Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm

Chương 1: Chào, tôi tên Tô Nhàn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Croromi, Bèm

______________

Ta xin phép gọi Tô Nhàn là nàng, Hà Thanh là cô.

- ------

Thành phố A, 2 giờ chiều, tại trung tâm thành phố.

Một nữ nhân mặc áo kẻ ô vuông, quần túi hộp*, cầm một phong tư liệu sải bước đi vào cục cảnh sát ở bên đường.

Quần túi hộp*



So sánh với cảnh phục thống nhất của cục cảnh sát, nữ nhân này ăn mặc có chút tùy ý và quê mùa. Cô lại không để ý chút nào mà tự tiện đi vào, cảnh sát đi ngang qua không ai là không dừng lại lặng lẽ đánh giá cô, một đường nhìn theo cô đi vào tận cùng bên trong văn phòng Cục trưởng.

"Hà Thanh! Cháu tới rồi?" Một người đàn ông trung niên ngồi ở trong văn phòng, ngước mắt thấy cô gái tiến vào, lập tức cười tươi chào đón.

"Vâng." Cô gái vừa vào cửa, nở một nụ cười ôn hòa, thân ảnh tinh tế thon dài ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, lười nhác duỗi cái eo, đem túi tư liệu trong tay để lên bàn.

"Lần này lại có án tử gì phiền toái sao? Bác Đoạn." Hà Thanh cười tủm tỉm, chống cằm hỏi.

Cô gái dựa nghiêng trên ghế, mái tóc màu đen tùy ý búi ra sau đầu, vài sợi tóc rải rác dừng ở hai sườn gương mặt, một thân quần áo quê mùa không thể hiện ra chút nữ tính nào, nhưng không thể che dấu sự xinh đẹp của cô. Làn da sạch sẽ, ngũ quan ưa nhìn, đôi mắt rủ xuống mang vài phần lười nhác, ngước mắt lên cười lại thập phần sáng ngời.

Cả người lười biếng hưu nhàn, cùng cái địa phương này có chút không hợp nhau.

"Án tử lần trước thế nào rồi?" Nam nhân trung niên ngồi ở bàn làm việc không chậm không vội hỏi, nụ cười trên mặt có vài phần tang thương.

Người đàn ông này chính là cục trưởng Cục công an kiêm phó thị trưởng, là nhân vật tương đối nổi danh ở địa phương, lúc còn trẻ từng phá vô số vụ án được coi là quỷ dị, kì lạ.

"Còn chưa giải quyết xong, có chút phiền toái." Hà Thanh lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, có chút hao tổn tâm trí mà xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Đoạn cục trưởng từ trong ngăn kéo lấy ra một túi tư liệu, đặt lên bàn. "Gần đây lại xuất hiện một vụ án quỷ dị, cùng án tử cháu phụ trách có điểm tương đồng, có muốn cùng xem không?"

"Có điểm tương đồng sao?"

"Cháu có thể xem thử một chút."

Hà Thành đưa tay tiếp nhận, mở túi tư liệu trước mặt, tầm mắt nhanh chóng quét qua vài trang, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

"Cảm thấy thế nào? " Đoạn cục trưởng trên bàn làm việc lại mang vẻ mặt cười nhẹ nhàng.

"Bươm bướm ở cạnh nhau, hai kiện án tử đều trở nên càng phức tạp." Hà Thanh nhíu nhíu mày, rồi lại chậm rãi giãn ra." Bất quá không thành vấn đề."

"Bác đây chờ mong biểu hiện của cháu, phải biết rằng hiện tại phá được loại nghi án này cũng chỉ có người tương đối am hiểu chuyên môn."

"Yên tâm yên tâm, nếu thật sự không được, cháu còn có lão cha vạn năng mà." Hà Thanh cầm hai túi tư liệu lên, cười vẫy vẫy tay, liền biếng nhác quay đầu mà ra khỏi văn phòng, thu hồi nụ cười trên mặt, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua vô số cảnh sát đang tò mò thăm dò, ra cửa.

"Đó là ai a? Tại sao lại trực tiếp cùng cục trưởng của chúng ta nói chuyện?"

"Cậu mới tới chắc không biết, đó là con gái bạn nối khố của Đoạn cục trưởng chúng ta, Hà Thanh."

"Cô ấy cùng cha mình giống nhau, tuổi còn trẻ liền thành lập một tổ phá án đặc biệt, án tử quỷ dị mê hoặc nào vào tay cô ấy, đều có thể cho cậu lời giải thích rõ ràng."

"Lợi hại như vậy sao?"

"Ừ, đây chính là con gái vị Hà tổ trưởng đã về hưu kia, cao lãnh chi hoa."

Trong tiếng thảo luận của các cảnh sát trong cục, Hà Thanh đã đi xa.

Buổi chiều đúng lúc mặt trời lặn, cô ngáp một cái, đứng ở ngã tư đường mở xem di động.

Khung chat trên màn hình hiển thị tên " Vườn Chăn Nuôi Gia Súc Hưu Trí ": Con bé đã xuất phát rồi.

Hà Thanh nhìn lướt lên trên, nhìn đến tên của đối phương.

"Tô Nhàn?"

"Tên cũng khá dễ nghe."

Ba ngày trước, cô bị án tử đè đầu, không hề có tiến triển, phá án lập luận vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên vấp phải trắc trở, cô gọi điện thoại cho lão cha chuyên nghiệp đã về hưu kia của mình xin giúp đỡ, mong có được một ít chỉ dẫn, lão cha lại không nói hai lời trực tiếp quăng người tới.

"Ngoại trừ con, đây là người ngoài mà ta vừa lòng nhất, bảo đảm với con, phương diện phá án rất có thiên phú, đối với thủ pháp phạm tội cũng rất nhạy bén."

"Năng lực căn cứ vào manh mối để trinh thám của con rất mạnh nhưng khuyết thiếu một ít năng lực phản trinh sát, đối phương vừa vặn có, các con vừa vặn bổ sung cho nhau."

Nghe được thanh âm lão cha để lộ ý cười dào dạt đắc chí trong điện thoại, cô cảm thấy đầy đầu mờ mịt, rốt cuộc người nào có thể khiến ông thổi phồng đến vậy?

"Bất quá, con bé có chút nhát gan ít nói, tâm tư mẫn cảm, có liên quan với cố sự khi con bé còn nhỏ, con phải chú ý một chút, cùng con bé tạo quan hệ tốt."

Lão cha nhắc nhở một câu cuối cùng như thế trong điện thoại.

Cô gái nhát gan ít nói lại có thiên phú phá án rất mạnh, Hà Thanh cực lực tưởng tượng trong đầu, đại khái là một cô nương mềm mềm mại mại ít nói sắc sảo, cô thật ra lại thích cùng loại người này ở chung, thoải mái và vui sướng dọn dẹp nhà cửa một chút, để ra một phòng trống.

Tầm mắt đảo qua tin nhắn "Con bé đã xuất phát rồi." kia, nhìn thoáng qua thời gian, đại khái là hôm nay sẽ tới, tâm tình không khỏi có chút kích động.

Trong lúc ngây người, di động lại nhận được tin tức mới từ trong tổ, rung liên tục.

Tiểu A: Hà lão đại a!!!

Tiểu Hắc: Ngạo tòa ngạo tòa, lão đại, chị khi nào học thói xấu!!!

Hà Thanh:???

Tiểu A: Lão đại, chị từ chỗ nào trộm tới một đại mỹ nhân, nữ thần a!!! Tôi chết mất!!!

Tiểu Hắc: Tỷ tỷ chân dài đi giày cao gót quả thật là vũ khí gợi cảm sắc bén nhất thế giới.

Tiểu Hắc: Lão đại xấu xa! Rốt cuộc là từ đâu lừa tới!!!

Hà Thanh: Ai cơ???

Tiểu A: Trợ lí a!!! Vừa mới tới tổ là một đại mỹ nhân siêu cấp đẹp, nói là trợ lí của chị.

Hà Thanh sửng sốt hai giây, ai mà biết được vừa nghĩ đến cô gái mà cha đưa tới, nháy mắt người liền xuất hiện.

Hà Thanh: Bảo cô ấy ở văn phòng chờ chị, chị lập tức quay về!

Tiểu A: Lão đại yên tâm! Em đã bưng trà rót nước hầu hạ đủ, tuyệt đối sẽ không để cô ấy rời khỏi.

Hà Thanh nhanh chóng cất di động đi, giơ tay gọi chiếc xe taxi, chạy về tổ phá án đặc biệt của cô.

Tiểu tổ nằm ở trung tâm thành phố, một địa phương luôn bận rộn tấp nập, cách nhà cô cũng gần, tại một góc của một tiểu khu, đem cả tầng làm cứ điểm của tổ, chỗ này không lớn, thiết bị tư liệu ở trong lại đầy đủ, bí ẩn lại không quá hẻo lánh, là nơi Hà Thanh tương đối hài lòng.

Sau khi vội vã xuống taxi, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn căn nhà nơi tổ mình đang ở, vào thang máy lên lầu tám.

"Lão đại, chị rốt cuộc đã trở lại!" Cửa thang máy mở, một thanh niên cắt đầu tấc*, ngậm thuốc lá, trên tai bấm hai cái khuyên, toàn thân đều lộ ra hơi thở lưu manh đầu đường xó chợ lập tức đi đến chỗ cô.

1 tấc = 10cm

"Tiểu Hắc, sao cậu lại đứng ngoài cửa m?" Hà Thanh nghi hoặc nhìn thân thể tiểu thanh niên run rẩy đứng trước cửa.

Tiểu Hắc tựa như lưu manh bất lương, khẩn trương nói: "Em ra ngoài hít thở không khí, cùng tỷ tỷ xinh đẹp ở chung một phòng, cảm thấy trái tim sẽ không chịu nổi, tâm hồn em vẫn chỉ là một đứa trẻ a."

"Các cậu khoa trương vậy sao?" Hà Thanh không thể tưởng tượng, trợ lí nhát gan ít nói kia của cô có mị lực vậy sao?

Lão cha cô chắc không phải tặng một cái bình hoa lại đây đi.

"Không khoa trương không khoa trương, tỷ tỷ tương đối xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt." Thanh niên lén lút mà xoa xoa tay, cười hắc hắc: "Lão đại cố lên, giữ cô ấy lại, khó có được một tỷ tỷ trợ lý xinh đẹp như vậy, chúng ta về sau có thể phấn chấn công tác."

"Phải không?" Hình tượng Hà Thanh tưởng tượng trong đầu lúc trước dần dần mơ hồ, chẳng lẽ không phải nữ nhân nói chuyện hàm súc, ôn ôn nhu nhu nội liễm sao?

"Chị vào xem đây." Hà Thanh đem cửa mở ra, đồ vật trong phòng chen chúc hỗn độn, trên bàn máy tính rải đầy tư liệu, chồng chất lên nhau, bên cạnh đồ ăn vặt, đồ uống, trông không hề giống một nơi làm việc.

"Lão đại!" Mở cửa, trong phòng liền nhảy ra một người dáng dấp nhỏ mang mắt kính, cậu ta khẩn trương duỗi tay chỉ vào cửa phòng bên cạnh, "Cô ấy ở trong văn phòng chị"

"Ok" Hà Thanh gật đầu, đưa hai tập tư liệu trong tay cho hắn, "Đây là án tử chị mới nhận được, có điểm tương tự với án tử mà chúng ta chưa giải quyết được, nói không chừng hai án tử có liên hệ với nhau, cậu cầm xem đi, tìm xem có thêm thông tin gì."

"Vâng!" Thanh niên vóc dáng nhỏ mang mắt kính lập tức phấn chấn nhận lấy tập tài liệu, chạy vội tới bên bàn máy tính, một bên mở tư liệu, một bên vắt não cùng các tiểu đồng nghiệp nhìn về phía Hà Thanh.

Hà Thanh đứng trước cửa văn phòng của mình, bên trong thực yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, đối với sự ồn ào ở bên ngoài không hề có phản ứng.

Cô duỗi tay nắm lấy then cửa, hơi vặn nhẹ, đẩy ra một khe nhỏ.

Đẩy cửa ra, hình tượng cô gái mềm mại mơ hồ trong đầu nháy mắt hoàn toàn biến mất.

Hà Thanh còn chưa mở hết cửa, liền nhìn thấy bàn làm việc hỗn độn bừa bộn của mình, người ngồi trên ghế diện nguyên cả cây đen, lười nhác duỗi đôi chân thon dài trắng nõn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh vào đôi giày cao gót của nàng ấy, chiếu đến mu bàn chân trắng nõn trơn bóng, kéo ra một cái bóng phác hoạ đường cong xinh đẹp của cẳng chân.

Hai đùi vắt chéo, được ánh nắng nhu hoà bao phủ, giày cao gót màu đen tạo nên sự tương phản, tựa hồ có thể đạp vào lòng bất cứ kẻ nào.

Hà Thanh ngây người, tay đang đẩy cửa cứng đờ, hai giây sau, cô yên lặng lui ra ngoài.

"Lão đại?" Tiểu A phía sau phát ra âm thanh nghi hoặc.

Hà Thanh ngước mắt nhìn thoáng qua cửa văn phòng, xác nhận mình không có đi sai, hẳn là do phương thức mở cửa không đúng.

Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị đẩy cửa lần nữa, nhưng ngay lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Đứng sau cửa là một nữ nhân tinh xảo xinh đẹp, bên trong cô mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là váy bó sát, bên ngoài khoác một chiếc áo tây trang màu đen, tay áo xắn lên, hai cánh tay giao nhau, lười nhác dựa vào khung cửa.

Khuôn mặt xinh đẹp không nhiều son phấn, khí chất toàn thân của cô đều phát ra từ ánh mắt đào hoa, một thân quần áo đứng đắn miễn cưỡng toát một tia quyến rũ.

"Chào, tôi tên Tô Nhàn."

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Hà Thanh đang sửng sốt, khoé môi mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình.

Mặt Hà Thanh dần hiện ra vẻ mê mang.

Lão cha? Nhát gan nội liễm mà người nói đâu?

***********************************

Khai trương hố mới ~ ngày càng ổn định, hoan nghênh đại gia nhảy hố ~

Cấp tỷ đệ Tô Nhàn giày cao gót.

- ------------------

Chúc mọi người đọc vui vẻ, ta lặn đây.