Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm

Chương 9: Bôi thuốc



Edit: Croromi. / Beta: Bèm.

__________________________

"Chỉ là đôi khi rất phiền toái, lần này là đi chân trần 3km để nhảy sông, lần sau không biết là cái gì nữa." Tô Nhàn khẽ thở dài một hơi, nâng lên chân, đem cái chân ướt dầm dề lau khô, lòng bàn chân đau đớn làm nàng không tự giác nhíu mày.

Hà Thanh vươn tay, "Tới lúc bôi thuốc rồi"

"Ừm." Tô Nhàn nâng chân lên, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của Hà Thanh, cảm thụ được tăm bông lạnh lẽo khẽ chạm vào chỗ vết thương bị cọ rách da.

"Ngày mai đi tìm nghi phạm B kiểm tra một chút đi, nếu hắn thật sự giết chết vợ mình, sau đó làm giả là cô ấy tự sát, trong nhà chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết gì đó." Hà Thanh một bên nhắc đi nhắc lại hành trình, một bên thật cẩn thận xử lý những vết thương bị cọ rách của Tô Nhàn.

Bên này nói xong, cô đột nhiên chú ý tới Tô Nhàn đã an tĩnh một hồi lâu, ngước mắt liền phát hiện vị đại mỹ nhân này đang không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

"......Làm sao vậy?" Hà Thanh ngẩn người, đem tăm bông đã dùng qua ném vào thùng rác.

"Chỉ là có chút cảm động, không nghĩ tới Hà tiểu thư còn có một mặt tinh tế như vậy." Tô Nhàn rụt rụt chân, chuẩn bị tháo dép lê.

"Trước kia lão cha cũng rửa chân bôi thuốc cho tôi." Hà Thanh không chút suy nghĩ đáp lại.

Tô Nhàn liền trầm mặc.

"Không đi dép à? Đau sao?" Hà Thanh lấy một miếng băng gạc, muốn băng chân, lại bị Tô Nhàn nhanh nhẹn mà lùi chân về.

"Băng thành như vậy rồi, ngày mai đi giày cao gót thế nào được, không đi vừa mất." Tô Nhàn nhanh chóng đem chân nhét vào dép lê, sau đó đứng lên,

"Đã đi 3km rồi, còn sợ đi giày ra đường sao?"

Hà Thanh dừng một chút, thẳng nữ bắt đầu mê mang suy tư, "Ngày mai cô còn muốn đi giày cao gót sao?"

"Đương nhiên." Tô Nhàn đứng lên, quay đầu lại chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, "Chẳng lẽ tôi đi giày cao gót khó coi sao? Phụ nữ đi giày cao gót mới có mị lực."

Từ trước đến nay người chỉ đi giày thể thao như Hà Thanh yên lặng mà cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, đại khái, cô không phải phụ nữ đi.

"Tôi đi tắm rửa ngủ nghỉ, đêm nay cảm ơn cô." Tô Nhàn cầm áo ngủ sạch sẽ vào phòng tắm.

"Buổi tối còn mộng du không?" Hà Thanh nâng cao giọng hỏi.

"Không, mỗi đêm chỉ mộng du một lần thôi."

"À." Hà Thanh như suy tư gì gật đầu, về sau nếu lại gặp án tử gì phức tạp, không lẽ mỗi tối cô đều phải chú ý Tô Nhàn có thể bị mộng du sao?

Nếu là như vậy, sẽ có chút phiền phức, vì mộng du gì đó.

Đem nước ấm đổ đi, Hà Thanh cũng trở lại phòng, thay bộ quần áo khác, chờ Tô Nhàn tắm rửa xong trở lại phòng, cô cũng vào gội qua đầu rồi sấy khô, hai người từng người trở lại phòng, tiếp tục ngủ.

Suy xét có khả năng mộng du lần hai, Hà Thanh mới đầu còn cảnh giác thật lâu, xác nhận không nghe thấy âm thanh gì từ phòng Tô Nhàn, cô liền nằm xuống chui vào ổ chăn nặng nề ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hà Thanh bị đánh thức bởi mùi thơm bay ra từ phòng khách, cô ngáp một cái mơ mơ màng màng đi ra cửa, liền thấy một bóng hình xinh đẹp đang đứng trong phòng bếp, quanh quẩn là mùi cháo.

"Đang làm gì vậy?" Cô lại ngáp một cái rồi đi qua, liền thoáng nhìn thấy một nồi cháo nóng thanh đạm, bên cạnh là đĩa điểm tâm nhỏ, hai món kết hợp tạo nên bữa sáng, làm cái bụng trống rỗng của Hà Thanh biểu tình.

"Cháo trắng, cô rửa mặt đánh răng đi." Tô Nhàn không khách khí đem cô đẩy ra phòng bếp.

"Ừ." Hà Thanh lười nhác ngáp một cái, đi rửa mặt xong, Tô Nhàn đã đem cháo múc vào trong chén, đặt trên bàn trong phòng khách rồi ngồi chờ.

"Vừa nãy máy tính cô có thông báo đó, có lẽ là có người gửi tin nhắn cho cô." Tô Nhàn ngồi ở bên cạnh bàn, ưu nhã lật xem tài liệu, một bên thổi cái muỗng cháo, cái miệng nhỏ ăn.

Sáng sớm, có mỹ nhân xinh đẹp nấu ăn cho mình, Hà Thanh xoa xoa đầu, quả thực giống như nằm mơ vậy.

Trước mặt là cháo thơm ngon, đối diện là nữ nhân ưu nhã mỹ lệ, tú sắc khả xan*, phong phú tựa như chưa ngủ tỉnh.

Mỹ lệ mài ra ăn được*

Tich tich!

Máy tính lại nhận được thông báo mới, Hà Thanh một bên thổi muỗng cháo, một bên mở màn hình chờ máy tính, liền thấy tin nhắn của Tiểu Hắc trên diễn đàn tổ.

Tiểu Hắc: Lão đại!! Vì sao chị không tới?

Tiểu A: Khi nào chị mới đưa chị Tô Nhàn tới đây! Chị không được giấu làm của riêng, chúng em cũng muốn nhìn mỹ nữ!!

Tiểu Hắc: Đúng vậy, chẳng lẽ các chị còn chưa ngủ dậy?

Hà Thanh: Dậy rồi.

Tiểu A: Rốt cuộc cũng trả lời rồi! Hai chị đang làm gì vậy?

Hà Thanh: Ăn sáng.

Tiểu A: Hả??? Chị Tô Nhàn lại nấu cho à?

Hà Thanh: Đúng vậy.

Tiểu A: Thật hâm mộ, hâm mộ đến phát khóc, lão đại chị là phản đồ.

Hà Thanh:??

Tiểu hắc: Ăn gì?

Hà Thanh: Cháo.

Tiểu A: Chụp cho tụi em xem đi, thuận tiện nhìn xem mị lực lúc sáng sớm của chị Tô Nhàn.

Hà Thanh:......

Hai người kia cứ như thể chưa thấy mỹ nhân bao giờ ấy.

Hay là nói mị lực của Tô Nhàn phá lệ độc đáo?

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tô Nhàn ở đối diện đang đút thìa cháo vào miệng, cháo trắng ngon lành chậm rãi được đưa vào miệng với màu son kiều diễm, một hạt gạo dính vào môi, lập tức bị đầu lưỡi nhỏ vươn tới liếm đi, chỉ là động tác liếm môi vô ý, vậy mà khiến Hà Thanh sửng sốt.

Hà Thanh: Đột nhiên có thể lý giải ý nghĩ của các người.

Tiểu hắc:?

Tiểu A:??

Tiểu A: Ảnh chụp đâu, em muốn nhìn!!

Hà Thanh: Nhìn cái gì mà nhìn, hôm nay còn có việc phải ra ngoài, không rảnh nói chuyện phiếm với các cậu.

Tiểu A: Lão đại quá keo kiệt!!

Hà Thanh: Nhiệm vụ hôm nay của các cậu là điều tra nạn nhân B, xem xét qua đoạn thời gian trước và sau khi chết trong hồ sơ, nạn nhân có bị người khả nghi mang ra ngoài hay không.

Hà Thanh: Hoặc là người khả nghi ra vào tiểu khu.

Tiểu hắc: Đã hiểu rồi.

Tiểu A: Lão đại vụ án thế nào rồi? Có tiến triển không?

Hà Thanh: Xem như có, đừng quấy rầy.

Tiểu A: Hiểu rồi.

Tắt máy tính, Hà Thanh quay đầu khuấy cháo, phát hiện Tô Nhàn đã ưu nhã ăn xong, cô cũng nhanh chóng ăn nốt nửa bát cháo lạnh, vội vàng ăn xong, sau đó bưng chén đi rửa.

"Cô ăn xong chưa? Nên xuất phát rồi nhỉ?" Tô Nhàn sửa sang tốt quần áo, lại trang điểm qua, quay đầu lại đứng ở phòng bếp thúc giục.

"Xong rồi, chờ tôi thay quần áo." Hà Thanh vẫy vẫy đôi tay, trở lại phòng, tùy tiện thay một bộ quần áo.

"Không trang điểm qua một chút sao?"

Tô Nhàn đứng ở cửa, lười nhác dựa vào tường.

"Không cần." Hà Thanh nhìn lướt qua tủ quần áo.

"Vào lúc tất yếu, phát ra một chút mị lực sẽ giúp cô dò hỏi manh mối dễ hơn đó." Tô Nhàn khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nghiêng đầu.

"Loại chuyện này giao cho cô đi, dù sao tôi cũng không làm được." Hà Thanh đóng tủ quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Tô Nhàn rất có mị lực, đó là chuyện rất rõ ràng, người qua đường được mỹ nữ hỏi so với một người nghiêm trang móc thẻ cảnh sát ra hỏi manh mối thì mỹ nữ sẽ dễ hỏi hơn.

Xuống lầu lên xe, Hà Thanh xác nhận địa chỉ nhà nạn nhân B, sau đó chở Tô Nhàn cùng nhau đi qua.

"Vụ án phát sinh vào ngày 15 tháng trước." Tô Nhàn nhẹ giọng nói, bên cạnh nàng là tệp tư liệu.

"Ừ?" Hà Thanh bớt thời gian nhìn nàng một cái, "Thời gian có vấn đề gì sao?"

"Nạn nhân A là nữ, tiến hành lừa đảo sau đó tử vong, nạn nhân B cũng là nữ, bị giả nhảy sông tự sát."

"Nạn nhân B mất tích vào ngày 15, chồng là người báo án, mà nạn nhân A lừa đảo vào ngày 2, điều tra vụ án gần nửa tháng, mới điều tra ra vụ giết người, hơn nữa phía bên bảo hiểm cũng đắc thủ, sau khi người nạn nhân A lừa tiền bảo hiểm xong, vụ án nạn nhân B mất tích cũng bắt đầu, thời gian nối tiếp, cảm giác có chút vấn đề."

Hà Thanh chậm rãi dừng xe ở giao lộ đèn đỏ, "Cẩn thận ngẫm lại, nếu hai vụ án có quan hệ, liền cùng nhau phạm án cũng hoàn toàn không thành vấn đề, còn có thể phân tán tinh lực của cảnh sát."

"Nhưng nếu bọn hắn sợ cảnh sát liên hệ hai vụ án với nhau, hoàn toàn không cần trong một tháng đem hai thi thể khâu lại, trừ khi......" Tô Nhàn vuốt cái cằm nhỏ, nghiêng đầu, "Bên trung gian đã xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, mới dẫn đến thời gian của bọn họ có vấn đề."

"Cho nên cô cảm thấy...... Vụ án nào là vụ ngoài ý muốn?"

"Nạn nhân A, nếu không đoán sai, kế hoạch hẳn là chỉ lừa đảo, cô ấy không dự đoán được mình sẽ chết."

Hà Thanh lâm vào trầm tư, "Nạn nhân A tử vong, quấy rầy kế hoạch của nạn nhân B phải không?"

"Kế hoạch của nạn nhân B là trước tiên giết chết, sau đó giả là cô ấy nhảy sông tự sát, lại tìm thời gian đem thi thể vứt xuống sông, hoàn thành kế hoạch giả tự sát, nhưng mà......"

Tô Nhàn khép lại tư liệu, "Trong lúc chuẩn bị vứt xác, nạn nhân A đã bị giết chết?"

"Nhưng nói vậy, xác nạn nhân B phải dựa theo kế hoạch nguyên bản để xử lí mới đúng......"

Hà Thanh không tiếng động liếc mắt nhìn ra đường cái, ngón tay có tiết tấu đánh tay lái, "Có khả năng, lúc ấy tiến hành kế hoạch của nạn nhân B, sẽ trực tiếp liên lụy đến nạn nhân A, cho nên bọn họ không dám tiến hành."

"Nếu phát hiện thi thể nạn nhân B, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra...... Hẳn là điều tra nhà nạn nhân B, lại có khả năng liên lụy tới nạn nhân A......" Tô Nhàn đột nhiên sửng sốt.

Hà Thanh cũng quay đầu liếc mắt một cái về phía Tô Nhàn, hai người vô ý thức mà nhìn nhau một cái, trong nháy mắt đều nghĩ tới cái suy đoán kia.

"Giai đoạn chuẩn bị vứt xác nạn nhân B, nạn nhân A chết ở trong nhà cô ấy." Hà Thanh nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói ra phỏng đoán của mình.

"Cho nên bọn họ không dám đem cái xác còn nguyên dạng của nạn nhân B đi vứt, bởi vì sẽ bại lộ thi thể nạn nhân A, cần xử lý xong thi thể nạn nhan A mới có thể lại tiến hành kế hoạch của nạn nhân B." Tô Nhàn lại lần nữa xác nhận lại.

"Như vậy......" Hai người đi vào điểm mấu chốt.

"Cách bọn họ xử lý là đem đầu nạn nhân A khâu vào thì thể nạn nhân B rồi đem đi vứt? Này hoàn toàn là điều thừa đi?"

"Về điểm này." Tô Nhàn cũng mê mang lắc đầu, "Tôi cảm thấy suy đoán trước của chúng ta là chính xác, chỉ là hành vi chặt đầu khâu vào thi thể khác căn bản không giống một bộ phận của kế hoạch trước, so sánh với kế hoạch trước đó, điều này giống như hứng thú cá nhân vậy, thậm chí đem quan hệ hai người chồng tỉ mỉ che giấu để lộ ra."

———————————————————

Croromi: Thật sự là trinh thám rất ít đoạn thân mật, hoặc có lẽ đầu truyện nên như vậy, vẫn mong mọi người có thể kiên nhẫn ủng hộ Cro và Bèm.