày vây quanh bên người thiếu niên không ăn không ngủ, người nào cũng giống như tên điên vậy."

Tựa lưng vào ghế, Tần Nghị nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ: "Rút lui."

"Hả?" Hứa Mậu hơi ngẩn người: "Không giám thị nữa?"

Tần Nghị phất tay, không muốn nhiều lời.

"Vậy, gia, thuộc hạ lui xuống trước." Hứa Mậu sờ sờ đầu, lên tiếng rời đi.

Trong phòng, Hoa Tiểu Mạc dựa trên giường nhìn đại hiệp mặt than hết chuyến này tới chuyến khác thêm nước nóng vào bồn gỗ, thả thảo dược, lấy khăn vải, lại tới bên giường đụng vào y phục hắn, hắn sợ hãi mở to hai mắt: "Cái đó, ta, ta tự làm."

Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, không mấy tự nhiên cởi đi áo đơn trên người mình.

Ôm lấy eo Hoa Tiểu Mạc, Hoa Tiểu Mạc cứng ngắc vùi trong ngực y, ửng hồng trên mặt lan tràn tới tận vành tai, giống như một con tôm luộc. Ánh mắt Bạch Thần nhìn sang bên, lập lòe bất định, khóe môi không thể không câu lên.

Ngồi vào trong thùng gỗ, nước nóng xâm nhập lên da, ấm áp nhẹ nhàng hòa vào trong máu, Hoa Tiểu Mạc thoải mái ngâm nga một tiếng, nhìn thấy người đứng một bên như cái cọc gỗ: "Ta tự tắm được rồi."

Bạch Thần liếc nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.

Nhìn thiếu niên trần trụi ở trong thùng, ánh mắt xẹt qua đóa hoa như sắp nở rộ kia, nhãn thần Bạch Thần trong nháy mắt trầm xuống.

Đầu tiên Hoa Tiểu Mạc che hạ thân của mình, sau đó phát hiện cái động tác này rất quái dị, lúng túng ho một tiếng, thoải mái tùy ý Bạch Thần nhìn.

"Có phải các ngươi có chuyện gì giấu ta không?" Nhíu mày nhìn Bạch Thần, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của đối phương.

Bạch Thần rũ mi mắt, dựa theo căn dặn của Lan Thất, thả mấy loại dược thảo vào, bình tĩnh nói: "Chớ nghĩ nhiều."

Nghe giọng nói bình thường thanh lãnh nay có chút khàn khàn, Hoa Tiểu Mạc chuyển đề tài: "Cổ họng ngươi không thoải mái?"

"Cũng không." Đôi mắt đen mực của Bạch Thần nhìn chăm chú Hoa Tiểu Mạc, thanh âm càng khàn, xắn tay áo bắt đầu lau cho thân thể đơn bạc trước mắt, lại thêm một chút nước nóng, hỏi: "Được chưa?"

"Ừa." Cầm tới khăn vải ẩm ướt, ghé vào mép thùng, nhìn Bạch Thần thần sắc nghiêm nghị, thân thể căng cứng, một bộ dạng sắp lên chiến trường, Hoa Tiểu Mạc sáp lại gần chút, sắp dán lên chóp mũi Bạch Thần: "Ngươi có được hay không a?"