Mỗi Ngày Vợ Tôi Đều Than Đói

Chương 1: Tận thế đến rồi



Trong giờ nghỉ trưa của lớp 12, vẫn là tiếng động quen thuộc của nhà vệ sinh ngay sát bên cạnh, nhưng lại như lúc gần lúc xa. Cho dù như vậy, lớp học vẫn rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở và tiếng bút cọ sát vào giấy khi viết. Đi đôi với đó là tiếng nói chuyện thì thầm lúc to lúc nhỏ và tiếng nhai đồ ăn của mấy đứa ăn vụng trong lớp.

Khoảng thời gian này, các học sinh đã vất vả nửa ngày cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Các học sinh nam ngồi hàng phía sau lớp nhân lúc không có giáo viên đã kéo nhau vào nhà vệ sinh lén hút thuốc tán dóc. Luôn tự lừa mình dối người là mùi đặc trưng ban đầu của nhà vệ sinh có thể lấn át cả mùi thuốc lá.

Học sinh giỏi thì ngồi ở dãy ghế phía trước còn gục mặt lên bàn giả vờ ngủ, nhưng tay lại cầm bút điên cuồng tính toán theo công thức. Ấn Hán cũng nằm sấp lên bàn, ngậm một cây kẹo mút vị sầu riêng trong miệng, đôi tay trong hộc bàn lướt Weibo một cách nhàm chán.

Gần đây không biết vì sao mà khí hậu lại khác thường như vậy. Rõ ràng là đã tới tháng năm, mà khắp mọi nơi trên thế giới còn vẫn có mưa đá, mưa tuyết, lốc xoáy động đất sóng thần cũng thường xuyên xảy ra, khiến cho người dân trên toàn thế giới luôn trong trạng thái lo lắng sợ hãi.

Một số nhà sinh vật học và nhà môi trường học dựa vào hiện tượng này đã nêu ra học thuyết về sinh thái báo ứng. Những người đó nói loài người đã vì nhu cầu quá độ của bản thân mà làm hại tới thiên nhiên. Bây giờ những thứ đó đang được hoàn trả lại cho loài người, nếu loài người cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Liên Hiệp Quốc ngay lập tức tổ chức một cuộc hội nghị quốc tế, tất cả các nước đều sôi nổi tham dự. Khẩu hiệu bảo vệ môi trường đã được kêu gọi trong nhiều năm qua nhưng đây là lần đầu tiên bảo vệ môi trường được vận động một cách tích cực như vậy.

Không chỉ vậy, trên thế giới đã ghi nhận nhiều vụ việc động vật vô cớ tấn công con người. Các loài động vật có kích thước lớn trong vườn thú cũng trở nên vô cùng lo lắng nóng nảy, cực kỳ hung hãn. Mỗi người đều phải có trách nhiệm bảo vệ môi trường hoàn toàn trở thành khẩu hiệu trên toàn thế giới.

Mới đây việc phân loại rác thải cũng được làm rất khí thế, mỗi ngày ai ai cũng phải trải qua cuộc khảo sát tinh thần: Mày là loại rác rưởi gì*? Ngoại trừ việc này phân loại rác cũng được một số nhạc sĩ viết thành bài nhạc. Rất nhiều nền tảng trực tuyến đã tổ chức cuộc thi tuyển chọn vua phân loại rác, bốn người dành chiến thắng cuối cùng sẽ vinh dự được nhận danh hiệu “Vua rác”……

*Mình cũng không hiểu tại sao có câu này nữa – 你是什么垃圾?

Ầm!!!

Mặt kính như bị thứ gì đó đập mạnh vào, các phân tử yên tĩnh trong bầu không khí lộn xộn như một con hươu đang sợ hãi, bầu không khí yên tĩnh thanh bình ngay lập tức bị phá vỡ. Một số học sinh đã run rẩy tỉnh dậy, bắt đầu nói chuyện chửi bới hỗn loạn, phòng học đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Ấn Hán đang ngồi kế cửa sổ, cậu vui sướng đứng dậy, hai mắt tỏa sáng, quay đầu quơ tay với đám học sinh kia la to “mưa đá”! Trong nháy mắt lớp học lập tức phát ra tiếng reo hò hoan hô, mưa đá thì có nghĩa là? Mỗi khi có mưa đá, trường học có đường dây điện cũ kỹ và không có thiết bị phát điện riêng nên sẽ bị cúp điện đúng giờ.

Mặc dù không hiểu tại sao một ngôi trường vô dụng như vậy vẫn chưa được đóng cửa, nhưng việc này đối học sinh mà nói, vẫn luôn là niềm vui lớn. Đặc biệt là đối với học sinh cấp ba đã học tròn một tháng lại ngay đúng dịp cuối tuần và đã học hơn nửa ngày mà nói thì còn gì vui hơn. Chỉ cần cúp điện, trời hơi tối, lập tức không cần phải học tiếp nữa!

Cả lớp đã lâm vào bầu không khí được nghỉ, các học bá đang múa bút thành văn cũng đã bỏ bút xuống, xì xào phàn nàn với nhau mấy câu đại loại như lần này mình không ôn tập sợ sẽ thi không đạt.

Chẳng mấy chốc, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, mưa đá kèm theo gió lớn. Tranh thủ khoảng thời gian lộn xộn này mấy bạn học sinh kia hẹn nhau tối nay đi net, Ấn Hán cười quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngoài kia mưa đá to bằng củ khoai tây rơi trên khoảng sân không người, cảm giác hiên ngang khí phách tự nhiên đến với cậu. Cậu điên cuồng đùa giỡn những lời dung tục với đám bạn bàn sau, trong lúc cười to cậu vô tình liếc mắt về phía cửa sổ, tươi cười đột nhiên trở nên cứng đờ, bởi vì mặt kính trước mặt cậu đã bị mưa đá làm rạn nứt một mảng lớn, gió thổi mạnh khiến cho nó cũng khẽ đung đưa.

Còn chưa kịp nói cho mấy bạn trong lớp nghe, mặt kính đã không chịu nổi sức mạnh của gió thổi lập tức vỡ vụn, những mảnh vỡ thủy tinh rơi rớt vào lớp, sức gió vậy mà có thể cuốn cả lớp học, mưa đá cũng tấn công vào trong. Nháy mắt học sinh trong lớp không ngừng la hét, cả đám hoảng loạn chạy ra hướng cửa như ong vỡ tổ. Càng không xong chính là thời tiết xấu kèm theo mưa xối xả cũng quét tới, hệ thống cung cấp đúng là không phụ lòng người đã cúp điện rồi.

Bóng tối đột ngột ập đến, một số học sinh nữ nhát gan bị dọa hét toán lên, một số học sinh nam gan dạ thì huýt sáo hoan hô. Ấn Hán bởi vì ngồi gần cửa nên chạy cũng rất nhanh, nhưng vẫn bị mưa đá rơi trúng tay, may mắn là chỉ xây xát nhẹ bị cắt trúng xương quai xanh thôi, trên người cậu có quần áo che được phần nào nên cũng không bị thương nặng. Cậu sờ chỗ bị mưa đá rơi trúng, đau âm ỉ, giống như là xương bên trong cũng đã rạn nứt.

Bạn cùng bàn Vương Tiểu Tiểu kế bên cậu đã bật khóc nức nở, cậu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trong bóng tối mặt của Vương Tiểu Tiểu đã bị mưa đá đánh trúng sưng to một cục, cũng không biết cái này có phải là may mắn hay không, sưng giống như đầu heo nhưng trên mặt lại không có vết thương nào, khi sét đánh trời sáng lên thì thấy cậu ấy như một con ma nữ.

Mặc dù thường ngày Vương Tiểu Tiểu thường hay méc thầy chuyện của cậu, nhưng dù sao cũng là đứa con gái, cứ khóc lóc như vầy ai mà chịu được? Ấn Hán áp tay lên vai Vương Tiểu Tiểu, vỗ về an ủi cậu ấy. An ủi như vậy cũng không có tác dụng, Vương Tiểu Tiểu còn khóc to hơn nữa, chỉ chốc lát mà xung quanh đã rơi vào hỗn loạn.

Vì để tránh mưa, tất cả giáo viên và học sinh đều chui xuống gầm cầu thang trốn, các vật dụng bằng thủy tinh đều bị đánh nát, trong không trung mảnh kính bay tứ tung hòa cùng với mưa gió, rất nhanh trong đám người đã tràn ngập mùi máu tươi, những tiếng hét chói tai những tiếng khóc nức nở và mùi máu ngày càng nồng làm cho bầu không khí vô cùng hoảng loạn.

Các giáo viên phải ra ngoài để duy trì trật tự, kết quả giọng nói đều bị chôn vùi trong tiếng kêu gào thê thảm. Thế giới dường như đã thay hình đổi dạng. Nhưng mà, bọn Ấn Hán lại không biết là, không chỉ thành phố A lâm vào hỗn loạn, mà trên thế giới mỗi nơi mỗi góc đều bởi vì trận mưa to này mà trở thành địa ngục.

Ấn Hán hơi cảm thấy vết thương bị mảnh kính chém trên xương quai xanh của mình bắt đầu phát ngứa, cơ thể bắt đầu tự cảm thấy rùng mình hơn nữa xung quanh lại có tiếng kêu khóc không ngừng, rất nhanh đã trở nên khó chịu kinh khủng, cậu hoảng hốt nhận ra rằng ý thức của mình dần trở nên mơ hồ, cậu run rẩy giữ chặt lấy tay vịn cầu thang, miệng há to thở hổn hển.

Cách đó không xa một người bạn cùng lớp đang cắn xé học sinh bên cạnh, cổ họng phát ra một tiếng nức nở, như là muốn cầu cứu nhưng lại bị đe dọa. Mùi máu tươi càng trở nên nồng nặc, nỗi kinh hoàng đã hoàn toàn nuốt chửng mọi người. Học sinh vừa nãy bị cắn đã che miệng vết thương chạy trốn hướng khác, khóc kêu tận thế tới rồi, bạn học bị va trúng đã phát ra tiếng mắng chửi, đám đông bởi vì bị va chạm giẫm đạp và ẩu đả càng như dầu sôi lửa bỏng.

Càng đáng sợ chính là, những học sinh bị cắn cũng bắt đầu trở nên hung bạo đi tấn công những người khác. Cơn mưa vẫn xối xả không có biểu hiện nhỏ lại, cảm giác thời gian như đang dài đằng đẵng, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo của nó.

Mồ hôi lạnh tí tách nhỏ giọt trên cằm, tiếng khóc chói tai của Vương Tiểu Tiểu kích thích bên tai, Ấn Hán ngẩng đầu, muốn hét lên một tiếng đừng khóc, kết quả không thể phát ra tiếng quát lớn như trong dự đoán nhưng cậu lại phát ra một tiếng gầm, như là dây thanh quản bị đứt, lại như là tiếng thú dữ gầm gừ. Cậu sững sờ, đột nhiên có một mùi hương hấp dẫn cậu, mùi đó thơm ngon làm sao, đó là… Máu??

A! Vương Tiểu Tiểu bên cạnh cậu bỗng nhiên thét chói tai, Ấn Hán đột ngột quay đầu lại, cậu nhìn thấy lớp trưởng ngày thường nho nhã nhát gan đang dùng hàm răng cắn chặt tai Vương Tiểu Tiểu, lớp trưởng lúc này như là cái xác không hồn, chỉ biết điên cuồng tấn công những người xung quanh, dường như cậu ấy không cảm nhận được xung quanh đang hỗn loạn.

Lại có tia sét khác, giữa ánh sáng và bóng tối, sắc mặt lớp trưởng trắng bệnh, đôi mắt dại ra, lộ ra hàm răng dường như càng thêm bén nhọn, miệng cậu ấy đầy nước dãi, chảy dài lủng lẳng trên cằm, trong tiếng xin tha tai của Vương Tiểu Tiểu đã bị xé rách, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, mà lớp trưởng vẫn thản nhiên ăn sống cái tai đó! Í, dơ quá đi!

Những bạn học sinh khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức liều mạng bỏ chạy ra ngoài, thế nhưng khắp nơi đều xuất hiện tình huống như vậy, bọn họ còn có thể chạy chốn tới nơi nào nữa? Kỳ lạ chính là lớp trưởng cắn bị thương Vương Tiểu Tiểu xong cũng không tấn công cậu ta nữa, mà là đi hướng về hướng khác, Ấn Hán không còn đường nào để chạy, cậu nhìn lớp trưởng đang từng bước từng bước đi tới, vốn dĩ lúc này nên cảm thấy sợ nhưng cậu lại không sợ hãi chút nào, thậm chí trong lòng còn có một chút khinh thường.

Đúng như dự đoán, lớp trưởng quỳ xuống trước mặt Ấn Hán, phát ra tiếng ô ô trong miệng, cậu ấy đưa Vương Tiểu Tiểu đang ngất xỉu đến cho Ấn Hán, như là một chú cún đang đợi chủ nhân khen thưởng. Ấn Hán mờ mịt nhìn cảnh tượng này, có một giọng nói trong đầu cậu, tận thế đến rồi. Mà cậu lại trở thành xác sống, một con xác sống chưa mất đi ý thức của con người.

Suy nghĩ kĩ lại chuyện này, hay là cậu đang chịu đựng khoảng thời gian lột xác, nhưng đầu của cậu không hề đau, ý thức không hề ngẩn ngơ, ngay cả cánh tay cũng không còn đau nữa, như là đã tự luyện tập như vậy rất nhiều lần rồi, Ấn Hán gầm nhẹ một tiếng, chỉ như vậy đã có mấy con xác sống cấp thấp giống như bị kinh hãi cứng đờ chạy trốn mất.

“Đm, cái này có phải cuộc tấn công của bệnh chó dại không, trông cứ như bộ phim về xác sống?” Lý Hạo cầm băng ghế đá đánh một học sinh xa lạ đang chạy về phía mình, vừa đánh vừa hỏi Bách Đồng bên cạnh.

Hiện tại Bách Đồng đang xin lỗi bạn gái vừa bị mình đá mười mấy cái. “Cục cưng, anh tưởng là em bị lây bệnh chó dại, trời lại tối nên anh không thấy rõ em, anh không cố ý đâu. Em cũng đừng giận nữa nha” Tiểu Ngải tức giận đẩy Bách Đồng ra, lúc nãy vì sợ hãi nên cô muốn trốn vào trong lòng Bách Đồng, kết quả nhận lại là một trận đánh đập. Nghĩ vậy, Tiểu Ngải càng khóc càng thương tâm, nơi mắt cá chân bị cắn cũng đau hơn.

Lý Hạo nhìn thấy Bách Đồng như là côn trùng cứ dính lấy Tiểu Ngải, ọe một tiếng, quay đầu lặp lại câu hỏi với Chu Vĩ đang vật lộn với bạn học xa lạ.

“Hả? Bệnh chó dại á? Lây lan nhanh vậy sao, mới vừa bị cắn đã phát bệnh? Virus bệnh chó dại đột biến?” Chu Vĩ còn tưởng rằng đám bạn học này không ưa mình nên tranh thủ đang loạn mà đánh lén, vừa nghe Lý Hạo hỏi, lại nhờ vào ánh sáng của tia sấm, phát hiện những người này tuy ánh mắt đã dại ra nhưng tấn công lại rất tàn nhẫn, cảm thấy chuyện này hơi kì quái, không giống người, mà lại như cái xác không hồn.

“Tranh thủ” xung quanh đang hỗn loạn, Bách Đồng bị Tiểu Ngải cắn bị thương cánh tay, cậu ngơ ngác nhìn Tiểu Ngải đột nhiên giương nanh múa vuốt, theo bản năng dùng sức đẩy ra. Trong lòng lại bắt đầu hoang mang sợ hãi. Cậu sợ hãi giấu vết thương lại. Cái này… Rốt cuộc là cái gì, là bệnh đột biến? Hay có thể là… Thật sự là xác sống?

Vận mệnh đã định, ai ai cũng đã bắt đầu nhận ra rằng trận mưa này đã làm thay đổi tất cả mọi người, mà máu là con đường gia tăng tốc độ lây lan của bệnh. Tận thế thật sự đến rồi…