Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 25: Được Ăn Cả, Ngã Về Không



Vừa rời khỏi nơi đó ngay lập tức Liêu Ngữ Tịch liền nhận được một tin nhắn từ phía một số máy lạ, cô vốn dĩ không định đọc nó nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên tin nhắn cô buộc phải vào xem thử, ánh mắt của cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đôi bàn tay trở nên run run.

[Tiểu thư, là em đây Tố Hảo đây, tiểu thư... có nhiều chuyện tiểu thư vẫn chưa biết, nếu như em không nói thì chuyện này sẽ mãi mãi không ai biết, và người thiệt thòi sẽ là tiểu thư, em không thể nói ra hết được, nhưng tài sản và tất cả mọi thứ đều thuộc về tiểu thư nhưng mẹ con Liêu Tuệ Hân đã cố tình lên kế hoạch giành lấy mọi thứ của tiểu thư, em có một thứ muốn đưa cho tiểu thư, hãy quay về em sẽ đưa nó cho tiểu thư sẽ rõ sự tình.]

Nghe nhắc đến mẹ con của Liêu Tuệ Hân ngay lập tức cô liền có dự cảm không lành, lần trước về cũng không gặp Tố Hảo còn tưởng là cô ấy đã nghỉ việc, nhưng không ngờ cô ấy vẫn còn ở nhà của cô, ánh mắt trầm tư của cô nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên nóng hơn như hiện hữu ngọn lửa.

“Đám người chết tiệt, dám lừa tôi.”

Cô nghiến răng ken két, tài xế nhìn ra phía gương chiếu hậu có thể thấy được ngọn tức giận đang bùng cháy, nhưng hiện tại cô không thể quay về nhà đó ngay lúc này được, cô kiềm nén cơn giận trong người, vì ngày mai cô muốn mượn sự xuất hiện của Diệp Khuynh Xuyên để thực hiện những âm mưu trả thù của mình.

Đôi mắt u ám lóe lên một tia chết chóc.

“Dừng lại ở trung tâm mua sắm, tôi muốn mua một vài thứ.”

Giọng nói cất lên mang đầy sự quyền lực của mình, cô cầm trên tay tấm thẻ của Triệu Chí Nhan, cô và anh ta lúc đầu cùng sử dụng chung một tấm thẻ nhưng cô và anh rất ít khi sử dụng nó, cô đâu có ngu đến nổi mà để lại số tiền đó để cho anh ta sử dụng thoải mái như vậy, dùng nó để mua vài món quà biếu cho đám người chết tiệt đó cũng được đấy chứ?

Cô bước xuống xe đi thẳng vào bên trong một cửa hàng trang sức, cô lựa được hai cặp bông tai giống nhau và thiết kế rất tinh xảo,cô rất có thẩm mỹ chỉ cần vừa vào đã để ý hai cặp đó.

“Tôi muốn hai cặp bông tai này.”

“Được ạ, tiểu thư có muốn chọn thêm không? bên đây còn rất nhiều mẫu.”

Cô không mua thêm chỉ mua đúng vỏn vẹn hai cặp bông tai đó, cầm trên tay đôi bông tai kia, chợt đôi môi của cô cong lên mang đầy sự thâm hiểm, tiếp đến cô lại đến một cửa hàng quần áo, lựa một bộ đồ cho người dì thân yêu của mình, bộ đồ với chất liệu vải đắt tiền.

Sau khi đã sử dụng xong, Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng trở về nhà, trong khi cô còn đang tìm cách để trả thù thì phía Triệu Chí Nhan vì mới bị đá nên trở nên bất bình tĩnh, anh ta tìm đến một sòng bạc gần đó để ôm mộng làm giàu trong tích tắt, đây cũng là lần đầu tiên anh bước vào nơi này và đã bị choáng ngợp với môi trường nơi đây, kích thích anh ta thêm hưng phấn hơn, không biết có phải là thời của anh ta đã đến hay không, anh dùng hết số tiền trong người của mình để đặt cược ván cờ trước mặt.

“Tôi muốn cược hết số tiền này!”

Đám người kia nhìn anh liền cười hả hê và khinh bỉ.

“Được thôi chú em, nhưng mà chú em cũng tự tin đấy, mới vào lần đầu đã đặt số tiền lớn vậy, để xem coi chú em mày ra sao.”

Tiếng cười đùa của đám giang hồ đó làm cho Triệu Chí Nhan cũng có chút run sợ, nếu như thật sự không thắng thì anh sẽ trắng tay, nhưng trong đầu lại nghĩ đến câu nói khinh bỉ của Liêu Ngữ Tịch giống như một ngọn giáo đâm vào ngực của anh, anh ôm mộng làm giàu nhưng nếu làm ở cái công ty quèn đó thì đến bao giờ mới có cơ hội đổi đời đây, anh quyết định chơi một ván bài lật ngửa, được ăn cả ngã về không.

“Được rồi, bắt đầu!”

Giây phút hồi hộp vô cùng kịch tính, nhịp tim của Triệu Chí Nhan đập mạnh và chờ đợi cuối cùng của mình, hai bàn tay của anh siết chặt lại, trong đầu chỉ muốn trả thù Liêu Ngữ Tịch, không biết có phải ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của một kẻ đang đi tới đường cùng của anh hay không?

Khi những ngón tay và con số hiện lên trong tầm mắt của anh thì anh không còn nghe thấy được gì nữa, đám người kia cũng rất kinh ngạc và há hốc mồm khi anh là người trúng lớn nhất từ trước đến nay, đám người kia dường như cứng đờ người ly rượu trên tay cũng rơi xuống, ánh mắt của Triệu Chí Nhan lúc này cũng thay đổi, đôi môi cong lên nói.

“Thắng rồi!”

Không ngờ rằng một kẻ đi đến bước đường cùng như Triệu Chí Nhan lại có thể may mắn đến như vậy, giống như một bàn đạp giúp anh đứng dậy và tìm cách để có lại những thứ mà mình đã bị đánh mất.

“Ngữ Tịch, là ông trời có mắt, bằng mọi giá tôi muốn em quay lại van xin tôi!”

Nhìn tiền trên bàn, anh đưa tay ôm trọn vào người, anh cầm lấy vài tờ vung lên tặng cho đám người ở gần đó.

“Thì ra đây chính là cảm giác của người giàu đấy sao?”

Tiền và những cô gái, sự quyền lực, sự cao ngạo hống hách, anh đứng dậy bước ra khỏi nơi đó với một số tiền mà ai cũng ao ước.