Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm

Chương 6: Nấu cơm



Edit: Bèm/ Beta: Croromi

Hà Thanh phiền não mà thở dài một hơi, gõ gõ tay lái, "Chúng ta đến nhà nạn nhân đi, xem thử có phát hiện manh mối gì không?"

Tô Nhàn khẽ gật đầu.

Hà Thanh khởi động xe một lần nữa, trong hai tiếng rưỡi này, từ lúc Tô Nhàn đến, các cô ra cửa vẫn luôn đi khắp nơi, thời điểm rời khỏi nhà chứa xác thì sắc trời cũng đã khuya.

Tô Nhàn dựa vào cửa sổ xe ngáp một cái, Hà Thanh không tiếng động mà liếc mắt nhìn một cái.

"Đợi lát nữa xem xong, chúng ta liền ăn một bữa cơm, sau đó đi nghỉ ngơi."

Tô Nhàn không chút để ý mà gật gật đầu, "Được."

Xe một đường chạy vào một tiểu khu bình thường, Hà Thanh dừng xe lại,

Tô Nhàn đảo mắt nhìn bốn phía, chỉ chỉ căn nhà trên tầng, "Cô đi xem trong nhà có manh mối gì không, tôi đi phòng điều khiển của tiểu khu nhìn một chút, đợi lát nữa gặp ở chỗ này."

Hà Thanh gật gật đầu, hai người tản ra ở cửa tiểu khu.

Nội dung trên tư liệu cô đều nhớ kỹ, bây giờ chỉ cần đến nhà nạn nhân để xem xét một chút manh mối còn sót lại hoặc tìm kiếm phát hiện mới.

Nhà nạn nhân ở tầng hai tiểu khu, gia đình cô vợ cũng được coi là có tiền, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện gả cho anh chồng, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Hà Thanh chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó đi hướng lên trên.

Bởi vì hiện trường vụ án là ở con sông kia, có video làm bằng chứng, nên anh chồng vẫn được tự do ra vào nhà, không có đủ chứng cứ, chỉ có thể phái người theo dõi mỗi ngày.

Hà Thanh gõ cửa nhà, nghênh đón cô là một nam nhân trung niên ăn mặc có chút lôi thôi, trông rất không có tinh thần, hai mắt vẩn đục.

"Chào anh." Hà Thanh đưa giấy chứng nhận thân phận của mình ra,

"Tôi đến đây để hỏi thăm một chút manh mối tương quan về cái chết của vợ anh."

Đối phương ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu, mở cửa ra, có chút ngơ ngác không biết làm sao.

"Đã trễ thế này rồi còn tới quấy rầy anh, thật ngại quá." Hà Thanh khách sáo nói một câu, tầm mắt bắt đầu quét qua toàn bộ căn phòng.

Nhà ở tiểu khu bình dân này cũng không lớn, vừa vào cửa, toàn bộ phòng khách đều có thể nhìn thấy hết không sót gì, cũng tương tự phòng của nghi phạm khác, trong phòng có chút lộn xộn, nơi nơi đều là quần áo chưa giặt, còn có vỏ cơm hộp.

"Tôi muốn điều tra một chút, trước khi vợ anh tử vong, có xảy ra chuyện gì khác thường không?" Hà Thanh thong thả đi từng bước chân, bước tới bên cạnh tủ quần áo.

"Thì chính là trạng thái cả người rất uể oải, lúc tôi cùng cô ấy nói chuyện cũng thường xuyên không để ý tới tôi." Anh chồng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vậy hai người có từng cãi nhau không?" Hà Thanh quét mắt về phía tủ giày, còn có một đôi giày nữ được bày trong đó.

"Không có." Anh chồng nhanh chóng lắc đầu.

"Vào ngày vụ án xảy ra, anh vẫn luôn ở trong nhà sao?"

"Đúng vậy, không có đi ra ngoài."

"Vậy à." Hà Thanh không chút để ý liếc qua mặt bàn, ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, không có thứ gì khả nghi.

"Vậy anh cảm thấy...... Vợ anh thật sự tự sát sao?"

Anh chồng ngạc nhiên sửng sốt, sau đó do dự một chút, "Không phải có camera theo dõi chứng minh là tự sát sao?"

Hà Thanh nghi hoặc một giây, vụ án của cô vợ, mặt ngoài là tự sát, nếu không có chi tiết khâu đầu kia cùng việc thi thể một tháng chưa nổi lên, cơ bản sẽ bị phán là tự sát.

Bởi vì như vậy, vụ án mới có thể chuyển tới tay Hà Thanh, lặng lẽ triển khai, vẫn luôn bí mật hành động, chưa công khai.

Nhưng nhìn phản ứng của anh chồng, thậm chí còn không biết vợ mình sau khi chết thì bị đổi đầu.

"Vậy được rồi, hôm nay tôi chỉ hỏi nhiêu đây thôi." Hà Thanh cười tủm tỉm gật gật đầu, cuối cùng nhìn lướt qua phòng tắm, sau đó rời đi.

"Lại càng rối." Hà Thanh phiền não mà xoa xoa đầu.

"Việc của cô vợ, đối với anh ta, tựa như một vụ tự sát bình thường."

"Vậy là sau khi cô vợ tự sát, thi thể bị người vớt lên, ngâm ở dưới sông một tháng, rồi khâu lại với đầu của nữ nạn nhân vụ án thứ nhất." (Mẻ đang tự nói một mình -.-)

Hà Thanh vừa thở dài vừa trở về chỗ hẹn, "Không biết Tô Nhàn bên kia như thế nào?"

Vừa mới về lại gần xe, xa xa liền thấy một vài người chặn trước cửa tiểu khu, dựa vào cổng cho xe ra vào.

Cô tò mò mà liếc mắt thăm dò một cái, thì thấy mấy thanh niên bộ dáng lưu manh đứng chặn xung quanh Tô Nhàn, lầm bà lầm bầm không biết đang nói gì.

Có người duỗi tay về phía Tô Nhàn, bị nàng lạnh mặt gạt ra.

"Đây là đãi ngộ đặc thù của mĩ nữ sao? Mình chưa từng được người khác chặn đường như vậy" Hà Thanh nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó vặn vặn cánh tay của chính mình.

Đã lâu không vận động, hôm nay vừa vặn có thể luyện tập xương cốt.

Đang chuẩn bị sẵn khí thế để đi qua đó, hù dọa đám tiểu quỷ không biết trời cao đất dày kia một chút, cô liền thấy tên côn đồ đứng ở sâu bên trong, cách Tô Nhàn gần nhất, đột nhiên cong eo xuống, vẻ mặt đầy thống khổ.

Hà Thanh sửng sốt một giây, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Liền thấy nữ nhân gầy yếu, tinh tế

tựa đóa hoa kiều nộn kia động tác lưu loát mà dùng tay bóp lấy cổ tên côn đồ trước mặt, ấn vào bức tường bên cạnh, nâng một chân lên, dùng gót giày cao gót bén nhọn của nàng, đá vào chỗ khó nói của tên côn đồ.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, tên đồng bọn bên cạnh thấy thế thì run lên, theo bản năng mà che kín phần hông của chính mình.

"Chạy mau." Vừa thấy mĩ nữ không dễ chọc, vài người nhanh chóng chạy trốn.

"

Mới vừa rồi cậu nói cái gì?" Tô Nhàn nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn mà dùng mũi giày đá vào cơ thể tên côn đồ dưới chân mình.

"Tôi nói cô. Nửa đêm ăn mặc lộ liễu như vậy mà đứng ở chỗ này! Còn không phải đang chờ khách đến sao?" Tên côn đồ gằn giọng, ngữ khí hung ác nói, đôi mắt trợn tròn, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tô Nhàn.

Giây tiếp theo, cổ chân xinh đẹp, tinh tế xuyên giày cao gót kia nhẹ nhàng cử động, liền dùng chân giẫm lên trên mặt hắn, đế giày cao gót cứ liên tục nghiền áp mặt tên côn đồ, âm thanh Tô Nhàn mang một chút tức giận.

"Tôi mặc cái gì liên quan đến cậu à?"

"Cậu có tư cách xoi mói tôi sao?"

"Cô!" Tên côn đồ đột nhiên giơ tay, chuẩn bị nắm lấy cổ chân Tô Nhàn, liền thấy động tác Tô Nhàn càng nhanh hơn, dùng mũi giày đá vào cằm hắn, đau đến tên côn đồ co rụt người lại, an tĩnh hẳn đi.

"Nói chuyện cẩn thận một chút." Tô Nhàn rũ mắt nhìn chằm chằm kẻ đang thống khổ cuộn tròn người ở dưới chân, đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo.

Hà Thanh yên lặng từ chỗ tối đi ra, ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua tên côn đồ kia bị Tô Nhàn dùng đế giày cọ nát mặt, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy trắng.

"Sao lại phải lau cho hắn?" Tô Nhàn nhíu mày, có chút không vui.

"Không có a." Hà Thanh vô tội nhún nhún vai, đem khăn giấy mở ra đặt trên mặt tên côn đồ, "Từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy góc váy cô."

Tô Nhàn trầm mặc, thu chân lại, sửa sang góc váy.

"Không cần tức giận với loại côn đồ đầu đường xó chợ này, chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để cùng bọn họ tức giận." Hà Thanh duỗi tay, ôm vai Tô Nhàn, đem nàng quay về xe, thuận tiện liếc mắt nhìn camera theo dõi trước cửa tiểu khu.

May là mấy tên côn đồ lúc làm việc này đã chọn chỗ góc chết camera, lúc nãy Tô Nhàn đá người cũng không bị quay đến, đối phương cũng không biết thân phận của Tô Nhàn.

Thời buổi bây giờ, cảnh sát làm việc bị rất nhiều quy củ làm cho bó tay bó chân, phát hiện cảnh sát đánh người, đối phương ngược lại sẽ có lí.

Tô Nhàn không nói một lời bước lên xe, dựa vào cửa sổ xe, có chút mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương.

"Đói bụng sao?" Hà Thanh nhẹ giọng hỏi một câu, quay đầu xe ra khỏi tiểu khu.

"Có một chút." Tô Nhàn nhẹ giọng trả lời.

"Vậy trước tiên đi về ăn chút gì đã, bụng trống trơn, não cũng không hoạt động kịp, ăn no xong, chúng ta lại sắp xếp lại manh mối ngày hôm nay."

Tô Nhàn trầm mặc không lên tiếng, gật gật đầu.

Hà Thanh lái xe về tiểu khu nhà mình, mang Tô Nhàn lên lầu.

"Hành lí của cô đâu?"

"Đặt trước cửa nhà cô."

Hà Thanh ngơ ngác liếc mắt nhìn người đằng sau một cái, không những tìm được vị trí tổ phá án, mà còn trực tiếp đến nhà mình rồi.

Quả nhiên vừa lên lầu, Hà Thanh liền thấy trước cửa nhà mình đặt một cái vali màu lam nhạt, tay cầm vali đơn giản cài vào trên chốt cửa, đến dụng cụ bảo mật cũng không có.

"Cô để như vậy......"

"Trong vali có lắp thiết bị định vị, không sợ bị trộm mất." Tô Nhàn lười nhác dựa vào tường mà cướp lời.

"Được rồi." Hà Thanh quay đầu mở cửa, đem cái vali xách vào phòng.

Nhà Hà Thanh có hai phòng ngủ một phòng khách, lúc trước là cha cô mua, mới đầu cô còn tưởng rằng cha mình muốn ở cùng, kết quả lúc mua xong, lão cha liền phủi mông bỏ đi, để lại cho cô ở hết căn nhà này.

Bây giờ xem ra, Tô Nhàn vào ở thì vừa vặn?

"Trong nhà có đồ ăn không?" Tô Nhàn vừa vào cửa liền đi về hướng phòng bếp.

"Có, tự cô nhìn xem, ở trong tủ lạnh."

Tô Nhàn liền không nói tiếng nào mà đi vào phòng bếp.

Hà Thanh đem hành lí của nàng để vào căn phòng đã quét dọn trước đó, tất cả đồ dùng hằng ngày đều chuẩn bị tốt rồi, sau khi đem rương hành lí vào liền rời khỏi, liếc mắt thăm dò phòng bếp một cái, phát hiện Tô Nhàn đã mặc tạp dề lên người.

"Cô nấu cơm?"

Tô Nhàn quay đầu lại, mặt đầy nghi hoặc, "Cô sẽ nấu cơm sao?"

"Sẽ không." Hà Thanh thành thật gật đầu, "Cô không phát hiện phòng bếp nhà tôi rất sạch sẽ sao?"

"Vậy đồ ăn trong tủ lạnh......"

"Là Tiểu A chuẩn bị, Tiểu A sẽ nấu cơm."

"......" Tô Nhàn trầm mặc, sau đó đóng cửa phòng bếp lại, "Người không nấu cơm không cần vào phòng bếp."

Hà Thanh yên lặng mà đi tới phòng khách, nhân lúc Tô Nhàn còn chưa ra, nhanh chóng thu thập một ít đồ linh tinh trong phòng. Ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, sửa soạn lại manh mối ngày hôm nay, sau đó gửi hồ sơ đến cho Tiểu A.

Tiểu A: Lão đại! Chị Tô Nhàn qua đó rồi sao?

Hà Thanh: Ừm.

Tiểu A: Chắc các chị còn chưa ăn cơm đi? Có cần bây giờ em sang đấy nấu cơm không?

Hà Thanh: Không cần, cô ấy đang nấu cơm.

Tiểu A: Xinh đẹp lại biết nấu cơm, ô ô ô, đó là nữ thần sao?

Hà Thanh:......

Tiểu A: Lão đại thật hạnh phúc.

Hà Thanh:???

Tiểu A: Nếu em có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp làm trợ thủ, theo bên người phá án, về nhà còn sẽ nấu cơm, quả thực là đỉnh cao nhân sinh*.

*Đỉnh cao của đời người

Hà Thanh:......Trước tiên giúp chị sửa soạn lại vụ án đã, muốn mơ thì chờ đến buổi tối đi.

Tiểu A: Vâng.

Hà Thanh thu hồi máy tính, trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn làm cô có chút phân tâm, cô lặng lẽ mò mò tới cửa phòng bếp, thăm dò muốn nhìn thử Tô Nhàn nấu cơm, mặt còn chưa đưa vào phòng, cánh cửa phòng bếp bỗng bị người mở ra.

"Cô đứng ở đây làm gì?" Tô Nhàn nghi hoặc liếc liếc mắt nhìn cô một cái, bưng mâm đi qua trước mặt cô.

- -------------------------------------------