Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm

Chương 7: Hôn chúc ngủ ngon



Edit: Bèm/ Beta: Croromi

"Vậy xem thử trù nghệ của cô thế nào." Hà Thanh đứng ở trước cửa ngửi ngửi, phát hiện sườn heo hai ngày trước cô nhét phía dưới tủ lạnh được Tô Nhàn lấy ra làm sườn xào chua ngọt, cô theo mùi hương đi đến bên cạnh bàn, thèm thuồng mà nhìn chằm chằm đồ ăn bên trên.

"Còn có cả rau nữa." Tô Nhàn đặt mâm xuống, lại quay đầu đi vào phòng bếp.

Hà Thanh thăm dò nhìn về phía phòng bếp, Tô Nhàn đeo tạp dề, dáng người cao gầy mảnh khảnh, thêm một cái tạp dề hiền huệ, hai chân xinh đẹp cân xứng dẫm lên giày cao gót, bưng nồi đi qua đi lại ở trong phòng, trong nháy mắt khiến Hà Thanh liên tưởng đến tiểu kiều thê bí mật được bao dưỡng trong nhà.

Là phụ nữ, đến Hà Thanh cũng cảm thấy Tô Nhàn thập phần có mị lực, huống chi là đại đa số nam nhân dễ dàng bị vẻ bề ngoài của nàng hấp dẫn, trên cơ bản đều rất khó cự tuyệt đi.

"Cô đứng đây lén lút làm gì?" Nhận thấy tầm mắt của cô, Tô Nhàn nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Hà Thanh đang đứng gần cửa.

"Khụ." Hà Thanh có chút xấu hổ mà thanh thanh giọng nói, "Chính là có chút đói bụng, nhìn xem cô làm cơm như thế nào."

Hoàn toàn không có ý là đang tò mò quan sát.

"Ừm, không kịp nấu cơm, tôi làm chút mì sợi vậy." Tô Nhàn đem mâm rau đưa cho Hà Thanh, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại.

Hà Thanh bưng mâm về tới cạnh bàn, vừa đúng lúc Tiểu A ở bên kia gửi tư liệu đã sửa soạn xong tới, tiện thể tò mò đặt ra một đóng nghi vấn.

Tiểu A: Tô Nhàn tỷ làm cơm xong chưa?

Tiểu A: Hương vị thế nào a? Có phải rất ngon hay không?

Tiểu A: Lão đại mau chụp mấy bức cho em xem, em cũng muốn nếm thử cơm Tô Nhàn tỷ làm a.

Hà Thanh tùy ý chụp một bức gửi qua.

Tiểu A: Ô ô ô, thật hâm mộ lão đại a, vì cái gì!!! Rõ ràng chúng ta vốn dĩ đều cùng nhau ăn đồ ăn khó nuốt.

Tiểu A: Chị lại đột nhiên có một trợ lí xinh đẹp nấu cơm cho ăn.

Tiểu A: Chị phản bội tổ chức.

Hà Thanh nghi hoặc mà sờ sờ cằm.

Xem ra lần này lão cha đích thực chiếu cố cô a, đưa người tới hỗ trợ phá án, lại hỗ trợ nấu cơm.

"Xong rồi." Tô Nhàn từ trong phòng bếp ngó ra nhìn, bưng hai cái chén ra phòng khách, đặt lên trên bàn, sau đó ngồi xuống.

"Vừa rồi cô đi xem xét camera, có vấn đề gì không?" Hà Thanh gắp một sợi mì lên, một bên vừa hỏi, một bên vừa thổi vài ngụm nhỏ.

Tô Nhàn vuốt cằm, trầm tư hai giây, "Có một chút kì lạ, nhưng không thể nói ra là kì lạ ở chỗ nào."

Nàng rũ mắt xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, "Đoạn quay người bị hại, trước sau gì đều không có lộ mặt, mặt khác, lí do vì sao cô ấy đến dòng sông cách ngoại ô 3km để tự sát cũng có chút vấn đề."

"Chúng ta xem qua hai án kiện trước mắt xem sao?" Hà Thanh buông xuống chiếc đũa trong tay, mở máy tính bên cạnh ra.

Tô Nhàn gật đầu, gắp lên một miếng sườn nhét vào trong miệng, vừa lòng mà cong cong khóe miệng.

"Trước hết chúng ta sắp xếp lại vụ án thứ nhất." Hà Thanh mở ra hồ sơ mới sửa lại mà Tiểu A phát tới.

"Một tháng trước, nạn nhân vụ án thứ nhất, chúng ta gọi là nạn nhân A, cô ta dùng máu tạo hiện trường giả, cùng chồng là nghi phạm A, lừa đảo tiền bảo hiểm, sau đó biến mất ở trong nhà, một tháng sau, thi thể xuất hiện trong nhà, bị mất đầu, mà nghi phạm lớn nhất là chồng nạn nhân A có chứng cứ ngoại phạm."

"Tiếp theo là vụ án thứ hai, một tháng trước, nạn nhân vụ án thứ hai là B, từ nhà đi ra rồi mất tích, thông qua camera theo dõi phát hiện cô ấy một mình đi đến con sông cách ngoại ô 3km rồi nhảy sông, không tìm được thi thể, mà một tháng sau, thi thể cô ấy đột nhiên xuất hiện, trên người thi thể khâu đầu của nạn nhân A, trước mắt nghi phạm lớn nhất là chồng nạn nhân B, anh ta là kẻ được lợi nhiều nhất sau khi nạn nhân B chết, mà anh ta đồng dạng cũng có chứng cứ ngoại phạm."

"Nếu như vậy thì nên nói." Tô Nhàn đột nhiên nhíu nhíu mày, "Hai vụ án này đều bắt đầu xảy ra từ một tháng trước, mà thi thể hai nạn nhân đều được phát hiện vào một tháng sau, thi thể sẽ bị phân hủy như nhau, có phải là hai người chồng hợp mưu hay không?"

"Nếu vậy bọn họ...... hẳn là hoàn toàn không cần phải đem thi thể khâu lại với nhau, như vậy ngược lại sẽ khiến cho mọi người chú ý, bại lộ cả hai người?" Hà Thanh vừa phân tích vừa đút mì vào miệng.

"Điểm này tôi cũng thập phần thắc mắc, mặc kệ là hai người họ dùng thủ pháp tương đồng nhau, hay là việc tráo đầu đem hai vụ án liên hệ với nhau, đều không thể bài trừ hai anh chồng khỏi vòng hiềm nghi, bọn họ căn bản không cần thiết phải làm chuyện dư thừa này." Tô Nhàn dùng chiếc đũa ngọc chọc đáy chén, "Hai anh chồng này, có quen nhau không?"

Hà Thanh liếc mắt nhìn màn hình một cái, lắc đầu, "Hai người hoàn toàn không quen biết, chưa từng tiếp xúc, lúc được hỏi tên đối phương, vẻ mặt họ đều đầy nghi hoặc."

"Hoàn toàn không quen biết, nhưng thi thể các nạn nhân lại đem hai vụ án liên hệ với nhau, chẳng lẽ là có hung thủ thứ ba tồn tại?"

"Nhưng nếu tên hung thủ thứ ba này thật sự tồn tại, hắn tựa hồ đang đồng thời trợ giúp hai anh chồng, cũng khiến cho bọn họ bại lộ." Hà Thanh nhìn chằm chằm mấy miếng sườn còn dư lại trên mâm, "Kì thật bọn họ che giấu đủ tốt, thậm chí nếu vụ án không được đưa đến chỗ chúng ta, thì sẽ bị coi như vụ án bình thường để xử lí."

"Một bên thành công lừa tiền, một bệnh tạo ra quá trình tự sát, lại vào một tháng sau, cùng lúc tìm ra điểm ngoặt."

Tô Nhàn uống một ngụm nước mì, ưu nhã mà lấy khăn giấy ra lau miệng, "Tôi còn cảm thấy việc nạn nhân B chết chìm dưới sông thập phần kì lạ, khiến tôi cảm thấy không khỏe không tả nổi."

"Vậy ngày mai lại đi hiện trường xem xét một chút?" Hà Thanh vội vàng đem mấy miếng sườn còn lại nhét vào trong miệng.

"Được." Tô Nhàn nhàn nhạt mà lên tiếng, ngồi trên ghế duỗi người.

"Tôi đi rửa chén." Hà Thanh đứng lên, thuần thục đem chén bát mang vào trong phòng bếp, bắt đầu rửa chén.

"Tôi đi tắm rửa cái." Tô Nhàn đứng ở ngoài gõ gõ cửa phòng bếp.

"Ừm." Hà Thanh lên tiếng.

Tô Nhàn liền quay đầu đi vào phòng ngủ của mình.

Chờ Hà Thanh rửa chén xong, dọn dẹp thật sạch phòng bếp sau đó đi ra ngoài, phòng tắm đã truyền đến tiếng nước xì xào.

Nhìn chằm chằm trước cửa phòng tắm nhiều thêm một đôi dép lê, Hà Thanh mới nhận ra trong phòng đã thêm dấu vết sinh hoạt của một người nữa.

Trừ trước kia ở kí túc xá trường học, đại đa số thời gian Hà Thanh đều sinh hoạt một mình, giờ đây trong phòng đột nhiên nhiều thêm một người, có chút để ý a.

Di động trong túi đột nhiên rung lên, hóa ra là lão cha im hơi lặng tiếng cả ngày hôm nay của cô nhắn tin tới.

Vườn chăn nuôi về hưu: Thế nào? Tô Nhàn tới rồi sao?

Hà Thanh: Tới rồi.

Vườn chăn nuôi về hưu: Khá tốt đúng không?

Hà Thanh: Còn ổn, có thể tính là hợp nhau.

Vườn chăn nuôi về hưu: Ban ngày là như vậy, tới buổi tối thì càng tốt hơn.

Hà Thanh:???

Hà Thanh: Ba đang nói cái ngôn ngữ gì vậy, đồ lão lưu manh.

Vườn chăn nuôi về hưu: Con suy nghĩ cái gì vậy? Ba chỉ phương diện phá án mà.

Hà Thanh: Phá án? Tốt ở chỗ nào?

Vườn chăn nuôi về hưu: Tới buổi tối con sẽ biết.

Hà Thanh vẻ mặt mê man mà nhìn chằm chằm màn hình di động.

Như thế nào? Tới buổi tối nhân cách thứ hai cực giỏi về trinh thám sẽ xuất hiện sao? Hay là cách tư duy buổi tối của nàng khác với buổi sáng?

Trong lúc cô đang không hiểu ra sao, cửa phòng tắm bị người mở ra.

Liền thấy Tô nhàn dáng người cao gầy mặc váy ngủ đi ra, đứng ở cửa phòng tắm lau lau mái tóc ướt dầm dề của mình.

Ánh đèn nhàn nhạt trong phòng khách chiếu lên cái cổ thon dài của nàng, ánh lên đường cong tuyệt đẹp ẩn giấu dưới lớp váy ngủ, dưới làn váy là một đôi chân thon dài, nàng đã cởi giày cao gót ra, mang một đôi dép lê màu đen, ngón chân mượt mà đáng yêu, khí chất quanh thân nháy mắt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.

"Cô tắm xong rồi?" Hà Thanh lấy máy sấy trong ngăn tủ, đưa qua.

Đại khái là vì bị lão cha nhắc nhở như vậy, hiện tại cô đối với Tô Nhàn tràn ngập tò mò, lén lút đánh giá xem người này có biến hóa gì khác so với ban ngày không.

"Ừm." Tô Nhàn mỉm cười lên tiếng, sau khi cầm lấy máy sấy liền đứng đối diện gương sấy tóc.

Hà Thanh ngồi ở phòng khách, ngây ngốc đánh giá Tô Nhàn, nhìn chằm chằm sợi tóc mềm mại ở giữa ngón tay trắng nõn của nàng bị gió nóng thổi bay loạn xạ, vài sợi tóc đã sấy khô thì nhu thuận buông xuống, rơi trên một bên sườn mặt của nàng, đôi mắt hơi rũ, biểu tình dưới ánh đèn dần trở nên nhu hòa, lại vẫn mang một chút cảm giác thanh lãnh cùng khoảng cách.

Cặp mắt đào hoa kia đột nhiên nhấc mắt, không tiếng động mà đối diện tầm mắt Hà Thanh, đôi mắt hơi nheo lại, mang theo vài phần ý cười làm say lòng người.

"Cô muốn nói gì sao?"

Hà Thanh vội vàng lắc đầu, "Không có."

"Vậy tại sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi a?"

Hà Thanh không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, "Chính là tò mò chút thôi, rốt cuộc hôm nay mới vừa gặp mặt mà, còn chưa hiểu biết cô."

"Yên tâm." Tô Nhàn lười nhác rũ đôi mắt xuống, "Sớm hay muộn rồi cũng sẽ hiểu."

Nói xong, nàng buông máy sấy trong tay xuống, vén tóc lên, đi về hướng Hà Thanh.

Tầm mắt trong chốc lát bị cặp chân dài kia hấp dẫn, Hà Thanh tự giác rời tầm mắt sang chỗ khác, mà Tô Nhàn tới gần lại ngừng ngay trước mặt cô, cúi người nhích lại gần.

Hơi thở ấm áp cùng hương sữa tắm ập vào mũi, Hà Thanh theo bản năng mà rụt người về sau một chút, cả người gắt gao dán chặt trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm người đột nhiên tới gần mình, đôi mắt ướt át chứa mấy phần mông lung của nàng làm đại não cô có chút choáng váng, khẩn trương không tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chính là trước khi Hà tiên sinh rời đi, có nhắc nhở tôi một ít thói quen khi ở chung cùng cô."

"Thói quen gì?" Hà Thanh có chút mờ mịt, lão cha nói lung tung gì với nàng vậy? Sao cô lại không biết cùng cô ở chung cần có thói quen gì nhỉ.

"Đó chính là......" Tô Nhàn đột nhiên hạ thấp người, nhẹ nhàng cúi đầu hôn một cái khẽ như lông hồng vào gương mặt Hà Thanh, sau đó đứng thẳng người lên.

"Hà tiên sinh nói, trước khi ngủ tốt nhất là nên cùng cô hôn chúc ngủ ngon, để kéo gần mối quan hệ với cô."

"Tôi nghĩ làm như thế này không sai đi." Nàng liếc liếc mắt nhìn biểu tình cứng đờ của Hà Thanh, nghi hoặc mà nghiêng đầu, "Tôi đi ngủ đây, cả ngày hôm nay đau đầu lắm rồi."

"Nga......" Hà Thanh dại ra mà lên tiếng.

"Vậy ngủ ngon."

Hà Thanh ngồi ở trên ghế sô pha, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Tô Nhàn xoay người trở về phòng mình, đại não tắc nghẽn nửa ngày mãi mới vận hành trở lại, mới đột nhiên phản ứng được, cô giơ tay sờ sờ chỗ vừa mới bị hôn qua, vẻ mặt kinh hoảng thất thố.

"Cái gì? Cô làm cái gì vậy???"

"Hôn chúc ngủ ngon á??"

"Tôi cần khi nào chứ?!"

- ------------------------------------

Có lỗi gì thì mọi người cmt nhé ☺️