Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 12: Hôn Lễ Không Chú Rể



Thoáng chốc ngày kết hôn cũng đến, đến tận bây giờ Liêu Ngữ Tịch vẫn còn chưa gặp được người mà mình sẽ kết hôn, hôm nay cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi được thiết kế trễ vai, phần đuôi cá và chân váy xòe rộng dài, phía trên ôm sát, khăn voan trùm đầu dài thướt tha có lưới che mặt, trông cô hôm nay mang một vẻ đẹp quý phái và rất sang trọng.

Không có nhiều những họa tiết cầu kì, nó theo phong cách cổ điển nhưng toát lên được vẻ gợi cảm hết mức bởi những thiết kế ôm sát khoe trọn đường cong chữ S. tinh tế khoe khéo bờ vai thanh mảnh, cùng tấm lưng trắng ngọc ngà,xương quai xanh quyến rũ của cô cũng hiện rõ ra trông thấy.

Nhìn bản thân trước gương được trang điểm tôn lên đường nét vốn có trên gương mặt, ngày trọng đại nhất của cuộc đời cô ấy vậy mà lại chẳng phải cùng với người mà mình yêu, cô gượng cười trước gương để cố tạo ra một nụ cười tự nhiên nhất, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Chí Nhan đang đứng từ xa mỉm cười nhẹ nhàng đi tới ôm chầm lấy cô, cái ôm này khiến cô lưu luyến và đau đớn trong lòng.

“Em đẹp lắm.”

Câu nói của anh làm cho nước mắt của cô sắp tuôn trào, anh liền lo lắng đưa khăn giấy lên chậm nhẹ để không bị trôi đi lớp trang điểm ấy.

“Đừng khóc, hôm nay là ngày cưới không được khóc, nhớ anh dặn gì không?”

Liêu Ngữ Tịch khẽ gật đầu cố kiềm nén những giọt nước mắt trong lòng. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Liêu Tuệ Hân đứng đó nhìn cảnh tượng tình cũ vương vấn của hai người thì khó chịu ra mặt, hôm nay cô diện một bộ váy đỏ được cắt xẻ táo bạo, nhìn chung như muốn lấn lướt nhân vật chính là Liêu Ngữ Tịch hôm nay, vòng ngực đung đưa nhẹ nhàng theo bước chân của cô, Liêu Tuệ Hân mỉm cười bước tới ôm lấy Liêu Ngữ Tịch.

“Chị... chị rất đẹp, đừng có khóc nhè đó.”

“Tuệ Hân, Chí Nhan.”

Cô đưa tay ra ôm chầm lấy hai người, hai con người đó liếc mắt đưa tình với nhau trong thời khắc này lòng mừng rỡ, lúc này thời khắc cũng đã đến, cô hồi hộp để chứng kiến người chồng tương lai của mình, từng bước từng bước đi ra bên ngoài, bước đi uyển chuyển một nụ cười gượng gạo trên gương mặt.

Bà Liêu ngồi bên ngoài nhếch môi cười hả hê, nhưng hôm nay có vẻ như người đàn ông đó không xuất hiện, tiếng vị MC vang lên.

“Thật sự xin lỗi quý vị, nhưng có lẽ chú rể không thể có mặt được trong ngày hôm nay, cô dâu có thể bước lên bục để nhà trai trao nhẫn rồi có thể kết thúc buổi lễ ngày hôm nay.”

Câu nói của vị MC làm cho khán phòng hoang mang và có chút sửng sốt vì lần đầu tiên trong ngày trọng đại mà chú rể lại không xuất hiện để cô dâu một mình làm lễ như vậy mà gọi là hôn lễ gì chứ? Xem như cái lệ để cho mọi người biết rằng đã kết hôn nhưng cái này thì quả thật quá đáng với Liêu Ngữ Tịch rồi, như vậy không phải là không tôn trọng cô sao?

Những khách mời bắt đầu bàn tán cười chê đủ điều, cô cảm thấy uất ức thật sự muốn chạy khỏi nơi này, nhưng đã phóng lao rồi thì phải theo lao, cô nâng chiếc váy lên từng bước đi tới người chủ hôn, nhưng khi bước lên bục cô đã vấp phải tà váy và ngã về phía trước, đôi chân có chút đau đớn, bà Liêu và Liêu Tuệ Hân ngồi hả hê thích thú giống như được xem một màn kịch hài vậy,không một ai giúp đỡ cô đứng dậy cả Triệu Chí Nhan cũng đờ người ra nhìn cô, cô gượng sức đứng dậy tiếp tục đi tới người chủ hôn để thực hiện nghi thức trao nhẫn.

“Tôi xin tuyên bố cô Liêu chính thức là người của họ Diệp, buổi lễ kết thúc tại đây, cám ơn quý vị quan khách đã đến chứng kiến cho buổi lễ kết hôn hôm nay.”

Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Liêu Ngữ Tịch sắc mặt không có chút cảm xúc, lúc này Nhĩ Thái cũng đi tới đưa tay ra dìu cô đi vào bên trong.

“Thiếu phu nhân thật sự rất xin lỗi vì thiếu gia không đến được, mong cô thông cảm.”

“Không sao.”

“Cô có thể về phòng nghỉ ngơi, một lát thiếu gia sẽ về tới thôi, để không trễ giờ lành thiếu gia sẽ tranh thủ về để tiến hành nghi thức động phòng.”

Liêu Ngữ Tịch khựng người lại, bật cười trong lòng, hôn lễ thì lại không xuất hiện mà động phòng lại sợ trễ giờ lành, anh ta xem cô là cái gì chứ? Cô siết chặt tay lại thành quyền ánh mắt giận dữ, nhưng cố gắng kiềm nén cơn giận, cô rất nôn nóng gặp tên đó ngay lúc này, để xme rốt cuộc anh ta là ai mà muốn hô mưa có mưa gọi gió có gió như vậy.

“Chị gái xinh đẹp kìa.”

Một giọng nói của đứa trẻ vang lên, Liêu Ngữ Tịch còn chưa kịp phản ứng thì một đứa trẻ khoảng năm tuổi chạy đến ôm chầm lấy cô, Nhĩ Thái nhìn thấy đứa trẻ liền cúi đầu.

“Tiểu thiếu gia.”

Cậu bé đã đứng bên trong quan sát cô từ đầu đến cuối, trong lòng rất phấn chấn khi nghe mọi người nói rằng cô sẽ là vợ của ba ba mình, nhìn cô tựa như một cô công chúa trong phim truyền hình vậy, cậu bé ôm lấy cô cười tít mắt.

“Em là...”

“Em là Diệp Vân, chị đẹp đi chơi với em nhé.”

Liêu Ngữ Tịch không thể cưỡng lại sự đáng yêu của đứa trẻ này liền bước tới bế cậu bé lên nựng nịu.

“Chào em chị là Liêu Ngữ Tịch, rất vui được gặp em.”

Diệp Vân ôm lấy cổ của cô, cậu chưa bao giờ vui vẻ đến như vậy khiến Nhĩ thái cũng có hơi bất ngờ, những người giúp việc lúc này cũng đuổi theo tới dừng lại thở dốc.

“Tiểu thiếu gia cậu đừng có chạy lung tung, có chuyện gì thiếu gia sẽ hỏi tội chúng tôi mất.”

Liêu Ngữ Tịch giữ Diệp Vân trên tay hướng mắt về đám người kia lạnh nhạt đáp.

“Diệp Vân ở với tôi không cần lo.”