Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 16: Động Phòng Bất Thành



Cô lúc này cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, cơ thể thả lỏng dần chìm vào trong giấc ngủ say, trong lúc ngủ Liêu Ngữ Tịch có cảm giác ai đó nằm xuống bên cạnh mình rồi choàng tay sang kéo cô vào trong lòng, hơi ấm từ người đó lan tỏa khiến cô muốn dụi mặt vào, hôm đó cô ngủ rất ngon hầu như không có mộng mị gì.

Đến sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng soi sáng vào trong phòng, cô bị ánh nắng làm cho chói mắt bừng tỉnh lại, khi cô mở mắt ra đã thấy lồng ngực săn chắc của ai đó đập vào mặt của mình, mùi hương nam tính quyến rũ xộc lên cánh mũi, vòng tay của người đó cũng rất mạnh mẽ đặt trên eo của cô khiến cô không thể chuyển mình được, hơi thở đều đều thổi nhẹ trên má của cô.

Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của kẻ đã từng đẩy mình vào trong ngục tù tăm tối ấy, đây chẳng phải là thời cơ cho cô đấy sao? cô đưa tay nhẹ nhàng kéo bàn tay rắn chắc của anh xuống rồi tìm một thứ gì đó đủ nhọn đủ sắc để thực hiện hành vì của mình, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị đôi bàn tay kia giữ lại.

“Còn sớm, nằm thêm chút nữa đi!”

Anh kéo cô nằm xuống rồi giữ lấy hông của cô, Liêu Ngữ Tịch ghét bỏ cái chạm của anh ta, cũng may là hôm qua anh ta không có đụng chạm gì vào người của cô cả, bộ quần áo đó thật là hữu dụng, nếu cô không nghĩ ra cách này thì chắc đêm qua cô đã bị anh thịt mất rồi.

“Đừng cọ quậy nữa.”

“Thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh.”

Lúc này anh cũng buông bàn tay của mình ra khỏi người cô, lúc này hoàn toàn được thoát khỏi vòng tay của anh, Liêu Ngữ Tịch vội chạy vào nhà vệ sinh lục tìm thứ có thể thực hiện hành vi của mình, quả nhiên có một cái vật sắc nhọn nằm bên trong đó, cô nhanh chóng cầm lấy nó, ánh mắt trở nên lạnh lẽo từng bước một đi tới bên giường, anh chẳng có chút phòng bị nằm, đôi mắt nhắm nghiền hơi thở đều đều.

Liêu Ngữ Tịch đưa vật nhọn đó lên cao nhắm thẳng vào vị trí lồng ngực của anh, nơi nhịp tim đang đập đều đều kia, vật nhọn đó bị ánh nắng làm chói thẳng vào mắt của anh, lúc này cô định ra đòn quyết định thì đột nhiên đôi bàn tay của anh đưa vào dưới gối rút ra một khẩu súng dí vào trán của cô mặt dù đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng đặt vào giữa thái dương của cô rất chuẩn xác.

“Tôi đã bảo cô không được làm loạn, ngoan ngoãn chút đi!”

Anh mở mắt ra, ánh mắt u ám đầy sát khí dán lên người của cô, đôi bàn tay của cô thoáng chốc trở nên run rẩy làm vật nhọn đó rơi xuống đất, Liêu Ngữ Tịch sợ hãi không dám động đậy, thấy cô bị dọa đến xanh cả mặt lúc này anh mới thu khẩu súng lại rồi cất giọng ra lệnh.

“Nằm xuống đây!”

Cô ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống bên cạnh anh, khẽ nuốt nước bọt, cô không dám quay đầu sang, anh đưa tay kéo cô lại sát mình rồi quay đầu của cô sang đối diện với mình, cơ thể của cô lúc này không ngừng run lên, cô không nghĩ rằng mình bị bắt quả tang còn bị anh dí ngược lại như vậy.

“Hôm qua cô ngủ làm trễ giờ lành rồi, hôm nay có nhiều thời gian hơn, có thể bù đắp lại.”

“Hả? Tôi...tôi....chưa sẵn sàng.”

Diệp Khuynh Xuyên vội lật người lại ở trên cô, đôi bàn tay gấp gáp không an phận cởi bỏ cúc áo trên người của cô, Liễu Ngữ Tịch nhắm chặt mắt lại che tay trước ngực mình.

“Đừng mà!”

Muốn cô im lặng, anh cúi đầu xuống bịt lấy miệng nhỏ đang kêu gào của cô, nụ hôn có phần mạnh mẽ xâm chiếm, chiếc lưỡi mạnh mẽ xông vào trong miệng khuấy đảo, Liêu Ngữ Tịch đây là lần đầu hôn kiểu này, lúc còn ở bên cnahj Triệu Chí Nhan cả hai còn chưa hôn nhau, đây là nụ hôn đầu của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị kịp tin thần mà đã bị anh xâm chiếm.

“Ưm... Không....không được...”

Cô gấp gáp đẩy anh ra, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ với anh, lại chiếm lấy cô một lần nữa lần này có chút nhẹ nhàng hơn, Liêu Ngữ Tịch bị anh hôn đến nổi đầu óc mụ mị đi, cô nhắm chặt mắt lại, kĩ thuật hôn của anh rất tốt giống như đã từng trải qua rất nhiều lần, còn cô chỉ là một người không có chút kinh nghiệm gì mà thuận theo anh.

“Lần đầu hôn sao?”

Anh nhếch môi cười khoái chí, sau khi vừa chiếm đoạt đôi môi của cô xong cơ thể cũng có chút kích thích, nếu nói ra thì sợ rằng không ai tin nhưng đây cũng là lần đầu của anh, cô ngượng đến không thể đáp lại lời của anh, anh mỉm cười gian xảo thì thầm bên tai cô.

“Tôi cũng là lần đầu.”

Cô rít lên một câu.

“Có quỷ mới tin... anh là lần đầu...”

Tiếng thở dốc của cô vì bị anh chiếm lấy không khí từ nãy đến giờ, suýt chút nữa mà ngạt chết rồi.

“Không tin cũng không sao, vì tôi cũng không cần phải thanh minh để làm gì.”

Nói dứt lời, đôi bàn tay của anh liền luồn vào bên trong áo của cô, động tác có chút gấp gáp, nhưng gương mặt lại không hề biểu lộ chút cảm xúc gì của sự hứng thú, đơn giản chỉ vì anh chỉ muốn làm cho có lệ, anh cũng không yêu cô, lấy cô đơn giản vì tới tuổi bị ba của anh ép buộc để sớm có con nối dõi, Diệp Vân cũng không phải con ruột của anh nên chuyện nối dõi đó là chuyện không thể, anh cũng vì gia tộc mình mới cố gắng đụng chạm vào cô một cách tự nhiên nhất.

“Anh...anh...đừng mà...”

Anh muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện nhanh nhất nhưng nếu bây giờ làm nhanh sẽ không thể, cô là con gái còn trinh tiết, lần đầu cũng rất khó khăn, bàn tay di chuyển đến bên dưới nhẹ nhàng chạm vào chiếc quần của cô ma sát, tiếng kêu diễm lệ của cô vang lên, Liêu Ngữ Tịch không ngờ rằng có một ngày mình lại nằm dưới tên khốn kiếp hại mình mà rên rỉ phóng túng như vậy.

“Không được! Tôi...tôi...không muốn.”

Anh thở gấp nói.

“Không muốn? Nghĩa vụ của cô mà...tôi cũng không muốn chạm vào cô...vì tình thế bắt buộc thôi, nhắm mắt nằm yên sẽ nhanh thôi.”

“A...”

Ngón tay của anh cũng nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể của cô, Liêu Ngữ Tịch mở to mắt khuôn miệng kêu lớn, lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở, Diệp Vân mắt nhắm mắt mở vẫn còn buồn ngủ, cậu đưa tay che miệng ngáp một hơi rồi khẽ gọi.

“Ba ơi... ba thấy chị đẹp đâu không?”

Nghe giọng nói của Diệp Vân, Diệp Khuynh Xuyên liền kéo chăn lên chùm lấy cơ thể của cả hai người lại, cô nằm gọn trong lòng của anh không dám cử động, anh không nghĩ là Diệp Vân lại xông vào lúc tình thế này thật mất mặt, trẻ con không nên chứng kiến mấy chuyện người lớn như vậy, anh cười gượng đáp.

“Không thấy, Diệp Vân ra ngoài đi, ba sẽ ra ngoài dẫn con đi tìm chị đẹp được không?”

Liêu Ngữ Tịch nằm chăn nhắm chặt mắt, sao lại vô cái tình thế oái oăm thế này, cô thật muốn độn thổ xuống đất ngay lập tức.